CHƯƠNG 118
Nguyên Dương đem quần áo tùy thân treo vào trong tủ quần áo của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười nói: “Cậu đó, chẳng có chút khách khí nào, bảo ở là liền ở luôn.”
“Bác gái đã nói như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể không hiểu ý tứ sao? Hơn nữa. . . . . .” Nguyên Dương quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn một cái, “Tôi ngủ tại phòng em là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.”
Cố Thanh Bùi chầm chậm dịch lại gần, hai tay từ sau lưng luồn vào trong áo Nguyên Dương, ve vuốt qua lại cơ ngực y, hắn thấp giọng cười nói: “Chẳng ngờ cha mẹ tôi lại quá tiến bộ như thế, cậu nói đúng, sao có thể cô phụ sự thấu hiểu của họ chứ.”
Nguyên Dương lúc này chịu không nội sự khiêu khích của Cố Thanh Bùi, quăng hết quần áo, xoay người liền đem Cố Thanh Bùi đè ngã xuống giường, hô hấp của y trở nên nặng nề, “Sao thế, hôm nay sao lại chủ động vậy?”
Cố Thanh Bùi híp mắt cười nói: “Không biết, có lẽ là tối nay ăn ba ba nhiều quá.”
Nguyên Dương nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi của hắn,” Thế sao, để tôi xem em hỏa khí có vượng không nào.” Nói xong liền cách quần nắm lấy bảo bối của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng miết hai cái.
Cố Thanh Bùi ôm cố Nguyên Dương, ngậm bờ môi y nhẹ nhàng mút, đầu lưỡi liếm qua răng nanh trơn bóng của Nguyên Dương, quấn lấy đầu lưỡi ướt mềm của Nguyên Dương, khiến nụ hôn trở nên tràn ngập hương vị tình sắc.
Nguyên Dương một phen lột bỏ quần áo hắn, một bên nhiệt liệt đáp lại nụ hôn này.
Cố Thanh Bùi hôm nay thật sự có chút chủ động âu yếm y. Con người Cố Thanh Bùi, bên ngoài từ trước đến nay vẫn luôn thích tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả lúc ở nhà cũng đoan chính, hắn dù rằng ở trên giường có nhiệt tình đến đâu, cũng cực ít biểu hiểu thành thực. Vậy nên sự chủ động ngày hôm nay của Cố Thanh Bùi, đối với Nguyên Dương mà nói là một kinh hỉ, y tận tình hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của Cố Thanh Bùi, song cũng nhịn không được hỏi: “Em hôm nay thật quá bất thường, bình thường đâu có vậy đâu.”
“Bình thường thế nào hả.”
“Bình thường đáng ghét nhất là vờ vĩnh đoan trang.”
Cố Thanh Bùi cắn y một ngụm, cười mắng: “Lại muốn ăn đòn hả.”
“Mà ngay cả bộ dáng giả vờ đoan trang của em tôi cũng thích.” Nguyên Dương cười thấp nói: “Thời điểm em mặc quần áo càng giả vờ đến lợi hại, thì bộ dáng khi thoát y lại càng phóng đãng, tôi thích vô cùng. Em biết không, mỗi lần thấy bộ dáng em nghiêm trang chỉ bảo tôi, tôi chỉ muốn lột sạch em ra mà làm thôi.”
“Ranh con, tôi cảm thấy tôi giả vờ đoan chính còn hơn cái đồ lưu manh thực sự nhà cậu.”
Nguyên Dương vuốt làn da trơn nhẵn của hắn, khẽ cười nói: “Cho nên hai ta là đôi lứa xứng đôi. . . . . .”
Hai người lột quần áo đối phương xuống, rất nhanh liền cởi đến sạch bách, trần trụi quấn quýt vào nhau. Cố Thanh Bùi tại khoảng nghỉ giữa nụ hôn với Nguyên Dương, thở nặng nề nói: “Tôi rất vui. . . . . .”
“Sao cơ?”
Ánh mắt Cố Thanh Bùi thâm thúy lại sáng ngời, “Tôi rất vui, không ngờ cha mẹ lại thấu hiểu như vậy, dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy, cho nên tôi. . . . . . tôi rất vui.” Hắn ôm lấy Nguyên Dương, mặt chôn vào cổ Nguyên Dương, thở dài nói: “Thật sự là rất vui, không làm gì đó để chúc mừng ngày này, quả thực lãng phí.” Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Tay Nguyên Dương thoáng ngừng lại, y vươn tay ôm lấy Cố Thanh Bùi, lật người, khiến Cố Thanh Bùi nằm úp sấp trên thân y. Y vuốt tóc Cố Thanh Bùi, ôn nhu nói: “Tôi biết, tôi cũng vui mừng vô cùng, em vui tôi sẽ liền vui theo.”
Cố Thanh Bùi cười cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng với sự thất thố của mình, “Nhiều năm vậy rồi, từ sau lúc tôi ly hôn, cha mẹ vẫn canh cánh vấn đề cá nhân của tôi. Tôi đã là người lớn, còn khiến cho họ bận tâm, trong lòng tôi đặc biệt khó chịu.”
“Hiện tại tốt rồi, em chẳng phải đã có tôi sao.” Nguyên Dương vuốt ve trên dưới vòng eo thon dài của Cố Thanh Bùi, khẽ khàng nói: “Tôi ngoại trừ không sinh được con, thì có gì không làm được đâu, hai bác hẳn cũng hài lòng rồi.”
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: “Cậu còn dám nói nữa.”
“Có chỗ nào không đúng đâu, bằng không em còn gì không vừa lòng với tôi, cứ việc nói ra đi.” Tay Nguyên Dương vuốt ve cánh mông của Cố Thanh Bùi, ngón tay thon dài linh hoạt luồn vào giữa kẽ mông, tình sắc ấn vào huyệt khẩu khép chặt.
Cố Thanh Bùi hôn phần cằm lún phún râu của Nguyên Dương, thấp giọng nói: “Cũng chưa có chuyện gì không vừa lòng, bất cứ chuyện gì cậu cũng nghe tôi là được rồi.”
Nguyên Dương cười thấp nói: “Nghe lời thì nghe lời, em đã là của tôi rồi, tôi nhường một chút có đáng gì đâu.”
Cố Thanh Bùi cố ý cọ cọ hạ thân của Nguyên Dương, Nguyên Dương khẩn trương hít một hơi. Cố Thanh Bùi hừ cười nói: “Trẻ ranh vênh váo cái gì chứ.”
Nguyên văn: 得瑟 (đắc sắt): thường để chỉ sự đắc ý vênh váo khi mới chỉ đạt được chút thành tựu. Thường mang ý trêu chọc.
Nguyên Dương có chút kiềm chế không được, y ngậm môi Cố Thanh Bùi thì thầm nói: “Còn khiêu khích nữa, tôi sẽ làm cho em ngày mai khỏi xuống giường luôn.” Trong lúc nói, ngón tay đã muốn chậm rãi cắm thịt huyệt gắt gao co rút kia.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nói: “Đến đi, dù sao tôi ngày mai không có việc gì . . . . . .”
Nguyên Dương nhận được sự khích lệ, lại càng thêm trắng trợn, y một bên vuốt cơ lưng trơn nhẵn rắn chắc của Cố Thanh Bùi, một bên chập hai ngón tay, chầm chậm ra vào trong thịt huyệt nhanh chóng mềm mại của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi hít một hơi, mật huyệt cảm giác có chút khó chịu, bất giác muốn khép chặt lại. Nguyên Dương lại sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, một phen giữ chặt bắp đùi thon dài của hắn, xách cao lên trên, bức bách hai chân Cố Thanh Bùi mở rộng nằm nhoài trên thân y, thuận tiện cho hai ngón tay ra vào.
Cố Thanh Bùi thở gấp nói: “Có chút khó chịu. . . . . . Cậu chậm một chút. . . . . .”
Nguyên Dương cắn tai hắn, thô tục nói: “Khó chịu ư? Là vì món đồ trong mông nhỏ quá hả? Thay thứ lớn hơn em sẽ không khó chịu nữa đâu.”
“Nhảm nhí. . . . . .”
Nguyên Dương xấu xa cười nói: “Chẳng những không khó chịu, mà còn có thể sướng đến kêu la đó.”
Cố Thanh Bùi thúc giục nói: “Vậy mau tiến vào đi, nói suông không làm thì tính gì chứ.”
Nguyên Dương ôm lấy đùi Cố Thanh Bùi, để hạ thân hắn càng thêm mở rộng, đỡ lấy tính khí của mình thúc mạnh vào trong động nhỏ ướt mềm kia.
Cố Thanh Bùi hít vào một hơi, vặn vẹo hông, vừa muốn tránh né, lại muốn tới gần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị Nguyên Dương cố định thắt lưng, cắm vào càng sâu.
Nguyên Dương kích động hông, từng chút từng chút đâm vào Cố Thanh Bùi, đem tính khí to dài cứng nóng kia cắm vào nơi sâu nhất trong thân thể Cố Thanh Bùi. Lồng ngực hai người dán sát nhau, mỗi một lần trừu sáp đều khiến làn da trần trụi của bọn họ cọ xát vào nhau, không khí lượn lờ bao quanh họ, đều theo đó nóng lên.
Nguyên Dương thấp giọng nói: “Tư thế này em có thích không?”
“Chẳng qua. . . . . . Mới mẻ thôi.”
“Thích hay không nào.”
“Cũng tạm.” Cố Thanh Bùi bị từng đợt tiến công mạnh mẽ làm cho có chút nói không ra hơi, thật sự không rảnh phối hợp Nguyên Dương đùa giỡn bản thân.
Nguyên Dương cắn tai hắn, cười nhẹ nói: “Vậy em thích cái nào? Tư thế này cũng không mới lắm đâu, chúng ta cùng làm cái mới chân chính nhé?”
“Cái gì mới cơ. . . . . . Ư a. . . . . .” Trên thân Cố Thanh Bùi toát đầy mồ hôi, đao thịt thô to kia tựa như cái chùy tùy ý ra vào trong tràng đạo của hắn, cảm giác bị bá đạo nhồi đầy, ngoại trừ đôi chút đau đớn, còn lại là sự hưng phấn khiến hắn vô pháp trốn tránh.
“Chơi cái gì có độ khó cao hơn chút đi.” Nguyên Dương hôn hắn thật mạnh, thình lình ôm eo hắn ngồi dậy. Cố Thanh Bùi hoảng hốt, tính khí của Nguyên Dương trượt khỏi thân thể của Cố Thanh Bùi, chất bôi trơn nhớp nháp chảy ra từ tiểu huyệt của Cố Thanh Bùi, làm bẩn ra giường.
Cố Thanh Bùi khẽ quát nói: “Cậu thành thật chút đi, đừng quên đây là nhà tôi đó.”
“Yên tâm đi, phòng của hai bác ở đầu kia phòng khách, em không lớn giọng kêu rên, bọn họ cũng không nghe thấy đâu.” Nguyên Dương cười tà nói: “Bất quá nếu em bị làm đến ngây ngất, kêu quá lớn tiếng khiến người nghe thấy, thì nào có trách tôi được.”
Cố Thanh Bùi lúc này chỉ cảm thấy hậu huyệt trống rỗng, không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, cậu rốt cuộc có làm hay không. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Nguyên Dương đã đột ngột bế xốc toàn thân hắn lên, hơn nữa tư thế cực kỳ đáng xấu hổ, giống như tư thế trẻ con đi tiểu, chẳng qua hai người là mặt đối mặt.
Cố Thanh Bùi kêu sợ hãi một tiếng, “Cậu mẹ nó giở trò gì vậy.”
Nguyên Dương kê lưng hắn lên tường, đắc ý hắc hắc cười không ngừng, “Thử mấy thứ nhân lúc tôi trẻ trung, để em mở mang kiến thức thể lực người đàn ông của em.”
Cố Thanh Bùi hoảng sợ nói: “Buông ra, tôi không chơi tư thế này đâu, thả tôi xuống đi Nguyên Dương.”
Cảm giác toàn bộ thân thể xa rời mặt đất, chỉ có thể chống đỡ nhờ vào cánh tay Nguyên Dương thật sự có chút làm cho người ta hoảng hốt, huống chi Nguyên Dương thế nhưng để nguyên tư thế này đem thứ đồ thô dài dọa người kia cắm thẳng vào.
“A. . . . . . Nguyên Dương. . . . . .”
Cố Thanh Bùi nhiều ít gì cũng là người đàn ông hơn một trăm năm mươi cân, Nguyên Dương chống đỡ thể trọng của hắn, xác thực không dễ dàng. Nhưng thời điểm y hơi buông tay, thân thể Cố Thanh Bùi hạ xuống, côn thịt đột ngột tiến vào một độ sâu chưa từng thấy, Nguyên Dương sướng đến hít một ngụm lương khí, tức khắc tinh thần lên gấp trăm lần, vững vàng cố định thân thể Cố Thanh Bùi, từ chậm đến nhanh bắt đầu cắm rút.
Một trăm năm mươi cân: Hình như lúc trước đã nói, “cân” này là = 1/2kg. Thế nên đại khái ở đây là 75kg
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ Nguyên Dương, run giọng nói: “Chậm một chút. . . . . . Nguyên Dương, sâu quá. . . . . . sâu quá . . . . . . Ách a a. . . . . .” Thân thể hắn lơ lửng, trọng lượng được chống đỡ chỉ bởi cánh tay cùng tính khí khiến hắn gần như phát cuồng kia của Nguyên Dương, toàn thể tràng đạo bị côn thịt cương nóng lấp chật cứng, hắn có ảo giác thân thể như bị xỏ xuyên qua.
Ma sát kịch liệt sản sinh khoái cản khiến người vặn vẹo, thịt huyệt ướt át bị kéo căng đến cực hạn, không ngừng phun ra nuốt vào tính khí của Nguyên Dương, mỗi một lần cắm vào cùng rút ra, đều khiến thân thể hai người run rẩy không ngừng.
Nguyên Dương dùng tư thế này đâm rút hơn trăm lần, rốt cục cảm thấy cánh tay đau nhức, không thể chống đỡ thêm, liền xoay lưng Cố Thanh Bùi hướng về phía y đè trở lại giường. Nửa người Cố Thanh Bùi trên giường, nửa còn lại ở bên ngoài, Nguyên Dương tách cánh mông hắn, gấp rút cắm vào.
Đao thịt nóng bỏng hung hăng xỏ xuyên Cố Thanh Bùi, hoàn toàn nhồi chặt dũng đạo đang co rút, côn thịt bá đạo dồn nén vách thịt không còn lấy một kẽ hở, Nguyên Dương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ấn thắt lưng Cố Thanh Bùi, điên cuồng bắt đầu đâm rút.
Động tác mãnh liệt của Nguyên Dương, không khỏi va chạm khiến mông Cố Thanh Bùi chấn động, lại càng khiến cả chiếc giường lắc lư.
Tiếng rên rỉ của Cố Thanh Bùi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trong từng đợt tiến công, hắn mơ hồ không rõ nói: “Nhẹ chút. . . . . . Cha mẹ tôi sẽ. . . . . .”
Nguyên Dương lại giả bộ ngó lơ, vào càng sâu hơn, nhanh hơn, càng dùng sức đùa giỡn thân thể trong lòng mình, con người này hoàn toàn thuộc về y.
“Nguyên Dương. . . . . . A a a ——” Cố Thanh Bùi khống chế không nổi kêu rên, hắn kiên quyết căn môi, sợ bản thân lại phát ra âm thanh.
Nguyên Dương đưa tay kéo cằm hắn, giải phóng bờ môi khỏi răng nanh. Y cúi đầu, hôn lên môi Cố Thanh Bùi, đem hết tiếng rên rỉ khó nhịn kia nuốt vào trong bụng.
Bầu không khí càng lúc càng cuồng nhiệt, hai người tựa như muốn bùng cháy, tận tình đắm chìm trong bể dục, vô pháp kềm chế.
Hai người làm hơn hai tiếng, sau khi cùng tắm rửa, cả hai liền mệt đến ngã vật xuống giường không muốn nhúc nhích.
Cố Thanh Bùi sau khi đầu óc thanh tỉnh một chút, lo lắng nói: “Không biết cha mẹ tôi có nghe thấy không, nói coi cậu không phải là cố ý đấy chứ?”
Nguyên Dương giống như con sói đã ăn uống no đủ, biếng nhác ôm Cố Thanh Bùi, “Sao có thể chứ, bất quá chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao.”
“Bình thường cái gì, cha mẹ tôi đều là người của thế hệ trước.”
Nguyên Dương hít ngửi hương vị ướt át sạch sẽ trong tóc hắn, “Không sao đâu, tôi thấy họ còn nghĩ thoáng hơn cả em. Em biết không, hai năm trước tôi lần đầu tiên tới nơi này, tôi đã muốn ngủ trong phòng em. Thời điểm tôi quen biết em, em đã hơn ba mươi, tôi đã bỏ lỡ em nhiều năm như vậy, nếu như được ngủ tại nơi em trưởng thành, thật giống như. . . . . . có thể ngủ với một phần của em trước kia vậy.” Nguyên Dương sau khi nói xong, còn đặc biệt thiếu đạo đức cười không ngừng.
Cố Thanh Bùi khinh bỉ, cười mắng: “Đồ ngốc này.”
Nguyên Dương ôm hắn hân hoan lăn một vòng trên giường, “Ngày mai đưa tôi đi dạo xung quanh, tốt nhất là hẹn hết bạn bè ở đây của em ra, để cho tôi gặp mặt.”
“Cậu muốn làm gì thế.”
“Để cho bọn họ biết em đã có chủ.” Nguyên Dương bá đạo nói: “Tất cả mọi người phải biết rằng, từ nay về sau nếu ai dám đưa em đến mấy chỗ bậy bạ, giới thiệu cho em mấy đứa bậy bạ, tôi sẽ liền há lớn miệng chửi chết hắn đó.”
Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: “Nói bậy bạ gì thế, mỗi năm tôi xã giao không ngừng, cậu thực quản nổi ư?”
Nguyên Dương nghiêm túc nói: “Trước kia em chưa lập gia đình, bắt đầu từ bây giờ đã có gia đình, có người quản, sau này ai muốn dẫn em đi night club, em cứ nói với hắn, trong nhà có người đang đợi. Dù gì đi nữa mấy chốn thanh sắc em sau này ít đi thôi, có chút tự giác đi, biết chưa?”
Cố Thanh Bùi nhìn bộ dạng đầy mặt nghiêm trang của Nguyên Dương, nhịn không được muốn cười, “Được ạ, tôi nếu không đáp ứng, cậu cũng đâu có buông tha đâu.”
Nguyên Dương dùng mũi chọc lên má hắn, lầm bầm nói: “Biết là tốt rồi, em nếu không phục, tôi liền tiếp tục xử lý em, nói cho em hay thời gian hai năm em thiếu nợ tôi, oán khí của tôi lớn lắm đó.”
Cố Thanh Bùi cười nhẹ không nói.
Nguyên Dương ôm ghì hắn, một lần lại một lần hôn lên mép tóc, thái độ ôn nhu thật tựa như đang ôm trong lòng hết thảy của y.
Cố Thanh Bùi mỉm cười nhắm hai mắt lại, an tâm dán sát lại một chỗ cùng Nguyên Dương, khe khẽ nói: “Nguyên Dương, an tâm đi, lần này, chỉ cần cậu không khinh suất, tôi sẽ cùng cậu đi đến tận cùng.”
Nguyên Dương không lên tiếng, chính là càng dùng sức ôm chặt Cố Thanh Bùi, giống như muốn hòa vào một thể cùng hắn.
Buổi sáng hôm sau, hai người tinh thần phấn chấn tỉnh dậy. Bà Cố đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm cho bọn họ, cả một sáng vồn vã bảo bọn họ ăn thứ này ăn thứ kia, lại nói ăn xong cơm còn muốn dẫn bọn họ đi mua chút đặc sản, mang về Bắc Kinh.
Dùng bữa xong, ba người xuất môn, chớ tưởng bà Cố là bác gái gầy yếu, đi dạo phố cực kỳ hăng say, ngay cả hai người đàn ông đều không sánh bằng. Có lẽ bởi vì có người xách đồ, bà Cố cao hứng phấn chấn mua thực nhiều đồ, chỉ chốc lát sau hai người bốn tay, tất cả đều xách đầy.
Thời điểm nghỉ chân dùng cơm trưa bên ngoài, ánh mắt bà Cố nhìn Nguyên Dương vô cùng từ ái, sự vừa lòng đối với Nguyên Dương trực tiếp viết trên mặt.
Nguyên Dương cũng không có để lộ nửa phần bản chất lưu manh , biểu hiện đến nhã nhặn khéo léo, cùng với bộ dạng trước mặt Cố Thanh Bùi như thể hai người, chiều chuộng bà Cố đến vui vẻ.
Hai người ở nhà ăn ngon ngủ ngon, trải qua những ngày nhàn nhã hiếm có. Hơn một tuần sau, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc trở về Bắc Kinh.
Chuyện thứ nhất khi trở lại Bắc Kinh, chính là bận rộn chuyển nhà.
Bọn họ sớm đã tính toán dọn về căn nhà sống chung lúc trước, khoảng thời gian trước có quay về sống, cũng lục tục dọn qua mấy thứ, lần này trở về, mới tập trung vài lần, đem tất cả đồ đạc dọn qua. Căn phòng đó có hồi ức đẹp nhất của nọn họ, dù rằng không nói rõ ra, song cả hai đều muốn từ nơi này bắt đầu lại một lần nữa.
Bọn họ tựa như hai năm trước, cùng nhau dạo trong cửa hàng siêu thị, mua sắm đồ dùng sinh hoạt cùng đồ ăn, mỗi một câu, một ánh mắt, đều tràn ngập hơi thở cuộc sống. Loại hạnh phúc bình thản này làm cho người ta đắm chìm sâu trong đó, ngây ngất không ngừng.
Hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn, buổi tối song song vây trong phòng bếp bận rộn, tính toán làm một bàn đồ ăn ngon, chúc mừng bọn họ trở về nhà.
Nguyên Dương nấu cơm, Cố Thanh Bùi liền trợ thủ cho y, hai người bắt đầu nói chuyện từ làm ăn, một mạch lan man đi thật xa. Cố Thanh Bùi phát hiện, Nguyên Dương mà hắn từng cảm thấy được khó lòng trao đổi, lúc này lại có những đề tài nói mãi không hết, hoặc phải nói là, những lời nói mãi không hết. Bọn họ tuy không ai nói ra, nhưng trong lòng đều có một ý niệm, chính là nghĩ muốn bổ sung cho hai năm lãng phí vô duyên cớ của hai người.
Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi trên sofa xem film, Cố Thanh Bùi lười biếng tựa vào người Nguyên Dương, thi thoàng đưa lên miệng mình cùng Nguyên Dương chút đồ ăn vặt. Film có phần buồn chán, chiếu dến một tiếng, Cố Thanh Bùi buồn ngủ.
Nguyên Dương chú ý tới vẻ mệt mỏi của hắn, “Mệt rồi phải không, ngủ đi.”
Cố Thanh Bùi “Ừ” một tiếng, nhưng lại lười nhúc nhích.
Nguyên Dương đợi trong chốc lát thấy hắn không đứng dậy, cười nói: “Có cần tôi cõng lên giường không đây.”
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: “Cậu nếu tình nguyện, tôi đâu thể không biết xấu hổ mà ngăn cản chứ.”
Nguyên Dương cười hai tiếng, thật sự cõng Cố Thanh Bùi dậy khỏi sofa, Cố Thanh Bùi an tâm nằm nhoài trên lưng y, còn không quên trêu chọc, ” Ây da, xác thực là so với tự đi đỡ tốn sức hơn nhiều.”
Nguyên Dương quăng hắn lên giường, đè thân lên trên, xấu xa cười nói: “Tôi thấy em kỳ thật rất có tinh thần đó, bằng không chúng ta vận động chút đi?”
“Đừng, sáng mai còn phải đến công ty đấy.” Cố Thanh Bùi rúc vào trong chăn, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Nguyên Dương cũng chui vào ổ chăn, ôm hắn, cười hắc hắc, “Dọa em chút thôi.”
Cố Thanh Bùi ngáp một cái, mơ hồ nói: “Cậu cũng có chính sự mà. . . . . .”
“Quay lại đây, đừng đưa lưng về phía tôi.” Nguyên Dương vỗ mông hắn.
Đợi khi Cố Thanh Bùi quay người lại, Nguyên Dương liền hôn một cái trên mí mắt hắn, “Buồn ngủ thì ngoan ngoãn ngủ đi, em nếu dám mở mắt, tôi sẽ lập tức xử lý.”
Cố Thanh Bùi cười cười, cánh tay gác qua lưng Nguyên Dương, “Cậu cũng ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy đi kiếm tiền nuôi gia đình đó.”
Nguyên Dương ôn nhu vuốt ve lưng hắn, “Nếu em thích, thì cứ ngủ thẳng đến giữa trưa đi, mấy cái chuyện kiếm tiền nuôi gia đình đáng ghét này, giao cho tôi là được rồi.”
Hô hấp của Cố Thanh Bùi như nghẹn lại, trong lòng tuôn trào một dòng nước ấm.
Nguyên Dương thấy Cố Thanh Bùi không lên tiếng, liền hỏi: “Sao thế, không tin tôi à?”
“Tin chứ, chính là tôi vẫn chưa tới thời điểm về hưu đâu, qua mười năm nữa, cậu muốn tôi làm tôi cũng chẳng làm đâu, đến lúc đó liền dựa vào cậu nuôi sống tôi đó”
Nguyên Dương khí khái nói: “Nuôi em cả đời có vấn đề gì đâu.”
Cố Thanh Bùi động dung nhìn Nguyên Dương, tiểu chó săn hắn thuần dưỡng lúc trước, đã trưởng thành thực sự, chẳng những có thể trông nhà canh cửa, mà còn có thể vượng trạch thêm phúc nữa.
Mắt Nguyên Dương sáng ngời, hét lớn: “Mở mắt rồi kìa! Xem tôi xử lý em đây!”
Cố Thanh Bùi cười lớn nói: “Ranh con cậu muốn làm cứ nói thẳng ra đi.”
Nguyên Dương xoay người đè hắn dưới thân.
Trong phòng ngủ cảnh xuân vô hạn.
===== chính văn hoàn =====
Hỵ hỵ, vậy là hoàn rồi nha :))))
Kết thúc chặng đường dài gian khó và các bạn trẻ đã về với nhau :3
Về vấn đề con cái trong truyện này, tớ xin có ý kiến như sau,
Như chúng ta vẫn thường hay nói:
Bồ không có, nhưng chó nhất thiết phải có một con
À, chồng có thể không có, nhưng con nhất thiết phải có 1 đứa :)))
Cái này đứng trên quan điểm các bậc làm cha mẹ là muốn con cái mình có đứa để còn nương tựa mai sau,
Còn tớ thì nghĩ rằng, có hay không là tùy vào mỗi người thôi.
Không có không có nghĩa là khiếm khuyết,
Nhưng có 1 đứa trẻ trong nhà, thì nó lại có một cảm giác viên mãn :3, giống như Triệu Viện đã từng nói ý :3
Tags: Châm phong đối quyết
Ngoại truyện
Kỳ nghỉ bị trì hoãn
(1)
Từ lúc hai người quay lại với nhau, vẫn luôn trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào khắng khít.
Bởi vì chốn đi làm của mỗi người bọn họ cách nhau có điểm xa, Nguyên Dương ghét giờ hành chính sớm đi tối về thời gian gặp gỡ Cố Thanh Bùi quá ít, khoảng thời gian này vẫn luôn xúi giục Cố Thanh Bùi dọn phòng làm việc chuyển đến tòa nhà văn phòng của y. Tòa nhà chỗ y hơn hai mươi tầng, công ty y chiếm cứ tầng mười, bên trong còn cư trú thêm mấy công ty khác, đối với công ty quy mô không lớn như Cố Thanh Bùi mà nói, hoàn toàn có đủ không gian dung nạp.
Hơn nữa, còn không thu tiền thuê.
Nguyên Dương ngỡ rằng thương vụ có lãi như thế Cố Thanh Bùi nhất định sẽ đồng ý, không ngờ hắn vừa hay biết liền chẳng chút lưỡng lự từ chối.
Nguyên Dương xù lông, “Vì sao? Vì sao hả? Tôi một xu cũng không thu của em để em ở miễn phí trong tòa nhà văn phòng trên đoạn đường đẹp như vậy. Thế mà em không cần, em bị ngốc à?”
Nguyên văn: 缺心眼 (khuyết tâm nhãn): Để chỉ những người đầu óc, tầm nhìn hạn hẹp, khuyết thiếu tâm cơ. Có thể hiểu là kém thông minh hay gì đó tương tự, “bị ngốc” cũng hợp đó chứ :).
Cố Thanh Bùi đang dựa vào ghế mây xem sách, hắn nghe vậy hàng mày liền thoáng nhíu, ngón tay dài kẹp trang giấy mỏng manh, nhẹ nhàng lật qua, bình tĩnh nói: “Tôi không muốn suốt ngày đều nhìn thấy cậu.”
Nguyên Dương một phen đoạt lấy sách của hắn, “Muốn gây sự phải không, không muốn nhìn thấy tôi ư?”
Cố Thanh Bùi lười nhác cười, “Chính là không muốn suốt 24 giờ đều nhìn thấy. Chúng ta mỗi ngày ngủ chung một giường, ngay cả thời gian công tác cũng phải nhìn thấy cậu, cậu không thấy phiền sao, duy trì một chút mới mẻ không tốt ư?”
Nguyên Dương nheo mắt lại, “Em mỗi ngày nhìn tôi đều thấy phiền phải không?”
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: “Cậu biết tôi không phải có ý này mà, Nguyên Dương, cậu phải cai sữa đi thôi.”
Nguyên Dương bá đạo nói: “Tôi không cai đấy, tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy em.”
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ má y, “Ngoan, đừng làm loạn nữa, trả sách cho tôi.”
Nguyên Dương nắm tay hắn, lấn lướt hôn lên môi hắn, trong mắt Cố Thanh Bùi lóe lên ý cười, vừa vuốt tóc Nguyên Dương, vừa đáp lại nụ hôn ôn nhu này.
Nguyên Dương dùng trán cụng lên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Dọn lại đây đi, em bắt đầu bận rộn thì bữa trưa liền quên cả ăn. Em tưởng tôi có thời gian cả ngày nhìn em đó à, tôi chỉ là muốn nhìn em ăn cơm trưa mà thôi.”
Trong lòng Cố Thanh Bùi tuôn trào một dòng nước ấm, hắn cười nói: “Tôi biết trong lòng cậu suy nghĩ điều gì, từ lần đầu tiên cậu đề cập tôi đã nghiêm túc cân nhắc qua, tôi không dự định chuyển đến, hai người chúng ta quá gần nhau, cũng không phải chuyện tốt. Cậu dẫu sao cũng là người Nguyên gia, cậu phải chú ý ảnh hưởng, cho dù không phải chú ý vì bản thân, thì cũng là vì người nhà cậu.”
Nguyên Dương thở dài, đầy mặt thất vọng, song y biết, Cố Thanh Bùi nói rất có lý, hai người tiếp xúc tại chốn công cộng quá lâu, không khỏi sẽ bị người có ý nhìn ra được, truyền ra chút đồn đại bóng gió, này đối với hai người bọn họ cũng không hay ho gì. Bọn họ mặc dù không đến nỗi cực lực giấu giếm, nhưng cũng không muốn đại cáo thiên hạ, chỉ muốn yên lặng mà chung sống.
Nguyên Dương bất đắc dĩ nói: “Nếu để tôi biết buổi trưa em lại bỏ bữa, tôi sẽ đánh em đó.”
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: “Bỏ đi thôi, cậu có nỡ đánh tôi đâu.”
Nguyên Dương vỗ vỗ mông hắn, nhếch miệng cười, “Đúng, tôi không nỡ, bởi vì đè em là đủ rồi.”
Cố Thanh Bùi ôm cổ y, nhẹ nhàng chạm bờ môi y, “Ai, muốn thương lượng với cậu một chuyện này.”
“Gì vậy?”
“Hôm trước, Vương Tấn có giới thiệu cho tôi một hội trưởng hiệp hội trầm hương Hải Nam, ông ta. . . . . .”
“Hả?” Nguyên Dương hoàn không chờ hắn nói xong, liền thô bạo cắt ngang, “Em gặp Vương Tấn ?”
“Cậu tập trung vào trọng điểm chút được không?”
“Trọng điểm chẳng phải là em gặp Vương Tấn sao?”
Cố Thanh Bùi “Chậc” một tiếng, “Trọng điểm là tôi nghe hội trưởng giới thiệu, đột nhiên đối với trầm hương cảm thấy rất hứng thú, muốn cùng Vương Tấn đi Hải Nam đầu tư vài mẫu đất, trồng chút trầm hương, chút hoàng hoa lê, rất có ý tứ chứ?”
Hoàng hoa lê: Hay còn gọi là cây sưa, là loại cây gỗ quý nằm trong sách đỏ.
“Có ý tứ cái rắm ấy, tôi ngoại trừ hai chữ ‘ Vương Tấn ’ này hết thảy đều chẳng nghe thấy gì sất, hai người gặp mặt làm gì ? Nói cái gì?” Nguyên Dương đại phát cơn ghen, đầy mặt không vừa lòng.
Cố Thanh Bùi phẫn nộ nhìn y một cái, “Cái ngữ to đầu nhà cậu, thật sự là. . . . . . Chẳng muốn nói với cậu chút nào.”
“Không được, tôi hiện tại phải nói với em, em theo hắn lằng nhằng cái gì hả, dự án trong tay còn chưa đủ cho em bận à? Chạy đến chốn xa lắc vậy để đầu tư, em là rảnh đến phát hoảng rồi có phải không? Tôi có đồng ý sao?” Nguyên Dương hất cằm, bá đạo nhìn hắn.
“Hắc, tôi kiếm tiền cho bản thân còn phải chờ cậu đồng ý à?”
“Không quan hệ đến tiền bạc, em là vợ tôi, em tùy tiện cùng một gã đàn ông chạy ra ngoài đảo không biết làm cái gì, chẳng lẽ không được cho tôi phản đối à? Đệch, lại nhớ đến chuyện hai người đến Saipan nghỉ phép rồi, đủ để tôi bực tức suốt đời rồi đó.” Sắc mặt Nguyên Dương thoáng chốc trở nên âm trầm.
Cố Thanh Bùi vừa thấy y muốn gây sự, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vội nói: “Được rồi được rồi, không đi thì không đi, cậu nói cũng đúng, trong tay tôi còn quá nhiều dự án. Tôi mệt rồi, đi ngủ trưa đây.”
Nguyên Dương một phen ấn hắn lại ghế dựa, hừ lạnh một tiếng, “Muộn rồi.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng đi nghỉ phép. Chuyến đi lần trước, vốn chính là kỳ nghỉ của hai ta, kết quả bị lão già Vương Tấn kia chiếm mất tiện nghi. Chúng ta quen biết nhau lâu đến thế, mà chưa từng cùng ra ngoài chơi, khỏi cần lên kế hoạch, ngày mai đi luôn, vẫn là đến đảo Saipan.”
“Sao lại có thói muốn đi là đi liền chứ, thứ hai tuần sau tôi còn có cuộc đàm phán đó.”
“Lùi lại đi, ngày mai đi, em nếu không đồng ý, ngày mai đừng hòng tôi cho em ra khỏi cửa.” Bản tính vô lại của Nguyên Dương bộc lộ sạch sẽ.
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, “Nói đạo lý với cậu không được sao?”
“Không được, tôi không nói đạo lý đấy.”
Cố Thanh Bùi triệt để bất đắc dĩ, con người hắn ngoại trừ công tác, rất ít khi lãng phí miệng lưỡi trên những chuyện thừa thãi. Mắt thấy tính tình lưu manh kia của Nguyên Dương kéo đến, hắn biết bản thân không nói lại nổi, đành phải đồng ý.
Nguyên Dương cao hứng gọi điện thoại cho trợ lý, sắp xếp xong xuôi hết thảy, rồi mới huýt sáo vào phòng thu dọn hành lý của hai người.
Buổi tối, trợ lý gọi điện thoại cho Nguyên Dương, Nguyên Dương đang tắm rửa, Cố Thanh Bùi liền nhận điện. Trợ lý biết quan hệ hai người, cũng không dè dặt nói: “Cố tổng, khoảng thời gian năm mới máy bay cháy vé, vé hạng thương gia trong vòng ba ngày này đến Saipan đều không có, ngài xem phải làm sao đây?”
“Vậy vừa vặn khỏi đi nữa.”
Trợ lý cười khổ nói: “Tôi đoán chừng Nguyên tổng không thể đáp ứng.”
“Tôi cũng đoán thế.” Tính tình Nguyên Dương còn bướng bỉnh hơn lừa, nói muốn làm cái gì, liền không thể không làm, “Được rồi, để tôi nói với cậu ta.”
Chờ Nguyên Dương bước ra Cố Thanh Bùi liền cười nói ra sự tình, đoạn còn an ủi y, “Chờ qua hai tháng nữa rồi đi, hiện tại người đi quá nhiều, hà tất phải chen chúc dịp lễ chứ.”
Toàn thân trên dưới Nguyên Dương chỉ quấn chiếc khăn tắm, trên ***g ngực trần trụi cường tráng còn vương bọt nước chưa lau khô. Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn y, nghĩ muốn leo lên người y, liếm sạch những bọt nước kia.
Nguyên Dương đang lau tóc, không chú ý đến ánh mắt hắn, nghe xong liền quẳng khăn mặt qua một bên, đi đến nắm lấy mặt Cố Thanh Bùi, “Em không phải là cho rằng như thế này là khỏi phải đi đấy chứ? Đừng có hòng, tôi tìm Bành Phóng mượn máy bay riêng nhà nó, sáng mai xuất phát.”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Cậu cũng thật là biết hành hạ đấy.”
Nguyên Dương đè ngã hắn xuống sofa, bại hoại cười nói: “Đợi đến Saipan rồi, tôi sẽ cùng em chụp tám trăm tấm hình, gửi từng cái một cho Vương Tấn xem, cho hắn nghẹn chết.”
Cố Thanh Bùi chê cười nói: “Lại muốn truyền bá ảnh đồi trụy hả?” Ngữ khí có vài phần chế nhạo, cũng có vài phần cảnh cáo.
Nguyên Dương tức khắc trở nên khẩn trương, “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, em đừng nghĩ bậy.”
Cố Thanh Bùi muốn đẩy y ra, “Cậu đừng làm loạn là được.”
Nguyên Dương ôm chặt hắn không buông, “Em đừng có nghĩ bậy, tôi biết, chuyện này là khúc mắc trong lòng hai chúng ta, em nếu không thoải mái, thì cứ trút giận lên người tôi đi, trách mắng tùy em được không? Chính là đừng có nhịn nữa.”
Cố Thanh Bùi cười cười, “Đều là do cậu nói lung tung, hại tôi nhớ tới rồi, biết lỗi chưa?”
“Biết rồi.” Nguyên Dương liếm liếm mũi hắn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Thanh Bùi, “Đừng nghĩ cái đó nữa, nghĩ đến kỳ nghỉ hai người của chúng ta đi.”
Cố Thanh Bùi cũng không muốn phá hoại không khí, bức bách bản thân tống khứ hết lo âu cùng khó chịu trong lòng ra. Ngón tay hắn xuyên qua mái tóc ẩm ướt của Nguyên Dương, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn khóe môi Nguyên Dương, cười thấp nói: “Mỹ nam xuất dục nha. Hửm? Để tôi nếm thử xem có phải đặc biệt thơm không nào.”
Nguyên Dương ngậm lấy môi dưới của hắn, bàn tay tiến vào bên trong quần. . . . . .
————————–
Cứ hơn 10 page word là phải post tách làm 2.
Thặc đâu khộ
Tags: Châm phong đối quyết
Kỳ nghỉ bị trì hoãn
(2)
Thời điểm Nguyên Dương gọi điện thoại cho Bành Phóng, bị gã mắng một trận, nói mày không phải tưởng rằng toàn bộ vũ trụ đều là của Bành gia tao chứ, thích bay đến đâu liền bay đến đó à. Nguyên Dương chỉ một câu liền xử lý xong, đẩy hết phiền phức sang cho gã .
Bành Phóng vẫn đủ tấm lòng của người anh em, mặc dù hành trình bị trì hoãn hai hôm, song vẫn xử lý xong thủ tục.
Hai người vừa lên máy bay, liền bị hoa hồng giăng đầy khoang làm đứng hình, chính giữa khoang còn treo một tấm băng rôn, trên đề: Chúc mừng đám cưới.
Cố Thanh Bùi nhịn không được nở nụ cười, “Cậu làm hả?”
Nguyên Dương đầy mặt quẫn bách, “Thực không phải.”
“Cậu còn không dám thừa nhận à?” Trong giọng điệu của Cố Thanh Bùi ngập tràn chế nhạo.
Nguyên Dương dở khóc dở cười, “Thực không phải tôi, khẳng định là thằng ranh Bành Phóng kia.” Y lấy điện thoại gọi cho Bành Phóng.
Bành Phóng bên kia cười sằng sặc liên hồi, còn tranh công, “Thế nào, có không khí chứ?”
Nguyên Dương cười mắng nói: “Không khí cái con khỉ, thiếu chút nữa hun chết tao, đi đường cũng loạng choạng.”
“Hey, ông đây phí công phí sức như thế, mày còn không cảm kích là sao hả?”
“Cảm ơn mày.” Nguyên Dương nhìn băng rôn, trên khuôn mặt là ý cười không kìm nổi, “Chờ bọn tao quay về sẽ mời mày uống rượu mừng.”
Bành Phóng cười mắng nói: “Xấu xa mà không biết ngượng. Trước nói cho rõ này, chuyến này của hai người tao bao trọn gói, xem như lễ vật đám cưới tặng mày. Sau này tao kết hôn, mày phải mừng tao phong bao lớn hơn nữa đó.”
“Yên tâm đi, phong bao đè chết thằng ranh mày luôn.”
Treo điện thoại, Nguyên Dương mỉm cười liếc mắt nhìn Cố Thanh Bùi, trong mắt lại có một tia ngượng ngùng.
Khóe miệng Cố Thanh Bùi cũng không ngừng cong lên, cảm giác được hạnh phúc bủa vây, khiến người ngọt ngào đến tận tâm can.
Nguyên Dương vừa muốn ôm Cố Thanh Bùi hôn một cái, cơ trưởng dẫn bốn nhân viên tổ bay tới chào hỏi bọn họ, hơn nữa còn chuẩn bị điểm tâm cùng vang đỏ cho bọn họ.
Sau khi máy bay vững vàng bay lên, Nguyên Dương cười nói: “Thứ này cũng không tồi, em thích không? Chúng ta cũng mua một cái thì sao?”
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, “Không thực dụng.”
“Đúng thật, tần suất sử dụng khẳng định không cao.”
“Phí bảo dưỡng cũng không phải một món nhỏ.” Cố Thanh Bùi nheo mắt đánh giá khoang máy bay xa hoa, “Bành Phóng thật rất biết hưởng thụ.”
“Phi thường biết hưởng thụ, trước kia còn thường xuyên mang theo cả đám người mẫu mở Party trên máy bay.”
Cố Thanh Bùi quét mắt liếc xéo y một cái, “Cậu cùng từng tham dự à?” Nội dung Party, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Nguyên Dương cong môi cười, “Em ghen ư?”
“Nói nhảm.” Cố Thanh Bùi nhún nhún vai, hắn không cho rằng quá khứ của Nguyên Dương có thứ gì đáng để tâm, trước lúc quen biết Nguyên Dương, hắn cũng không nhàn rỗi, đều là đàn ông bình thường, ai chẳng có vài chuyện phong lưu xưa cũ. Chính là, tưởng tượng đến Nguyên Dương từng tại đây. . . . . . Hiện tại hắn đang ở trong một không gian kín, vừa mới tiến vào đã liền không thoải mái, ngược lại có chút mất tự nhiên.
Nguyên Dương xiết cằm hắn, cười tà nói: “Vậy chúng ta chế tạo chút hồi ức vui vẻ cho em nhé?”
Cố Thanh Bùi nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu muốn làm tại đây sao?”
Nguyên Dương hôn hắn một ngụm thật mạnh, “Chờ đây.” Nói xong đứng dậy đi về khoang điều khiển.
Sau một hồi, Nguyên Dương quay lại, thuận tay kéo rèm khoang lại.
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương đi từng bước hướng về phía hắn, huyết dịch đột nhiên có chút sôi sục, hắn ấm ách nói: “Làm gì vậy?”
Nguyên Dương khom người, hai bàn tay đặt lên tay vịn ghế ngồi của Cố Thanh Bùi, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Cố Thanh Bùi, trong con ngươi ấp ủ ngọn lửa tình ái. Bờ môi của y dán lên môi Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: “Bảo bọn họ tắt camera giám sát đi rồi, còn nữa, không cho phép quấy rầy.”
Cố Thanh Bùi bất chợt cảm thấy thân thể ngửa ra sau, nguyên lai là Nguyên Dương kéo ngả ghế ngồi, Cố Thanh Bùi vô thức muốn ngồi dậy, Nguyên Dương liền đè thân lên.
Cố Thanh Bùi ôm cổ y, hỏi: “Tin cậy được không, những người đó đó.”
“Yên tâm đi, đều là thân tín của Bành gia, cho họ một trăm lá gan, cũng không dám ‘ không đáng tin ’.” Nguyên Dương vừa hôn môi hắn, vừa kéo thắt lưng hắn xuống, “Hành trình dài thế này, phải kiếm việc làm mới được.”
Cố Thanh Bùi cười thấp nói: “Bay hết tám chín tiếng đó, cậu có thể kiên trì bao lâu? Hử?”
Nguyên Dương lộ ra răng nanh trắng lóa, “Chúng ta thử xem, tôi đảm bảo không để em nhàn nhã đâu.” Nói rồi vùi đầu xuống, gặm cắn cổ Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vuốt ve cơ lưng trơn nhẵn của Nguyên Dương, theo động tác của Nguyên Dương, hắn có thể cảm giác được cơ thịt mạnh mẽ chuyển động trong lòng bàn tay mình.
Nguyên Dương lột hết áo sơ mi cùng quần dài của Cố Thanh Bùi xuống, nụ hôn như mưa rơi xuống ngực hắn, cuối cùng đem viên thịt đang cương cứng kia ngậm vào trong miệng liếm mút, khiến toàn thân Cố Thanh Bùi run rẩy.
Tay Cố Thanh Bùi lần đến tính khí của Nguyên Dương, cảm thụ được đại bảo bối kia ở trong lòng bàn tay hắn biến lớn, cứng rắn.
Nguyên Dương thở nặng nề ngẩng đầu lên, “Em còn sờ nữa, tôi nhịn không nổi đâu.”
Cố Thanh Bùi nâng cằm y hôn một ngụm, cười thấp nói: “Cậu gần đây biểu hiện không tệ, tôi hẳn là nên khen thưởng một chút.”
Nguyên Dương xoay vòng hông, cọ cọ tay hắn, “Khen thưởng thế nào đây?”
Cố Thanh Bùi chống người dậy, đổi vị trí với Nguyên Dương, đè y xuống dưới thân. Đoạn bản thân ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay thon dài búng lên côn thịt thô cứng của Nguyên Dương, ám muội nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương ý thức được Cố Thanh Bùi muốn làm gì, hô hấp càng thêm dồn dập. Y duỗi thẳng thắt lưng, ngồi lui lên phía trước, để đại bảo bối của mình càng kề sát khuôn mặt Cố Thanh Bùi. Y thúc giục nói: “Nhanh lên.”
Cố Thanh Bùi liếm liếm làn môi bị Nguyên Dương hôn đến đỏ hồng, chậm rãi há miệng, đem tính khí thô to của Nguyên Dương ngậm vào trong miệng.
Nguyên Dương rên dài một hơi, khoang miệng ướt nóng của Cố Thanh Bùi mang đến cho y kích thích cực đại, ngón tay y xuyên vào mái tóc dày của Cố Thanh Bùi, thô giọng nói: “Thật sướng, vào sâu thêm chút đi.”
Miệng Cố Thanh Bùi bị bức bách mở đến mức lớn nhất, mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự xâm phạm của Nguyên Dương. Hô hấp của hắn có chút trở ngại, lông mu thô cứng quét lên mặt hắn, tư vị này quả thật không dễ chịu. Hắn trước kia cảm thấy dơ bẩn, chưa từng làm qua chuyện này với người khác, chính là nhìn côn thịt kích thước kinh người kia của Nguyên Dương, hắn lại sản sinh một loại kích thích khiến người xấu hổ, hơn nữa, hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Nguyên Dương.
Thấy hắn chậm chạp không cử động, Nguyên Dương nhịn không nổi ấn gáy hắn, đẩy tính khí của bản thân vào thêm vào phân. Cố Thanh Bùi nhíu mày, thử vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi trơn mềm liếm qua gân xanh gồ trên côn thịt, toàn thân Nguyên Dương run bắn, thiếu chút nữa không khống chế nổi.
Cố Thanh Bùi nhìn biểu tình của Nguyên Dương, trong lòng bình tĩnh không ít, hắn cầm đại bảo bối kia, thử chậm rãi nuốt vào nhả ra. Nguyên Dương sảng khoái mà than một tiếng, y cúi đầu, nhìn Cố Thanh Bùi nửa quỳ giữa chân mình, nuốt lấy tính khí y, khoái cảm trên sinh lý cố nhiên cường liệt, song so cùng với sự thỏa mãn cực đại trên tâm lý, gần như chẳng hề đáng kể.
Ngoại trừ Cố Thanh Bùi, không còn một ai khác nữa, có thể khiến y cảm giác được sự sở hữu nguyên vẹn này.
Nguyên Dương một bên hưởng thụ khoái cảm Cố Thanh Bùi mang lại cho y, một bên vươn ngón chân, xoa nắn tính khí mềm mại đang nằm vùi giữa hai chân Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vô thức muốn kẹp chân, Nguyên Dương lại đem chân chen vào giữa hai chân hắn, ngăn cản hắn khép lại, thỏa thuê khiêu khích bảo bối của Cố Thanh Bùi, tính khí kia cũng chậm rãi trở nên cương cứng.
Quai hàm Cố Thanh Bùi nhức nhối, cuối cùng chịu không nổi, nhả thứ to lớn kia ra, oán giận nói: “Cậu sao không bắn chứ.”
Nguyên Dương nắm lấy bờ vai hắn, đẩy ngã hắn xuống mặt thảm trên đất, lại cúi người phủ lên trên. Y vuốt làn môi trơn ướt của Cố Thanh Bùi, cười tà nói: “Còn sớm mà, tôi có lúc nào bắn ra nhanh vậy đâu?” Trong lúc nói chuyện, ngón tay y đã thăm dò về phía hạ thể Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi xoay thân, “Trong ví tiền tôi có bao.”
“Tôi không mang đâu.”
“Cậu. . . . . .” Hắn vừa muốn nói chuyện, nụ hôn của Nguyên Dương đã hạ xuống, ngay sau đó, Cố Thanh Bùi liền cảm thấy Nguyên Dương bôi một thứ trơn dính tại hậu huyệt mình, kế tiếp ngón tay thon dài liền đâm vào trong.
Cố Thanh Bùi thở dốc nói: “Cậu dùng cái gì vậy.”
Nguyên Dương liếm sợi râu lún phún mọc trên cằm hắn, cười thấp nói: “Bơ.”
Khuôn mặt Cố Thanh Bùi nhanh chóng đỏ bừng, hắn cười mắng nói: “Ranh con cậu. . . . . .”
Nguyên Dương đối với thân thể hắn cực kỳ quen thuộc, thong thả mở rộng vách tường chật hẹp quyến rũ kia, trong tiếng rên rỉ thấp của Cố Thanh Bùi, nâng một chân hắn gác lên trên vai mình, đỡ tính khí, chậm rãi cắm vào.
“Ư. . . . . .” Cố Thanh Bùi nhăn mày, “Chậm một chút. . . . . .”
Nguyên Dương cố định hông Cố Thanh Bùi, nhẫn nhịn kích thích tiến xuất điên cuồng, cắm rút biên độ nhỏ. Mãi đến lúc thân thể Cố Thanh Bùi hoàn toàn được mở rộng, y mới ôm lấy đùi Cố Thanh Bùi, kéo mở hai bên đến cùng cực, dùng sức đâm vào chốn sâu nhất trong dũng đạo.
Cố Thanh Bùi dưới sự kích thích cường liệt xiết chặt vách tường, mang đến cho Nguyên Dương kích thích cực đại, y dùng lực vỗ mông Cố Thanh Bùi, “Tôi còn chưa làm đủ, sẽ không bắn ra giờ đâu.”
Cố Thanh Bùi đứt quãng nói: “Tôi xem cậu hôm nay. . . . . . Có thể đùa giỡn được bao lâu. . . . . .”
Nguyên Dương cúi người nói bên tai hắn: “Đùa giỡn đến. . . . . . lúc em ngất đi mới thôi.”
“A a ——” Cố Thanh Bùi bị cú đẩy mãnh liệt của Nguyên Dương va chạm đến run rẩy không ngừng, bắp đùi hắn không kìm nén nổi quấn lấy thắt lưng Nguyên Dương. Hắn khát khao sự xâm lấn nhanh hơn mạnh hơn, hắn biết Nguyên Dương sẽ mang đến cho hắn khoái cảm thế nào, cho dù chỉ là nghĩ đến, cũng khiến cho toàn thân run rẩy.
Nguyên Dương mạnh mẽ xông vào thịt huyệt non mềm kia, vòng eo hữu lực lấy tốc độ gió lốc đưa đẩy, từng chút từng chút xâm phạm thân thể Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi chịu đựng không nổi khẽ phát ra tiếng.
Hạ thân hai người ướt dính một mảnh, theo sự sáp nhập của Nguyên Dương, tiếng va chạm thân thể xen lẫn cùng tiếng nước khả nghi, Cố Thanh Bùi quấn chặt cổ Nguyên Dương, mới có thể ngăn cản thân thể mình không tiến về phía trước theo từng cú đẩy.
Hai thân thể trần trụi chặt chẽ quấn quýt, mồ hôi hòa quyện với nhau, hô hấp hơi thở của nhau, dường như giữa bọn họ không còn kẽ hở nào, giờ phút này hận không thể liền dung nhập vào thân thể đối phương, chẳng còn ai có thể chia rẽ bọn họ nữa.
Nguyên Dương không biết mệt mỏi mãnh liệt tiến xuất trong thịt huyệt của Cố Thanh Bùi, thần trí của Cố Thanh Bùi bị luồng khoái cảm đan xen tước đoạt đến không còn lại gì. Hai người cùng chìm đắm trong biển tình, vô pháp thoát khỏi.
Nguyên Dương đè Cố Thanh Bùi làm đến gần bốn tiếng, làm đến khi toàn thân hai người đều vô lực, y mới ôm Cố Thanh Bùi nằm lên ghế dựa, mỏi mệt thiếp đi.
Khi tỉnh giấc, máy bay đã tới đích, nhân viên thừa vụ ngượng ngùng mà đánh thức bọn họ. Lúc này hai người vẫn toàn thân trần trụi, quấn trong chiếc chăn mỏng.
Cố Thanh Bùi có chút xấu hổ, Nguyên Dương ngược lại điềm nhiên như thường, hai người mặc y phục, ngồi lên chiếc xe Bành Phóng chuẩn bị sẵn, đưa tới khách sạn.
Dọc trên đường, Cố Thanh Bùi một mực dựa vào lòng Nguyên Dương, mơ màng ngủ.
Nguyên Dương ngắm cảnh biển bên ngoài cửa sổ, đảo Saipan vào lúc này, mặt trời đã gần xuống núi, ráng chiều vàng cam vương trên mặt biển, ngập tràn phong tình ấm áp. Nguyên Dương nhẹ nhàng nói: “Trên xe ngủ được không?”
“Ngủ không được, chỉ mệt thôi.”
Nguyên Dương cười thấp nói: “Thể lực em không được rồi nha.”
“Ngại quá đi, tôi lớn tuổi rồi.”
“Em sao cứ ghi thù mãi vậy, cứ lấy cái đó ra để bắt chẹt tôi.”
“Tôi mặc dù lớn tuổi, chính là trí nhớ cũng chưa có lão hóa đâu.”
“Hê, em không xong rồi.” Nguyên Dương khẽ nhéo thắt lưng hắn.
Cố Thanh Bùi cười hai tiếng, “Tôi đây là vì giáo dục cậu, nói sai lời thì phải trả giá thôi.”
Nguyên Dương khẽ hừ một tiếng, bất chợt rút điện thoại, chụp một tấm hình cho cả hai người.
Cố Thanh Bùi bị ánh đèn flash làm thoáng giật mình, mở mắt ra, “Làm gì thế?”
Nguyên Dương đem ảnh chụp lắc lư trước mặt hắn, “Chụp không tồi, tôi phải gửi cho Vương Tấn mới được.”
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, “Cậu có thể trưởng thành lên chút được không.”
Nguyên Dương híp mắt cười nói: “Tôi đây cũng là để cho em một bài học, làm sai cũng phải trả giá đấy.”
“Ranh con cậu. . . . . .”
Nguyên Dương hôn lên tóc hắn, “Sau này gặp hắn phải nói cho tôi hay, biết chưa? Tôi cũng không còn như hai năm trước, dễ lừa gạt vậy đâu.”
Cố Thanh Bùi cười nhẹ nói: “Biết rồi.”
“Trước mặt người khác em là Cố tổng, ở nhà thì em là phu nhân của Nguyên Dương tôi, biết chưa?”
Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: “Trước mặt người khác cậu là Nguyên tổng, vậy ở nhà cậu là gì đây?”
Nguyên Dương ôn nhu hôn trán hắn, “Đương nhiên là người đàn ông của em rồi. Kỳ thật tôi là gì của em cũng được, chỉ cần em là của tôi là được rồi. Bằng không, nói coi tôi là gì của em?”
Cố Thanh Bùi mím môi cười, “Tôi nói cậu đừng có làm loạn đó.”
“Nói.”
“Tôi cứ luôn thấy rằng cậu như con cún con tôi nuôi vậy.” Trung thành, bám người, ấu trĩ, bá đạo, dễ dàng thỏa mãn, cũng dễ dàng lo được lo mất, mà quan trọng nhất chính là, vĩnh viễn cũng không rời bỏ hắn.
Nguyên Dương cắn hắn một ngụm, “Cũng chỉ có em dám càn rỡ trước mặt tôi, đổi thành người khác, tôi đã sớm đấm chết rồi.”
Cố Thanh Bùi cười thấp không ngừng.
Nguyên Dương gửi ảnh chụp đi, lại thêm vào một đoạn: Vương tổng, tôi đang cùng bà nhà nghỉ phép tại Saipan, liên quan đến dự án ngài đề cử, tôi xin phủ quyết. Chúc năm mới nhiều may mắn, đừng có mơ tưởng đến thứ nhà người ta nữa.
Cố Thanh Bùi chỉ thoáng liếc nhìn, liền muốn đoạt di động lại. Nguyên Dương nhanh tay nhanh mắt, nhấn một cái gửi tin, MMS liền được gửi đi, y còn dương dương tự đắc cười với Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Xem ra, cậu chỉ có năng lực công tác, năng lực giao tế còn phải theo tôi học mười năm.”
Nguyên Dương hừ cười nói: “Tôi có cái miệng này của em là đủ.” Nói rồi ôn nhu hôn lên môi Cố Thanh Bùi.
Dưới màn đem buông dần trên hòn đảo ngoại quốc, nụ hôn dịu dàng ấm áp này, đủ để giải trừ sự mệt mỏi trên chặng đường, cũng cũng đủ để mang đến cho bọn họ một đêm mộng đẹp.
—————————
Ahihi, toàn văn hoàn >v<
Tags: Châm phong đối quyết