Châm Phong Đối Quyết

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

Sau khi cơm nước xong, Nguyên Dương liền dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.

Mấy việc vặt này Cố Thanh Bùi không phải không biết làm, chẳng qua hắn cảm thấy bản thân cũng không nhất thiết phải làm luôn. Không nghĩ tới Nguyên Dương lại hoàn toàn không thèm để tâm, giống lời y nói,”Hoạt động chút đỉnh thế này cũng chẳng hề mệt”, hai ba phát liền thu dọn xong xuôi.

Dọn dẹp xong, Nguyên Dương vào thư phòng, lôi ghế đến bên cạnh Cố Thanh Bùi ,”Đưa tư liệu vụ kiện cho tôi xem.”

Cố Thanh Bùi nhíu mày, đem một tập tài liệu đưa cho y, lại nói: “Cậu xem có hiểu không vậy?”

Nguyên Dương rung tập tài liệu không hề mỏng trong tay lên, hỏi ngược lại: “Không phải chữ Trung Quốc à?”

Cố Thanh Bùi đẩy kính mắt, lười cãi nhau với y, “Hiện tại tôi sẽ tường thuật đơn giản qua một lần cho cậu, sau đó cậu tự xem tài liệu, nghiên cứu kỹ lưỡng, gặp phải vấn đề nào không biết thì lập tức hỏi tôi. Mai là chủ nhật, còn có thời gian một ngày cho cậu hiểu rõ vụ kiện này, ngày thứ hai cậu trực tiếp bay đến thành phố XX, đến lúc đó nếu cậu ngay cả nhờ vả người ta giúp đỡ mà lại không nói chuyện được rõ ràng, thì thật quá mất thể diện. Đợi sau khi cậu tiếp xúc với người ta, gọi điện thoại cho tôi, nếu cần thiết, tôi cũng sẽ qua đó.”

“Tôi biết rồi, hiện tại nói cho tôi nghe qua vụ kiện một chút đi.”

Cố Thanh Bùi liền giải thích qua cho Nguyên Dương.

Bản thân hắn tuy rằng không phải xuất thân chuyên ngành pháp luật, trước kia ở xí nghiệp quốc doanh tiếp xúc các vụ tố tụng hoặc các những công việc có liên quan đến điều khoản pháp luật cũng không tính là nhiều. Nhưng bản thân hắn cũng có chung vốn với một luật sư, hai người năm sáu năm qua cùng nhau hợp tác thanh thu được không ít tài sản, thu nhập của bộ phận này so với tiền lương của hắn còn khả quan hơn. Nếu không phải Nguyên Lập Giang làm hắn rung động, khiến hắn đến công ty này, hắn có thể sẽ lựa chọn từ chức, tự thân kinh doanh riêng. Bởi vì thanh thu tài sản nợ xấu cơ hồ đều liên quan đến kiến thức chuyên ngành pháp luật, kiến thức của hắn hiện tại ít nhất ở mảng điền sản, tài chính cùng thuế vụ hơn phân nửa có thể đảm đương làm luật sư, vậy nên Nguyên Lập Giang liền đem mấy vụ tố tụng có quan hệ đến công tác thanh lý trái quyền giao hết cho hắn.

Thanh thu tài sản (清收): Khi doanh thu của doanh nghiệp không đủ để hoàn lại khoản vay của ngân hàng, khoản vay sẽ biến thành nợ xấu. Khi đó ngân hàng sẽ phải áp dụng các biện pháp để thu hồi tài sản bù cho khoản vay nợ này (trong đó bao gồm cả vốn và lãi)

Trái quyền: quyền của chủ nợ (quyền lợi theo pháp luật yêu cầu người thiếu nợ trả tiền hoặc thi hành điều khoản nào đó)

Thời điểm nói đến chuyện công tác, toàn thân Cố Thanh Bùi liền tràn ngập tính chuyên nghiệp, cái loại cơ trí, bình tĩnh cùng sở trường ăn nói học vấn phong phú, làm cho hắn tỏa ra mị lực không gì sánh nổi.

Nguyên Dương lắng nghe, ánh mắt lại không tự giác bị Cố Thanh Bùi hấp dẫn.

Cố Thanh Bùi nói một hồi, liền phát hiện Nguyên Dương một mực chòng chọc nhìn hắn, hắn nhíu nhíu mày, “Tôi nói đến chỗ nào rồi?”

“Năm đó đã thanh toán số tiền chuyển nhượng bốn trăm hai mươi tám mẫu đất ruộng cho nông dân địa phương, bốn trăm mẫu còn lại bởi vì công ty lâm vào khủng hoảng tài chính không có khả năng chi trả kịp thời.” Nguyên Dương đối đáp trôi chảy.

Cố Thanh Bùi cúi đầu lật tài liệu, ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, đã qua hơn mười năm rồi, hiện tại mảnh đất kia đã bị nông dân địa phương dùng để trồng trọt. Hợp đồng chuyển nhượng năm đó tuy rằng vẫn còn, nhưng là hiện tại lại phải thu mua một lần nữa, dân bản địa khẳng định sẽ không bằng lòng với giá cả chuyển nhượng năm đó, đây là một trong những điểm vướng mắc lớn của miếng đất này.”

Nguyên Dương gật gật đầu, sau đó bất chợt ghé sát, nhắm môi Cố Thanh Bùi hôn một cái.

Cố Thanh Bùi ngẩn người, sau này ngẩng lên, nhíu mày nói: “Cậu làm gì đấy.”

Nguyên Dương nhún vai, “Không biết, muốn hôn ông thôi.” Y cũng lười nghĩ lý do, muốn làm liền làm, lý do cái gì chứ. Thân thể y nghiêng lên trước, lấy tay đè lấy gáy Cố Thanh Bùi, tiến đến gần không cho phép cự tuyệt, hôn lên làn môi mềm mại của Cố Thanh Bùi.

Không giống với bất cứ hành vi thô bạo nào trong quá khứ của Nguyên Dương, đây là một nụ hôn có chút ôn hòa. Nguyên Dương chính là ngậm môi dưới của hắn mút mát mấy cái, rồi liền buông hắn ra.

Cố Thanh Bùi đẩy kính mắt, “Cậu chuyên tâm làm chính sự đi, tôi nói đến chỗ nào rồi?”

Nguyên Dương bĩu môi, “Tôi đều nghe hết, nhớ kỹ rồi, ông khỏi phải nhấn mạnh lặp đi lặp lại cái điểm mấu chốt đó nữa đâu.”

“Cậu thật sự ghi nhớ rồi chứ?”

“Nhớ kỹ rồi, ngày mai tôi sẽ xem chi tiết tài liệu. Hiện tại đã chín giờ rưỡi, tôi phải chuẩn bị ngủ đây.”

“Chín giờ rưỡi mà đã ngủ ư?”

“Tôi quen nếp ngủ sớm dậy sớm.” Nguyên Dương duỗi người, “Ông cũng ngủ đi.”

“Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý.”

“Không được, trước mười giờ nhất định phải đi ngủ.” Nguyên Dương duỗi tay, kéo rơi kính mắt của Cố Thanh Bùi, y cẩn thận nhìn đôi mắt có phần mệt mỏi của Cố Thanh Bùi, “Ông không mang kính mắt trông có vẻ trẻ ra mấy tuổi.”

Cố Thanh Bùi vươn tay nghĩ muốn lấy lại kính của mình, Nguyên Dương nâng cao cánh tay, không tính toán trả cho hắn.

Cố Thanh Bùi xoay người sang chỗ khác, từ trong ngăn kéo lấy ra một cặp kính dự phòng.

Nguyên Dương một phen đoạt lấy kính mắt, quăng qua một bên, lại kéo cả Cố Thanh Bùi đứng dậy theo, “Tôi nói ngủ là ngủ.” Nói xong lôi Cố Thanh Bùi đến cửa phòng tắm, “Ông vào tắm rửa, hoặc tôi sẽ lột ông sạch bách rồi giúp ông tắm rửa.”

Cố Thanh Bùi thở dài, buộc phải vào phòng tắm, rầm một tiếng đem Nguyên Dương nhốt lại ngoài cửa.

Khóe miệng Nguyên Dương khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười cực nhạt.

Y vào một phòng tắm khác tắm rửa qua loa một chút, sau đó liền giống như đang ở nhà mình, thoải mái nằm lên giường của Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vừa tiến vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Nguyên Dương chỉ mặc một chiếc quần lót ngồi trên giường hắn, xem một quyển sách nơi đầu giường.

Cố Thanh Bùi tuy rằng cảm thấy hy vọng mong manh, song vẫn đấu tranh một chút, “Cậu qua phòng dành cho khách ngủ đi.”

Nguyên Dương nhíu mày, “Không cần.”

Cố Thanh Bùi quay đầu muốn chạy, Nguyên Dương ở sau lưng hắn nói: “Ông ngủ chỗ nào tôi ngủ chỗ đó.”

Cố Thanh Bùi khép con ngươi lại, khắc chế xúc động muốn chửi bới thô tục, quay trở lại giường.

Nguyên Dương hai tay ôm ngực, hai chân dài đan xen, không chút kiêng dè hướng Cố Thanh Bùi triển lãm dáng người vô cùng hoàn mỹ của y.

Cố Thanh Bùi giả vờ không thấy, trực tiếp tiến vào trong chăn, đưa lưng về phía Nguyên Dương nằm xuống.

Nguyên Dương xốc chăn hắn lên, “Ông mẹ nó có phải đồng tính luyến ái hay không vậy, ông không thích đàn ông hay sao, dáng người tôi được như vậy mà ông không thèm nhìn lấy một cái là sao?”

Cố Thanh Bùi quay đầu lại, nhìn y giống như một thằng ngốc.

Nguyên Dương kề sát vào hắn, “Này, ký hiệu tôi lưu lại ấy, đã tẩy hết đi chưa vậy.”

Vừa nhắc đến chuyện này Cố Thanh Bùi liền nghẹn một bụng ức chế. Hắn chà xát tiểu huynh đệ nhà mình đến đỏ bừng, mới có thể rửa sạch hết vết bút nước đáng ghét kia. Thời điểm hắn tẩy rửa thật sự là muốn giết chết Nguyên Dương.

Nguyên Dương ác liệt cười, “Có rửa sạch không đó? Nếu không nói đích thân tôi sẽ tự kiểm tra.”

Cố Thanh Bùi nghiến răng nói: “Sạch rồi.”

Nguyên Dương cười thấp hai tiếng, giống như trẻ con đè nửa người trên lên thân Cố Thanh Bùi, đầu vươn đến trước mặt Cố Thanh Bùi, chớp chớp mắt nhìn hắn, khẽ khàng nói: “Ông quả thật không đeo kính trông trẻ hơn, nếu để xõa tóc thế này, nhìn qua cũng không lớn hơn bao nhiêu so với tôi.”

Cố Thanh Bùi đẩy đầu y ra, “Trông trẻ tuổi thì làm sao khiến người tin phục được.”

Nguyên Dương lùi đầu lại, từ sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi, “Này, ông cứ sống như vậy mà không mệt mỏi hay sao?”

“Mệt? Nhìn coi là đang so với ai chứ, lại nói, nếu mà không vất vả như vậy, chẳng nhẽ tôi có thể dựa vào người khác nuôi sống tôi chắc?”

Nguyên Dương nghĩ nghĩ, “Tôi có thể nuôi sống ông.”

“Cậu á?” Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, “Nguyên đại công tử a, trong túi cậu ngay cả tiền mua cơm hộp cũng đều không có đâu.”

“Ông còn nói không biết ngượng, những chuyện này đều là do ai a?”

“Ai bảo cậu ngố như vậy, tùy tiện kích cậu vài câu là cậu liền thành thực đem hết tiền cho đi.”

“Cái đệch, ông mẹ nó rốt cục cũng nói thật .” Nguyên Dương nhắm đúng eo Cố Thanh Bùi nhéo một cái.

Cố Thanh Bùi đau đến “Ư” một tiếng, “Đáng đời cậu, không trị cậu như vậy căn bản là không có hiệu quả.”

Nguyên Dương hừ lạnh nói: “Cuối cùng thì tự đem thân mình trừng trị tôi trên giường hở?”

Cố Thanh Bùi lấy khuỷu tay huých vào bụng y một cái, “Mau mau buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ .”

“Tôi muốn ôm.” Một bàn tay của Nguyên Dương vòng quanh eo Cố Thanh Bùi, đem toàn thân Cố Thanh Bùi ôm vào trong ngực.

Cố Thanh Bùi vùng vẫy mấy cái không hất ra được, liền đơn giản thuận theo y.

Kỳ thật rất ấm áp, Cố Thanh Bùi nghĩ. Không chỉ là sự ấm áp của nhiệt độ thực thể, mà còn là giữa buổi đêm mùa đông tối đen, có thể cùng một người nóng ấm ôm nhau mà ngủ, thật là một chuyện. . . . . . một chuyện thực ấm áp.

Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, an tâm cuộn trong lòng Nguyên Dương trong lòng, chìm sâu vào giấc ngủ.

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.