Châm Phong Đối Quyết

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

“Giai Giai, cô sao giờ này mới đến, lái xe nhắn tin cho tôi, nói tân tổng tài đến ngay giờ đây, cô khẩn trương đến văn phòng ngài ấy mở điều hòa thay nước non tử tế đi nha, cô nhanh nhẹn hơn chút có được không!” Chủ quản hành chính Trương Hà đang mang thai sáu tháng, không để ý hình tượng vọt lại, cuống cuồng tóm lấy lễ tân tiền sảnh vừa mới tới.

“Chị Trương em lên ngay lên ngay, em chấm công xong, là sẽ lên liền.” Giai Giai buông túi hấp tấp chạy đi chấm công, chấm công xong lại chạy về tìm cái ấm điện siêu tốc mới, bận rộn ra ra vào vào hết mười phút đồng hồ, mới đem chiếc ấm siêu tốc lau chùi sạch sẽ đặt vào văn phòng tổng tài .

Lúc này, cửa lớn thủy tinh của công ty đinh một tiếng mở sang hai bên, Trương Hà cùng Giai Giai đều sửng sốt, quay đầu lại, lão Triệu lái xe của công ty bọn họ đi ở phía trước, mở đường cho một người phía sau.

Đi phía sau ông là một người đàn ông vóc dáng thon dài, mặc quần tây trang cùng sơ mi tuyết trắng phẳng phiu, mái tóc đen dày như mực, tướng mạo tuấn lãng, mang cặp kính mắt viền vàng, bước đi thong dong, nét cười lộ ra bên môi thật có thể mê chết người. Trương Hà cùng Giai Giai cơ hồ lập tức tắt tiếng .

Lão Triệu liều mạng đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, “Tiểu Trương, đây là Cố tổng.”

Trương Hà phục hồi tinh thần, cảm giác mặt mình nóng đến phát hoảng, “Cố tổng, xin chào Cố tổng, không nghĩ tới ngài đến sớm như vậy.”

Cố Thanh Bùi ôn hòa cười cười, “Tôi quen nếp dậy sớm, khiến các cô thêm phiền toái rồi.”

“Sao lại thế ạ, Cố, Cố tổng, tôi mang ngài đến phòng làm việc.”

Cố Thanh Bùi nhìn nhìn cô, “Không cần, cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi để lão Triệu đưa đi là được. Hẳn là năm sáu tháng rồi phải không, phụ nữ mang thai là hạnh phúc nhất đó. Ngày đầu tiên đến công ty mới liền được hưởng phúc khí từ cô, đó là một dấu hiệu rất tốt.”

Trương Hà cảm giác trái tim mình như sắp bay lên. Cô cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua người đàn ông nào gợi cảm lại nho nhã như vậy, ngũ quan cũng không tính là quá anh tuấn, chính là tổ hợp cùng một chỗ liền sinh ra một cỗ mị lực làm cho người ta không thể dời ánh mắt. Còn có cái dáng người kia, cái dáng người quả thực bới móc không ra khiếm khuyết nào, thân cao chân dài, ***g ngực nở nang, thắt lưng lại mảnh mai như vậy, đứng ở bên cạnh hắn, giống như không khí xung quanh đều tràn ngập hormone. Lại nghĩ người đàn ông như vậy chính là tân tổng tài mà ngài chủ tịch đã dùng phúc lợi cao chiêu mộ lại, cô liền cảm thấy được nhóm các cô bé trong công ty cô hơn phân nửa sẽ phát cuồng.

Quan trọng nhất là, người đàn ông này lại là một quý ngài ôn nhu như vậy.

Trương Hà cùng Giai Giai nhìn theo hắn tiến vào văn phòng, tiếp đó hai người liếc nhau một cái, bằng tốc độ nhanh nhất vội chạy về vị trí làm việc của mình, chuẩn bị đem chuyện này truyền bá đến từng người trong công ty.

Cố Thanh Bùi sau khi tiến vào văn phòng, đặt mông ngồi ở lên ghế, nhìn một lượt xung quanh gian văn phòng tổng tài xa hoa, cảm giác tâm tình cực tốt.

Lão Triệu kính cẩn hỏi han: “Cố tổng, chủ tịch đại khái nửa giờ sẽ đến, ngài hiện tại có yêu cầu gì không?”

“Tạm thời không có, nơi này bài trí rất tốt, phiền mọi người rồi.” Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, “Mua giùm tôi một phần ăn sáng nhé, thanh đạm một chút là được.”

“Bữa sáng tại căng tin của công ty có được không ạ? Có mấy thứ cháo trắng trứng gà đó ạ.”

Cố Thanh Bùi nheo mắt cười, “Được, tôi không có kén ăn.”

Lão Triệu đi rồi, Cố Thanh Bùi đứng dậy, dạo qua một vòng văn phòng, làm quen hoàn cảnh một chút.

Hắn sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đảm nhiệm công việc tại một xí nghiệp năng lượng quốc doanh, dùng thời gian mười năm đi tới vị trí quản lý cao nhất. Khi hắn đứng ở cái chốn cao cao kia, công tác lớn nhất mỗi ngày chính là đánh golf cùng khách hàng, sau một hồi ba hoa khoác lác hắn cảm thấy cuộc sống mất đi khiêu chiến. Thời điểm công tác mệt sống mệt chết trước kia, hắn luôn mong mỏi được sinh sống trên tầng cao thanh nhàn, chính là thật sau này thật sự đạt được, hắn lại cảm thấy cuộc sống không có áp lực cùng khó khăn rất không phù hợp với cá tính hắn. Vừa khéo hai ba năm trước đây, hắn quen biết Nguyên Lập Giang. Nguyên Lập Giang là gã Thái Tử Đảng nổi danh trong kinh đô, mới ngoài năm mươi, sự nghiệp đã lớn đến mức kinh người. Hai người lần đầu tiên gặp mặt là ở một trận thi đấu golf siêu sao tại Hongkong, thông qua giám đốc trước kia của hắn giới thiệu, lúc ấy hai người tuổi hơn kém nhau không nhỏ, nhưng lại ngoài ý muốn tán gẫu thật sự hợp ý. Thời điểm đó, Nguyên Lập Giang liền tỏ ý đồ muốn giành lấy hắn.

Thái Tử Đảng: là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Bằng một cách không chính thức, tầng lớp này thường được hưởng nhiều đặc ân của nhà nước. Do đó, tầng lớp con cháu này có nhiều cơ hội để được quy hoạch để làm lãnh đạo trong tương lai, dù hình thức bên ngoài vẫn biểu hiện bởi các nguyên tắc dân chủ như thông qua bầu cử hoặc tìm kiếm các cơ hội kinh doanh, tích lũy khối lượng tài sản khổng lồ mà những người dân thường không thể nào có được. (wiki)

Cân nhắc hai ba năm, hiện tại thời cơ cũng đã tới, Nguyên Lập Giang mới thu mua công ty này, công nhân không vượt qua 100 người, tình trạng kinh doanh cũng không lý tưởng, song công ty này lại có một điểm giá trị phi thường lớn. Đó là trải qua một lần tái cơ cấu tài sản, tích hợp với một công ty đã từng hủy bỏ niêm yết, Nguyên Lập Giang là muốn mượn xác để niêm yết trở lại. Chính là quản lý bên trong công ty hỗn loạn, nợ nần chồng chất, là một phiền toái không nhỏ, Nguyên Lập Giang dùng trăm vạn tiền lương một năm cùng với quyền cổ đông mê người đem hắn mời đến, chính là để hắn thanh lý hết nợ nần, quét sạch hỗn loạn, kế hoạch sau hai năm sẽ đủ điều kiện niêm yết, một lần nữa đưa ra thị trường.

Niêm yết chứng khoán là quá trình định danh các chứng khoán đáp ứng đủ tiêu chuẩn được giao dịch trên SGDCK (sàn giao dịch chứng khoán). Cụ thể, đây là quá trình SGDCK chấp thuận cho công ty phát hành có chứng khoán được phép niêm yết và giao dịch trên SGDCK nếu công ty đó đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn về định lượng cũng như định tính mà SGDCK đề ra. (Nói chung là biết để đấy thôi =)))))

Hắn nghiên cứu qua tư liệu công ty này, cùng với hướng phát triển tương lai tập đoàn đầu tư của Nguyên đổng, quyết định qua theo Nguyên đổng bắt đầu sự nghiệp. Đây không chỉ là vì tìm kiếm một hướng phát triển cá nhân tốt hơn, mà cũng là vì có thể khiến cho cuộc sống của hắn có nhiều thêm một chút kích thích cùng khiêu chiến.

Cái chữ 董 này có nghĩ là giám sát/ ủy viên hội đồng quản trị. Nhưng mà dài dòng quá nên để nguyên như zầy cho tiện :P.

Tưởng tượng đến có thể đem một công ty hỗn loạn giống như một đống rác sửa thành bộ dáng gọn gàng ngăn nắp, hắn liền cảm thấy toàn thân tràn ngập hăng hái.

Hơn hai mươi phút sau, Giai Giai gõ vang cửa của Cố Thanh Bùi, bưng vào cho hắn một phần bữa sáng, cũng nói cho hắn Nguyên đổng mười phút sau sẽ đến.

Cố Thanh Bùi mới vừa mở máy tính, đang xem cổ phiếu. Giai Giai sau khi rời khỏi, hắn một bên ăn cơm một bên xem giá thị trường. Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Cố Thanh Bùi cầm theo bút máy cùng notebook, đi tới văn phòng chủ tịch.

Vừa tiến vào văn phòng, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, sinh lực sung mãn đã muốn bước tới cửa trước, cùng đối diện với hắn.

Cố Thanh Bùi vươn tay, sang sảng cười: “Nguyên đổng, chào buổi sáng.”

“Cố tổng, nghe nói cậu chưa đến tám giờ đã tới rồi.”

Cố Thanh Bùi cười nói: “Ngày đầu tiên thôi, cần làm quen hoàn cảnh.”

“Nào nào, vào ngồi đi.”

Văn phòng chủ tịch là một hình chữ L lớn, Cố Thanh Bùi đi theo Nguyên đổng, mới phát hiện trong văn phòng còn có một chàng trai trẻ tuổi, đang xấc xược ngồi trên bàn công tác của chủ tịch, cúi đầu nghịch cái chặn giấy gỗ tử đàn trên bàn.

Cố Thanh Bùi còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo người kia, trước tiên đã bị một cặp chân dài hấp dẫn. Cặp chân kia mặc một chiếc quần bò mài rất bình thường, tùy ý vắt lên nhau, dựa vào chiều dài đôi chân, thân hình người này có thể tiếp cận một mét chín.

“Vị này chính là. . . . . .” Cố Thanh Bùi nghi hoặc nhìn về phía Nguyên Lập Giang, còn ai có thể không lịch sự ngồi trên bàn chủ tịch như vậy chứ? Trong lòng hắn đã có đáp án mơ hồ.

Người ngồi trên bàn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt phi thường ưa nhìn. Ngũ quan người thanh niên này nếu dùng câu《dung mạo tựa tranh vẽ 》đến để hình dung thì một chút cũng không quá đáng, chẳng những không có nửa điểm nữ khí, ngược lại khí khái bức người, thậm chí mơ hồ hiển lộ một luồng lạnh lùng liều lĩnh.

Người thanh niên đứng dậy, hai tay đút túi, cũng không nói gì, chính là hờ hững nhìn Cố Thanh Bùi.

“Cố tổng, đây là con tôi, tên Nguyên Dương. Nguyên Dương, đây là Cố tổng, là người tài mà ba đã dùng lương cao chiêu mộ, trước kia đã từng quản nhân sự, đấu thầu, mua bán vật tư ở tập đoàn XX, con sau này phải cùng cậu ấy hảo hảo học tập.”

Cố Thanh Bùi cười nói: “Nguyên lai là Đại công tử Nguyên gia, hân hạnh được gặp.” Cố Thanh Bùi tiến lên một bước, vươn tay. Nụ cười trên mặt hắn tuy rằng không thay đổi, nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn.

Đại danh của Nguyên Dương, hắn đã nghe nói qua. Không chỉ có là bởi vì y là con cháu Nguyên gia, mà còn bởi vì rất nhiều sự tích quang vinh của y. Thằng ranh này giống hệt ông nội y, chính là một gã kiêu binh từ đầu đến chân. Nếu đặt trong thời kỳ chiến tranh, chính là một nhân tài đáng bồi dưỡng, chính là đặt ở thời kỳ hòa bình, lại còn là trong gia đình quyền thế như Nguyên gia, thì chính là họa chết người. Y lúc nhỏ chẳng chịu học hành, cả ngày đánh lộn ẩu đả, người nhà thật sự quản không được, đem y quẳng vào quân ngũ rèn luyện. Không ngờ tới tính cách nóng nảy chẳng những không được mài bằng, ngược lại càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh, cả Bắc Kinh không có mấy người dám chọc đến y, là một kẻ cực kỳ hung ác.

Tâm tình Nguyên Dương nhìn qua không tốt, lạnh lùng liếc hắn một cái, miễn cưỡng vươn tay bắt tay với hắn.

Cố Thanh Bùi cười nói: “Tôi là ngày đầu tiên nhậm chức, Nguyên đổng liền mang Nguyên công tử đến thị sát, khiến tôi thực sợ hãi a.”

Nguyên Lập Giang lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần: “Ai, nói thị sát cái gì chứ, Cố tổng a, hôm nay là ngày đầu cậu nhậm chức, là ngày cực tốt, tôi là mang cái thằng con kém cỏi này đến để học tập cậu, là học tập cái phong độ của người trí thức trên người cậu, học tập cách đối nhân xử thế từ cậu, hy vọng nó có thể mở mang tri thức một chút.”

Nguyên Dương liếc mắt xem thường, xoay mặt đi.

Cố Thanh Bùi khiêm nhường nói: “Nguyên đổng, ngài đây là nói gì vậy chứ, hổ phụ không sinh khuyển tử, Nguyên công tử cũng là nhân vật oai phong số 1 kinh đô, nói để theo tôi học tập thì thật là quá đề cao tôi, tôi tối nhiều chỉ có thể xem như là lớn hơn vài tuổi, công tác nhiều hơn vài năm. Tiền đồ của Nguyên công tử là không có hạn định, theo tôi học tập làm thuê như vậy thật sự quá mai một. Nguyên đổng hẳn là nên chọn từ những nhân vật thuộc tầng lớp cao cấp một người xứng đôi nhất với Nguyên công tử, để cho người đó hỗ trợ, không cần lâu lắm, ba năm sẽ liền tiến bộ vượt bậc.”

Khuyển tử ở đây mang nghĩa kẻ kém cỏi —> cha tài giỏi sẽ không sinh ra đứa con kém cỏi.

Nguyên Lập Giang lộ ra nụ cười có chút khó xử.

Kỳ thật Cố Thanh Bùi đã muốn đoán được Nguyên Lập Giang muốn làm gì. Con trai thứ của Nguyên Lập Giang còn quá nhỏ, trăm phương nghìn kế mà đem thằng con lớn này từ quân đội trở về, muốn cho y tiếp nhận gia nghiệp. Nhưng mà Nguyên Dương kia đâu phải là khối vật liệu thường, lại muốn quăng Nguyên Dương đến bên mình để học tập, hắn cũng thật chẳng muốn đón lấy củ khoai lang phỏng tay này chút nào.

Nguyên Lập Giang hiển nhiên không có khả năng không biết Cố Thanh Bùi đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà ông cũng thật sự không có biện pháp, như thế nào cũng muốn đem con mình giao cho Cố Thanh Bùi. Trực giác nói cho ông biết, gã hồ ly Cố Thanh Bùi luôn tươi cười này tuyệt đối có thể chế ngự được Nguyên Dương, lấy cứng chọi cứng tất nhiên là lưỡng bại câu thương, nhưng căn cứ hiểu biết của ông đối với Cố Thanh Bùi, lòng dạ gã đàn ông này thâm sâu, tứ lạng bạt thiên cân. Ông đã từng kiến thức qua khí thế của Cố Thanh Bùi trong lúc nói chuyện tại bàn đàm phán đã đem đối thủ đánh cho đánh tơi bời hoa lá, thằng con mình khẳng định đấu không lại hắn, chỉ cần có thể dạy dỗ tốt đứa con này của ông, cuộc đời này của ông đã được viên mãn.

Bốn lạng hất đổ ngàn cân: nguyên lý trong Thái Cực Quyền, mang ý nghĩa, dùng một sức lực nhỏ cũng có thể đánh bại được kẻ mạnh hơn.

Hai người như đang đánh Thái Cực Quyền tôi một câu ngài một câu đem Nguyên Dương đá tới đá lui, Nguyên Dương từ đầu tới đuôi chưa nói quá một câu, song đến cuối cùng sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đứng cách không xa, Cố Thanh Bùi phát hiện vóc dáng thằng ranh Nguyên Dương này quả nhiên rất cao, một chiếc T-shirt bình thường phủ lên thân thể cường tráng của y làm tôn lên cơ bắp đến không ngờ, bắp thịt trên cánh tay gồ lên thành từng khối, nhìn qua tràn ngập sức mạnh kinh người. Tính động vật của nhân loại đối với việc bảo hộ không gian sở hữu của mình được thể hiện vô cùng sâu sắc, đó là lý do vì sao cùng một người xa lạ đứng chung trong thang máy lại cảm thấy không được thoải mái, bởi vì đối phương ở trong một không gian bịt kín vô pháp trốn tránh xâm phạm vào không gian tư hữu của bản thân. Đồng dạng như vậy, thời điểm bị một kẻ mà hình thể cùng khí thế tõ ràng cường tráng hơn hẳn mình tiếp cận, lại còn xâm phạm lãnh địa của mình, tính dự cảm của động vật sẽ theo bản năng phát ra cảnh báo đối với đại não, khiến cho người ta sinh ra sự run rẩy cùng bất an. Vậy nên, thời điểm có kẻ sở hữu thể trạng cường tráng cùng hơi thở cường thế như Nguyên Dương tới gần, sẽ mang đến áp lực tâm lý không nhỏ cho người khác.

Loại áp lực này tại thời điểm Nguyên Dương sa sầm mặt, khoanh tay, lấy một tư thái quân nhân đứng yên bên cạnh hai người, nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi, lại càng trở nên trầm trọng hơn.

Nguyên Lập Giang tựa hồ cũng ý thức được không ổn, đột nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Dương một cái, “Đi rót trà cho tao cùng Cố tổng mau.”

Cố Thanh Bùi khoát tay, “Nguyên đổng, không nhọc phiền Nguyên công tử , ngài nếu không ghét bỏ, tôi sẽ biểu diễn trà nghệ của tôi.”

“Không cần, tôi hôm nay đem nó mang đến, chính là vì muốn nó bái cậu làm thầy, hy vọng cậu đem nó theo bên người, hảo hảo giáo dục, tẩy sạch một thân mùi kiêu binh kia của nó đi, đem lại chút bộ dáng của người Nguyên gia chúng tôi.”

Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, đây là âm tiết đầu tiên y phát ra từ sau giây phút Cố Thanh Bùi tiến văn phòng.

Nguyên Lập Giang lại hừ một tiếng nặng hơn, “Không phục sao? Cảm thấy bản thân tài ba lắm rồi hả? Mày một lòng muốn lăn lóc trong quân ngũ, cũng thật quá thích thú rồi, sao không nghĩ tới người nhà chẳng hề vui? Mẹ mày cả năm không thấy mày, bà nội mày sắp qua đời mày mới về nhà, về sau tao chết, gia nghiệp lớn như vậy ai quản đây? Để cho em trai mười ba tuổi hay là em gái mười bốn tuổi của mày hả? Dựa vào cái thằng không đức hạnh như mày, rèn luyện ba năm năm chưa chắc đã thành tài nổi!”

Hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề, nhưng vẫn như cũ một chữ cũng không phát ra, y không thể ngang ngược với cha mình, vì thế đem tất cả tức giận trút vạ lên thân Cố Thanh Bùi, ánh mắt lạnh như băng dừng trên mặt Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi khó xử quay mặt đi, Nguyên Lập Giang vào ngày đầu tiên hắn đi làm liền quăng cho hắn một cái ***g, hắn còn có thể không chui vào sao. Bởi vì đây là nhiệm vụ thứ nhất chủ tịch giao cho hắn, làm một quản lý cao cấp mới nhậm chức, nếu hắn không hoàn thành nổi việc này, cũng coi như là thất bại ngay từ nhiệm vụ đầu tiên.

Nguyên Lập Giang tiếp tục quát: “Trước khi bà nội mày lâm chung mà đã đáp ứng bà cái gì ? Đây là thái độ của mày hả? Mày có thể xoay người bỏ đi, nếu mày đi rồi, mày không chỉ không có bộ dáng người Nguyên gia, mà ngay cả bộ dáng của một thằng đàn ông cũng không có nốt!”

Nguyên Dương lạnh lùng nói: “Tôi không có tính đi.”

Sắc mặt Nguyên Lập Giang lúc này mới dịu đi một chút, “Pha trà đi.”

Nguyên Dương xoay người đi pha trà.

Cố Thanh Bùi cười gượng nói: “Nguyên đổng, ngài cho dù thật muốn đem cậu ấy giao cho tôi quản, cũng có thể đừng mắng ngay trước mặt tôi có được không, dù sao vẫn còn là đứa trẻ. . . . . .”

“Cậu đừng coi nó là trẻ con, nó đã hai mươi hai rồi, đặc biệt càng đừng xem nó là con tôi. Nên quản như thế nào thì quản như thế ấy, tuyệt đối không cần nương tay. Cậu yên tâm, có tôi làm chỗ dựa như cậu, nó không dám coi khinh cậu, thằng nhãi này tuy ngu ngốc, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, mấy cái tin đồn bịa đặt cậu đừng có tin. Thằng con này của tôi, tuy không học qua đại học, song từ nhỏ đến lớn đều là nhận giáo dục tinh anh, kỳ thật rất thông minh, hiểu biết cũng không ít, sẽ không gây trở ngại gì cho cậu đâu. Thanh Bùi a, cậu không chỉ là một nhân tài, mà còn là một nhân tài đầy triển vọng, đứa con này của tôi chính là một gã lính có năng lực nhưng không có kỷ luật, tôi đem nó giao cho cậu, hy vọng cậu giáo dục nó thêm một chút. Cậu cứ dùng phương pháp giáo dục của bản thân, dạy như thế nào tôi cũng không can dự, bản thân tôi thật sự quản nó không nổi, chỉ có thể giao cho người ngoài, cậu coi như là cậu giúp đỡ ông anh già này một việc, dạy dỗ thằng cháu này của cậu, có được không?”

Cố Thanh Bùi trong lòng thở dài một tiếng, cười nói: “Nguyên đổng ngài đã nói như vậy, tôi sao có thể cự tuyệt, chuyện này ngài cứ yên tâm giao cho tôi đi. Bất quá, tôi quả thật có điểm đắn đo, hy vọng nguyên đổng có thể cho ta tôi một viên thuốc an thần.”

Định tâm hoàn: thuốc an thần viên an thần (ví với những lời nói và hành động nhằm làm cho người khác an tâm)

Nguyên Lập Giang mừng rỡ, “Cậu cứ nói.”

“Giống như ngài nói, thứ nhất, tôi muốn dạy thế nào thì cứ dạy, ngài sẽ không thương tiếc.”

“Tuyệt đối sẽ không, thằng nhãi này ở bộ đội chịu khổ nhiều lắm, tôi chỉ mong sao nó ăn khổ nhiều hơn.”

“Được, thứ hai, về sau cậu ấy không được tiêu tiền nhà, có bao nhiêu tiền lương thì được dùng bấy nhiêu.”

“Không thành vấn đề, không nuông chiều nó nữa.”

“Thứ ba.” Cố Thanh Bùi cười cười, “Nguyên đổng, nếu cậu ấy thật sự là lính, thì cũng là gã lính hổ lang, tôi thì lại giảng đạo quân tử, nếu cậu ấy động thủ với tôi, tôi sẽ chịu không nổi đâu, như thế thì sẽ chẳng dạy được nữa.”

“Sẽ không, nó là biết rõ nặng nhẹ, cậu không cần lo lắng.”

“Được, Nguyên đổng, Đại công tử kia của ngài hãy giao cho tôi, hy vọng có thể không phụ tín nhiệm của ngài.”

Nguyên Dương ra ngoài pha trà lúc này vừa khéo tiến vào, nhấc mắt liền nhìn thấy hai người đang bắt tay, cho dù không có nghe được nội dung cuộc đàm thoại, y cũng biết vận mệnh bản thân những tháng sau này đã bị quyết định như vậy.

Gã đàn ông trên mặt vẫn lộ nét cười kia nhìn qua thực con mẹ nó dối trá, lộ ra một luồng hương vị tinh anh, chỉ nhìn cũng khiến hắn thấy phiền, tưởng tượng đến bản thân phải đi theo học tập cái thứ vừa đến gần đã nức mũi hương nước hoa kia, y liền phát hỏa.

————————

Tình hình là phải ghép cái Mục lục vào đây, vì 1 bài post của LJ có giới hạn số chữ —

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.