“À mà bốn chiếc đế đèn ngươi bảo ta thu rốt cuộc là thứ bảo vật gì?”
Tiêu Dao bỗng nhớ trong túi trữ vật của mình còn bốn chiếc đế đèn, liền lấy
ra, chỉnh tề đặt giữa Hư không. Nàng không biết thứ này, nhưng nhìn phản ứng của Báo Nanh Kiếm và lão long thì hẳn là bảo vật không tệ.
“À, cái này gọi là “Huyền thiên kim cương”, là phôi tài* vô cùng tốt để rèn pháp bảo. Lúc ở Thần Long cung, bảo vật mà lão tử nói thích hợp cho cô
dùng chính là nó. Lại đây, lấy phi đao ra cho lão tử.”
*phôi tài: tài liệu dùng để đúc phôi
Dứt lời Kiếm Xỉ tiện tay cầm một chiếc đế đèn lên, đồng thời tiếp lấy phi
đao Tiêu Dao ném tới rồi chém một đao lên đế đèn, chi nghe “Choang” một
tiếng, phi đao gãy thành hai đoạn mà đế đèn lại chẳng hề hấn gì.
“Nhìn thấy chưa, thứ này vô cùng cứng rắn, dưới nhân giới hầu như không có
thứ gì có thể phá hỏng nó. Trừ phi dùng lôi thiên kiếp giật liên tục
hoặc là dùng nghiệp hỏa thiên kiếp thiêu bốn mươi chín ngày mới có thể
chém đứt hoặc nấu chảy. Hơn nữa thứ này chỉ tồn tại ở Chân Tiên giới,
sau khi được quy tắc thiên địa nuôi dưỡng hàng tỉ năm mới kết thành một
đoạn nhỏ như ngón tay út, như thế cũng đủ hiểu nó quý thế nào. Phóng mắt nhìn khắp Chân Tiên giới, cho dù là con cái của Thần Cửu cũng chưa chắc có tư cách sở hữu một món pháp bảo rèn từ một đoạn “Huyền thiên kim
cương” chứ đừng nói là xa xỉ tới mức rèn cả pháp bảo bản mạng.”
“Lúc trước lão thất phu này ngẫu nhiên lấy được một khối lớn từng oanh động
cả Chân Tiên giới. Vô số thượng tiên, thậm chí là người trong “Thần Cửu” đều muốn dùng thiên tài địa bảo khác để trao đổi. Khốn nỗi lão thất phu này vừa keo kiệt vừa tham lam, mình không dùng được cũng nhất quyết
không đổi với người khác. Lão tốn rất nhiều công sức mới chia được
“Huyền thiên kim cương” ra làm bốn phần, làm thành bốn chiếc đế đèn,
định bụng sau này nếu cần sẽ mang ra đổi lấy lợi ích lớn hơn. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, giữ dịt trong lòng đến mấy thì lúc
chết vẫn không thuộc về mình, nhỉ? Thứ này cũng có thể coi là một trong
những bảo vật quý giá nhất của lão thất phu rồi Ế, lão tử đang phổ cập
kiến thức cho cô mà cô nhìn lão tử kiểu lông gì thế?”
Sau khi bắn tằng tằng một đoạn, nó đột nhiên phát hiện Tiêu Dao chỉ híp mắt quỷ dị
nhìn mình cười cười, trên người không khỏi sợ hãi.
“Nói xong chưa?” Tiêu Dao nhẹ giọng, không tỏ vẻ gì.
Báo Nanh Kiếm Nuốt nuốt nước miếng, gật đầu:“ Cơ bản là thế thôi….A, đau!”
Không chờ nó nói xong, Tiêu Dao liền nhanh như chớp kí đầu nó một cái, trong
ngực tức anh ách mà không biết nói sao: “Ngươi nói thì nói, không dưng
phá phi đao của ta làm gì?”
Báo Nanh Kiếm níu lưỡi không nói lên
lời, cơn tức vì bị đánh cũng tan thành mây khói. Hỏng rồi, nó nhất thời
sơ suất làm hỏng món đồ “rác” của bà cô tham tiền này! Nhưng miệng nó
vẫn cãi bướng:
“Chẳng qua chỉ là một món đạo khí hạ phẩm rác
rưởi, không thấy lão tử tìm về cho cô biết bao trân bảo quý hiếm à? Với
cả sau này chính là thời kì của pháp bảo bản mạng, có pháp bảo bản mạng
trâu bò rồi thì ai còn thèm mấy thứ rách nát này! Cô cứ bỏ đi!”
À, thế ra đây là lý do đi phá của? Pháp bảo bản mạng mà lại dễ luyện thế
à? Trước khi rèn được chẳng phải vẫn nhờ mấy món đạo khí hạ phẩm này để
đấu pháp sao? Tiêu Dao lòng đau khôn xiết, nếu không phải vẫn còn chuyện chưa hỏi nó, nàng đã sớm lôi kim cô bổng đánh cái tên không biết lo này một trận!
Đè lại oán hận, nàng tiếp tục hỏi: “Mấy thứ này đều là đồ tốt nhưng khoáng thạch cứng như vậy nếu ta muốn rèn pháp bảo bản
mạng thì biết đi đâu tìm khuôn đúc? Hơn nữa xác rồng phải xử lý thế
nào?”
Vẻ mặt Báo Nanh Kiếm như nói “nhà cô có mà biết!” đắc ý
nói: “Tìm nghiệp hỏa thiên kiếp rồi thiêu bảy bảy bốn mươi chín ngày là
luyện được, xác rồng cũng dùng phương pháp tương tự để xử lý.”
Tiêu Dao nghe vậy, cố hết sức nén lại lửa giận trong ngực, ngoài cười nhưng
trong không cười: “Chân Tiên đại nhân, ngài đã từng nghĩ chưa, nghiệp
hỏa thiên kiếp này chúng ta biết đi đâu tìm? Đại nhân ngài có mà biết, ở nhân giới thứ như nghiệp hỏa thiên kiếp này chỉ khi phi thăng Linh giới mới có thể xuất hiện!”
“..”
Báo Nanh Kiếm quẫn 囧, nó chỉ
nghĩ đến chuyện dùng tài liệu tốt nhất mà chưa bao giờ nghĩ tới tiêu
chuẩn rèn pháp bảo tại nhân giới có hạn, dưới tình trạng thiếu thốn tài
nguyên căn bản không cách nào rèn được!
Tiêu Dao rất muốn bóp nó chết thẳng cẳng, nhưng nghĩ lại, cho dù bóp chết rồi cũng không giải quyết được vấn đề.
“Chẳng lẽ không thể sử dụng hỏa diễm khác thay thế sao? Ví dụ như bạch hỏa,
yêu hỏa, âm hỏa, thậm chí cho dù là Nam Minh Ly Hỏa thì ít nhất ta vẫn
có thể tìm mọi cách đi đoạt.”
Thật ra Báo Nanh Kiếm cũng rất buồn bực. Có thể nói đối với chuyện tu hành của Tiêu Dao, nó quan tâm không
kém bản thân Tiêu Dao; thậm chí còn thường xuyên xuất hiện tình trạng
hoàng đế không vội thái giám vội. Không còn cách nào khác, ai bảo hai
người bọn họ chung xác chung mạng.
“.. Còn một cách.” Nó suy tư
rồi lại mở miệng nói:“Chỉ là cách này có chút thiên môn, hơn nữa xác
xuất rèn thành thấp hơn hai phần so với dùng nghiệp hỏa thiên kiếp. Hơn
nữa thành phẩm tạo ra có khả năng sẽ xuất hiện một vài dị biến, tốt xấu
khó nói.”
Tiêu Dao tà mắt liếc nó:“Chúng ta còn lựa chọn khác
sao? Nếu đã lấy được bảo tài nghịch thiên, không lý gì lại không rèn ra
một món pháp bảo nghịch thiên, cho dù mạo hiểm cũng đáng! Trước nói cho
ta nghe một chút về cách này đã, chớ có nói ra mấy chuyện không tưởng
đấy!”
“Cách này vốn yêu cầu rất cao, nhưng có lẽ là ý trời bảo cô nên đi con đường này, bởi cô đã có một vật phẩm trong số đó: Cách này
cần dùng hỏa linh làm lô hỏa luyện khí, mà lô luyện khí cũng phải chú ý. Cô biết rồi đấy, luyện khí và luyện đan đều cần đến lô luyện, mà lô
luyện tốt hay rởm cũng ảnh hưởng tới xác xuất thành công và phẩm chất
của pháp bảo. Mà lô luyện cũng có thuộc tính, bình thường chia theo Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Lôi, thuộc tính của lô cũng ảnh hưởng tới thuộc tính của pháp bảo rèn ra. Nếu như cô muốn rèn một pháp bảo
thuộc tính Kim nhưng không có hài cốt yêu thú hệ Kim thì có thể dùng lô
luyện hệ Kim để rèn, có phân nửa xác xuất là rèn ra pháp bảo hệ Kim.
Nhưng còn một tình huống đặc biệt nữa, cũng chính là điểm then chốt của
phương pháp này.”
Nó nâng giọng, tiếp tục nói: “Thế gian này có
một loại lô luyện dặc biệt, tên là lô luyện vô thuộc tính, nghe tên đã
biết nó không thuộc trong ngũ hành. Loại lô luyện này vô cùng hiếm có,
vì không ảnh hưởng tới thuộc tính của tài liệu nên mới có thể rèn ra
pháp bảo tinh thuần nhất, cho nên thứ này được vô số đại sư luyện khí ao ước. Hỏa linh thượng đẳng cộng với lô luyện vô thuộc tính cấp thiên
chính là cách khác để thay thế nghiệp hỏa thiên kiếp.”
Nói xong nó nhìn về Tiêu Dao, không biết nàng định làm gì.
Tiêu Dao híp mắt sờ sờ cằm, dường như đang nhớ lại, nói:“Lô luyện vô thuộc
tính? Ta nhớ hình như đã từng nhìn thấy trong ngọc giản tại tàng thư các của môn phái, nếu đã được giới thiệu tại nhân giới thì hẳn là có thể
tìm được. Về phần hỏa linh thượng đẳng mà nói, Phượng Hỏa chính là lô
hỏa tốt nhất không thể nghi ngờ, không cần tìm nữa. Như vậy chuyện rèn
pháp bảo bản mạng trâu bò vẫn rất có hi vọng. Xem ra, cần đẩy nhanh nhật trình học thuật luyện khí.”
Báo Nanh Kiếm gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nghĩ của nàng:“ Cô làm việc cũng đáng tin ra phết, giờ bắt đầu tìm từ đâu trước?”
Tiêu Dao chỉ vào tay trái bị gãy của mình, nói:“Nếu đã từng thấy trong tàng
thư các của môn phái thì bắt đầu tìm lại từ đó đi, nhân thể tìm một vài
ngọc giản nói về nguyên lý luyện khí tham khảo chút. Nhưng đợi ta tu
dưỡng một ngày đã, chờ vết thương tốt rồi mới bắt đầu làm việc.”
Ngày hôm sau, Tiêu Dao dưỡng no tinh thần, lấp đầy tiên khí trong cơ thể mới bắt đầu chuẩn bị đi tìm lô luyện. Trên đường đi tới tàng thư các, nàng
tạt qua Yêu Nguyệt Phong báo bình an cho sư phụ nhà mình, thuận tiện kể
lại những gì gặp phải, đương nhiên giấu biến màn đoạt bảo cùng với cuộc
gặp mặt với lão long.
Lữ Bất Quần sau khi nghe xong không hề tỏ
ra kinh ngạc hay quở trách, giống như đã sớm biết huyền cơ trong đó. Ông chỉ nói “con đã vất vả rồi”, sau đó hỏi thăm thêm vài câu rồi bảo nàng
đến nhận phần thưởng cho nhiệm vụ lần này tại điện công đức.
Sau
khi chào tạm biệt sư phụ, Tiêu Dao đến điện công đức nhận phần thưởng là năm mươi khối linh thạch trung phẩm. Xem ra tin tức yêu tu không định
tấn công đại lục Thái Cổ cũng không đáng bao nhiêu tiền. Sau đó, nàng
không lãng phí thêm thời gian nữa mà bay thẳng về phía tàng thư các, sau khi nộp linh thạch để xem ngọc giản trong ngày, nàng dựa theo trí nhớ
bắt đầu tìm kiếm ngọc giản trong tàng thư các.
Đến tận lúc hoàng hôn, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng đã tìm được ghi chép trong một ngọc giản tên [Tọa Ủng Bảo Lục]. Ngọc giản này là sách tranh
chuyên ghi lại những chí bảo đã được phát hiện trên đại lục Thái Cổ.
Trong đó, quả thật có ghi lại thông tin về một chiếc lô luyện cấp thiên - Khí Lô Tam Thanh.
Mà, khiến Tiêu Dao bất ngờ là: Lô luyện này ấy thế mà không phải là bảo vật trấn phái của Khí Luyện tông – đại pháp
luyện khí tại Thái Cổ, mà thuộc quyền sở hữu của chưởng môn Tú Sơn phái - Chí Thượng Đạo Nhân Vương Thanh.
Lúc này Tiêu Dao cảm thấy hơi
khó giải quyết, nàng vốn hy vọng lô luyện này đặt tại Khí Luyện Tông,
bởi nàng định báo danh tham gia thi tuyển đệ tử danh nghĩa của Khí Luyện Tông, như vậy sau khi học xong có lẽ sẽ có cơ hội mượn đồ. Kết quả
không ngờ lại là Tú Sơn phái, không phải bảo nàng lên Tú sơn phái trộm
đồ đấy chứ? Nhìn thế nào cũng không thấy tính đóng góp gì. Suy nghĩ nửa
ngày mà không nắm được điểm mấu chốt, nàng chỉ đành ghi nhớ tin tức này, đợi sau khi mình học luyện khí có thành tựu thì lúc đó lại nghĩ cách
khác.
Cuối cùng, nàng sao chép lại vài ngọc giản dạy nguyên lý
luyện khí rồi mới rời khỏi tàng thư các. Mà đường trở lại động phủ vừa
khéo ngang qua Huyền Ky Điện, nàng do dự không biết có nên tiến vào mua
chút tin tức xảy ra sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc không. Đường dây
tin tức của Tiên Vũ Môn khá linh thông, không thể không khen một tiếng,
lần này tình huống một tổ mấy người bọn họ đều được ghi lại trong hồ sơ, ngay cả Chu Chân Chân và Tả Cảnh không phải tổ viên cũng có nhắc tới.
Bốn người Cơ Hạo, Tả Cảnh, Chu Chân Chân, Liễu Mị Nương đều đã bình an trở
lại gia tộc cùng môn phái của mình, mà Lữ Phượng lại bỏ mạng tại Đại
Hoang trong khi Triệu Hiển không rõ tung tích.
Sau khi xem xong,
Tiêu Dao lập tức thiêu hủy ngọc giản này, hai mắt khẽ nhíu, không ngờ dự cảm bất hảo của mình lại thành sự thật. Một khi Cơ Hạo từ chỗ Chu Chân
Chân biết được chuyện Phượng Hỏa, thì bất kể mục tiêu lúc trước của hắn
là Phượng Hỏa hay tiên khí, dựa theo tính tình cẩn trọng của hắn thì
không thể không nghi ngờ. Đến lúc đó, hắn và nàng
Thấy sau này
mình lại nhiều thêm một kình địch, Tiêu Dao có chút bất lực cười khổ.
Nhưng chuyện đã rồi, có hối hận cũng vô dụng, về sau gặp lại tên Cơ Hạo
này nhất định phải cẩn thận đề phòng mới được. Ngoài cách này ra thì
phương pháp giải quyết tốt nhất chính là cố gắng tăng lên thực lực bản
thân, xem ra chuyện rèn pháp bảo bản mạng đã lửa xém lông mày*!
*lửa xém lông mày = gấp lắm rồi!
Tất cả đúng như Tiêu Dao sở liệu. Phía bên Cơ gia, vị công chúa điện hạ
ngây thơ rạng rỡ vừa về tới Cơ gia lập tức cuốn lấy Hạo ca ca của nàng,
kể sạch chuyện xảy ra tại Thần Long cung, cuối cùng còn chớp lệ nói:
“Hạo ca ca, huynh nhất định phải cứu tỷ tỷ nhé, nếu không tỷ ấy sẽ bị ba yêu tu kia giết mất! Thật đáng thương.”
Trên mặt Cơ Hạo đầy ý
cười, hắn trìu mến sờ đầu nàng: “Chuyện này ta sẽ có tính toán, thời
gian này Chân Chân bị kinh sợ không ít, đúng là làm khó cô gái như muội
rồi. Vẫn là ngoan ngoãn hồi cung nghỉ ngơi trước đi, nhớ phải nghe lời
ca ca, chớ lại bướng bỉnh chạy loạn, đợi ca ca rảnh rỗi sẽ tới hoàng
cung thăm muội.”
“Hì hì, yên tâm đi, sau lần này Chân Chân không
bao giờ dám tùy hứng chạy lung tung nữa. Chờ một ngày kia Chân Chân mạnh lên rồi, lúc đó sẽ cùng Hạo ca ca ra ngoài lịch lãm.”
Được nam
tử trong tim đối xử dịu dàng, em gái nhỏ Chu Chân Chân nín khóc mỉm
cười, trước khi rời đi còn không quên làm mặt quỷ với Cơ Hạo: “Hạo ca ca phải nhớ đến thăm Chân Chân nhé, không được nuốt lời! Ai nuốt lời thì
người đó là cún con!”
Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, Cơ Hạo lười biếng nằm ngửa trên giường, phun ra hai chữ: “ Phiền phức!”
Sau đó hắn nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng có thể nhận thấy tâm tình không tệ.
Tả Cảnh ở bên cạnh do dự hồi lâu rốt cuộc hạ quyết tâm cung kính tiến lên
tự xung phong:“Thiếu chủ, liệu có cần thuộc hạ đi giám thị Tiêu Dao
này?”
Cơ Hạo thoáng nhăn mày cười nhìn hắn:“ Giám thị thế nào? Đến trước cửa Tiên Vũ Môn ôm cây đợi thỏ sao?”
Tả Cảnh cũng không biết phải đáp lại thế nào, bản thân hắn đã tận mắt nhìn thấy thần thức Tiêu Dao mạnh cỡ nào, sợ là ngay cả thiếu chủ cũng không bì nổi. Huống hồ nàng ta còn có bản lĩnh nghịch thiên, không ngờ có thể đào thoát khỏi tay ba vị đại yêu trước kì biến hóa, giờ ngoại trừ ôm
cây đợi thỏ đúng là không còn cách nào khác.
“Tả Cảnh, tin tức Tiêu Dao đã trở lại Tiên Vũ Môn có chính xác không?”
“Thuộc hạ không dám báo cáo láo! Đây là tin tức truyền lại từ Tiên Vũ Môn,
tuyệt đối không giả.” Không biết vì sao thiếu chủ lại hỏi vậy, nhưng hắn vẫn nói ra tình hình thực tế.
“Vậy thì tốt, việc này trước cứ gác qua một bên, kế tiếp ta còn chuyện khác muốn ngươi đi xử lý.”
Giọng điệu Cơ Hạo tùy ý, thản nhiên tự đắc dường như không đặt chuyện này trong lòng.
Tả Cảnh nào đâu biết rằng lần này lượng bảo vật thiếu chủ nhà hắn kiếm
được từ Thần Long cung hoàn toàn đủ để xóa đi tiếc nuối lần thất thủ
pháp bảo thượng giới tại Khê Giản Cốc năm đó.
Cơ Hạo đem vàng bạc châu báu vô dụng trong bảo tàng cho hoàng thất phàm nhân, số còn lại
đều là linh thảo và quặng tài chưa bao giờ nhìn thấy tại nhân giới.
Trong đó có một gốc linh quả kỳ lạ vô cùng quý giá, trong sách hắn đọc
có nói thứ này có thể giúp đột phá cảnh giới, như vậy chuyện Kết Anh đã
trong nay mai. Về phần cô gái tên Tiêu Dao này, cứ cho nàng ta tiêu dao
một hồi, đợi mình Kết Anh rồi nhất định sẽ đòi nàng ta cả vốn lẫn lời.
Lại thấy Tả Cảnh dường như vẫn không hiểu, trong lòng không khỏi cười thán: Tả Cảnh trung thành thì trung thành, nhưng đôi khi đầu óc lại không
dùng được. Thôi thì mọi sự tùy duyên, hắn cũng không nói rõ huyền cơ
trong đó, hai mắt hơi lóe, có cảm giác như mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay.
“Không cần nghĩ nhiều, tạm thời chúng ta chỉ cần nhớ kỹ có một cô gái như vậy là được.”