Châm Phong Đối Quyết

Chương 83: Chương 83




CHƯƠNG 83

Thời điểm Cố Thanh Bùi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là cổ đau, đau đến hắn cơ hồ không thể chuyển động, không khác gì bị sái cổ cả. Hắn trở mình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.

“Tỉnh rồi à.” Thanh âm u ám vang lên bên cạnh hắn.

Cố Thanh Bùi dồn sức quay đầu, cổ đau khiến mặt hắn nhăn nhó, song vẫn thấy được khuôn mặt Nguyên Dương.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, Cố Thanh Bùi phân không rõ hiện tại là lúc nào, chỉ biết bên ngoài đã tối om, gương mặt Nguyên Dương dưới ánh đèn ảm đạm lại càng thêm âm trầm.

“Nguyên Dương. . . . . .” Cố Thanh Bùi nhìn nhìn gian phòng lớn xa lạ, “Đây là chốn nào vậy?”

“Bắc Kinh.”

Cố Thanh Bùi xoay người, phân biệt đường nét rừng cây um tùm bên ngoài cửa sổ, nơi này cho dù là Bắc Kinh, cũng phải cách nội thành xa đến cả vạn dặm .

Cố Thanh Bùi ác liệt nhìn y, “Cậu làm cái gì vậy?”

Nguyên Dương đứng dậy khỏi sofa, ngồi xuống bên giường, y vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Bùi, kế tiếp giữ lấy cằm hung hăng hôn lên môi hắn, nụ hôn đơn giản mà thô bạo, mục đích duy nhất giống như chính là tuyên cáo chủ quyền.

Cố Thanh Bùi không chút do dự tóm lấy tóc y, khiến y kết thúc nụ hôn trước thời hạn.

Cố Thanh Bùi hung hăng nhìn y, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì.”

Nguyên Dương liếm liếm môi, trên môi tràn đầy hương vị y khát khao, y lộ ra một nụ cười khiến tim người buốt giá, “Ông còn nợ tôi một lần nghỉ phép, trả lại tại nơi đây luôn đi.”

Sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét, “Nguyên Dương, đừng có chọc giận tôi.”

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, gắt gao chằm chằm nhìn mắt hắn, “Muộn rồi, ông đã khiến tôi phát điên rồi. Ông phải thấy may mắn vì tôi không nỡ thương tổn ông, bằng không tôi chính là có phải đánh gãy chân ông, cũng sẽ không cho ông đi đến bên Vương Tấn nữa.”

Cố Thanh Bùi cắn răng nói: “Cậu là đồ thần kinh.”

Nguyên Dương hung tợn cười, trong lòng lại nhỏ máu, “Ông nói rất đúng, tôi chính là đồ điên, thứ gì của tôi vĩnh viễn sẽ là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào.”

Cố Thanh Bùi phẫn nộ nói: “Cậu tính thế nào đây! Giam giữ tôi suốt đời sao?”

“Trừ phi ông từ chức khỏi chỗ Vương Tấn, đi theo tôi.” Ánh mắt Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi, giống như con sói đói khát, “Nếu không thì cứ mãi lưu lại chốn này đi.”

Cố Thanh Bùi run giọng nói: “Cậu mẹ nó có phải điên rồi hay không.”

Nguyên Dương đem hắn ấn ngã xuống giường, “Hẳn là vậy đấy.” Y đưa tay xé rách áo sơmi của Cố Thanh Bùi, mấy chiếc khuy yếu ớt kia dưới động tác thô bạo của Nguyên Dương đều đứt bung, cơ ngực rắn chắc trơn nhẵn hiện ra trước mắt y.

Cố Thanh Bùi tức giận đến mắt tóe sao, “Nguyên Dương!”

Nguyên Dương khóa cánh tay hắn, từ cao nhìn xuống hắn, trong mắt là bụi mù dày đặc không tiêu tan, “Chí ít như vậy ông mới chịu nhìn tôi.”

Cố Thanh Bùi vừa muốn mở miệng, Nguyên Dương cúi đầu ngăn chặn môi hắn, dùng sức mút, động tác thô bạo, làm cho Cố Thanh Bùi ngạt thở một trận, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo luồn vào miệng Cố Thanh Bùi, càn quét bên trong khoang miệng ướt nóng, tham lam đoạt lấy khí tức thuộc về Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi dùng sức khước từ y, lại lay động không được Nguyên Dương nửa phần, đầu tóc y hỗn độn, không có bộ dáng doanh nhân ngụy trang, y vẫn như cũ là gã lính lưu manh bá đạo vô lại kia.

Nguyên Dương thô bạo xé rách áo cùng quần hắn, rất nhanh Cố Thanh Bùi liền nửa thân trần bị y đè bên trên, đôi tay kia của Nguyên Dương châm lửa khắp chốn trên người hắn.

Hai người đã muốn gần hai tháng không có quan hệ, động chạm thô bạo mà tình sắc như vậy đánh thức hồi ức *** mỹ nhiều không đếm xuể trong đầu bọn họ, dù rằng không khí giữa bọn họ là giương cung bạt kiếm, thân thể của đàn ông lại phi thường thành thực.

Cố Thanh Bùi không lên tiếng nữa, vẫn như cũ ra sức muốn vùng thoát khỏi từ dưới thân Nguyên Dương. Nguyên Dương thở gấp gáp, dùng nụ hôn gặm cắn làn da Cố Thanh Bùi, tận tình xâm phạm người đàn ông mà y thèm khát thật sâu này.

Cố Thanh Bùi rất nhanh đã bị y lột trần như nhộng, bởi vì giãy dụa mà mệt đến thở không nổi, làn da hiện lên sắc ửng hồng mê người, cho dù bị gắt gao áp chế, vẫn như cũ hung tợn nhìn Nguyên Dương, song ánh mắt nửa nheo kia lại đặc biệt có sức quyến rũ.

Nguyên Dương thô giọng nói: “Ông biết không, tôi mỗi ngày đều nhớ ông, nằm mơ cũng muốn làm tình với ông.”

Cố Thanh Bùi mắng: “Nguyên Dương cậu là đồ súc sinh.”

Nguyên Dương nhặt áo sơmi của hắn lên, đem hai tay hắn trói ngược lên đầu giường, Cố Thanh Bùi vặn vẹo hông, dần dần toàn thân thoát lực.

Nguyên Dương hôn hắn dọc một đường từ cổ đi xuống, ngậm lấy viên thịt căng đầy của hắn mút mát liếm cắn, dùng răng nanh tinh tế nghiền kéo. Sắc mặt Cố Thanh Bùi đỏ bừng, cắn răng nói: “Nguyên Dương, đủ rồi!”

Nguyên Dương hôn ***g ngực, thắt lưng, rốn hắn, cuối cùng dùng mũi cọ cọ phần thịt mềm chôn vùi trong bụi cỏ, cũng dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Toàn thân Cố Thanh Bùi đại chấn.

Cách thức trên giường của hai người vẫn luôn không tính là nhiều, dù sao Nguyên Dương ngoại trừ hắn không thượng người đàn ông nào khác, mà hắn trừ Nguyên Dương, cũng không để cho gã nào khác động vào. Nguyên Dương vốn không hay đùa giỡn, hắn lại càng xấu hổ đem những cách thức này dùng lên trên người mình. Hắn vạn lần không ngờ, Nguyên Dương lại dùng miệng chạm tính khí của hắn.

Bản thân Nguyên Dương cũng không có nghĩ đến. Nếu nửa năm trước có người nói với y “Sẽ có ngày mày khẩu giao cho một thằng đàn ông”, y sẽ đánh đối phương đến răng rơi đầy đất.

Nhưng người này là Cố Thanh Bùi, y cảm thấy không có gì đáng kể.

Sau khi thử thăm dò, cảm nhận được sự run rẩy của thân thể Cố Thanh Bùi, khiến y trở nên hưng phấn, bất cứ chuyện gì có thể nắm được dục vọng của Cố Thanh Bùi trong tay, đều làm cho y hưng phấn, y thích nắm giữ hết thảy của người thuộc về mình.

Y vươn tay vuốt ve tính khí của Cố Thanh Bùi, mắt thấy bảo bối thẳng tắp xinh đẹp kia dần cương lên trong lòng bàn tay mình.

Cố Thanh Bùi ngẩng cổ, hai tay hắn bị trói, chỉ có thể liều mạng vặn vẹo thân thể nỗ lực tránh né đụng chạm của Nguyên Dương đích, song bộ dáng kia lại khiến người càng thêm có dục vọng ngược đãi.

Nguyên Dương mê muội nhìn hắn, thấp giọng nói: “Chuyện đoạn vid kia, tôi thực xin lỗi, tôi lưu trữ nó, chưa từng nghĩ tới việc để bất luận kẻ nào xem, bộ dạng này của ông, tôi tuyệt sẽ không cho bất luận kẻ nào xem.”

Cố Thanh Bùi còn chưa cất lời, Nguyên Dương đã muốn cúi xuống hôn, ôm lấy thắt lưng hắn, đem tính khí nửa cương của hắn ngậm vào miệng.

“Ư. . . . . .” Cố Thanh Bùi cắn chặt khớp hàm, không muốn phát ra âm thanh.

Động tác của Nguyên Dương rất không thuần thục, răng nanh thường xuyên quét qua làn da yếu ớt, dọa Cố Thanh Bùi đến toàn thân run rẩy, chính là tư vị được khu vực ướt át ôn nhu bao bọc, tinh tế ma sát, vẫn sảng khái đến không gì sánh được như cũ. Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy bụng dưới trướng nóng, mặt hồng đến như muốn xuất huyết.

Nguyên Dương vừa nuốt vừa nhả, nhân lúc Cố Thanh Bùi trầm mê dùng sức mút, toàn thân Cố Thanh Bùi đại chấn, thiếu chút nữa tiết ra.

Nguyên Dương ngẩng đầu, liếm liếm khóe miệng, “Thoải mái sao?”

Hai tròng mắt Cố Thanh Bùi mịt mờ hơi nước, há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Nguyên Dương kéo gối đầu qua lót dưới thắt lưng hắn, tách đôi chân dài của hắn ra, tính khí dựng thẳng cùng thịt huyệt khép chặt bại lộ dưới tầm mắt của Nguyên Dương.

Hai tay Cố Thanh Bùi bị trói, đùi bị Nguyên Dương kéo sang hai bên, hạ thân không chút che chắn, tư thế dị thường *** đãng, khiến người nhìn liền huyết dịch sôi trào.

Nguyên Dương lấy dầu bôi trơn, bóp ra một đống lớn, quét vào thịt huyệt của Cố Thanh Bùi.

Y đối với thân thể Cố Thanh Bùi đã muốn đủ hiểu biết, quen thuộc mà đem ngón tay cắm vào, dò xét vách ruột ấm áp mềm mại kia, quấy đảo khuếch trương.

Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, mày nhíu chặt.

Nguyên Dương hôn hàng mi của hắn, “Muốn chứ?”

Cố Thanh Bùi mở to mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Nguyên Dương ngậm mí mắt hắn, “Thực không thích nhìn ánh mắt này của ông, thật muốn làm cho miệng ông chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn đến tôi.” Y rút ngón tay ướt đẫm ra, vạch mở mông Cố Thanh Bùi, đem tính khí cương nóng thô dài của mình không chút do dự đâm vào thịt huyệt mềm mại kia.

Cố Thanh Bùi rên dài một tiếng, tiếng rên phân không rõ là thống khổ hay vui sướng.

Hai người ở trên giường vẫn luôn phi thường ăn khớp, mỗi lần làm tình đều lăn qua lộn lại mấy lần, bọn họ gần hai tháng không chạm vào nhau, lúc này không thể nghi ngờ là củi khô lửa bốc, vừa chạm liền bùng cháy.

Nguyên Dương đem hai bên đùi Cố Thanh Bùi gác lên hông mình, dùng sức đâm vào dũng đạo khiến người điên cuồng kia, phần háng mạnh mẽ đánh vào mông Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi bị va chạm đến thân thể không ngừng bị đẩy lên trước, chính là thắt lưng một khi rớt khỏi gối đầu, sẽ bị Nguyên Dương một lần nữa kéo trở về, càng thêm dùng sức, càng thêm thô bạo, càng thêm hung ác đâm xuyên đến tận cùng.

Nguyên Dương tựa như một con ngựa hoang không thể khống chế, dùng sức lực nguyên thủy nhất hoàn toàn xâm phạm Cố Thanh Bùi, lực đạo mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, làm cho Cố Thanh Bùi kêu đến thanh âm cũng biến đổi.

Hắn dĩ vãng nhiều ít có thể nhẫn nhịn không kêu thành tiếng, song hiện tại bị cảm giác thống khổ cùng khoái cảm đan xen tra tấn đến hoàn toàn mất đi tự chủ, bị Nguyên Dương làm đến thân thể mềm nhũn, rên rỉ triền miên.

Nguyên Dương gỡ trói tay Cố Thanh Bùi, đem Cố Thanh Bùi gắt gao ôm vào trong ngực, xoài trên thân hắn dồn sức cắm rút. Cố Thanh Bùi như người chết đuối gặp gỗ trôi, gắt gao ôm cổ Nguyên Dương. hai thân thể trần trụi quấn quýt với nhau, mồ hôi theo làn da trơn bóng trượt xuống đệm chăn, tiếng rên rỉ khó nhịn cùng tiếng thở dốc nặng nề nối nhau liên tiếp. Trận tình ái bạo ngược thô bạo, không chút ôn nhu, mang theo huyết tinh cùng chinh phạt nồng đậm này, lại khiến người huyết mạch phun trương, muốn ngừng mà không được.

Hai người đều sa vào sự điên cuồng trước nay chưa từng có. . . . . .

Cố Thanh Bùi mê man thật lâu, mới từ trong mệt mỏi cùng đau nhức tỉnh lại.

Hồi tưởng trận tình ái điên cuồng đến cùng cực đêm qua, hắn bây giờ hai má còn nóng bừng.

Hết thảy của đêm qua, thật giống như Nguyên Dương đã điên rồi, hắn cũng điên rồi, bọn họ so với súc vật kỳ động dục còn không bằng.

Cố Thanh Bùi đối với hết thảy xung quanh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, hắn thậm chí nghĩ không ra bản thân vì cái gì lại ở nơi đây. Hắn cùng Nguyên Dương, như thế nào lại đi tới chốn này.

Cửa mở, Nguyên Dương tiến vào, Cố Thanh Bùi muốn đứng dậy khỏi giường, thân thể lại tựa như bị đứt gân.

Nguyên Dương mặc áo ngủ rộng rãi, cơ ngực cường tráng như ẩn như hiện trong vạt áo. Y đi tới, ôm Cố Thanh Bùi dậy khỏi giường, nhẹ giọng nói: “Đi rửa mặt đánh răng, sau đó đi ăn cơm.”

Hai chân Cố Thanh Bùi vừa chạm đất, một trận đau buốt khó nhịn kéo tới, bất quá dù khó chịu, cũng không đến mức để Nguyên Dương bế, hắn mở miệng, “Buông ra.”

Giọng nói khản đặc, chính hắn cũng bị khiếp sợ.

Nguyên Dương nhắm mắt làm ngơ, ngược lại bế hắn lên, đi vào phòng tắm rộng mở, đến trước gương mới buông hắn xuống, từ sau lưng ôm eo hắn, chống đỡ thân thể hắn, “Làm đi.”

Cố Thanh Bùi thẹn quá hóa giận, “Buông ra.”

Nguyên Dương ôm eo hắn, hôn cổ hắn, “Tôi sợ ông ngã.”

“Tự tôi có chân.”

Nguyên Dương xoa nắn mông hắn, bàn tay lớn thuận theo mông lần xuống đùi, “Tôi biết. . . . . .”

Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: “Tôi lặp lại lần nữa, buông ra, ra ngoài.”

Nguyên Dương nhìn biểu tình trong kính của Cố Thanh Bùi, trong lòng một trận không thoải mái, y chẳng những không buông ra, ngược lại xiết chặt cánh tay, “Ở đây tôi định đoạt, không đúng, toàn bộ con người ông cũng phải để tôi định đoạt, sớm một chút để ông biết điểm này, ông đã không chạy loạn khắp chốn rồi.” Nguyên Dương đem bàn chải đánh răng đưa tới bên miệng hắn, “Tự làm, hay là để tôi giúp?”

Cố Thanh Bùi phẫn nộ đoạt lấy bàn chải.

Toàn bộ quá trình rửa mặt, Nguyên Dương vẫn luôn ôm eo đứng sau lưng hắn, mĩ kỳ danh là nói sợ hắn ngã, bảo bối cứng nóng kia lại thường xuyên cọ vào mông hắn.

Mãi đến khi hắn có thể đứng vững vàng, Nguyên Dương mới buông lỏng tay, cùng hắn xuống lầu ăn cơm.

Cố Thanh Bùi sau khi ra khỏi phòng, mới nhìn rõ kết cấu căn nhà này, là một biệt thự ba tầng, diện tích không lớn, tinh xảo tao nhã. Chính là nhìn ra ngoài cửa sổ, là biển cây trải dài vô tận, căn bản không biết bản thân đang ở phương nào.

Thời điểm hai người mặt đối mặt dùng bữa, Cố Thanh Bùi mặt không chút thay đổi hỏi y, “Cậu có thể 24 giờ trông giữ tôi sao?”

“Lúc tôi có việc, đương nhiên sẽ có người khác trông coi ông.” Nguyên Dương nhìn nhìn hắn, “Nếu ông không muốn ở lại nơi đây, thì gọi điện thoại cho Vương Tấn nói ông không làm nữa, sau đó cùng tôi đi Thiên Tân.”

“Tôi mới vừa giành được thành công trọng đại tại công ty của Vương Tấn, cậu lại bảo tôi từ chức ngay lúc này ư? Nguyên Dương, cậu là không muốn nhìn tôi sự nghiệp thành công, phải không? Cậu hủy tôi hết một lần lại một lần, tôi mẹ nó kiếp trước có phải là thiếu nợ gì cậu hay không vậy!” Cố Thanh Bùi nói xong lời cuối cùng, hung hăng đập bàn.

Tay cầm đũa của Nguyên Dương cứng đờ, y chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt trầm trọng, “Ông phát triển sự nghiệp ở đâu chẳng được, sao lại cứ phải theo Vương Tấn chứ? Ông biết rõ hắn đối với ông có ý đồ, ông biết rõ tôi ghét bỏ, vì sao lại là hắn, vì sao nhất định phải là hắn.”

“Bởi vì không ai muốn tôi!” Cố Thanh Bùi cắn răng nói, “Nhờ ơn cậu cùng vị phụ thân khó lường kia ban tặng, thành tựu Cố Thanh Bùi tôi lăn lộn mười mấy năm chớp mắt đã không còn mảy may. Cậu cảm thấy trong toàn bộ thành Bắc Kinh, có xí nghiệp nào sẽ mạo hiểm phạm kiêng kị của Nguyên Lập Giang cùng bị nguy cơ người chế giễu, lại còn phải chi thêm mấy trăm vạn tiền lương để thuê tôi hay sao! Ai có thể, cậu có thể ư? Thứ trẻ ranh mẹ nó chỉ biết nói suông như cậu có thể sao!”

Nguyên văn: 嘴炮 (chủy pháo): từ ngữ lưu hành trên internet, ám chỉ những người chỉ biết nói mà không làm được (ờ thì là Thần điêu đại hiệp của mình á …)

Khuôn mặt Nguyên Dương trận xanh trận hồng, cơ thịt đều có chút vặn vẹo, lời Cố Thanh Bùi nói, so với cho y một bạt tai còn khiến y tủi hổ hơn nhiều.

Y không so được với Vương Tấn, nếu y có thể có được năng lực của Vương Tấn, Cố Thanh Bùi sẽ không phải đi, đạo lý đơn giản như thế, lại làm cho người ta đau đến huyết nhục đầm đìa.

Tâm Cố Thanh Bùi cũng đang rướm máu, thời điểm hắn nói những lời này, cũng tựa như dùng dao đâm lên thân thể mình, “Chỉ có Vương Tấn mới có thể, tôi mặc kệ anh ta là xuất phát từ mục đích gì, không có phần công tác này Cố Thanh Bùi tôi chính là một con tang gia khuyển, chán chường chạy khỏi thành Bắc Kinh. Có phần công tác này, Cố Thanh Bùi tôi mới là Cố Thanh Bùi, mới có thể đi được vững ngồi được thẳng, mười lăm năm tâm huyết của tôi đến cuối cùng đổi lấy kết quả này, kết quả này đối với tôi mà nói có bao nhiêu trọng yếu, cậu có biết không? Cậu thì biết cái rắm gì chứ! Cậu mẹ nó chỉ biết muốn ở bên tôi, chỉ biết muốn thượng tôi, cậu có vì tôi mà suy nghĩ nửa điểm hay không? Chứa đầy đầu óc cậu chỉ có bản thân cậu, chỉ có bản thân cậu cao hứng hay không, khó chịu hay không, trừ những điều đó, cậu đã từng lo nghĩ cho ai chưa? Cậu luôn miệng nói thích tôi, cậu không phải là thích tôi, cậu chính là muốn tôi làm cho cậu cao hứng, làm cho cậu thỏa mãn. Nguyên Dương, đừng có ép tôi hận cậu.”

Nguyên văn: 行得正坐得直 (hành đắc chính tọa đắc trực): tương tự với cụm từ ” quang minh lỗi lạc”

“Không phải!” Cho dù tim Nguyên Dương có được làm bằng sắt, lúc này cũng bị đâm thủng lỗ chỗ, vành mắt y đỏ hồng, “Không phải, tôi thích ông, tôi muốn ông cao hứng, tôi muốn ông được sống thoải mái, bởi vậy nên tôi mới. . . . . .” Y càng nói càng là nhỏ giọng, y hiện tại, có thể cho Cố Thanh Bùi cái gì? Có thể dựa vào cái gì để khiến Cố Thanh Bùi cao hứng đây?

Đối diện với sự chất vấn của Cố Thanh Bùi, y ngay cả phản bác cũng làm không được.

Trên mặt Cố Thanh Bùi ngoại trừ thất vọng cùng khinh thường, đã không còn bất cứ điều gì nữa, hắn buông đũa, “Nguyên Dương, cậu cả đời sống trong thế giới lấy bản thân làm trung tâm, tôi cũng không muốn tiến vào để làm vai phụ cho cậu. Tôi đã từng nói, nếu cậu thật sự thích tôi, đầu tiên phải học cách tôn trọng tôi, bằng không cậu không tư cách như một người trưởng thành, để nói chuyện yêu thích cùng tôi.”

Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, bên tai đỏ bừng.

Cố Thanh Bùi đứng dậy, đi lên lầu.

“Cho tôi chút thời gian.” Nguyên Dương ngẩng đầu, nhìn theo Cố Thanh Bùi, “Tôi cũng đã từng nói, cho tôi chút thời gian. Những thứ Vương Tấn có thể cho ông, tôi sẽ trao cho ông gấp bội, cho tôi thời gian, tôi mẹ nó chỉ thiếu. . . . . . Chỉ thiếu chút thời gian!”

Cố Thanh Bùi không có quay lại, hắn cảm thấy hốc mắt phát nóng, hắn rõ ràng không muốn khóc, mũi lại cay xè khó chịu, hắn cưỡng chế cảm xúc, lạnh giọng nói: “Tôi có nghĩa vụ gì phải chờ cậu chứ.”

Nước mắt của Nguyên Dương quay tròn trong hốc mắt, con ngươi kéo đầy tơ máu, giọt lệ treo bên khóe mi, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, “Coi như tôi cầu xin ông, cho tôi thời gian, những gì tôi thiếu nợ, tôi sẽ bồi thường gấp bội.”

“Trước thả tôi ra đã.”

Nguyên Dương lạnh giọng nói: “Không được! Tôi sẽ không để ông gặp Vương Tấn, có chết cũng không.”

Cố Thanh Bùi không quay đầu lại đi lên lầu.

Nguyên Dương run rẩy thở ra một hơi, đưa tay che kín mắt lại.

Y hận bản thân vô năng, y chống đối không nổi phụ thân mình, cũng không thể so được với Vương Tấn, y vẫn cho mình là trụ cột gia đình, kết quả lại là kẻ vô dụng ngay cả người của mình cũng không bảo hộ được.

Trong toàn bộ sự việc y mắc sai lầm hết lần này đến lần khác, nhưng đến cuối cùng y không phải chịu nửa điểm ảnh hưởng, chỉ có Cố Thanh Bùi phải gánh vác toàn bộ chỉ trích cùng nhục nhã. Y hận bản thân vô năng, vô năng!

——————–

Lâu lâu mới lại có H :3

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.