CHƯƠNG 51
Thoáng cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau, Nguyên Dương đã muốn chờ ở bãi đỗ xe .
Cố Thanh Bùi vốn tính toán thuê taxi,”Tay cậu đã khỏi chưa? Tự cậu lái xe tới sao?”
“Ngày hôm qua tôi tự mình lái về, chút thương tích ấy đã sớm không sao rồi.”
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, lên xe, thần sắc hắn như thường, giống như đêm qua cái gì cũng chưa phát sinh.
Kỳ thật vốn dĩ cũng không phát sinh điều gì, chỉ là hắn đã quên mất một chút chuyện quan trọng, làm tăng thêm phiền não mà thôi.
Hắn vừa lên xe, Nguyên Dương liền oán giận nói: “Ngày hôm qua em gái lấy di động tôi nghịch chơi đến hết pin, cục sạc của tôi đều ở nhà ông hết, ở công ty ông có sạc pin không? Di động của chúng ta đều cùng một hãng cả.”
Cố Thanh Bùi từ trong bao máy tính lấy ra cục sạc, cắm vào nguồn tải điện trên xe, “Thứ này tôi mang theo tùy thân, về sau cậu cũng nên chuẩn bị sẵn trên người một cái, di động hết pin rất dễ làm lỡ việc.”
“Biết rồi.” Nguyên Dương trước khi lái xe đi, nghiêng người ghé đến hôn Cố Thanh Bùi, cười nói: “Một đêm không gặp mà đã nhớ rồi à.”
Cố Thanh Bùi không đáp lại, cũng không tránh đi, chính là nhàn nhạt cười.
Di động nạp đầy pin liền tự động khởi động, khởi động chưa bao lâu, liền roạt roạt roạt bắn ra mấy tin nhắn nhắc nhở.
Nguyên Dương thừa dịp rảnh rỗi lúc tắc đường nhìn nhìn, đều là cuộc gọi lỡ cùng tin nhắn của Bành Phóng, là tối hôm qua gọi y đi uống rượu.
Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày, lần này sẽ lại bị thằng ranh kia nói cho coi. Có đôi khi cái miệng kia của Bành Phóng thật sự là ngứa đòn làm cho người ta nghĩ muốn đánh gã. Nguyên Dương đặc biệt không muốn đắc tội gã, không phải vì sợ, mà là phiền cái miệng lải nhải dông dài liên miên kia của gã. Muốn đánh, nhưng lại không thể đánh thật, dù sao cũng là huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, muốn mắng chửi, cũng mắng chửi không nổi gã, thực rất đáng ghét .
Cố Thanh Bùi không cần đoán cũng biết là cuộc gọi lỡ của ai, hắn bất động thanh sắc nhìn phía trước, một lời cũng không nói.
Đến công ty, hết thảy vẫn như thường.
Nguyên Dương từ căng tin đem bữa sáng bưng lên cho hắn, hắn nhân thời điểm ăn cơm nhìn xem tin tức, sau đó bắt đầu công tác một ngày, tựa hồ bất cứ sự tình gì cũng đều ngăn nắp trật tự.
Nguyên Dương ăn xong bữa sáng, lại xử lý chút công việc Cố Thanh Bùi giao cho, sau đó điền mấy tờ đơn xin phép, bởi vì buổi chiều y sẽ cùng Trương quản lý đi công tác, mang Vương Tấn cùng Dương luật sư đi xem dự án khai phá du lịch kia, đêm đó phải ở lại phụ cận, ngày mai mới có thể trở về. Cả sáng bận rộn như vậy, y quay đầu liền quên mất chuyện gọi điện lại cho Bành Phóng.
Cố Thanh Bùi vốn tưởng rằng Nguyên Dương sẽ tìm đến hắn nói gì đó, không nghĩ tới thẳng đến hơn ba giờ chiều Nguyên Dương rời khỏi công ty, ngay cả một chữ cũng chưa nhắc với hắn.
Hắn không thể nói rõ khi Nguyên Dương ôm hôn hắn, sau đó thống khoái mà đi công tác, hắn là mang tâm tình gì. Loại tâm tình xen lẫn giữa phiền muộn hoảng hốt cùng nhẹ nhõm, vừa mâu thuẫn lại buồn cười.
Nguyên Dương là tính toán giả vờ không biết, ngay cả giải thích cũng đều bỏ qua.
Như vậy cũng tốt, hắn cũng lười ứng phó.
Nguyên Dương biến thông minh. Hoặc là, Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân có lẽ đã đánh giá thấp Nguyên Dương.
Nguyên Dương và Trương quản lý cùng xe của đám người Vương Tấn sau khi tập hợp, liền lái về phía khu vực ngoại thành.
Lộ trình đại khái được hơn hai giờ, dựa theo yêu cầu của Cố Thanh Bùi, bọn họ trước tiên tới nơi đó trực tiếp ăn cơm chiều, hảo hảo chiêu đãi chiêu đãi Vương Tấn, sáng sớm hôm sau trời nắng đẹp thì sẽ đi xem đất, chiều ngày mai trở về.
Địa phương đó có một khách sạn suối nước nóng cảnh quan rất đẹp, hơn hai ngàn mẫu đất của bọn họ ở ngay tại phụ cận khách sạn kia, vì thế liền chọn nơi này để ở lại.
Thời điểm ăn cơm Nguyên Dương cơ bản không nói gì, khiến cho Trương quản lý cũng không thể xã giao nổi, một bữa ăn này có biết bao nhiêu gượng gạo.
Vương Tấn một chút cũng không có biểu hiện khó chịu, ngược lại nói vài câu đùa vui vừa phải, xoa dịu không khí, biến Trương quản lý càng thêm ngượng ngùng, trong lòng oán giận Nguyên Dương thiếu gia tính tình khó ưa, một chút cũng đều không hiểu chuyện, cùng Vương tổng độ lượng khéo léo hình thành hai bên đối lập rõ ràng.
Nguyên Dương vốn chán ghét Vương Tấn, không niềm nở với anh kể ra cũng sai, song thật sự nhiệt tình không nổi.
Dù sao y chính là mang Vương Tấn đến xem đất, dự án quy hoạch chủ yếu là do Trương quản lý giải thích. Dù sao, chỉ cần không phải là Cố Thanh Bùi đi cùng Vương Tấn là được.
Buổi tối sau khi trở lại khách sạn, Nguyên Dương mệt mỏi một ngày, trước tiên liền đi tắm rửa.
Vết thương trên cánh tay y chưa khỏi hẳn, vẫn như cũ không thể dính nước, thời điểm bản thân tắm rửa cực nhọc, trong lòng phá lệ nhớ tới Cố Thanh Bùi.
Thừa lúc tắm rửa chiếm tiện nghi, tán tỉnh, tư vị kia quả thực thật tốt, Nguyên Dương nhớ đến khóe miệng liền cong lên.
Tắm rửa xong, Nguyên Dương nằm nhoài lên giường gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi.
Liên tục hai buổi tối không về nhà, Nguyên Dương cảm thấy đó là một vấn đề. Một người đàn ông không trở về nhà, hẳn là nên giải thích cho đối tượng của anh ta một phen.
Y mở di động, đột nhiên nhớ tới thằng cha Bành Phóng kia. Y thở dài, vẫn là gọi trước cho Bành Phóng.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới tiếp, “Alo? Nguyên Dương a.”
“Thằng kia, đang tiêu dao ở đâu đấy.”
“Ở nhà chứ đâu, lạnh v thế này tao mới lười chạy ra ngoài. Mày thì sao? Mày hẳn là tiêu dao xong rồi chứ hả, bằng không sao lại có thời gian rảnh gọi điện lại cho tao thế?”
“Nói cái gì thế. tối hôm qua di động tao bị em gái chơi đến cạn pin. Lại nói tối hôm qua tao khẳng định ra không được, hai đứa nhãi ranh kia đều ở nhà tao, tối qua tao phải trông trẻ. Mày có hẹn mà cũng không biết xem giờ hoàng đạo, xem ông đây có đi được hay không.”
“Tao nhổ vào. Hẹn mày mấy lần mày không bận chuyện nhảm này thì lại chuyện nhí kia. Cát xê của mày từ khi nào cao đến thế, muốn mời đi cũng không nổi.”
Nguyên Dương cũng không phải không muốn ra ngoài cùng Bành Phóng, chủ yếu là khoảng thời gian trước y một xu cũng đều không có, ra ngoài thì bẽ hết mặt. Dù cho hiện tại, trong tay cũng có một chút tiền lương, thì lại không bằng ở nhà ôm Cố Thanh Bùi ngủ cho sướng.
Bất quá thời gian lâu như vậy không theo chân bọn họ tụ tập, đám người đó sẽ liền quấy rầy y, vẫn là nên ra ngoài uống chút rượu, chém gió.
“Tao trong khoảng thời gian này bận rộn lắm mà, bây giờ còn đang đi công tác đây, qua hai ngày nữa đi, thứ bảy này nhé?”
“Tao hôm qua trên mạng đã định nói với mày là thứ bảy, thằng ranh mày nói hai câu nói liền mẹ nó chạy, nói với mày cái gì cũng thật sự là quá phí công.”
Nguyên Dương nhíu mày nói: “Mày nói cái gì a, tao hôm qua không lên mạng. . . . . .” Trong lòng Nguyên Dương chợt cả kinh.
Bành Phóng “Hừ” một tiếng, “Vậy hôm qua là quỷ online chắc?”
Nguyên Dương hấp tấp nói: “Tao tối hôm qua quả thật không online, mày mẹ nó đã tán gẫu với ai, lúc mấy giờ, đã nói cái gì ?”
Bành Phóng cũng ý thức được Nguyên Dương không phải đang nói đùa, gã nghĩ nghĩ, “Tầm hơn mười giờ, nếu không phải mày, vậy là ai a.”
“Tao mẹ nó như thế nào biết là ai, dù sao có thể chạm vào cái máy tính kia, chỉ có Cố Thanh Bùi.”
Bành Phóng dừng một chút, hô hấp có chút nặng nề, “Máy tính nào của mày cơ? Là cái trước của tao á? Là cái. . . . . . có đoạn vid kia sao?”
“Đúng!” Nguyên Dương nhớ ra suýt chút nữa ngã xuống khỏi giường, “Hai người, hai người đã nói cái gì, a? Đã nói cái gì ?”
Bành Phóng cẩn thận hồi tưởng một chút, trong lòng có điểm trầm, lời nói tối qua, dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, gã có chút chột dạ, cất cao âm lượng nói: “Mày mẹ nó ngu thế a, làm gì mà lại để máy tính trong nhà ông ta, ngay cả mật mã cũng không lập một cái.”
“Tao ở nhà ông ấy, ngày hôm qua em trai em gái tao đến, tao mới tạm trở về nhà. Mẹ nó tao như thế nào không thiết lập mật mã chứ, mật mã là sinh nhật tao, ai biết ông ấy. . . . . . Đ.m, Bành Phóng mày rốt cuộc nói với ông ấy cái gì, có nhắc tới đoạn vid kia không! Bành Phóng mày nếu dám nhắc đến tao mẹ nó sẽ giết chết mày!”
Bành Phóng cũng nóng nảy, “Mày là cái đồ đại ngu ngốc, thời buổi này còn có ai dùng ngày sinh làm mật mã nữa đâu, mày con mẹ nó. . . . . . Từ từ, mày ở chỗ hắn à? Hai người chúng mày ở chung ? Mày, mày thực sự ở chung với hắn sao? Nguyên Dương, mày nghĩ cái gì mà ở chung với một người đàn ông chứ, người đàn ông này còn là ông tổng công ty cấp dưới của cha mày, mày nghĩ cái quái gì vậy”
Gân xanh trên trán Nguyên Dương nổi hết lên, y nghiến răng nói: “Nói cho tao biết hôm qua các người nói cái gì!”
Bành Phóng nhớ tới cuộc đối thoại ngày hôm qua của bọn họ, da đầu liền phát run.
———————-
Va lung tung đến nơi rồi,
thế nào mà chả có chương nào hường phấn,
lại còn đụng phải mấy chương tự ngược |||
Tags: Châm phong đối quyết