Châm Phong Đối Quyết

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53

Hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề, y nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, khàn khàn giọng nói: “Tôi muốn gặp ông.”

Cố Thanh Bùi hơi hơi nhíu mi, “Để làm gì? Đừng có nói là, cậu từ xa lắc chạy về đây, là muốn làm tình đấy chứ? Nguyên Dương, cậu cũng hay thật đấy, bất cứ khi nào không thuận theo ý mình, cậu liền giải quyết trên giường. Tôi cũng rất thích cuộc sống ngập tràn cảm xúc, nhưng *** chỉ là một phần của cuộc sống, kết cục là ngoại trừ nửa thân dưới sung sướng, còn vấn đề gì cũng không giải quyết được. Đừng tưởng rằng mọi chuyện đều có thể thuận theo ý cậu, cậu tưởng cậu là ai chứ?” Cố Thanh Bùi cào cào tóc, nói: “Tôi không biết cậu trở về là muốn làm cái gì, không có việc gì thì cậu mau quay lại đi, sắp sáng đến nơi rồi, cậu còn phải đưa Vương Tấn đi xem đất nữa.”

Không mang kính mắt, khiến hắn không quá thấy rõ biểu tình của Nguyên Dương, song hắn có thể cảm thấy tâm tình của Nguyên Dương đang kịch liệt dao động.

Nguyên Dương sải từng bước, một phen nhéo tóm lấy cổ áo hắn, đẩy hắn lên tường.

Hai người bốn mắt giao nhau, ánh lửa trong mắt hừng hực, cảm xúc kịch liệt trao đổi trong hô hấp đôi bên.

Cố Thanh Bùi sắc bén nhìn y, “Nguyên Dương, cậu mẹ nó rốt cuộc còn muốn náo loạn thế nào đây?”

Làn môi Nguyên Dương nhè nhẹ run, y gian nan nói: “Ông một chút cũng không thích tôi ư?”

Trong lòng y có một giọng nói, lớn tiếng yêu cầu Cố Thanh Bùi cho y một đáp án tích cực, chỉ cần Cố Thanh Bùi nói ra lời y muốn nghe, y sẽ. . . . . .

Cố Thanh Bùi lạnh lùng nói: “Hai người chúng ta là bắt đầu như thế nào, trong lòng cậu đã tường tận. Cậu chưa quên chuyện cậu hạ dược tôi, cưỡng bức tôi, rồi một thời gian rất dài sau đó đã lấy chuyện này để làm nhục tôi đấy chứ? Cho dù cậu đã quên, tôi cũng sẽ không quên, hai ta có còn đường nào để mà phát triển cảm tình gì đó nữa đây? Tôi hiện tại để cậu vào ở nhà tôi, một là vì tôi đuổi cậu không nổi, còn một điều nữa, chính là làm tình với cậu cảm giác cũng không tệ lắm. Tôi có thể vui vẻ hòa nhã với cậu là tốt lắm rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?”

Khuôn mặt Nguyên Dương dữ tợn, bất chợt vung nắm tay, hung hăng đánh về phía mặt hắn.

Cố Thanh Bùi theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Bên tai truyền đến tiếng vang lớn.

Đau đớn trong tưởng tượng không có phát sinh, hắn mở mắt liền thấy, nắm tay cứng rắn giống như đá tảng, nện vào bên cạnh mặt hắn, dùng dư quang liếc nhìn, có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy xuống theo vách tường.

Ánh mắt Nguyên Dương mang sự phức tạp mà hắn chưa bao giờ thấy qua.

Cố Thanh Bùi kinh hãi nhìn bả vai y, bởi vì dùng lực quá mạnh, vết thương mới vừa khép miệng của Nguyên Dương lại nứt mở, qua một lớp áo lông, có thể tận mắt thấy máu chầm chậm thấm ướt, hắn nói: “Vết thương của cậu nứt ra rồi, băng lại chút. . . . . .”

Nguyên Dương đập tay hắn ra, “Không cần ông lo.”

Trong thanh âm kia ngập tràn oán giận cùng ủy khuất, không chút che giấu.

Cố Thanh Bùi tái mặt, “Tôi đưa cậu tới bệnh viện, sau đó tôi sẽ tự đi tìm Vương Tấn, giao việc cho cậu thật sự là không thể yên tâm.”

Nguyên Dương nghe đến hai chữ “Vương Tấn” này, quả thực như lửa cháy đổ thêm dầu. Y một phen chế trụ bả vai Cố Thanh Bùi, lạnh giọng nói: “Ông thích dạng như Vương Tấn sao? Vừa trưởng thành vừa sự nghiệp thành công, chỗ nào cũng đều tương phản với tôi, ông là thích dạng như vậy phải không?”

Cố Thanh Bùi trầm mặc một chút, “Chuyện này không liên quan đến anh ta.”

Nguyên Dương gắt gao dõi theo hắn, “Trong lòng ông vẫn luôn rất ghét tôi, có đúng không? Chỉ mong sao tôi mau chóng dọn ra ngoài, mau mau cút đi, đừng có rước thêm phiền toái cho ông nữa, có phải không?” Thời điểm Nguyên Dương nói ra những lời này, liền cảm thấy một cảm giác sợ hãi ngạt thở, y đối với đáp án của Cố Thanh Bùi, hoang mang không ngừng.

Cố Thanh Bùi cúi đầu, cắn môi, âm thầm xiết chặt nắm tay.

Đôi khi Nguyên Dương thật sự rất đáng ghét, chính là. . . . . .

Trong đầu Cố Thanh Bùi dần hiện ra bộ dáng Nguyên Dương cười xấu xa, dộ dáng ôm eo hắn làm nũng, bộ dáng ngang ngược vô lại không phân phải trái, còn có bộ dáng kiên định không hề sợ hãi khi đẩy hắn ra đón lấy lưỡi dao tại thành phố XX .

Thái độ của Cố Thanh Bùi, thật giống như ngầm thừa nhận.

Khí huyết trong ***g ngực Nguyên Dương cuồn cuộn, y cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy khó chịu như thế. Y từ trước đến nay chẳng hề quan tâm người khác đối với y có hảo cảm hay không, mà nếu người y không vừa mắt không ưa y, y lại càng cao hứng. Nhưng chỉ duy nhất Cố Thanh Bùi, duy nhất có sự phiền chán của Cố Thanh Bùi, làm cho y không thể chấp nhận.

Y có nên làm điều gì đó để xoay chuyển ấn tượng của Cố Thanh Bùi đối với y hay không? Chính là y nên làm cái gì? Gã chết tiệt Cố Thanh Bùi này, từ đầu tới cuối đều chán ghét y, là từ đầu tới cuối! Bọn họ ngay từ đầu chính là quan hệ giương cung bạt kiếm, kém chút nữa là xông tới đánh nhau. Nhưng y rõ ràng đã muốn tha thứ cho sự mạo phạm của Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi vì cái gì lại không thể cởi mở tấm lòng chứ.

Y nên hình dung tư vị thương tâm, nhục nhã này như thế nào đây?

Y nôn nóng muốn cùng Cố Thanh Bùi chung sống êm đẹp, Cố Thanh Bùi lại vẫn luôn ôm nhiều bất mãn với y. Nguyên Dương cảm thấy hai má nóng lên, vừa thẹn vừa giận.

Y tức giận đến tâm phế đều muốn nổ tung .

Nguyên Dương một phen nắm hai má Cố Thanh Bùi, cưỡng ép hắn ngẩng lên.

Vẻ mặt Cố Thanh Bùi phức tạp, sâu lắng nhìn y.

Nguyên Dương nghiến răng nói: “Đừng hòng tôi cho ông thỏa nguyện, ông không phải phiền tôi sao, đã thế mỗi ngày tôi sẽ đều lượn lờ trước mắt ông, ai thèm ông thích chứ, tôi căn bản không cần. Cố Thanh Bùi, chúng ta từ đầu đến cuối chính là bạn tình, điểm này tôi cho tới bây giờ không quên, ông tốt nhất. . . . . . Ông tốt nhất cũng hãy nhớ kỹ!”

Cố Thanh Bùi duy trì bề ngoài bình tĩnh, run giọng nói: “Tiểu đồng chí, lòng tự trọng cao quá a, tưởng rằng tất cả mọi người đều không thể không thích mình ư? Cậu suy nghĩ nhiều quá đó, yên tâm đi, tôi cho tới bây giờ cũng chưa hề quên.”

Nguyên Dương hung hãn ngăn chặn bờ môi của hắn.

Cái miệng này!

Cái miệng này nếu không thể nói chuyện thì tốt rồi, y sẽ không còn phải nghe thấy Cố Thanh Bùi châm chọc mình, nói ra những lời chó má khiến y muốn giết người nữa!

Nguyên Dương thô bạo hôn hắn, giày vò đôi môi Cố Thanh Bùi đến phát đau. Hắn thật sự chịu không nổi nụ hôn chiếm đoạt này, cũng không có lý do gì phải tiếp nhận cơn giận Nguyên Dương phát tiết lên người hắn, hắn chống vào ngực Nguyên Dương, kiên quyết đẩy ra.

Nguyên Dương lắc nắm tay còn đang nhỏ máu, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái.

Cố Thanh Bùi cảm thấy chưa từng mệt mỏi như thế.

Hình ảnh quãng thời gian hai người chung sống hoà bình trước kia không ngừng hiện lên, tuy rằng không muốn thừa nhận, chính là trạng thái cuộc sống như vậy, nhiều ít có thể được gọi là hạnh phúc. Hắn tình nguyện ngày hôm qua không đụng vào máy tính của Nguyên Dương, không đối thoại cùng Bành Phóng. Dù sao cũng đều là chuyện râu ria không quan trọng, hắn hà tất phải biết chứ?

Nếu như không biết, ít nhất hắn cùng Nguyên Dương có thể tiếp tục duy trì sự yên bình giả dối, trả qua cuộc sống đôi bên có lợi này.

Hắn cần gì phải biết chứ?

Nguyên Dương tùy tiện đưa tay lau vào quần áo, xoay người đi ra ngoài.

Cố Thanh Bùi hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn kêu lên: “Cậu đi đâu thế?”

Nguyên Dương quay đầu lại, mỉa mai cười, “Trở về hầu Vương Tấn.”

Cố Thanh Bùi quay qua một bên, thở dài: “Xử lý vết thương một chút đi đã.”

Nguyên Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, “Liên quan cái rắm gì đến ông.” Nói xong đem cánh tay run rẩy đút vào túi, đập cửa bỏ đi.

Cố Thanh Bùi chậm rãi ngồi xuống sàn nhà, có chút không biết làm sao nhìn vết máu loang lổ trên đất.

Trong lòng hắn khó chịu đến không cách nào hình dung.

Hắn chung quy cảm thấy có một khâu nào đó sai lầm, song tư duy mà hắn vẫn phi thường tín nhiệm, lại chằng hề cho hắn đáp án.

Nghĩ đến ánh mắt Nguyên Dương khi rời đi, trong lòng hắn phiền muộn đến hoảng hốt.

Tại gian nhà này, đại bộ phận đều là những hồi ức không tồi. Kỳ thật chỉ cần nhìn thấu tính cách của Nguyên Dương, y cũng không khó ở chung. Nguyên Dương chính là giống như đứa trẻ con, luôn đưa ra những yêu cầu như muốn cố tình gây sự, nhưng không nhất thiết phải thuận theo thì y mới cao hứng, mà cần phải dẫn dắt từng bước, nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của y. Phương diện này không thể thỏa mãn y, nhưng cần đối xử tốt với y ở một phương diện khác, góc cạnh sắc bén của y sẽ thu hồi lại.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã muốn tìm tòi thông suốt hình thức ở chung với Nguyên Dương đến như vậy. Hắn có thể cam đoan bản thân hưởng thụ sự phục vụ cần mẫn của Nguyên Dương, lại còn không khiến hắn thấy quá phiền hà. Kỳ thật mỗi một ngày chung sống cùng Nguyên Dương, đều. . . . . . Đều là thoải mái chiếm đại đa số.

Nhưng hắn nói không nổi.

Nhớ đến những lời Bành Phóng nói, cơ hồ đem tự tôn của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân. Hắn có thể ở trước mặt Nguyên Dương giả vờ hoàn toàn không để tâm, bất quá là vì thể diện, song hắn sao có thể gạt được chính mình chứ.

Cảm giác nhục nhã bị một thằng ranh con tùy ý đùa bỡn, như thế nào cũng không thể tiêu tan.

Vậy nên hắn không thể nói nổi, hắn chỉ muốn dùng những lời nói cay nghiệt sắc bén mỉa mai Nguyên Dương, để hóa giải cảm giác nhục nhã trong lòng mình.

Kết quả đôi bên đều làm tổn thương nhau.

Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng đập ót lên tường, kỳ vọng bản thân có thể thanh tỉnh vài phần.

Hắn từ nhỏ đã thông minh, hơn ba mươi năm qua, hắn luôn được người khen ngợi, hắn cũng vẫn cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân ưu việt hơn người. Nhưng duy chỉ có chuyện của Nguyên Dương, hắn cảm thấy bản thân xử lý quá kém cỏi.

Sao vừa gặp phải Nguyên Dương, IQ EQ của hắn liền bị kéo tụt, nguyên tắc xử sự của hắn cũng hết thảy bị quăng ra sau đầu, sự trấn định bình tĩnh cũng đều lặng lẽ biến mất tăm mất tích thế này?

Cố Thanh Bùi ôm lấy đầu, tâm phiền ý loạn.

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.