CHƯƠNG 37
Cố Thanh Bùi suốt cuối tuần đều không có xuất môn, Nguyên Dương cũng không có đến quấy rầy hắn.
Thân thể hắn vẫn tương đối khó chịu, sự mệt mỏi lưu lại sau khi phóng túng quá độ chính là cần thời gian dài mới có thể khôi phục. Hắn không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, thể lực bản thân hiện tại so với Nguyên Dương trẻ trung cường tráng, chênh lệch quá lớn.
Thằng khốn Nguyên Dương này ở trên giường thật sự là không khác gì cầm thú, thể lực như vậy . . . . . .
Cố Thanh Bùi không muốn nghĩ tiếp xuống nữa, càng nghĩ thì càng lệch lạc.
Hắn gọi điện thoại tiếp tục theo dõi vụ kiện thành phố XX kia, luật sư ủy quyền hy vọng hắn cuối tuần sau có thể đến thành phố XX một chuyến, gặp một vị lãnh đạo, thúc đẩy một chút, để phán quyết mau chóng được hạ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Gia đình cùng theo bọn họ lên tòa án kia, nghe nói ở địa phương có thế lực không nhỏ, có thể còn có giao thiệp với xã hội đen. Bọn họ nóng lòng muốn mau chóng được hạ phán quyết, chính là sợ bên kia nghe được tin tức, trước khi phán quyết lại nổi dậy, kéo dài một ngày đối bọn họ đều phi thường bất lợi.
Cố Thanh Bùi cân nhắc một hồi, bảo Trương Hà đặt vé máy bay cho hắn.
Mắt thấy sắp đến cuối năm, hắn đến công ty đã được ba tháng, hắn nóng lòng muốn làm được một chút công tác có khả năng sản sinh hiệu quả lợi ích kinh tế thực tế trong năm nay, để có thể trả ơn cho người đã phát tiền lương cho hắn.
Buổi sáng ngày thứ Hai, hắn cho rằng Nguyên Dương sẽ không đến, cố ý xuất môn sớm hơn hai mươi phút, giờ cao điểm buổi sáng rất khó lái xe, hắn liền tính toán thêm thời gian dự phòng.
Kết quả vừa xuống lầu, Nguyên Dương đã muốn chờ ở nơi đó.
Cố Thanh Bùi không ngờ rằng Nguyên Dương đến sớm như vậy.
Nguyên Dương cũng không dự đoán được Cố Thanh Bùi xuất môn sớm như vậy, y nhíu mày nói: “Ông mẹ nó xuống sớm như vậy, có phải để trốn tôi hay không vậy?” Bởi vì chuyện Cố Thanh Bùi, y buồn bực suốt hai ngày. Y vẫn luôn muốn lại đây tìm Cố Thanh Bùi, rồi lại cảm thấy quá ấm ức.
Chuyện Cố Thanh Bùi chướng mắt y, làm cho y tức giận đến ***g ngực phát run.
Được cái, Nguyên Dương y cũng không phải là người ta nói cái gì thì là cái đấy, ở trong mắt y Cố Thanh Bùi chính là đồ của y, mặc kệ Cố Thanh Bùi có già mồm cãi láo như thế nào, cũng đều thay đổi không được sự thật này.
Cố Thanh Bùi quét mắt liếc y một cái, “Tôi không có rảnh vậy đâu”, nói xong, hắn kéo cửa ngồi lên xe.
Nguyên Dương ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn Cố Thanh Bùi, “Vậy ông xuống sớm như vậy làm gì.”
“Lái xe.”
Nguyên Dương cả giận nói: “Thế không phải để trốn tôi thì là gì.”
“Không phải, tôi tưởng rằng cậu sẽ không đến.”
“Tôi vì cái gì lại không đến chứ, chẳng lẽ ông tưởng tôi sợ ông sao.”
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, “Nói chuyện với cậu thực lao lực.”
“Vậy đừng nói nữa.” Nguyên Dương cứng rắn xoay cằm hắn qua, nặng nề mà hôn lên môi y.
Cố Thanh Bùi cũng lười phản kháng, dù sao tư vị hôn môi cũng không tệ lắm.
Nguyên Dương nhấp nháp hương vị của hắn mấy lần, mới chưa hết thèm thuồng buông ra.
Cố Thanh Bùi mân mê làn môi bị hôn đến bỏ bừng, lãnh đạm nói: “Kỹ thuật hôn cũng được.”
Nguyên Dương hừ nói: “Tôi phải lưu lại trên người ông mùi vị của tôi, dần dần rồi ông sẽ ghi nhớ.”
Cố Thanh Bùi bật cười, “Lưu lại mùi vị? Cậu sao không trực tiếp tiểu lên người tôi luôn đi”
Nguyên Dương nhếch khóe miệng, trong mắt bắn ra quang mang tà ác, “Nếu ông có hứng thú với phương diện này, tôi có thể phối hợp chơi cùng ông.”
“Tôi không có, lái xe đi.”
“Ông không phải có khẩu vị rất nặng hay sao? Đoạn film lần trước ấy.” Nguyên Dương nheo mắt nhìn hắn một cái, “Tôi biết ông thích động tác thô bạo một chút, còn thích tư thế cưỡi ngựa nữa, cũng không biết nguyên lai ông còn thích những thứ biến thái hơn nữa.”
Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y, “Cho dù tôi thích, cũng không phải là muốn chơi cùng cậu, khỏi phải lo đi.”
Nguyên Dương thừa dịp chờ đèn đỏ, sáp đến bá đạo cắn một ngụm vào môi dưới của hắn, rồi liếm khóe miệng mình nói: “Muốn tìm người khác chơi cùng hả, khỏi lo đi, tất cả những chuyện trần trụi quấn quýt ấy, ông chỉ có thể làm với tôi thôi, dám tìm người khác, tôi liền đánh gãy chân ông.”
Cố Thanh Bùi lạnh lùng lườm y, xoay đầu đi.
“Đừng tưởng rằng tôi là đang hù dọa ông, ông dám tìm người khác thử xem.”
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: “Cậu mà cứ lưu manh như vậy với bạn gái, thì sớm muộn gì cũng vào ngục giam.”
Nguyên Dương hừ cười một tiếng, “Cứ yên tâm đi, tôi chỉ lưu manh với mình ông thôi.”
Trái tim Cố Thanh Bùi chợt thoáng run rẩy, nói không rõ rung động trong nháy mắt kia là bởi vì điều gì.
Sau khi tới công ty, ngày thường đều là Nguyên Dương tự ăn xong bữa sáng dưới lầu, sau đó bưng lên một phần cho Cố Thanh Bùi. Chẳng ngờ hôm nay Nguyên Dương bưng hai phần bữa sáng vào văn phòng tổng tài , sau đó đem Cố Thanh Bùi kéo đến trước bàn trà, bắt hắn ăn cùng.
Một bên ăn một bên lại bới móc, “Tôi đã sớm nói qua, đồ ăn căng tin nấu chẳng ra cái hồn gì, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy món, thế mà ông cũng không chê ngấy à.”
“Ăn của cậu đi, không mất tiền mà, còn kén chọn gì nữa.” Cố Thanh Bùi vừa ăn, vừa mở xem di động.
Nguyên Dương đoạt lấy di động của hắn, “Lúc ăn cơm nghịch di động làm gì chứ.” Y liếc nhìn màn hình một cái, hoài nghi Cố Thanh Bùi có phải lại liên hệ với cái ả Viên Viên Biển Biển gì đó hay không, sau khi nhìn thấy đó là tin nhắn gửi Trương luật sư, mới yên lòng.
Viên viên (圆圆) là tròn tròn, mà Biển Biển (扁扁) thì là dẹt dẹt
Nguyên Dương ghét bỏ nhìn bữa sáng, “Tôi nấu còn ngon hơn nhiều so với cái thứ này.”
Cố Thanh Bùi không tập trung nói: “Vậy cậu đến nấu đi.”
Trong mắt Nguyên Dương tỏa ánh sáng, “Không thành vấn đề, để tôi nấu cho ông.”
Cố Thanh Bùi đột ngột ngẩng đầu, vội vàng thu hồi lời nói lại, “Tôi là nói, cậu đến căng tin mà nấu.” Hắn thật lo lắng Nguyên Dương mỗi ngày đều chạy nhà hắn nấu cơm.
Nguyên Dương hừ một tiếng, “Nói nhảm.”
Cố Thanh Bùi rất nhanh ăn xong cơm, buông bát đũa, một lần nữa quay lại máy tính làm việc.
Nguyên Dương ngồi trong chốc lát, tự thấy khó coi, liền tính toán đi ra ngoài. Y mới vừa đứng dậy, Cố Thanh Bùi đột nhiên nói: “Lần trước đi Hàng Châu điều tra giá trị thực, báo cáo của pháp vụ cùng tài vụ đã gửi lên, cậu lấy xem qua, sau đó viết một phần báo cáo dự án mua bán có tính khả thi, không biết viết thì lên mạng tìm kiếm, còn nếu thật sự không viết nổi thì đến hỏi tôi.”
Nguyên Dương tiến đến tiếp nhận báo cáo. Hai tay y chống mặt bàn, từ cao nhìn xuống Cố Thanh Bùi, “Làm xong có thưởng hay không?”
“Đây vốn là công việc của cậu, thưởng cái gì chứ.”
“Không được, phải có thưởng.”
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, điềm tĩnh nhìn y, “Cậu muốn thưởng gì?” Không đợi Nguyên Dương mở miệng, hắn nói tiếp: “Mặc kệ là cái gì, không được.”
“Tôi muốn ông, không thể không được.” Nguyên Dương cầm một tập văn kiện dày, ngả ngớn vỗ vỗ mặt Cố Thanh Bùi, “Xem ra, ba tôi phái ông tới quản tôi, vẫn là rất sáng suốt.”
Cố Thanh Bùi chống cằm, hờ hững nhìn y.
Nguyên Dương cầm văn kiện, xoay người bước đi.
Cố Thanh Bùi tựa vào trong ghế dựa, ngẫm nghĩ hồi lâu, tìm không ra phương pháp tốt để đối phó Nguyên Dương. Bất luận phương pháp gì ở trước mặt tiểu lưu manh không phân phải trái này, đều sẽ bị y dùng bạo lực hóa giải.
Nhất định phải nghĩ ra đối sách khác, không thể để y cưỡi lên cổ mình được.
Có lẽ. . . . . . Đáp ứng Nguyên Dương ngược lại càng dễ dàng khống chế y.
Cố Thanh Bùi bị ý nghĩ của bản thân làm hoảng sợ. Nhưng nếu bỏ hết thảy tình cảm riêng tư qua một bên, thuần túy xuất phát từ góc độ lợi ích, cùng Nguyên Dương bảo trì mối quan hệ bình ổn tốt đẹp, có thể giúp hắn bỏ bớt đi căn nguyên phiền toái lớn nhất trong cuộc sống. Dù sao đều là phát tiết nhu cầu sinh lý, với ai cũng thế thôi, hắn đối với vấn đề ai trên ai dưới không xoắn xuýt, đàn ông trong chuyện *** chính là truy đuổi khoái cảm, chứ không phải vị trí. Tựa như Nguyên Dương nói, bình thường có nhu cầu gì đó, còn có thể giải quyết cho nhau một chút. Dù cho việc làm này quá mạo hiểm, chính là chẳng lẽ cứ mặc kệ Nguyên Dương hoành hành ngang ngược ở trước mặt hắn như vậy mà được sao, sẽ không nguy hiểm sao? Chỉ e sớm muộn gì cũng có một ngày, hành vi vượt ra ngoài khuôn phép của Nguyên Dương sẽ làm người trong công ty nhìn ra điểm bất thường, nếu như vậy, chi bằng trước phải thuần phục Nguyên Dương đã.
Thằng ranh Nguyên Dương này, chỉ cần vuốt thuận lông, kỳ thật rất dễ sai khiến, nếu càng chống lại, y lại càng kiên cường.
Chịu đựng bao nhiêu bực dọc rồi, bản thân cư nhiên lại đưa ra ý tưởng ấy, Cố Thanh Bùi quả thực dở khóc dở cười.
Song ngẫm nghĩ xuống tiếp, đây cư nhiên là biện pháp thích hợp nhất trước mắt.
Hắn cầm cây bút lên, vẽ hai đường thẳng trung gian tờ A4, chia trang giấy thành bốn phần đều nhau, sau đó đem ưu khuyết của việc tiếp tục căng thẳng giằng co cùng Nguyên Dương với ưu khuyết của việc thảo hiệp cùng Nguyên Dương viết hết xuống, để phân tích lợi ích đạt được. Kết quả phát hiện, quả nhiên là bảo trì quan hệ bạn tình tốt đẹp cùng Nguyên Dương được lợi hơn nhiều. Mạo hiểm lớn duy nhất chính là bị người phát hiện, chính là sự mạo hiểm dùng biện pháp tiếp tục giằng co cùng Nguyên Dương cũng không có thấp hơn bao nhiêu.
Cố Thanh Bùi dùng ngòi bút chấm lên giấy trắng, chống cằm suy nghĩ hồi lâu.
Hắn chỉ cần buông lửa giận cùng ràng buộc trong lòng, tiếp nhận một bạn tình có độ hòa hợp thể xác tương đối cao, là có thể giải quyết đại phiền toái cả ngày khiến hắn phiền lòng, Nguyên Dương ở trong công việc cũng sẽ không làm khó hắn nữa. Hơn nữa chất lượng sinh hoạt cũng sẽ được nâng cao, ít nhất không cần đặc biệt ra ngoài tìm người nữa, tựa hồ hắn cũng không bị tổn thất gì.
Cố Thanh Bùi thử bỏ hết cảm xúc cùng thành kiến của bản thân đi, nghiêm túc mà đem chuyện này trở thành công việc để suy tính, đem Nguyên Dương đơn thuần trở thành đối tượng công tác của mình, như vậy thời điểm tự hỏi hắn cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Là nên thử giải quyết vấn đề của hắn cùng Nguyên Dương một chút xem sao.
Cố Thanh Bùi sờ sờ cằm, tiếp tục suy xét tương lai, tự hỏi khả năng xuất hiện hậu quả của chuyện này.
kết quả tốt nhất đương nhiên là Nguyên Dương có một ngày chơi chán, hai người bọn họ là có thể nhất phách lưỡng tán. Kết quả xấu nhất, hơn phân nửa là hai người tính cách bất hòa, giận dữ chia tay.
Nhất phách lưỡng tán: để chỉ đôi bên dứt khoát, quyết đoán chấm dứt quan hệ.
Mặc kệ là loại nào, Nguyên Dương cũng sẽ đều hoàn toàn buông tha, mục đích giải quyết phiền toái của hắn cũng đã đạt thành.
Cố Thanh Bùi càng nghĩ càng cảm thấy tính khả thi của việc này khá cao.
Bất tri bất giác, đã tới giữa trưa.
Buổi sáng Nguyên Dương lấy cho hắn quá nhiều đồ, buổi trưa hắn có chút ăn không vào, hơn nữa công tác trên đầu còn chưa có làm xong. Lúc sáng lại tiếp nhận hai cuộc điện thoại hẹn hắn đánh golf, đều là nhân vật hắn không thể cự tuyệt, hắn đành phải nắm lấy thời gian buổi trưa phê duyệt hết những văn kiện cần thiết, buổi chiều mới có thể ra ngoài.
Thời điểm nghỉ trưa, Nguyên Dương tiến vào, há miệng chính là ngữ khí ra lệnh, “Ông sao chưa ăn cơm? Mau ăn cơm đi.” Y đem cơm trưa đặt lên bàn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cũng chưa nhìn, “Bận rộn mà, không đói bụng.”
Nguyên Dương lôi ánh mắt hắn ra khỏi tài liệu bên dưới, “Ăn trước đi đã.”
“Thật sự không đói bụng, buổi sáng ăn nhiều quá mà.”
“Vậy đi ngủ đi.” Nguyên Dương đặt mông ngồi lên bàn hắn, ngắm nghía cây bút máy của hắn, “Ông không phải thường xuyên đi ngủ trưa sao.”
Cố Thanh Bùi tựa vào ghế dựa, hơi hơi nhíu mi nhìn y, “Đến tột cùng là cậu muốn cho tôi ngủ trưa, hay là cậu muốn cùng tôi đi ngủ hả?”
“Nói đúng lắm a, là cả hai.” Nguyên Dương vươn tay, dùng bút máy quấn tóc hắn.
Cố Thanh Bùi giữ lấy tay y, đoạt lại bút máy của mình.
Nguyên Dương vòng qua bàn, đi đến trước mặt hắn, đem hắn lôi khỏi ghế dựa, dán lỗ tai hắn ám muội nói: “Tôi đặc biệt muốn nếm thử chút mùi vị của ông trong gian phòng nhỏ tối đó.”
“Tôi không có tinh lực đó đâu, tôi buổi chiều còn có công chuyện.” Cố Thanh Bùi đẩy y ra, đi vào gian nghỉ trưa, “Ngủ thì ngủ, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn chút đi, chậm trễ chính sự, tôi liền đổi lái xe, cho cậu buổi sáng mỗi ngày phải chen chúc tàu điện ngầm đi làm.”
Nguyên Dương từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, có chút khinh thường.
Cố Thanh Bùi thay tây trang, tiến vào trong chăn.
Hắn quả thật có thói quen ngủ trưa, nếu không ngủ, buổi chiều sẽ không có tinh thần, nghĩ đến buổi chiều nhiều việc như vậy, nghỉ ngơi một chút hiển nhiên là nên làm.
Nguyên Dương cũng quen thuộc leo lên giường, khoan khoái ôm Cố Thanh Bùi như chiếc gối ôm.
Cố Thanh Bùi rầu rĩ nói: “Tôi thực khó hiểu nha, cậu ngủ là cứ phải ôm thứ gì đó à?”
Nguyên Dương nói: “Tôi muốn để ông luôn luôn ý thức rằng, tôi có thể làm với ông bất cứ chuyện gì tôi muốn.” Y đơn thuần cảm thấy, nhấn mạnh lặp đi lặp lại quyền sở hữu, có một ngày Cố Thanh Bùi sẽ tin tưởng toàn bộ bản thân hắn là của y. Y tại quân ngũ đã từng học qua chiến thuật tâm lý thẩm vấn kẻ địch, y là tính toán thử nghiệm trên thân Cố Thanh Bùi xem sao.
Cố Thanh Bùi hừ lạnh một tiếng, thân thể không hề kéo căng, mà thả lỏng bản thân kề sát cùng Nguyên Dương.
Gây khó dễ cho Nguyên Dương, kết quả cuối cùng chính là gây khó dễ cho chính bản thân mình, hắn tội gì phải tự gây khó dễ cho chính hắn chứ?
Là nên điều chỉnh chiến lược.
Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, tung một yêu cầu thăm dò y, “Thắt lưng tôi mỏi quá, mát xa cho tôi đi.”
Nguyên Dương không nói hai lời, quả thực liền xoa hông cho Cố Thanh Bùi.
“Nhẹ chút.”
“Không đủ lực thì vô tác dụng.”
“Nhẹ chút đi.”
“Đủ nhẹ rồi đấy.”
Cố Thanh Bùi cong môi cười. Quả nhiên, nếu vuốt thuận lông, thì rất dễ sử dụng, hắn vì cái gì mà sau mấy lần tức muốn chết đi sống lại mới phát hiện ra chứ.
Tags: Châm phong đối quyết