Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Lý Dương Kiêu tỉnh dậy, Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh vẫn còn ngủ say. Cậu chống tay lên giường, ngồi dậy, cảm thấy eo có hơi đau. Ánh nắng bên ngoài thoạt nhìn không tồi, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, tạo thành một vệt sáng trên mặt đất.
Trì Minh Nghiêu dường như cảm nhận được động tác của người bên cạnh, trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lý Dương Kiêu đã hết buồn ngủ từ lâu, mỗi buổi sáng đều dậy sớm luyện lời thoại đã là trở thành thói quen của cậu. Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu ngủ say, hô hấp đều đều, không hề đề phòng, trong đầu bỗng xuất hiện một kế hoạch phạm tội rất logic: Cậu có thể nhân lúc Trì Minh Nghiêu ngủ say mà trói anh lại, sau đó để cho anh trơ mắt nhìn phòng mình không còn chút tài sản nào.
Nhưng kế hoạch phạm tội ở trong đầu cậu diễn biến đến một nửa, Lý Dương Kiêu liền cảm thấy có chút không thực hiện nổi nữa — căn nhà này thực sự quá trống trải, ngoại trừ vài thiết bị gia dụng cần thiết, thì cũng chỉ còn đôi ba bức tranh treo trên tường, đến đồ ăn vặt một chút cũng chẳng có. Tranh vẽ thoạt nhìn cũng không tệ, bức tranh trên cùng có vẻ là dùng màu vẽ một chú nai con, phối màu vô cùng đẹp mắt, làm người ta nghĩ tới chồi non chớm nở đầu xuân.
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm bức tranh trong chốc lát, lại quay đầu nhìn Trì Minh Nghiêu.
Cậu nhớ lại cuộc ân ái cuồng nhiệt đêm qua, không thể không thừa nhận khoái cảm lúc đó. Nhưng cậu lại nghĩ tới cuộc đối thoại trong buổi tối cắm trại lần trước, đêm qua lúc làm tình, không biết Trì Minh Nghiêu đã nghĩ đến chưa, đây là 20 vạn lần thứ hai giữa bọn họ.
Khi bốn lần 20 vạn làm xong, có phải lúc đó giao dịch này mới hoàn toàn kết thúc hay không, lúc đó giữa bọn họ đã có thể cắt đứt liên lạc rồi đúng không, coi như chưa từng quen biết nhau. Dù sao, cũng không thể làm bạn bè của nhau được rồi, làm gì có bạn bè nào lại lên giường với nhau như vậy. Làm bạn tình sao, vẫn là quên đi thôi, mối quan hệ này ngay từ lúc bắt đầu đã là một giao dịch rồi, cậu còn hận không thể kết thúc sớm một chút, nhanh chóng quên đi đoạn kí ức này...
Lý Dương Kiêu duỗi tay lấy điếu thuốc từ hộp trên bàn, xuống giường, kéo một nửa tấm rèm cửa ra, mở cửa sổ, sau đó mới cầm bật lửa châm thuốc, ngồi trở lại bên giường.
Trì Minh Nghiêu nghe được động tĩnh bên cạnh, hé mắt nhìn cậu một cái, Lý Dương Kiêu đang dựa vào gối đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ điều gì đó, cậu hơi cau mày, dáng vẻ giống như hút thuốc sau khi đã làm gì đó nghiêm trọng.
Trì Minh Nghiêu nheo mắt lại, duỗi tay đoạt lấy điếu thuốc trên tay cậu, bóp tắt, nói: “Không cho phép hút thuốc trong lúc tôi đang ngủ.”
Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn anh, “Tôi cũng đâu có vụng trộm đốt nhà anh.”
Trì Minh Nghiêu nhắm mắt lại nói: “Không cho chính là không cho đó.”
Lý Dương Kiêu nghẹn một bụng tức giận, nghĩ, người gì vậy trời, vẫn là nhanh chóng làm xong bốn lần rồi chạy thôi.
Chờ tới lúc Trì Minh Nghiêu thức dậy, đi rửa mặt, Lý Dương Kiêu mới hỏi: “Ổ cứng của tôi đâu?”
Trì Minh Nghiêu vừa mặc quần áo vừa đáp: “Ở chỗ làm của tôi.”
“Không phải tối qua anh bảo ở nhà sao?”
“Gạt cậu đó, cậu đúng là tin người mà.”
Lý Dương Kiêu: “.....”
Xe chạy đến chỗ làm của Trì Minh Nghiêu được nửa đường rồi, Lý Dương Kiêu đột nhiên thay đổi chủ ý. Cậu bảo Trì Minh Nghiêu lái xe đến quán bar của Hoàng Oanh, cậu đến đó để nói lời tạm biệt với Hoàng Oanh.
Đi vào trong quán bar, Hoàng Oanh cũng không ở quầy bar, cậu tuỳ tiện tìm một người phục vụ hỏi một chút, người đó nói Hoàng Oanh còn đang ngủ, tối qua cùng bạn đi chơi đến hửng đông mới về.
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, tự mình đi tới quầy bar tìm chỗ ngồi xuống, cậu hát ở chỗ này đã được hai tháng, cho nên tương đối thông thuộc cách bài trí ở đây. Sau khi ngồi xuống, cậu bật đèn bàn bên cạnh, bắt đầu đọc kịch bản mà đạo diễn đưa hôm qua.
<Nếu như mây biết> là bộ phim tình cảm đô thị khoác lên vẻ ngoài về pháp luật, nữ chính Triệu Khả Nghiên là luật sư trẻ tuổi đã làm việc trong văn phòng luật sư được hai năm, trong một vụ án gây tranh cãi, tình cờ gặp lại người bạn trai cũ kiêm học trưởng cao trung Quý Song Trì, hai người lần lượt là luật sư của nguyên cáo và luật sư bên bị cáo, nhìn thì rõ ràng là ở hai bên đối đầu, nhưng khi vụ án dần dần hé lộ, nhiều yếu tố phức tạp đằng sau vụ án mới lộ ra. Nam chính Quý Song Trì là một người tinh anh pháp lý, nhưng bởi vì bảo vệ cho bị cáo- một người có tiền có quyền, mà ngay lần đầu tiên gặp lại nữ chính thì đã bị mắng cho đầy mặt máu chó. Tuy nhiên, trong quá trình tìm kiếm manh mối, hai người thường xuyên gặp nhau, tình tiết vụ án dần dần rõ ràng, mà tình cảm cũ giữa hai người cũng dần nhen nhóm lại....
Mà nhân vật Lý Dương Kiêu thủ vai, La Tử Minh, là sinh viên năm cuối, tốt nghiệp xong liền vào thực tập tại công ty luật. Bởi vì sinh ra trong gia đình truyền thống làm luật, nên bị cha mẹ bức bách học luật, nhưng chí hướng cậu không đặt ở đây, thế nên luôn cà lơ phất phơ, phạm phải hết sai lầm lớn đến sai lầm nhỏ; ngay từ đầu đã gây không ít phiền toái cho Triệu Khả Nghiên - người phụ trách dẫn dắt cậu. Nhưng nhìn Triệu Khả Nghiên vì vụ án mà bận đến sứt đầu mẻ trán, La Tử Minh bắt đầu nghiêm túc với công việc. Tuy nhiên, người ra thường nói, nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại mà, La Tử Minh đã phá hoại một manh mối trọng yếu....