CHƯƠNG 87
Ngày hôm sau hắn đến công ty, còn chưa kịp dùng bữa, đã liền bị Vương Tấn gọi đến văn phòng.
Cố Thanh Bùi dự đoán được Vương Tấn muốn nói với hắn những gì, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu trách cứ.
Vương Tấn mỉm cười với hắn, chỉ chỉ sofa, “Ngồi đi.”
Cố Thanh Bùi ngồi xuống,”Anh Vương, có chuyện gì vậy?”
“Tôi đêm qua đã suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện đấu thầu này, hẳn vẫn nên để cậu phụ trách.” Vương Tấn cười cười, “Thứ nhất, cậu là người hiểu rõ nhất, toàn bộ văn kiện đấu thầu đều là cậu một tay chuẩn bị, tổ nhóm cũng là cậu dẫn đi, tuy thời gian cậu đến công ty thực ngắn, nhưng tất cả mọi người đều rất tin phục cậu. Nói thật lòng, lâm trận mà đổi tướng, thực sự cũng không phù hợp.”
Cố Thanh Bùi vừa định mở miệng, Vương Tấn lại giành trước: “Thứ hai, cậu cùng Nguyên Dương dù sao cũng có chút quan hệ cá nhân, cậu giao thiệp cùng cậu ta, khẳng định càng thêm thuận tiện, bởi vì cậu hiểu rõ cậu ta.”
Cố Thanh Bùi bất động thanh sắc nói: “Anh Vương, chính vì nguyên nhân tôi cùng cậu ấy có quan hệ cá nhân, nên mới càng không thích hợp.” Vương Tấn cư nhiên để hắn đi đối phó Nguyên Dương, đây không vẻn vẻn chỉ là thị uy với Nguyên Dương, làm loạn trận tuyến của Nguyên Dương, mà quan trọng hơn là ép hắn phải biểu lộ lòng trung thành.
Nếu như hắn đáp ứng, thì một mình hắn sẽ phải nghiêng đón thịnh nộ cùng đủ loại hành vi mất lý trí của Nguyên Dương. Còn giả như không đáp ứng, Vương Tấn sẽ không tin hắn nữa.
Không, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng.
Một chiêu này của Vương Tấn, thật đủ độc địa.
“Có cái gì không thích hợp chứ? Cậu là nhân viên của công ty tôi, Thanh Bùi, tôi tin tưởng cậu có thể làm việc công tư phân minh. Mặc dù như vậy cậu có khả năng sẽ có chút khó xử, bất quá vừa vặn cũng có thể lợi dụng quan hệ trước kia giữa cậu cùng Nguyên Dương một chút, như vậy lại không vi phạm gì, cậu nói có đúng không?” Thái độ Vương Tấn ôn hòa thành khẩn, một chút cũng không giống như cho người ta được từ chối.
Cố Thanh Bùi nghiêm mặt nói: “Anh Vương, nếu như tôi thực sự xông lên tiền tuyến tiếp xúc cùng Nguyên Dương, chỉ có thể khiến cho sự việc náo loạn, tuyệt sẽ không đạt được hiệu quả như anh muốn. Anh Vương không tín nhiệm tôi, là khuyết điểm của tôi, nếu đã như vậy, tôi là nên từ chức, tránh cho tâm anh có điểm khúc mắc. Rút lui lúc này, chúng ta còn có thể làm bằng hữu được.” Cố Thanh Bùi đứng dậy đi về phía cửa.
Tiếng bước chân dồn dập sau lưng cuốn theo một trận gió, bả vai Cố Thanh Bùi đột ngột bị nắm lấy mạnh mẽ, còn không đợi hắn phản ứng lại, hắn đã muốn bị đẩy lên tường, làn môi lửa nóng hung hăng đè lên, có chút thô bạo chà đạp bờ môi của hắn.
Cố Thanh Bùi xiết nắm đấm, cuối cùng không có đánh ra, chính là dùng sức đẩy Vương Tấn, hắn lạnh lùng nói: “Vương tổng, xin ngài bình tĩnh một chút.”
Vương Tấn ấn bờ vai hắn, cúi đầu, thở hổn hển, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, đôi mắt kéo đầy tơ máu, anh khàn khàn giọng nói: “Thanh Bùi, tôi thật sự thích cậu, cậu lại năm lần bảy lượt làm cho tôi thất vọng.”
Cố Thanh Bùi có chút áy náy, “Anh Vương, thực xin lỗi, nhưng tôi xin thề, tôi tuyệt đối không có liên kết với Nguyên Dương để hãm hại anh. Chuyện cậu ấy là đối tác của Trung Hiển, tôi căn bản không hay, tôi không có làm ra chuyện có lỗi với công ty. Chính là, bởi vì do tôi, nên mới mang đến tổn thất cho công ty, tôi quả thật khó chối từ lỗi lầm này.”
Ánh mắt sáng ngời của Vương Tấn không mảy may chớp dò xét trên khuôn mặt Cố Thanh Bùi. Sau một lúc lâu, anh nói: “Được, tôi tin tưởng cậu, nhưng tôi không muốn lại nhìn thấy cậu cùng Nguyên Dương vấn vương không dứt nữa.”
Cố Thanh Bùi buông rũ mi mắt, “Anh Vương, chuyện của chúng tôi, tôi không có cách nào giải thích với anh. Nhưng tôi nói từ chức, là rất nghiêm túc, tôi đã cân nhắc hồi lâu, tôi. . . . . .”
Vương Tấn trầm giọng nói: “Từ chức? Là ý gì vậy?”
“Anh Vương, chuyện giữa tôi và Nguyên Dương đã muốn ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của tôi. Hơn nữa hiện tại còn trực tiếp ảnh hưởng đến quyền lợi của công ty, tôi không thể ở lại nơi này được nữa.”
Vương Tấn bật cười, “Cậu là muốn nói, Nguyên Dương là vì cậu nên mới đâm tôi sau lưng ư?” Lý do này anh thật sự không thể không cảm thấy buồn cười, bởi dưới mắt anh vì tình cảm mà làm ra chuyện kích động như thế, quả thực hoang đường. Nhưng nhìn biểu tình của Cố Thanh Bùi, anh mới ý thức được Cố Thanh Bùi không phải là đang nói đùa.
Vương Tấn lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Thanh Bùi, phải gọi cậu là gì đây? Hồng nhan họa thủy ư?”
Cố Thanh Bùi tự giễu cười, “Anh Vương, xin đừng cười nhạo. Tôi chỉ hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”
“Cậu muốn tôi tha thứ. . . . . .” Vương Tấn cười khổ một tiếng, “Chi bằng cậu hãy tự hỏi, tôi có nỡ trách cứ, dù cho cậu luôn làm cho tôi thất vọng hay không.”
Cố Thanh Bùi thở dài: “Anh Vương, tôi thật sự vô cùng xin lỗi anh. . . . . . Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả đủ, tôi thật sự. . . . . . không muốn đem thêm phiền toái đến cho mọi người nữa.”
Vương Tấn vỗ vỗ mặt hắn, “Tôi còn chưa có đáp ứng mà.”
“Anh Vương. . . . . .”
“Tôi lý giải không nổi Nguyên Dương đến tột cùng là có suy tính gì, nhưng con người cậu ta, ở thành Bắc Kinh có tiếng là tiểu lưu manh. Con người cậu nhã nhặn như vậy, chỉ thích hợp động não, không thích hợp động võ, cậu đấu không lại cậu ta, cũng không kỳ quái. Nhưng, vì vậy mà cậu muốn từ chức, tôi là chấp nhận không nổi. Sau khi từ chưc, cậu dự định làm gì đây?”
“Tôi tính toán. . . . . . đi Singapore. Tôi có người bạn đại học đang gây dựng sự nghiệp bên đó, xí nghiệp đã muốn có quy mô, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Xem ra tạm thời rời đi là lối thoát duy nhất cho hắn, nhưng hắn không thể nhận lời mời của Nguyên Lập Giang, bằng không hắn liền thật sự là kẻ trong ngoài bất nhất, càng thêm có lỗi với Vương Tấn. Chọn một nước trong khu vực Đông Nam Á, ngày lễ ngày tết, hắn có thể nhanh chóng trở lại, cũng có thể đón cha mẹ qua, có lẽ chính là lối thoát tốt nhất hiện tại.
Vương Tấn thở dài: “Cậu nếu đã khăng khăng muốn đi, tôi biết bản thân không thuyết phục được cậu. Bất quá, cậu không nhất thết phải từ chức, nếu cậu muốn đi Singapore, thì vẫn có thể công tác với tôi như cũ.”
“Anh có công ty tại Singapore sao?”
“Nói rõ ràng, thì là của bà nhà tôi.” Vương Tấn không có chút bộ dáng chột dạ, “Tôi cùng cô ấy từ năm đầu đã phi thường không hợp, sau có ly thân, ngược lại có thể chung sống hòa bình. Hiện tại cũng không khác gì bạn bè người thân cho lắm, dù sao chúng tôi còn có hai đứa con trai. Bất quá, bởi vì liên quan đến vấn đề phân chia tài sản, chúng tôi không thể ly hôn.” Vương Tấn nhìn hắn, “Tôi trước giờ không nói cho cậu, cậu sẽ không trách tôi chứ.”
Cố Thanh Bùi lắc đầu, “Đây là chuyện riêng của anh vương.”
Vương Tấn cười khổ một tiếng, “Cậu không chút lưu tâm, lại càng khiến tôi khó chịu.”
Cố Thanh Bùi thoáng ngượng ngùng.
“Công ty kia tôi là đại cổ đông, bất quá cô ấy là quản lý, năng lực của cô ấy có hạn, công ty miễn cưỡng có thể duy trì, nhưng vẫn luôn không làm ăn gì được, cậu đến đó, vừa vặn giúp đỡ cô ấy. Mặt khác, hai con trai của tôi cũng ở Singapore, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ. Thanh Bùi, tôi sẽ không đồng ý để cậu từ chức, nếu cậu thật sự không muốn lưu lại Bắc Kinh, thì đây là sự sắp xếp tốt nhất tôi có thể cho cậu, tiền lương đãi ngộ của cậu sẽ không có bất cứ khác biệt gì so với nơi này.”
Cố Thanh Bùi lần đầu tiên không có cách nào tiếp tục lên giọng với Vương Tấn, hắn cúi đầu, ấm ách nói: “Anh Vương, anh vẫn là đừng đối với tôi tốt như vậy nữa.”
“Tôi đây cũng không phải tất cả đều vì cậu, việc kinh doanh bên Singapore, vợ tôi vẫn luôn làm không nóng không lạnh, tôi cũng không có thời gian quản lý. Nếu cậu đến đó, xí nghiệp khẳng định có thể trở nên phát triển, đây cũng là đôi bên có lợi. Hơn nữa, ai bảo tôi thích cậu làm chi chứ.”
Cố Thanh Bùi lần đầu tiên cảm thấy xúc động.
Vương Tấn cùng Nguyên Dương là hai loại người hoàn toàn bất đồng, phương thức biểu đạt tình cảm hiển nhiên cũng sai lệch cực nhiều. Vương Tấn có lẽ không chấp nhất bằng Nguyên Dương, nhưng sự yêu thích trải qua cân nhắc trọn vẹn của anh, ngược lại có thừa lý trí, thừa thiết thực. Cố Thanh Bùi tuy rằng không thể động tâm, song vẫn cảm thấy thực an tâm.
Hắn nghẫm nghĩ, nói: “Anh Vương, đối với tôi mà nói, đây đúng là lựa chọn cực tốt, nhưng tôi là lo lắng Nguyên Dương sẽ tìm anh gây phiền toái.”
Vương Tấn cười nói: “Tôi sao phải sợ cậu ta chứ, yên tâm đi, Nguyên Lập Giang sẽ không ngồi nhìn con trai cưỡi lên đầu mình đâu, sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh đốn cậu ta, tôi xem náo nhiệt là được rồi.”
Cố Thanh Bùi thở dài, “Anh Vương, tôi bị một thằng nhóc mới hai mươi tuổi ép bức thành như vậy, khiến anh chê cười rồi.”
“Nào có đâu.” Vương Tấn ôm vai hắn, ôn nhu nói: “Tôi thương cậu mà.”
Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy từng trận chua xót trong lòng.
Vương Tấn an ủi hắn vài câu, “Nếu như cậu đã quyết định, tôi sẽ bảo trợ lý làm thủ tục điều chuyển cho cậu.” Anh cười cười, “Cậu biết không, kỳ thật tôi rất vui vẻ, cảm giác tựa như đem cậu giấu đi vậy.”
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười.
Vương Tấn vỗ vỗ bờ vai hắn, “Trước khi cậu đi, chuyện đấu thầu, vẫn là phải hỗ trợ tôi đó.”
“Anh cứ nói.”
“Trung Hiển nghĩ muốn đàm phán với tôi, để tôi rút khỏi cạnh tranh, hoặc là hợp tác khai phá. Hợp tác khai phá tuy rằng là lựa chọn tạm được, nhưng cũng lựa chọn tốt nhất trước mắt, song điều kiện tôi không quá vừa lòng, tôi hy vọng cậu cùng đến Trung Hiển đàm phán.”
Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
“Là đàm phán với Trung Hiển, hay là cùng Nguyên Dương.”
Vương Tấn cười cười, “Đều đúng cả.”
Dù rằng biết Vương Tấn muốn lợi dụng hắn, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt. Chưa nói đến chuyện hắn là nhân viên của Vương Tấn, chỉ cần nói đến sự trợ giúp của Vương Tấn đối với hắn, hắn cũng đã không có cách nào cự tuyệt một nhiệm vụ như vậy .
Hắn gật gật đầu, “Được, tôi đi.”
Vương Tấn vừa lòng cười, “Tôi sẽ cùng đi với cậu.”
———————
Tags: Châm phong đối quyết