Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 63: Chương 63: Gãy xương




Chiếc gậy sắt đó cứng rắn rơi xuống khuỷu tay, Trì Minh Nghiêu đau đến mức hít một hơi lạnh, trán nổi cả gân xanh.

Cú đá của Trì Minh Nghiêu cũng không nhân nhượng chút nào, tên vệ sĩ kia lao tới quá nhanh, sức lực lại dồn hết vào hai cánh tay, không kịp đề phòng, ăn cú đá ngã lộn nhào một vòng, gậy sắt trong tay đập xuống đất “bang” một tiếng rõ ràng.

Đúng lúc này, vị cảnh sát vừa mới ra khỏi phòng kia, ngẫm nghĩ sao cũng thấy sợ xảy ra án mạng nên đã quay lại, không ngờ ngay khi bước vào đã chứng kiến ​​cảnh tượng này. Hắn lập tức sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, sợ phải gánh trách nhiệm, đi tới hung hăng đạp tên vệ sĩ kia một phát, mắng: “Mẹ nó, tên này ở đâu ra vậy? Vừa rồi rõ ràng không thấy.”

“Chắc là trốn trong phòng nghỉ, anh lôi hắn đi đi.” Trì Minh Nghiêu nhịn đau, một tay nâng cánh tay bị thương lên, nói.

Viên cảnh sát liên tục đáp “được, được, được”, nhặt côn sắt trên mặt đất lên, nắm cổ áo tên vệ sĩ kia, nói với Trì Minh Nghiêu: “Trì tổng bị thương ở tay? Như vậy đi, tên ngốc này tôi gọi đồng nghiệp tới lôi đi, tôi sẽ lái xe đưa hai người tới bệnh viện.”

“Không cần phiền toái như vậy, cậu ấy sẽ lái xe.” Trì Minh Nghiêu vừa nói vừa nhìn về phía Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu vốn đã choáng váng, lại trơ mắt nhìn Trì Minh Nghiêu chắn thay mình một đòn trí mạng, nhất thời sợ đến mức không nói lên lời, cứ ngây như phỗng mà nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của Trì Minh Nghiêu.

“Cậu tới lái xe đi, được không?” Trì Minh Nghiêu thấy Lý Dương Kiêu không phản ứng, nhẹ nhàng gọi cậu, “Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu?”

Lý Dương Kiêu lúc này mới hồi thần, chớp mắt nói: “Hả, được, để tôi lái xe.”

Trì Minh Nghiêu thấy bộ dáng cậu bị dọa mất hồn, bất đắc dĩ cười cười, nói với cảnh sát kia: “Dọa choáng váng rồi, vẫn là phiền anh lái xe vậy.”   

Lý Dương Kiêu vội vàng nói: “Không cần không cần, vẫn là để tôi lái đi.”   

Trì Minh Nghiêu nói: “Ðã bị dọa thành như vậy, đừng cậy mạnh.”

“Tôi có thể lái được, thật đó, Lý Dương Kiêu nói, “chìa khóa xe đâu?”

Trì Minh Nghiêu liền nghiêng người, ý bảo cậu là ở trong túi quần bên phải. Lý Dương Kiêu đưa tay lấy chìa khóa xe ra, lại ở một bên giúp cảnh sát kia làm cố định khẩn cấp cho Trì Minh Nghiêu, sau đó cùng Trì Minh Nghiêu đi ra khỏi trường quay.

Ngồi ở ghế lái, Lý Dương Kiêu thường xuyên quay sang nhìn Trì Minh Nghiêu, hỏi xem anh thế nào.

Trì Minh Nghiêu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được phủng trong bàn tay mà lớn lên, cho dù ở tuổi dậy thì phản nghịch nhất, cũng là anh và Tào Diệp đánh người khác, rất ít khi bị người khác đánh, ngay cả tình huống bị thương cũng rất ít, gãy xương nghiêm trọng như vậy lại càng chưa từng trải qua. Trước mắt, Trì Minh Nghiêu đau đến trong lòng căng thẳng, không biết rốt cuộc là tình huống gì, hơn nữa còn bị thương đến cánh tay phải, vẽ tranh hay ăn cơm đều không dùng được, trong lòng lại càng không yên.

Nhưng Lý Dương Kiêu thoạt nhìn càng lo lắng lại áy náy nữa, cho nên Trì Minh Nghiêu liền hết lần này đến lần khác kiên nhẫn nói: “Không có việc gì, không sao đâu”, còn nhịn đau mà nói đùa: “Hiện tại không có việc gì, nhưng chỉ cần cậu phân tâm một chút, hai chúng ta có thể đều có chuyện đó.”

Lý Dương Kiêu liền không lên tiếng hỏi nữa, mím môi, nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe thẳng đến bệnh viện.

Ðến bệnh viện rồi, nhìn Trì Minh Nghiêu vào phòng giải phẫu, Lý Dương Kiêu mới cọ xát hai tay lên quần —— lòng bàn tay cậu lạnh lẽo, đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

Cậu đứng ngồi không yên, muốn lấy ra một điếu thuốc để hút, lại nhìn thấy tấm biển cảnh báo “cấm hút thuốc”, chỉ có thể lại thả thuốc lá trở lại.

Muốn đi ra ngoài hít thở một hơi, lại sợ bác sĩ trong phòng phẫu thuật đột nhiên đi ra —— biết rõ phẫu thuật gãy xương không có nguy hiểm gì cũng sẽ không nhanh như vậy, nhưng vẫn không ngừng lo lắng.

Lý Dương Kiêu đành phải đi tới đi lui ở hành lang, giải tỏa cảm giác lo âu trong lòng.

Cậu sợ hãi, sợ hãi hơn bao giờ hết. Lúc bị Trần Thụy chặn ở trong phòng rất sợ, lúc quỳ gối trước mặt Trần Thụy cũng rất sợ, nhưng loại sợ hãi đó còn có thể tìm cách khuyên mình trấn định lại, hiện tại loại sợ hãi này lại là không thể làm cách nào giảm bớt được.

Trì Minh Nghiêu còn có thể vẽ tranh không? Nếu không thể....Thì, thì phải làm sao bây giờ.

Nếu như mình bởi vì bị thương mà không thể đóng phim nữa, đại khái sẽ suy sụp mất. Vậy nếu Trì Minh Nghiêu không thể vẽ tranh nữa, anh ấy sẽ.....hận mình lắm nhỉ? Cho dù hiện tại không hận, về sau cũng sẽ cảm thấy không đáng —— vì một người như cậu.

Trong phòng giải phẫu vẫn luôn sáng đèn, làm Lý Dương Kiêu trong lòng bất an, sáng đến mức làm cậu suy nghĩ lung tung.

Cậu không dám nghĩ nếu lúc ấy Trì Minh Nghiêu không nâng cánh tay ngăn cản một kích kia cho mình, hiện tại cho dù cậu không chết phỏng chừng cũng lâm vào hôn mê sâu rồi, một kích kia chính là nhằm vào đầu cậu, có bao nhiêu trí mạng không cần nói cũng biết.

Cậu hận Trần Thụy thấu xương, luôn muốn tìm hắn báo thù, muốn cùng hắn đồng quy vu tận, có trời mới biết khi đó Trì Minh Nghiêu hỏi cậu “muốn xử lí cái này không”, làm sao cậu có thể nhịn xuống mà lắc đầu như vậy.

Có lẽ là cái lắc đầu đó không phải vì cậu, là vì Trì Minh Nghiêu —— cậu không muốn Trì Minh Nghiêu vì mình thật sự mà gây ra án mạng gì.

Khoảnh khắc đó, Trì Minh Nghiêu ở trong mắt cậu giống như một anh hùng, lấp lánh, nhẹ nhàng gọi cậu “Kiêu Kiêu”, còn thay cậu giáo huấn Trần Thụy.

Lý Dương Kiêu đột nhiên hận chính mình của hơn một năm trước, hận tất cả mọi việc không phải là mình tưởng tượng ra, cậu nghĩ không ra lúc ấy mình sao lại đê tiện như vậy, thật sự ngồi ở bên giường Trần Thụy. Càng nghĩ lại càng thấy mình hạ tiện vô cùng.

Những sai lầm này đều là câu phạm phải, không liên quan gì đến Trì Minh Nghiêu hết, nhưng hôm nay anh ấy lại vì mình mà gãy tay, ân tình cậu làm sao mới có thể trả hết đây?

Có điều, mối quan hệ với Trì Minh Nghiêu này, từ lúc bắt đầu đã không trong sạch rồi, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Như thế nào mà cậu lại có thể dùng thân thể mình tiến hành cuộc giao dịch thứ hai này nhỉ? Loại người như cậu mà xứng đáng được người thích ư?

Còn có Giang Lãng, anh ấy không dùng ma túy, thật sự là quá tốt... Lúc ấy cậu bị làm sao mà lại tin tưởng tin tức trên báo cho rằng Giang Lãng thật sự sử dụng ma túy, hẳn là phải tin tưởng anh ấy mới đúng chứ. Anh ấy là một người yêu điện ảnh như vậy, làm sao có thể sử dụng ma túy mà bỏ lỡ tương lai của mình được? Nhưng vì sao sau này lại không giải thích với cậu, chỉ là sợ cậu sẽ hổ thẹn trong lòng thôi sao?

Lý Dương Kiêu một hồi miên man suy nghĩ, thẳng đến khi phòng giải phẫu tắt đèn, bác sĩ mổ chính bước ra ngoài, cậu mới vội vàng nghênh đón, khẩn trương hỏi:

- Bác sĩ Thang, cánh tay của anh ấy sao rồi?

Bác sĩ trẻ tuổi này là bạn của Trì Minh Nghiêu, tạm thời bị Trì Minh Nghiêu gọi tới tăng ca làm phẫu thuật, vừa rồi lúc ở trong phòng phẫu thuật còn trêu ghẹo tán gẫu vài câu, lúc này nhìn thấy “người đang theo đuổi” trong miệng Trì Minh Nghiêu, nhịn không được đánh giá Lý Dương Kiêu vài lần, thầm nghĩ vẫn là nên giúp huynh đệ tốt một phen, liền tháo khẩu trang cười nói:

- Gãy xương vẫn phải dựa vào điều dưỡng sau phẫu thuật, nếu như khôi phục không tốt, phẫu thuật thành công cũng sẽ lưu lại di chứng.

Lý Dương Kiêu càng nghe càng căng thẳng, hỏi:

- Vậy...anh ấy còn có thể vẽ tranh được nữa không?

“Vẽ tranh?” Bác sĩ kia kinh ngạc một chút, rất nhanh phục hồi tinh thần nói, “À, chỉ cần có thể khôi phục tốt, ăn cơm vẽ tranh gì đó không khác gì trước khi gãy xương.”

Lý Dương Kiêu lúc này mới thoáng yên tâm, lại hỏi:

- Bác sĩ Thang, phải làm sao mới có thể khôi phục tốt? Tôi có thể làm gì được?

Bác sĩ thầm nghĩ đây đâu gọi là đang theo đuổi nữa, rõ ràng nhìn qua đã đắc thủ rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Mấy ngày nay nấu thêm chút canh xương cho cậu uống đi, lúc cần dùng đến tay, cậu hỗ trợ thêm là tốt rồi.”

Lý Dương Kiêu gật đầu đồng ý.

Bác sĩ kia trước khi đi còn cười tủm tỉm nhìn Lý Dương Kiêu, hỏi: “Minh Nghiêu nói phim truyền hình của cậu tối nay sẽ phát sóng?”   

“Hả?” Lý Dương Kiêu giật mình một chút, nói, “đúng vậy.”

“Được, tôi trở về xem một chút.” Bác sĩ chỉ vào trong cửa, chỉ Trì Minh Nghiêu, hạ thấp giọng nói, “Nhất định ép tôi xem phim của cậu cho bằng được, còn phải chụp ảnh làm bằng chứng nữa, ấu trĩ thật đấy, cẩn thân tương lai cậu ta chơi trò này với cậu đấy.”

Bác sĩ cáo trạng một hồi, cảm thấy mỹ mãn rồi mới ung dung rời đi. Trái lại là Lý Dương Kiêu, lần đầu nghe người khác nói như vậy, sau khi phản ứng lại thì khuôn mặt đỏ bừng lên, có hơi xấu hổ.

Trì Minh Nghiêu bị đẩy vào trong phòng bệnh, Lý Dương Kiêu đi theo.

Một giờ trước Trì Minh Nghiêu còn giống như một anh hùng, mà lúc này đây, vị hành hùng nào đó đang ngồi trên giường bệnh nhìn cậu, tay phải bó thạch cao, vòng dây qua cổ, âu phục cởi xuống, vẻ anh hùng chẳng thấy đâu nữa rồi, giờ chỉ thấy giống hệt một cậu nhóc vừa mới ở trên đường phố đánh nhau mà thôi.

Ðáy mắt Lý Dương Kiêu có chút nóng lên, đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, hỏi: “Còn đau không?”   

Trì Minh Nghiêu rất thành thật, gật đầu nói: “Ðau.”

Lý Dương Kiêu quan tâm hỏi: “Không gây tê sao? Sao vẫn còn đau như vậy?”

Trì Minh Nghiêu nói: “Dùng thuốc tê rồi vẫn đau.”

Lý Dương Kiêu nhất thời áy náy không biết phải làm sao, cảm giác tội lội từ đáy lòng trào dâng, không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu sẽ nói: “Cậu hôn tôi một chút sẽ hết đau.”

Lúc này cậu mới nhận ra mình đang bị trêu chọc, vừa giận vừa buồn cười, nói: “Thủ đoạn cũ như vậy, bây giờ học sinh trung học cũng không dùng nữa rồi.”

Trì Minh Nghiêu thấy thủ đoạn nhỏ của mình thành công, cười cười, dùng tay trái vỗ vỗ giường, nói: “Cậu ngồi bên này đi.”

Lý Dương Kiêu cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi vòng qua giường, ngồi xuống chỗ mà Trì Minh Nghiêu vừa vỗ, Trì Minh Nghiêu duỗi tay trái ra, nắm tay cậu nói: “Sao lại lạnh như vậy? Bảo người tăng nhiệt độ điều hòa lên nhé?”

Lòng bàn tay của Trì Minh Nghiêu rất ấm, cậu cầm lấy tay anh, nói: “Ðừng chỉnh.”

Kỳ thực trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, muốn nói cảm ơn lại cảm thấy như vậy quá cứng nhắc.

Im lặng trong chốc lát, Trì Minh Nghiêu cười nói: “Lúc vừa rồi đối phó Trần Thụy linh hoạt lắm mà, sao giờ lại ngây ngốc thế?”

Lý Dương Kiêu nghiêng mặt về phía không khí, nói: “Bởi vì đó là giả vờ thôi.”

Trì Minh Nghiêu nói: “Vậy đối phó thành công, đáng để chúc mừng một chút chứ nhỉ.”

Lý Dương Kiêu chỉ cúi đầu, qua một hồi lâu mới nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Trì Minh Nghiêu nói: “Xin lỗi vì điều gì cơ?”

Lý Dương Kiêu trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: “Vận khí tôi không tốt, làm hại anh cũng dính vào vận khí xui xẻo của tôi.”

Nói xong, hít hít mũi, giương mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, đáy mắt có chút phiếm hồng.

Vốn dĩ cho rằng lần này sẽ thuận lợi mà chờ đến lúc phim truyền hình phát sóng, không nghĩ sắp đến lúc đóng máy lại ra xảy ra việc ngoài ý muốn. Nếu chỉ có bản thân cậu xảy ra chuyện thì cũng chẳng sao, có thể tự an ủi mình rằng làm việc lớn thường gian nan; nhưng đằng này, Trì Minh Nghiêu lại vì cậu mà bị thương, làm cho cậu cảm thấy rất có lỗi.

Trì Minh Nghiêu đưa tay chạm lên mặt cậu, nói: “Vậy sau này ở cùng tôi nhiều một chút, tôi vận khí tốt, có thể lây truyền cho cậu đó.”

Lý Dương Kiêu nghe xong lời này, tức khắc cảm thấy mũi chua xót.

Mấy năm nay, cậu đã phải đối mặt với không ít ác ý cùng sự lạnh lẽo của lòng người, trước đây lúc biết bản thân bị Trần Thuỵ phong sát, thời gian đầu còn có chút khổ sở, sau đó dần dần đã quen, dù nhìn thấy, cũng sẽ không để bụng, giống như luyện ra được thể chất bách độc bất xâm vậy.

Hiện giờ đột nhiên tiếp nhận sự chân thành và ý tốt lớn như vậy, cảm thấy có chút không quen, nhất thời nội tâm mềm mại đến tối tinh rối mù, suýt nữa thì bật khóc.

Lý Dương Kiêu vội vã quay mặt đi chỗ khác, không để cho Trì Minh Nghiêu nhìn thấy, cậu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.

Nhưng Trì Minh Nghiêu nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, đưa ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt, nói: “Kiêu Kiêu của chúng ta sắp thành đại minh tinh rồi, sau này khóc nhè cũng không thể chỉ khóc cho mình tôi xem được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.