CHƯƠNG 26
Tuy rằng, tiêu chảy thật sự là ngoài dự đoán của ta. Khi tiến vào building, đối với kết cấu phòng của nó nhất định phải biết, WC của nó đều có cửa sổ hướng ra ngoài, được gọi là “Minh vệ”. tức mặt trời chiếu được vào phòng vệ sinh. Cho nên, kế hoạch của ta là tìm cơ hội ở buồng vệ sinh một mình, ở phía bên ngoài vách tường của cửa sổ viết “SOS”.
Nếu đoán không sai, hiện tại bên ngoài hẳn là có người tiến hành giám thị với các cửa sổ. Tuy rằng khả năng bọn họ nhìn thấy tín hiệu ta viết là rất nhỏ, bởi vì phải chú ý cửa sổ của 45 tầng, chỉ có thể dùng phương thức nhìn quét qua từng cái, không có khả năng nhìn chuẩn cửa sổ nào. Nhưng chỉ cần bắt mắt, khiến cho bọn họ chú ý, sau đó tìm được mục tiêu.
Khi ta nằm ở nơi đó, đã ngay từ đầu trầm tư suy nghĩ rốt cuộc cái gì có thể viết đến bắt mắt a? Trong phòng vệ sinh, hẳn là không có cái gì, ít nhất, ta không nên suy nghĩ may mắn có vật gì có thể dùng được. Cũng may, bên hông đau đớn nhắc nhở ta, có đôi khi, sử dụng máu tươi cũng rất nổi a.
Cho nên, kế hoạch ban đầu của ta, là tranh thủ cơ hội một mình ở phòng vệ sinh, làm vết thương bung ra, dùng máu viết lên giấy vệ sinh treo trên tường ở ngoài cửa sổ viết xuống tín hiệu cầu cứu. Nhà ở đây đều vách tường màu trắng, máu đỏ sẽ nổi bật đi.
Thình lình bụng đau, làm cho kế hoạch của ta có thể thực hiện trước. Tiêu chảy cùng đại tiện có gì khác nhau? Theo kinh nghiệm cá nhân của ta, tốc độ của người bị tiêu chảy nhanh hơn nhiều đi? Vì thế, khi người trông coi tới cửa, ta đã muốn xong.
Nhanh nhẹn thu thập xong, nhìn vật bài tiết bên trong bồn cầu, ta đột nhiên có ý niệm mới trong đầu. Tuy rằng, xác thực ghê tởm, bất quá, nếu dùng máu, chỉ sợ miệng vết thương hiện còn phải bị rách lớn hơn nữa, làm cho máu chảy nhiều xuống mới được đi.
Dường như, nếu dùng cái “ba ba” kia, tuy rằng ghê tởm, dù sao không đến mất bị thương. Ta bắt đầu mâu thuẫn. Thật sự muốn nói, nếu cuối cùng bị cứu ra mọi người khi nhớ đến, ta cư nhiên dùng phương pháp này, chỉ sợ bị cười nhạo. Bất quá… Ta khẽ cắn môi, trò cười thì trò cười, còn sống thì quan trọng hơn.
Mở cửa sổ ra lớn nhất, ta ló đầu nhìn xung quanh, xác thực… Hảo cao a. Lùi đầu vè sau, ta bắt đầu tìm công cụ có thể đem “Thuốc màu” để vẽ ở tường bên ngoài. Tuy rằng nói vì muốn sống, ghê tởm một chút cũng chỉ có thể nhận thức, nhưng nếu muốn ta lấy tay, thật sự là rất khó tưởng tượng. Ta đánh giá phòng vệ sinh một chút. Bàn chải đánh răng?
Dường như lựa chọn không tồi, nhưng vấn đề sau khi dùng xong, ta phải rửa sạch để lại chỗ cũ hay là ném đi? Nói chung là cái nào, nếu có người tiến vào muốn dùng, đều thực dễ dàng bị phát hiện có vấn đề, bởi vậy bắt đầu tra xét, chỉ sợ trước khi ta báo hiệu đã bị phát hiện. Cây tăm? Tuy rằng thiếu mấy cây tăm sẽ không khiến cho người khác chú ý, nhưng cây tăm rất nhỏ, cho dù có thể thể dùng để viết trên tường, tất nhiên cũng không thể hoàn toàn mục tiêu.
Đúng rồi, ánh mắt của ta dừng ở trên giấy vệ sinh, trong lòng nhanh chóng có chủ ý. Kéo xuống một miếng giấy vệ sinh, cuốn thành cuộn giấy, từ trong bồn cầu bới móc một chút, ghé vào cửa sổ, ra vẽ bên ngoài tường. Đáng tiếc, độ cứng của cuộn giấy tuy có thể lấy cái kia, nhưng vẽ ra bên ngoài lại phi thường lực bất tòng tâm. Càng không xong, bộ phận cuốn bị dính nước lại ở trong tay ta lan tràn. Ta theo bản năng run lên, không nghĩ là, giấy dính vật ô uế rớt xuống.
Giấy vệ sinh nhẹ bay, bất quá dính ô vật lại bất đồng, bay một chút liền rơi thẳng xuống, còn vừa lúc dừng ở trước mặt người đi đường. Người nọ ngẩn người, nhìn xuống coi là cái gì, không khỏi nổi giận đùng đùng ngẩng đầu tìm kiếm ai thiếu đạo đức như vậy.
Trong lòng ta vui vẻ, hướng về hắn cố gắng phất tay, ý đồ khiến cho hắn chú ý. Cao như vậy, muốn lập tức tìm được mục tiêu cũng không dễ dàng, thẳng đến khi hắn ngưỡng cổ thành góc vuông mới phát hiện ta. Ta vui mừng quá đỗi hướng hắn phất tay, tiếc rằng thật sự quá cao, lúc hắn nhìn, sợ chỉ là mơ mơ hồ hồ thấy có người phất tat đi. Thấy hắn hùng hùng hổ hổ vài câu, liền đi.
Tuy rằng ngoài ý muốn không có khiến người bên ngoài chú ý, nhưng ta lại bởi vậy mà nghĩ ra biện pháp mới. Ta có thể đem thư cầu cứu viết ở trên giấy ném xuống a. Ngồi xuống, ta cầm cây tăm, lại xé xuống miếng giấy vệ sinh lớn, dùng cây tăm lấy huyết của miệng vết thương, ở trên giấy vệ sinh viết: Cứu mạng. Thỉnh nhanh đến gọi Phùng Duệ Đường cầu cứu, di động: xxxxxxxxxxx, ta gọi là Lâm Hà, hiện tại bị bắt ở…
Viết đến đây, ta ngừng lại. Tiểu tử kia vừa nãy vô tình lộ ra nơi này là tầng 39, nhưng có thể tin bao nhiêu đây? Nếu ta nghe hắn viết xuống như vậy, vạn nhất sai lầm, không phải kiếm củi ba năm đốt trong một giờ hơn nữa đả thảo kinh xà sao?
Đang do dự, nghe được ở bên ngoài, tiểu tử kia cao giọng hỏi: “Uy, ngươi đã khỏe chưa a?”
Ta cảm thấy hoảng sợ, thời gian cho dù chưa tới một giây, ta phải nắm chặt, bằng không cơ hội khó khăn có được này sẽ bị mất đi. Không bằng, ta liền viết: “Hiện tại bị bắt ở phòng có dấu hiệu ở trên tường của cửa sổ.” Sau đó, tái vẽ “dấu hiệu ở cửa sổ, như vậy có vẻ không có sơ hở gì. Quyết định xong, ta tạo ra thanh âm thống khổ nói: “Liền.. Cũng sắp hảo rồi..”
Ít nhất. ta còn một hai phút đi, ta nghĩ vậy. Đang định viết xuống, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng, tựa hồ… Là Sơn Hạ Hồng. Ta rùng mình, hành động đã muốn nhanh hơn suy nghĩ đem giấy nắm chặt. Còn không kịp phản ứng, cửa đã bị mở ra.
Vọt vào là Sơn Hạ Hồng. Bị hương vị không tốt ở trong phòng kích thích nhìu mày, tỉnh táo nhìn chằm chằm ta, ý đồ tim ra sơ hỏ gì. Ánh mắt dừng ở trên bồn cầu, trong mắt hắn tinh quang vừa hiện, chế giễu nói: “Như thế nào, ngươi nguyên lai ngồi ở trên bồn cầu mặc quần đi WC sao?”
Ta cười khổ: “Nghĩ muốn ở trong này tiểu một chút, ngươi không cho a.”
Giải thích của ta tựa hồ làm cho hắn hài lòng, vẻ mặt khẩn trương thả lỏng một chút, một mặt đánh giá bốn phía, một mặt không quá để ý nói: “Ta nghĩ ngươi là đang tìm cách trốn đi như thế nào đi?”
Ta vẫn đang cười khổ: “Ở loại địa phương này, ta còn có chủ ý gì? Khó khăn làm thế nào đi ra ngoài?” Vừa mới nói tới đây, khóe miệng của ta cười khổ bỗng nhiên cứng ngắc. Bên cạnh cửa sổ, có một vết máu không thấy được ! Đó là vừa rồi khi ra bên ngoài cửa sổ vẽ ký hiệu, không chú ý làm vết thương bên hông không cẩn thận bị cọ lên.
Sơn Hạ Hồng cũng không như ta cầu nguyện xem nhẹ vết máu này. Tầm mắt hắn đồng thời cùng ta dừng lại ở mặt trên nó, quay đầu lại, hắn đánh giá ánh mắt của ta đang nhìn xuống miệng vết thương, tái đi qua vị trí vết máu kia, liền bay qua cửa sổ, ló đầu ra ngoài nhìn.