Chạm Nhẹ Vào Môi Em

Chương 2: Chương 2: Hiện tại và quá khứ




Trên máy bay United Airlines, bay từ Mỹ về Việt Nam mất 15 tiếng trải dài qua các đơn vị quá cảnh. Một cô gái xinh đẹp ngồi trong khoang hạng Vip, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Mạn Xuân lục lọi những tấm hình cũ, hình ảnh ba người của cô, Gia Lâm, và Văn Trường. Cô săm soi từng khuôn mặt, trong tấm hình duy nhất hiếm hoi, chụp chung thời du học sinh ở Mỹ. Bất giác cô nở một nụ cười,”Không biết bây giờ các anh như thế nào,đều đã 32, 33 tuổi và có những thành tựu nhất định của riêng mình”.

Gia Lâm học trên cô 3 khóa, còn Văn Trường học trên cô 1 khóa, Gia Lâm tính cách hoạt bát hay cười, nhiệt tình với bạn bè. Còn Văn Trường thì lại im lặng, ít nói và đầm tính. Chính vì vậy cô thân với Gia Lâm, nhưng lại thích tích cách Văn Trường hơn. Cô hay nhìn lén Văn Trường đọc sách trên thư viện, hay trong các cuộc thảo luận mà anh ấy nói. Sự chín chắn và nghiêm túc của Văn Trường, làm cô nhận ra rằng, nó không còn đơn thuần là tình bạn.

Sau khi du học về nước, Văn Trường mở công ty riêng, với những mục tiêu đề sẵn của riêng mình, còn Gia Lâm thì về làm cho công ty nhà anh ấy. Bằng tình yêu đơn phương không dám mở lời của mình, cô quyết định về làm cho công ty của Văn Trường, ở đằng sau tiếp tục ủng hộ anh, giúp anh làm nên sự nghiệp.

Nhưng cho đến một ngày, cách đây 4 năm..

“Alo, Xuân hả, có chuyện rồi, chuyện lớn rồi”. Một giọng nói hối hả, thúc giục từ đầu dây bên kia, cô bạn Mỹ Hân bạn thân của cô.

“Có chuyện gì vậy, Hân”. Mạn Xuân lo lắng hỏi.

“Hai soái ca của cậu đánh nhau kìa, tui mới nghe mọi người kể lại”.

“Đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau”. Mạn Xuân hơi sững người, cảm giác dâng lên khó chịu.

Mỹ Hân chần chừ một lát rồi nói:”Tớ không biết nửa, nghe đâu vì chuyện có liên quan đến cậu, tớ báo tin cho cậu thôi, tớ cúp máy đây”.

Bàn tay cầm điện thoại của Mạn Xuân thẫn thờ, để trên tai một hồi lâu rồi mới buông xuống

Sau đó cô mới biết, được tại sao hai người lại xích mích với nhau, Gia Lâm biết rõ cô thích Văn Trường nên đã liên lạc gặp mặt.

“Tại sao anh lại gọi tôi đến đây”. Văn Trường thắc mắc hỏi.

“Chúng ta là bạn của nhau nhiều năm, thời gian tươi đẹp ngày trước chắc giờ khó có thể trở lại”. Gia Lâm bỏ tay vào túi quần, bồi hồi nhắc lại.

Văn Trường mỉm cười: “Thật sự dạo này tôi cũng rất bận, công ty mới thành lập chưa bao lâu, có nhiều vấn đề cần được giải quyết”.

Anh tiếp tục nói: “Bây giờ, quan hệ của chúng ta vẫn tốt đẹp đấy sao”.

Gia Lâm khuôn mặt trở nên nghiêm túc: “Nhưng hôm nay tôi đến gặp cậu là vì Mạn Xuân”.

“Mạn Xuân, tại sao lại là cô ấy”, Văn Trường quay sang ngạc nhiên khó hiểu.

“Cô ấy thích cậu, cậu thật sự dửng dưng như vậy sao”. Gia Lâm tức giận trách mắng.

Văn Trường nghe xong bật cười thê lương: ”Thích tôi? Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói thích tôi cả, nhưng cái tôi chính mắt thấy, đó là giữa anh và cô ấy”.

“Trước ngày anh về nước, anh đã nói những gì với cô ấy, không phải anh thích cô ấy hay sao Gia Lâm? ”. Văn Trường quay sang chất vất ngược.

Gia Lâm gòng mình, bàn tay phải siết chặt, lao tới nắm cổ áo Văn Trường, “Cậu đã nghe được những gì”.

Văn Trường lãnh đạm:” Ngày hôm đó tôi đến tiễn anh về nước, tôi đến sau, thì bắt gặp hai người nói chuyện”.

Tại sân bay, Gia Lâm cầm tay Mạn Xuân, vi vu khắp mọi hang cùng ngỏ hẹp các quán cà phê và đồ ăn mà cô thích. Đã gần đến giờ làm thủ tục, Mạn Xuân nói: “ Muộn quá rồi, em cũng phải về làm đồ án nửa, chúc anh đi mạnh giỏi nhớ giữ gìn sức khỏe, có gì thì liên lạc qua Messenger khi anh đến nơi nhé”.

Gia Lâm luyến tiếc, không muốn đi vào,cứ lắc tay cô: “Xuân, anh muốn nói điều này với em trước khi đi”.

Mạn Xuân ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt của cô ấy trắng hồng, gương mặt thanh tú diễm lệ, hài hòa trên từng đường nét trên cơ thể, đẹp đến nỗi làm Gia Lâm đến động lòng. Chưa bao giờ Gia Lâm thấy, cô và anh gần nhau đến như vậy. Anh biết nếu bây giờ không nói, biết đến bao giờ mới có cơ hội được như thế này nửa.

“Anh rất thích em, thực sự, thực sự rất thích em, anh thích em từ lâu lắm rồi, làm bạn gái anh được không?“. Gia Lâm cầm hai tay cô như muốn cầu xin một ân huệ, hai thân thể áp sát vào nhau, môi gần chạm nhau.

“Và cuối cùng hai người đã hôn nhau, tình tứ với nhau trước sự chứng kiến của tôi, à không của rất nhiều người mới đúng chứ ”. Văn Trường bộ dạng bất cần nhìn Gia Lâm.

“Từ khi nhìn thấy, hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, trong suốt quảng thời gian tôi học bên cạnh cô ấy“. Văn Trường đánh bật tay Gia Lâm ra và hét lên những nổi lòng của anh, bấy lâu nay luôn phải dày vò và chịu đựng”.

“ Nhưng cậu đã bỏ về ngay sau đó, cô ấy đã thẳng thừng từ chối tôi, nụ hôn đó chỉ là một sự kết thúc và sự tôn trọng dành cho nhau, chúng tôi mãi mãi là bạn, cậu không hề biết điều đó ”. Gia Lâm nghiến răng, vung tay đấm vào mặt Văn Trường.

Lãnh trọn cú đấm như trời giáng, Văn Trường lăn xuống đất, miệng rơi ra từng giọt máu, vương vãi lên chiếc sơ mi trắng. Anh vội vàng đưa tay quẹt máu trên miệng mình, ngước lên nhìn Gia Lâm, cười cười không nói lên lời.

Văn Trường dùng sức bật dậy, lao lên đánh trả Gia Lâm. Hai người đấm nhau qua lại, tình thế giằng co nhau hết sức quyết liệt, không ai chịu thua ai, vật nhau một hồi lâu. Đến khi cả hai đuối sức, ngồi gục xuống mỗi người một góc, im lặng không nói câu nào.

Nhớ lại chuyện cũ đã qua 4 năm. Đôi mắt Mạn Xuân bất chợt rơi lệ, từng giọt cứ chảy dài trên má, đôi hàng mi bắt đầu ướt đẩm, trở nên nhạt nhòa. Cô bỏ đi vì không muốn tình bạn tương tàn, cô trốn tránh để không dám đối diện với Văn Trường, người cô yêu. Vậy tại sao cô lại quay trở lại, cô muốn quay về để làm gì? Để được nhìn thấy anh thêm một lần nửa, hay chỉ là người chúc phúc. Trong lòng cô dấy lên những nổi niềm, những thắc mắc mà không có lời giải. Nhìn xuyên qua ô kính, cô thấy từng đám mây bồng bềnh trắng vàng trôi nổi, dưới ánh vàng của hoàng hôn trông thật đẹp đến lạ lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.