Buổi họp báo được tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn, truyền thông và người hâm mộ dưới sân khấu cộng lại gần ba trăm người, các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn cũng đồng thời phát sóng.
Vị trí ngồi của Trì Minh Nghiêu được sắp xếp ở hàng đầu tiên, cách Lý Dương Kiêu bởi đạo diễn. Lúc vào sân khấu ngồi xuống, đạo diễn đứng lên bắt tay anh, còn nhỏ giọng hỏi anh có muốn đổi vị trí hay không.
Việc sắp xếp vị trí của đạo diễn và nhà đầu tư đều là có chủ ý, trong lòng Trì Minh Nghiêu biết rõ điểm này, liền nói: “Không cần, không thiếu một chút thời gian đó.”
Lý Dương Kiêu còn ở hậu trường chỉnh trang, vị trí kia đang để trống. Trì Minh Nghiêu vốn có thể đi tới hậu trường nhìn một cái, nhưng anh cũng không làm như vậy.
Anh từ trước đến nay thích cảm giác kinh hỉ, mà Lý Dương Kiêu hôm nay lên sân khấu nhất định sẽ cho anh kinh hỉ, điểm này anh hoàn toàn rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Lúc người dẫn chương trình giới thiệu Từ Cảnh Diệp và Diệp Thiêm, người hâm mộ hai bên đua nhau gào thét, còn muốn so bảng hiệu xem ai giơ cao hơn nữa.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng cười, tiếng máy ảnh vang lên một mảnh.
Là CP chính thức trong phim, Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm lên sân khấu trước, đại đa số vấn đề của người dẫn chương trình đều là dồn vào hai người này.
Vừa hỏi vừa đáp trôi chảy thế kia rõ ràng đều là có kịch bản sẵn rồi, Trì Minh Nghiêu thấy tẻ nhạt vô vị quá trời, thiếu chút nữa thì ngủ mất.
Ðợi đến khi Lý Dương Kiêu xuất hiện, anh mới lấy lại tinh thần, ngồi thẳng một chút.
Bộ âu phục sọc màu lam đậm kia làm nổi bật đường cong toàn thân Lý Dương Kiêu vô cùng đẹp, cậu đoan đoan chính chính chính thắt cà vạt, phối hợp với mái tóc màu xám bạc, cảm giác phản nghịch cùng cảm giác cấm dục trộn lẫn với nhau, lại hợp một cách kì diệu.
Lý Dương Kiêu đi được một đoạn, cũng nhìn thấy Trì Minh Nghiêu.
Anh mặc âu phục màu đen, khí thế thoạt nhìn càng mạnh, nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu cảm thấy có chút khẩn trương, vì thế liền tránh đi ánh mắt Trì Minh Nghiêu.
“La Tử Minh tới!” Người dẫn chương trình dùng ngữ điệu vui tươi mà hô, “Oa, Lý Dương Kiêu, nhìn cậu quả thực giống như một vương tử vậy đó!”
Lý Dương Kiêu tiếp nhận micro, nghiêm trang nói đùa: “Cám ơn Nhuỵ tỷ, xin chào mọi người, giới thiệu một chút nha, tôi là Ái Tân Giác La - Tử Minh, viết tắt là La Tử Minh.”
Người dẫn chương trình lại cười nói: “Ê ê, nguyên tác giả Thập Mộc tỷ còn đang ở bên dưới đó, cẩn thận cô ấy xông lên đánh cậu đó nha.”
Lý Dương Kiêu nói: “Em chỉ nói đùa chút thôi nha Thập Mộc tỷ, bây giờ nghiêm túc nè, xin chào mọi người, tôi là Lý Dương Kiêu, trong “Nếu như mây biết” thủ vai La Tử Minh.”
Trên thực tế, phần này của Lý Dương Kiêu cũng không có gì quá thú vị, chỉ là xung quanh nhân vật đơn giản hỏi mấy vấn đề mà thôi.
Nhưng Trì Minh Nghiêu không thấy buồn ngủ chút nào.
Lý Dương Kiêu hoàn toàn không có cảm giác câu nệ của người mới, giống như trời sinh chính là muốn đứng ở phía dưới ánh đèn sân khấu.
Khi cần cậu nói chuyện, cậu liền tích cực phối hợp, thỉnh thoảng còn đùa giỡn một chút để làm sống động bầu không khí.
Lúc không cần cậu nói chuyện, cậu liền lạnh lùng đứng ở một bên, nhan sắc quá đẹp, eo thon chân dài, rất hút mắt người khác.
Không có người đại diện chỉ đạo, kinh nghiệm sân khấu của Lý Dương Kiêu cơ hồ hoàn toàn xuất từ bản năng, nhưng cậu rất biết cách che giấu con người thật của mình, từ điểm này tới nói, cậu ấy thực thông minh.
Hoặc có lẽ che giấu chính mình đã trở thành một loại bản năng của cậu ấy, Trì Minh Nghiêu nghĩ.
Ðợi đến khi đạo diễn đi lên, trọng điểm nói chuyện lại rơi xuống đầu Lý Dương Kiêu.
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Về chuyện nhân khí diễn viên thủ vai La Tử Minh trong nguyên tác cũng gây tranh cãi lớn, đạo diễn sao lại có dũng khí dùng người mới vậy?”
Ðạo diễn trả lời dựa trên tình hình thực tế tám - chín phần mười: “Trước Lý Dương Kiêu, chúng tôi cũng đã thử liên lạc với các diễn viên khác, nhưng kỳ thật nhân tuyển cũng không dễ hoàn thiện. La Tử Minh trong phim là một người tính cách tương đối ngây thơ, hơn nữa về sau còn nhuộm tóc, nếu cuối cùng kết cấu phim truyền hình hơi kém một chút, hoặc là diễn viên không hợp với tạo hình, kỳ thật đối với bản thân diễn viên mà nói vẫn là rất thảm họa...”
Đạo diễn quay đầu nhìn Lý Dương Kiêu ở một bên: “Màu tóc của Lý Dương Kiêu hiện tại chính là vì bộ phim mà cố ý nhuộm, mọi người cảm thấy như này đã hold được nhân vật chưa?”
Fans nguyên tác dưới sân khấu hét lớn: “Hold.”
Người dẫn chương trình nói: “Tôi đã xem qua nguyên tác, đại biểu cho người hâm mộ đánh giá một câu nhé, ngoại hình của Lý Dương Kiêu rất phù hợp với tưởng tượng năm đó của tôi khi đọc sách, chính là khí chất có phải hơi cao lãnh hay không?”
“Cái này mọi người không cần lo lắng.” Ðạo diễn cười nói, “Mọi người khi xem phim sẽ biết, cậu ấy trong phim với ngoài sân khấu hoàn toàn không phải là một người, lát nữa hoa của chúng ta thả ra, mọi người cũng có thể cảm thụ một chút.”
Người dẫn chương trình lại hỏi Lý Dương Kiêu: “Lý Dương Kiêu, cậu cảm thấy tính cách của mình và La Tử Minh có điểm gì tương đồng không?”
Lý Dương Kiêu suy nghĩ một chút nói: “Điểm tương tự kỳ thật cũng không nhiều lắm, La Tử Minh là một người nói và làm đều rất gọn gàng dứt khoát, còn tôi trước khi làm việc sẽ suy nghĩ tương đối nhiều, rất rối rắm.”
“Vậy diễn xuất có khó khăn không?”
“Về độ khó....cũng không khó khăn quá, dù sao tôi là diễn viên mà.” Lý Dương Kiêu nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu dưới sân khấu, nói, “Hơn nữa bên cạnh tôi có một người bạn, tính cách của anh ấy khá giống với La Tử Minh, là kiểu tính cách thiếu gia có chút tùy hứng này, có đôi khi tôi sẽ theo bản năng mà quan sát anh ấy, đặt mình vào suy nghĩ của anh ấy, có câu gì nhỉ, đúng rồi, chính là chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao.” Lý Dương Kiêu nói xong câu này, nhịn không được nở nụ cười.
Người dẫn chương trình cười ha ha: “Không biết người bạn 'heo' này nghe được sẽ nghĩ gì ta.”
Trì Minh Nghiêu dưới sân khấu:.....Sao lại cảm thấy hình như đang nói về mình thế nhỉ?
Lý Dương Kiêu này lá gan cũng càng lúc càng lớn, cư nhiên ở trên sân khấu công khai trêu ghẹo mình, nghĩ mình không có biện pháp với cậu ấy đúng không?
Một tiếng rưỡi họp báo nhanh chóng kết thúc, đoạn cuối cùng là tất cả các nhà sản xuất và nhà đầu tư lên sân khấu để chụp ảnh chung.
Mấy vị đại diện nhà đầu tư khác tranh nhau lên sân khấu, nhưng Trì Minh Nghiêu từ trước đến nay không thích tham gia náo nhiệt trong giới giải trí, loại ảnh chụp chung nhàm chán này có thể tránh thì sẽ cật lực tránh. Anh buông cái chân đang vắt lên xuống, tính toán đi ra ngoài hút một điếu thuốc rồi đến hậu trường tìm Lý Dương Kiêu.
Lúc đứng lên, Trì Minh Nghiêu lơ đãng nhìn lướt qua sân khấu, không nghĩ tới Lý Dương Kiêu đang nhìn chằm chằm mịn.
Trì Minh Nghiêu chỉ ra ngoài, ý bảo mình muốn đi ra ngoài hít thở một chút.
Nhưng Lý Dương Kiêu bất động thanh sắc nhìn anh, dùng bàn tay rủ xuống bên cạnh quần hướng phía anh mà ngoắc ngón tay, ý tứ rất rõ ràng —— muốn anh đi lên chụp ảnh cùng nhau.
Trì Minh Nghiêu khẽ nhíu nhíu mày, trên thực tế anh một chút cũng không muốn đi lên, bị giới truyền thông hô nhìn bên này xem bên kia, thật sự là ngốc vô cùng.
Nhưng Lý Dương Kiêu vẫn nhìn anh, bộ dáng rất kiên trì. Trì Minh Nghiêu thở dài, đặt hộp thuốc lá trở lại túi, cuối cùng vẫn bước lên sân khấu. Ðại diện mấy nhà đầu tư khác rất biết điều nhường chỗ cho anh, nhường đến bên cạnh đạo diễn —— vẫn cách Lý Dương Kiêu bởi đạo diễn.
Ðạo diễn đương nhiên phải nên đứng ở giữa hơn so với nhà đầu tư, cho nên dù cảm thấy bóng đèn như mình quá là sáng rồi, đạo diễn cũng không dám đề xuất đổi vị trí.
Ngược lại Lý Dương Kiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ðạo diễn, ngài muốn đổi chỗ vào giữa không?”
Lý Dương Kiêu là diễn viên, nhường vị trí cho đạo diễn là chuyện rất bình thường, còn có thể giải thích là “hiểu chuyện, lễ phép, khiêm tốn” một trăm loại lý do, trong lòng đạo diễn cũng rõ ràng vì sao Lý Dương Kiêu muốn đổi vị trí, liền không nói thêm gì, cùng cậu đổi vị trí.
Lý Dương Kiêu sau khi đổi qua, cũng không có biểu tình gì, chỉ đưa tay điều chỉnh cà vạt một chút, sau đó nhìn ống kính chụp ảnh dưới đài.
Hai người sóng vai đứng, mu bàn tay như có như không cọ cọ cùng một chỗ.
Trì Minh Nghiêu tâm tình rất tốt, biểu tình trên mặt hòa hoãn đi không ít, anh rất muốn trở tay cầm tay Lý Dương Kiêu —— bàn tay kia rất gần, chỉ cần anh chuyển động cổ tay là có thể nắm được.
Trì Minh Nghiêu thật vất vả mới đem cỗ xúc động này đè xuống.
Nếu như cầm, ngày mai, à không đúng, có thể hôm nay sẽ leo lên tiêu đề, sau đó công khai come out, còn có hơn trăm phương tiện truyền thông dưới đài chủ động tăng thêm thanh thế, ngẫm lại liền rất kích thích.
Hơn nữa Lý Dương Kiêu căn bản là không kịp cự tuyệt, chỉ có thể để anh nắm.
Nếu như hình ảnh cầm tay lan truyền ra ngoài, tất cả các tác động truyền thông về sau đều sẽ không giúp được gì, sự nghiệp diễn xuất của Lý Dương Kiêu sợ là còn chưa xuất phát đã phải chấm dứt rồi —— miệng lưỡi của công chúng so với phong sát của Trần Thụy còn đáng sợ hơn nhiều.
Cậu ấy không nhận ra điều đó sao? Trì Minh Nghiêu lại thở dài: Aizz, tâm tư vẫn đơn thuần như vậy, về sau làm sao có thể lăn lộn trong giới giải trí long tranh hổ đấu này đây.
“Nhìn bên này.” Các phương tiện truyền thông hướng về phía đài hét lên, tiếng máy ảnh lại vang lên một mảnh, “Bên này bên này.”
“Nhìn trái một chút.”
“Ở giữa nhìn một chút.” Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lý Dương Kiêu còn phải trở về quay một cảnh đêm nữa.
Trong xe không gian không lớn, tài xế ở phía trước chuyên tâm lái xe, Trì Minh Nghiêu cùng Lý Dương Kiêu ngồi ở hàng ghế sau.
Trì Minh Nghiêu nới lỏng cà vạt, tựa vào ghế sau hỏi: “Vừa rồi vì sao phải đi lên chụp ảnh chung?”
Khóe miệng Lý Dương Kiêu nhếch lên một chút ý cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tất cả mọi người đều đi lên mà.”
Trì Minh Nghiêu cười cười: “Chỉ là sợ tôi đứng dưới lẻ loi thôi sao?”
Lý Dương Kiêu “ừm” một tiếng.
Trì Minh Nghiêu nói: “Tôi không tin.”
“Vậy anh nói xem vì sao?”
Trì Minh Nghiêu không trả lời chính diện, chỉ nói: “Cậu có biết lúc chụp ảnh chung của tôi đang suy nghĩ cái gì không?”
Lý Dương Kiêu tò mò mà quay đầu nhìn anh một cái.
“Tôi tự hỏi, nếu tôi đang ở trên sân khấu, tôi nắm tay cậu trước mặt các phương tiện truyền thông, cậu sẽ làm gì?”
Lý Dương Kiêu cười cười: “Ý nghĩ này rất nguy hiểm nha Trì tổng, tôi đại khái sẽ khóc lớn tại chỗ đi.”
Trì Minh Nghiêu đưa tay đẩy nhẹ đầu Lý Dương Kiêu: “Ðứng đắn một chút.”
Lý Dương Kiêu suy nghĩ một chút nói: “Tôi còn có thể làm sao bây giờ, không có biện pháp nha, chỉ có thể gào khóc, làm ra vẻ như tôi bị cưỡng bách, sau đó tại chỗ tố cáo anh, tiêu đề ngày mai chính là tôi, còn có thể mượn cơ hội lăng xê một phen nữa.”
Trì Minh Nghiêu: “...”
Lý Dương Kiêu liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Anh tin không?”
“Không tin.”
Lý Dương Kiêu cười hỏi: “Vì sao? Ý tưởng này rất khả thi mà, anh không cảm thấy như thế sao?”
“Không giống việc mà cậu sẽ làm.”
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, nói: “Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là sẽ rất lạnh lòng, sau đó chờ tình hình lắng xuống...Lùi vòng rời đi.”
“Dứt khoát như vậy, không giãy dụa một chút?”
“Không giãy được,“ Lý Dương Kiêu nói, “Một bộ phim sắp quay xong, đi đến bước cuối cùng lại xảy ra chuyện này, tôi cảm thấy tôi có thể không thích hợp làm diễn viên rồi. Lần đầu tiên là trước khi quay xảy ra chuyện, lần thứ hai là quay được một nửa xảy ra chuyện, lần này là quay xong lại xảy ra chuyện. Quá tam ba bận mà, tôi liền không giãy dụa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Lý Dương Kiêu nói với giọng điệu quá bình tĩnh, khiến cho Trì Minh Nghiêu có chút hối hận vì tự nhiên nhắc tới đề tài này, bầu không khí vừa rồi rõ ràng rất tốt, lại bị câu hỏi của chính mình đảo loạn hoàn toàn.
Trì Minh Nghiêu đưa tay nắm lấy tay Lý Dương Kiêu đặt trên đùi, nói: “Tôi sẽ không làm như vậy đâu.”
Lý Dương Kiêu cười cười, nói: “Tôi biết.”
Là một diễn viên, khả năng quan trọng nhất là xem mặt đoán ý, đặt mình vào tâm tình nhân vật. Lý Dương Kiêu ở phương diện này rất có thiên phú, đương nhiên có thể nhìn ra một người có phải thật lòng đối tốt với mình hay không.
Bức ảnh chụp chung đã xuất hiện trên các tiêu đề của một số phương tiện truyền thông vào ngày hôm sau.
Lý Dương Kiêu lướt tấm ảnh kia trên Weibo, nhìn chằm chằm một lúc lâu. Trì Minh Nghiêu mặc âu phục màu đen đứng bên cạnh cậu, cao hơn anh một chút, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt so với trước khi lên sân khấu đã hòa hoãn hơn không ít.
Cậu nhận thấy hai bàn tay hai người chạm nhẹ.
Trên thực tế trong nháy mắt chạm vào kia Lý Dương Kiêu liền có chút muốn rụt tay, cậu có chút khẩn trương, sợ Trì Minh Nghiêu sẽ cầm lấy tay mình —— theo tính tình tùy hứng của anh, có thể thật sự sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhưng Lý Dương Kiêu rất nhanh lại sinh ra một loại trực giác khó hiểu: Trì Minh Nghiêu sẽ không làm như vậy. Loại trực giác này một khi xuất hiện liền càng thêm chắc chắn, cho nên cậu quyết định đánh cược một phen.
Nếu như đánh cược thua, đó chính là.....Vận mệnh không thể cưỡng cầu rồi.
Bất luận là về Trì Minh Nghiêu, hay là chuyện làm diễn viên.
Trong ảnh, Trì Minh Nghiêu cao hơn tất cả mọi người khác, đường nét khuôn mặt rất đẹp, đường cong sắc bén, khí chất tương đối áp đảo người khác, Lý Dương Kiêu lại nhuộm tóc xám bạc bắt mắt, khí chất trong trẻo lạnh lùng, cho nên tuy rằng hai người không đứng ở giữa, nhưng thoạt nhìn, trọng điểm trong tầm mắt vẫn sẽ rơi vào chỗ bọn họ.
Lý Dương Kiêu lướt qua bình luận dưới weibo này, đại đa số là fans của Từ Cảnh Diệp cùng Diệp Thiêm nhao nhao kêu gọi bình chọn.
Nhưng cũng có mấy cái có liên quan đến cậu, còn có mấy cái có liên quan đến Trì Minh Nghiêu:
- La Tử Minh tiểu ca ca cao như vậy sao? Trong tưởng tượng là khoảng 1m75, nhìn như vậy không chênh với Từ Cảnh Diệp là mấy.
- Thứ ba từ trái sang cũng là diễn viên trong phim sao? Sao lại không có poster tuyên truyền, đứng cạnh Lý Dương Kiêu nhìn hợp thật sự đó [doge]
- Mẹ kiếp người đứng thứ ba từ trái sang cũng quá đẹp trai đi, nhưng diễn ai trong phim? Cảm giác chỉ có thể diễn Quý Song Trì... Nhưng Quý Song Trì không phải Là Từ Cảnh Diệp diễn sao[ cười khóc ]
- Ờmm...... Nhan sắc của Lý Dương Kiêu đáng để viết một bài luận văn nhỏ thổi một đợt rồi đó, nhưng mà nhìn qua có chút cao lãnh, có thể diễn được La Tử Minh không đây?
Sau buổi họp báo, hai ngày nữa là ngày ra mắt của 《 nếu như mây biết 》. Mà tiệc đóng máy của đoàn làm phim cũng định đêm nay, chuẩn bị sẵn sàng mở tiệc chiêu đãi truyền thông, nhờ bọn họ hai tháng kế tiếp hỗ trợ tuyên truyền bộ phim này nhiều hơn.
Ðoàn làm phim vẫn bận rộn như trước, tất cả mọi người đều đang chờ quay một cảnh ở tòa án - cảnh quan trọng cuối cùng.
Mà màn bùng nổ này đối với Diệp Thiêm mà nói quả thực xem như một khiêu chiến rồi —— lời thoại, cảm xúc kịch liệt lại khắc chế. Diễn đạt sẽ giúp bản thân diễn viên giành được không ít hảo cảm, diễn hỏng chính là thảm họa của cả bộ phim.
Tại tòa, con trai là nhân chứng luôn im lặng, vào phút chót đã khai nhận, tự thú rằng mình mới là hung thủ thực sự.
Một đoạn độc thoại lớn, từ áp lực mà bộc phát, tuyệt vọng bất lực, điên cuồng, thống khoái, cuồng loạn.
“Các người đã bao giờ tuyệt vọng chưa? Mấy người đã tuyệt vọng bao lâu rồi? Một giờ, một ngày, một tháng, hay một năm? Các người có biết bị cáo, phải, chính là mẹ tôi, bà ấy mỗi thời mỗi khắc đều tuyệt vọng không? Bà ấy đã tuyệt vọng 12 năm, các người biết không? Ðổi lại là bất kỳ người nào trong các người, thẩm phán, luật sư, nhà báo, cư dân mạng quan tâm đến vấn đề này, các người có thể chăm sóc một người thực vật trong 12 năm mà không oán không hận sao? Các người làm được không?”
“Mỗi người trong các người, cho dù quyên góp 1 vạn hay 100 vạn, hy vọng bà ấy sẽ trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt, tại sao các người lại cố gắng áp đặt bà ấy với một số tiền như vậy! Tôi dám nói tất cả tiền quyên góp của mọi người, bà ấy đều không dùng ở trên người mình, mỗi đồng cũng không dùng!”
“Ba tôi thì sao, đúng, trong mắt các người, ông ta là nhà khoa học có cống hiến to lớn cho đất nước, nhưng ngày ông ta gặp chuyện không may thì ông ta đang ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, điểm này, vì sao không có truyền thông nào đưa tin? Tại sao?!”
“Tôi tự tay cắt điện máy thở, tôi nhìn ông ta không có hô hấp, không liên quan gì đến mẹ tôi. Ngày hôm đó tôi cũng không đến nhà bạn cùng lớp, tất cả lời thú tội, bằng chứng ngoại phạm đều bịa đặt sau đó, tất cả đều là giả! Tất cả mẹ nó là giả!”
“Tôi tự thú! Toàn bộ chuyện này không liên quan gì đến mẹ tôi chút nào! Tôi tự thú! Tôi tự thú đã được chưa!”
.......
“Dừng lại!” Ðạo diễn lại một lần nữa đi tới trước, “vẫn là hơi quá. Ðoạn kịch này, tình cảm bộc phát ra không sai, nhưng còn cần khắc chế một chút. Diệp Thiêm à, cậu vẫn phải m lĩnh hội tâm tình nhân vật cho tốt một chút, không nên ngay từ đầu đã nghĩ đến bộc phát như vậy, phải có một quá trình, cảnh quay cuối cùng rồi, thời gian của chúng ta tương đối dư dả, cậu cứ cân nhắc cho kỹ đi đã.”
Diệp Thiêm gật gật đầu, đi ra sau màn ảnh, đến phía sau tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
Ðã diễn tới lần thứ 8, mỗi một lần đạo diễn đều nói không được.
Ðây là một cảnh quay quần chúng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ không kiên nhẫn được nữa.
Bản thân Diệp Thiêm cũng có chút lo lắng, làm sao mới có thể diễn đúng cảm giác mà đạo diễn nói đây? Ðoạn này không phải là tình cảm bộc phát, muốn khóc ra sao? Mình khóc cũng khóc rồi, kêu cũng kêu rồi, cổ họng sắp khàn, đã cố gắng như vậy đạo diễn vẫn không hài lòng, còn phải diễn như thế nào mới được?
Lý Dương Kiêu cũng giống như các diễn viên khác, ở bên cạnh tìm ghế ngồi xuống.
Cậu cũng có chút thiếu kiên nhẫn, một diễn viên gặp phải một cảnh cao trào như vậy, quả thực là may mắn trong sự nghiệp. Nhưng Diệp Thiêm thật sự quá không thông suốt, vừa khóc vừa kêu, kêu khàn cả giọng, sao có thể diễn như vậy?
Lý Dương Kiêu nhìn Diệp Thiêm đang cúi đầu đọc kịch bản bên kia —— phỏng chừng bị vở kịch này tra tấn đến phát điên rồi nhỉ.
Cậu thiện tâm đại phát: Dù sao mấy ngày nay cậu ta cũng không gây ra cho mình bất cứ chuyện gì, nên cậu quyết định hảo tâm giúp cậu ta một tay —— nếu bởi vì Diệp Thiêm không thông suốt, dẫn đến nỗ lực của tất cả mọi người trong đoàn làm phim vì cảnh này mà bị chỉ trích, vậy thật sự không phải là chuyện đáng vui vẻ gì.
Lý Dương Kiêu đứng lên, đi hai bước về phía Diệp Thiêm, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Diệp Thiêm quay đầu nhìn cậu một cái, không nói chuyện, đem tâm tình không tốt toàn treo ở trên mặt.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Lý Dương Kiêu hỏi.
Diệp Thiêm tức giận trừng cậu một cái, giống như súng máy phát động công kích không thân thiện với cậu: “Anh cảm thấy đổi lại là anh diễn thì có thể diễn tốt sao? Ðứng nói chuyện không đau thắt lưng.”
Diệp Thiêm lúc này mới đúng là con người thật của cậu ta, hoàn toàn không có bộ dáng vờ ngoan ngoãn thường ngày.
Lý Dương Kiêu vừa buồn cười vừa tức giận, cũng không giả vờ giả vịt gì nữa, nói kháy một câu: “Nếu là tôi diễn, tất cả mọi người hiện tại hẳn là đã trở về khách sạn thay quần áo rồi.”
“Vậy anh diễn đi, anh nói với đạo diễn đoạn này đổi lại anh diễn đi.”
Lý Dương Kiêu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ cãi nhau với các diễn viên khác trong đoàn làm phim, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cậu còn cảm thấy rất mới mẻ, dứt khoát cũng phóng thích bản thân, bình tĩnh khịa thêm câu nữa: “Nếu tôi có thể thay cậu diễn, cả đoàn làm phim có lẽ đã đốt pháo chúc mừng rồi đấy.”
Diệp Thiêm trừng cậu một cái rồi liếc mắt cái nữa, nếu ánh mắt là dao, phỏng chừng có thể coi là cố tình giết người rồi.
Lý Dương Kiêu thấy cậu ta tức giận thành như vậy, ngược lại tâm tình trở nên tốt hơn, đem kịch bản cuộn trong tay nói: “Tôi đây sẽ thiện tâm đại phát, tùy tiện nói với cậu, cậu thích nghe thì nghe, không thích nghe thì có thể nghĩ cái khác đi.”
“Ðầu tiên nhé, có phải cậu cảm thấy mình khóc đến mức hết sức, gào đến cổ họng sắp khàn, đều cố gắng như vậy rồi mà đạo diễn còn muốn bộc phát như thế nào nữa phải không? Tôi nói cho cậu biết nhé, đoạn kịch này cậu căn bản không cần khóc, cảm xúc ở đoạn này cũng không phải áy náy, cũng không phải hối hận, khóc cái gì, có cái gì mà phải khóc?”
Diệp Thiêm hừ một tiếng, quay đầu đi, không biết có nghe vào hay không nữa.
Lý Dương Kiêu cũng mặc kệ, tự mình nói tiếp:
“Cậu ấy nói những lời này, cảm xúc là tức giận truyền thông không công khai sự thật, phẫn nộ đạo đức áp đặt khuôn mẫu của công chúng, lại đáng thương mẹ mình mấy năm nay nén giận, cho nên hiện tại cậu ấy đem mấy thứ này nói ra, đè nén thành như vậy, hiện tại đem chân tướng nói ra, thật là sảng khoái, vì sao phải khóc?”
“Nhất là khi cậu ấy nói mình tự tay rút máy thở của ba mình ra, cậu ấy có hối hận không? Hoàn toàn không có, cậu cảm thấy mình làm quá đúng, không chỉ trả thù ba cậu, còn có loại khoái cảm trả thù toàn xã hội, lúc này, cậu đã có chút sảng khoái muốn điên rồi, làm sao có thể vừa khóc vừa kêu?”
“Về phần đạo diễn nói... Phía trước phải đè nén một chút, sẽ dễ dàng hiểu hơn. Chính cậu ngẫm lại, một học sinh trung học như vậy, cậu ta đè nén cảm xúc lâu như vậy, nếu như là tạm thời muốn nói, đối mặt với một đám truyền thông lớn như vậy, sẽ rất không có trật tự. Nhưng đoạn này ngay từ đầu chính là hai câu hỏi, còn có một loạt câu so sánh, cảm xúc trải thảm như vậy, cho nên hẳn là cậu con trai đã sớm nghĩ muốn nói ra.”
“Cho nên, lúc mới bắt đầu nói ra, hẳn là có một chút cảm giác âm trầm, càng về sau, tâm tình lại càng kịch liệt, càng không khống chế được, sau đó đến lúc tự thú, mới chân chính hoàn toàn bộc phát ra. Bây giờ cậu bùng nổ ngay từ đầu, đã khóc, hét lên, cho nên đạo diễn mới nói không có cảm giác cấp bậc, hiểu không?”
Diệp Thiêm lại trừng cậu một cái.
Lý Dương Kiêu cười cười, không để ý tới cậu ta nữa, nói xong đứng dậy rời đi. Nếu không phải cả đoàn làm phim đều ở dây chờ, cậu cũng lười nói nhảm với Diệp Thiêm.
Nhưng mà, đoạn giảng dạy vừa rồi, quả thực...Quá sung sướng.
Aizz, đáng tiếc phân tích một cách thông suốt như vậy rồi, không biết thằng nhóc này có thể nghe vào được bao nhiêu đây. Lý Dương Kiêu nghĩ.