Nhìn một nam một nữ đẩy cửa đi vào, ánh mắt Liễu Mị Nương sau khi chạm
tới người nam tử lập tức sáng ngời, đôi mắt vô cùng mị hoặc nhìn chằm
chằm về phía hắn.
Ngay cả Tiêu Dao cũng không thể không thừa
nhận, quả thật nam tu này có một ngoại hình quá đẹp. Trong giới tu tiên, nam tu không quá chú trọng vẻ bề ngoài như nữ tu, cho nên rất ít nam tu dùng Định Nhan Đan để bảo trì dung mạo mãi tươi trẻ không già, nam tu
chỉ cần có thực lực thì cho dù mái tóc trắng xóa tướng mạo đáng khinh
cũng không thiếu hầu gái xinh đẹp trẻ trung như hoa.
Nếu tu sĩ có dáng vẻ trẻ trung tuấn tú thì hơn phân nửa đều là những người mang tư
chất nghịch thiên, tuổi còn trẻ đã thành công Trúc Cơ, từ đó về sau tốc
độ lão hóa suy giảm, tu đến Kim Đan kỳ thì tướng mạo sẽ không già đi
cũng không thay đổi cho đến tận khi nguyên thọ hao hết.
Người
mang tư chất nghịch thiên không ít, trong đó không thiếu những người có
dung mạo thượng hạng, ví dụ như Mộ Dung Từ của Mộ Dung gia, Liêu Phong
của Tú Sơn Phái, thậm chí Cơ Hạo Nhiên đã chết cũng đều là những nam tử
tuấn tú.
Tiêu Dao tu đạo nhiều năm, đương nhiên từng gặp không ít nam tu có dung tư thượng hạng. Từ trước đến nay về tướng mạo, không ai
có thể so được với Phương Yển, nhưng duy chỉ có nam tử trước mặt này mới có thể so ngang, là một vẻ đẹp cực hạn kiểu khác.
Hắn mặc một
tấm trường bào màu đỏ tía viền vàng, ngực trái thêu một chữ “Thiên” mềm mại bay bổng, đầu đội ngọc quan màu tím, trên trán có một vài sợi tóc
rủ xuống tự nhiên, ngũ quan tinh tế mang theo chút yêu mị, nhưng nhìn
qua không chút ẻo lả, khóe miệng giống như hơi mỉm cười, mắt phượng hơi
xếch, lộ ra mấy phần cao ngạo cùng biếng nhác, cả người tản ra một thứ
mị lực có thể đoạt hồn đoạt phách người khác. Điều khiến cho người khác
khâm phục đó là, hắn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ.
So ra thì cô gái áo tím đứng bên cạnh hắn liền kém hơn không ít, tuy rằng
cũng hoa mĩ nhưng trong giới tu tiên chẳng qua cũng chỉ ở mức trung
thượng, càng đừng nói đến chuyện tu vi nàng ta mới chỉ là Trúc Cơ kỳ
tầng bốn.
Trong khi ba người còn lại đều bị nam tử thu hút, chỉ
có Tiêu Dao âm thầm đặt tâm tư lên người cô gái áo tím. Nàng tuyệt đối
không nhớ lầm, cô gái này chắc chắn là cô gái sắm vai tiểu thư Triệu gia ở quán trà năm trước, hơn nữa không lâu trước đó còn tiến vào Khê Giản
Cốc, thậm chí muốn giết mình, không ngờ ngay cả Cơ Hạo Nhiên cũng không
trốn thoát vực Phượng Hỏa mà cô gái này với tu vi kém cỏi lại tránh được một kiếp, thật đúng là số mình quá nhọ.
Tử Y nhìn thấy Tiêu Dao, cũng thoáng kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch, gần như tất
cả tu sĩ đều nhìn một lần sẽ không bao giờ quên, cho nên Tiêu Dao cũng
chẳng ôm hi vọng rằng nàng ta không nhận ra nàng.
Tử Y thầm lo
lắng. Nhớ ngày đó, đối phương chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kì đại viên mãn, hai
người miễn cưỡng cũng có thể nói là cùng cảnh giới, mà nay đối phương đã Kết Đan, ước chừng cao hơn mình một đại cảnh giới, nếu đối phương cứ
nhất định tìm mình tính sổ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng
nổi.
Thấy sắc mặt cô gái biến đổi, Tiêu Dao liền biết nàng ấy đã nhớ ra mình, chậc, đúng là phiền phức.
Xem ra nhân vật lớn chống lưng cho đám người Cơ Hạo Nhiên chính là nam tử
trước mặt, tuy rằng lúc trước chưa biết mục tiêu của bọn họ là gì, nhưng hiển nhiên, bọn họ không đơn thuần chỉ là đến vòng hồng quang đi dạo,
hẳn là cũng xuất phát từ mục đích nào đó, nếu không phải vì tiên khí thì là vì Phượng Hỏa. Nay tiên khí đã hủy, không sợ bọn họ đến gây khó dễ
với mình, chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là Phượng Hỏa thì có chút khó khăn. Trước mắt, Phượng Hỏa khó chơi vẫn còn nằm trong đan điền của mình,
chưa biết phải xử lý thế nào đây.
Tạm thời Tiêu Dao và Tử Y đều
án binh bất động, mắt phượng của nam tử thoáng đánh giá bốn người bọn họ một vòng, cười yếu ớt nói:
“Tại hạ là Cơ Hạo, tằng tôn đời thứ
một trăm tám mươi tư của Cơ gia, thay mặt Cơ gia hoan nghênh bốn vị đạo
hữu! Nếu tiếp đón có gì không chu toàn mong bốn vị thứ lỗi. Nay người đã đến đủ, ta sẽ nói ngắn gọn thôi, lần hành động đến bãi đất hoang này,
chia làm năm người một tổ, mỗi tổ do một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ phụ trách, lần này mục tiêu của chúng ta là một thành huyện ở biên giới Thái Cổ
rất gần khu đất hoang, như vậy hẳn là mọi người đã rõ về nhiệm vụ lần
này, chỉ cần thăm dò được tin tức là có thể lập tức trở về.”
Sau đó, hắn vỗ vỗ tay, lập tức có bốn tên người hầu nối đuôi đi vào, lần lượt đứng cạnh bốn người bọn họ.
“Đường xá xa xôi hẳn là các vị đều đã mệt mỏi, lần này đường đến bãi đất hoang xa xôi, thời gian ước chừng mất khoảng nửa tháng, cho nên mời bốn vị
đạo hữu nghỉ ngơi tại hàn xá để hồi phục thể lực trước. Thị phường của
Cơ gia cũng có không ít đồ tốt, các vị có thể đến đó bổ sung. Bốn tên
người hầu này là do tại hạ tỉ mỉ chọn lựa cho bốn vị, bọn chúng sẽ tận
tâm tận lực hầu hạ bốn vị. Giờ Cơ mỗ còn một vài chuyện cần xử lý, xin
thứ lỗi đón tiếp không chu toàn, mong các vị thông cảm, đợi ba ngày sau chúng ta sẽ cùng xuất phát.”
Ngữ khí nói chuyện của Cơ Hạo tuy
bình thản, nhưng giọng điệu không cho phép người khác cự tuyệt, khiến Lữ Phượng và Triệu Hiển vô cùng bất mãn, nhưng ngại rằng đang ở trên địa
bàn của đối phương, tu vi của Cơ Hạo cũng cao hơn bọn họ cho nên mặc dù
sắc mặt không tốt nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ không chào mà dẫn
đầu rời khỏi nơi này.
Mà trong đầu Tiêu Dao đều đang tính toán
không biết lát nữa cô gái áo tím này sẽ báo lại với Cơ Hạo thế nào, nam
tử này hiển nhiên không phải là một chủ nhân dễ đối phó.
“Tại hạ là Tiêu Dao của Tiên Vũ Môn, Cơ đạo hữu, hạnh ngộ.”
Nàng cười nói với nam tử, báo lên danh tính cùng môn phái của mình sau đó
rời đi, cuối cùng chỉ còn Liễu Mị Nương, sóng mắt quyến rũ nhìn chằm
chằm Cơ Hạo, không nói chuyện cũng không rời đi.
Sau đó trong
phòng xảy ra chuyện gì, Tiêu Dao đương nhiên không biết, chỉ chuyên tâm
đi theo nam hầu trước mặt tới một sương phòng ở phía Tây.
“Tiền bối, mời.”
Nam hầu giúp Tiêu Dao đẩy cửa ra, một mùi xạ hương thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi nàng, đợi tiến vào bên trong nàng không thể không cảm thán Cơ
gia thật xa xỉ, nơi này ngay cả cái bàn cũng được làm từ thần mộc Hoàng
Linh ngàn năm, tản ra linh khí tự nhiên, phòng trong dùng màn gấm màu
hồng nhạt, lụa mỏng phiêu hương, giống như khuê phòng của tiểu thư nhà
quan, so với cái động phủ đáng thương của mình thì thật đúng là khiến
người ta chua xót.
Tiêu Dao đang định tận lực hưởng thụ “khuê
phòng” xa hoa này một phen thì lại phát hiện ra nam hầu kia vẫn ở lại,
không hề có dấu hiệu rời đi, nàng liền xoay người nói:
“Tiểu hữu, ngươi có có thể lui xuống rồi.”
Ai ngờ nam hầu kia cũng không động đậy, chỉ là giọng nói thoáng thẹn
thùng:“Tiền bối, thiếu chủ nói, ba ngày này sẽ do tiểu nô hầu hạ tiền
bối, nếu tiền bối cần gì cứ tìm tiểu nô.”
Tiêu Dao hơi giật mình, lúc này mới chú ý tới dáng vẻ của tên nam hầu, chỉ thấy đây mới chỉ là
một thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú động
lòng người, làn da tinh tế bóng loáng, hai má bởi vì vừa nói mấy lời đó
mà đỏ bừng, đôi mắt sóng sánh, loại quyến rũ thản nhiên này thật đúng là đủ vốn liếng để mê loạn người khác.
Lúc này nàng mới hiểu được vừa
rồi Cơ Hạo nói mình đã tỉ mỉ chuẩn bị là có ý gì, đại đạo cô độc, đa số
tu sĩ đều độc lai độc vãng, ngoại trừ đệ tử thế gia thì đệ tử của các
môn phái rất ít người có kẻ hầu người hạ, cho nên mấy nam hầu này hiển
nhiên là có tác dụng khác.
Giới tu tiên và nhân gian khác nhau
một trời một vực, tu sĩ không cho rằng tu đạo là từ bỏ thất tình lục dục cho nên rất nhiều nam tu đều thu thị thiếp bên người, mà địa vị của phụ nữ trong giới tu tiên cũng không thấp như địa vị của phụ nữ trong phàm
giới, đương nhiên cũng có nữ tu nuôi nam sủng nhưng bất luận là thị
thiếp hay nam sủng thì đều khó thoát khỏi vận mệnh làm lô đỉnh.
Hiển nhiên, nam hầu trước mặt là nam sủng Cơ gia đưa tới cho Tiêu Dao, nhưng nàng không khỏi dùng ánh mắt tà ác đảo toàn thân thiếu niên, cho dù
mình có đói khát cỡ nào thì cũng không ham hố gì cái thân thể nho nhỏ
này chứ? Có gì vui đâu nhỉ? Quan trọng nhất là mình nuốt không trôi,
nàng đang muốn mở miệng bảo hắn rời đi thì thiếu niên giống như hiểu ý
nàng, vội vàng cầu xin:
“Tiền bối, xin giữ ta lại đi, thật ra tiểu nô làm tốt lắm.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng kéo thắt lưng gấm bên hông, quần áo lập tức rơi
xuống, lồng ngực màu lúa mạch nhẵn nhụi lộ ra, hai điểm trước ngực hơi
phập phồng theo hô hấp của hắn, trong chốc lắt, ánh mắt vốn mang theo
chút ngượng ngùng ngây thơ của thiếu niên lập tức dâng lên vẻ sắc tình,
mang theo chút mơ màng, khát vọng cùng chờ mong.
Tiêu Dao run
rẩy, suýt chút nữa sặc nước miếng của chính mình, Cơ gia này cũng quá
lợi hại rồi, rốt cuộc đào tạo thế nào mà ra được cực phẩm như vậy? Hiển
nhiên, thiếu niên này vẫn chưa từng khai bao, nhưng thần sắc cùng mị
thái này lại giống như trời sinh đã có, giờ phút này nàng cảm thấy mình
sai lầm rồi, tuyệt đối không thể coi thường nam tử trưởng thành đã phát
dục.
Hơn nữa nam hầu này mới chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm
tầng sáu, vì cớ gì lại chà đạp bản thân như thế? Xem vẻ mặt thì không
giống như bị ép, không biết tại sao trong đầu nàng đột nhiên hiện lên
bóng hình người nọ cả người đều là vết thương, cười cười hỏi nàng: Vết
thương này đáng sợ không?
Trái tim như chìm vào thâm cốc âm u, một cảm giác khó chịu không nói cũng hiểu tràn lên.
“Ngươi đi đi, ba ngày này đừng tới quấy rầy ta thanh tu.”
Thiếu niên còn chưa biết mình làm không tốt ở đâu đã bị một cỗ lực lượng đẩy ra khỏi cửa, sau đó cửa lớn liền đóng chặt lại.
Trong nhà chính, Cơ Hạo tiễn bước cô nàng Liễu Mị Nương khó chơi, sau đó nằm
hé trên tháp của mình nhìn về phía Tử Y nãy giờ vẫn luôn muốn nói lại
thôi, nói:
“ Ngay từ lúc nãy ngươi đã tâm thần không yên, cứ nói
ra suy nghĩ của ngươi đi, nơi này không có người ngoài, có gì thì nói
thẳng.”
“Bùm” một tiếng, Tử Y quỳ xuống, vầng trán dán trên mặt đất:“Xin thiếu chủ cứu nô tỳ.”
Cơ Hạo kéo dài giọng, cười lạnh nói:“Ồ? Trước kia Tử Y đã đắc tội một trong bốn người bọn họ?”
“Thiếu chủ minh xét, xin thiếu chủ hỗ trợ.” Đã sớm biết chuyện gì cũng không gạt được thiếu chủ, Tử Y tiếp tục cầu xin nói.
“Bản thân chọc phải mầm vạ thì tự mình giải quyết đi, bốn người kia bất luận là ai cũng đều có đại phái làm chỗ dựa, hay là Tử Y tự phụ đến mức cho
rằng bản thiếu chủ sẽ bao che cho một phế vật trêu chọc phiền toái khắp
nơi?”
“Thiếu chủ, việc này không phải tại nô tỳ, mà là mầm vạ Cơ
công tử gây ra trong lần xông vào Khê Giản Cốc trước đó.” Tử Y thấy
thiếu chủ không muốn hỗ trợ, chỉ đành cắn răng đem mọi chuyện đổ lên đầu Cơ Hạo Nhiên.
Đến lúc này, mắt phượng của Cơ Hạo hơi nhíu, vô cùng thích thú nói:“Ồ? Xin chỉ giáo.”
“Ngày ấy, Cơ công tử phụng mệnh đến Khê Giản Cốc tìm món pháp bảo thượng giới kia, sau đó chúng ta gặp phải Tiêu Dao của Tiêu Vũ Môn ngay ở bên ngoài vòng hồng quang, lúc đó nàng ta chỉ mới ở cảnh giới Trúc Cơ kì đại viên mãn, Cơ công tử nổi sát tâm muốn giết người để trừ hậu hoạn, không ngờ
lại đụng phải yêu tu trước kì biến hóa, cuối cùng để nàng ta trốn vào
vòng hồng quang, Cơ công tử không thể không thu tay. Có điều lúc trước
nô tỳ cũng ở đó, chỉ sợ khiến vị tiền bối này hiểu lầm, xin công tử cứu
nô tỳ một mạng.”
Mắt phượng của Cơ Hạo hơi trầm xuống nói:“Ngươi
nói lúc trước Tiêu Dao của Tiên Vũ Môn kia chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, hơn
nữa còn tiến vào trong vòng hồng quang nóng rực? Vậy vì sao lúc trước
không báo?”
“Vâng, nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Lúc trước không báo
là vì thiếu chủ nói không cần kể lại chuyện đấu pháp trong Cốc, hơn nữa
nô tỳ cũng cho rằng người này hẳn đã chết, cho nên vẫn không nhắc tới.”
“ Nàng ta chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà vẫn có thể ngăn cản viêm khí nóng
rực, hơn nữa lại còn sống trở về, còn trong thời gian ngắn kết đan thành công...”
Cơ Hạo vừa tự nói, vừa suy tư điều gì, nửa ngày sau hắn mới nói với Tử Y:“Ban nãy nàng ta không nói gì cả, hẳn là không muốn
truy cứu. Nếu sau này nàng ta nhắc lại thì đến lúc đó hẵng tính, giờ
ngươi lui xuống trước đi.”
Thiếu chủ đã chịu nhả ra, hẳn là vẫn còn đường sống, nàng không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đợi nàng rời khỏi, Cơ Hạo mới lên tiếng:“ Tả Cảnh, ngươi đến chỗ Hạ Nguyệt
Hà thám thính xem nữ tử này rốt cuộc là người như thế nào.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Trong chỗ tối có người trả lời, sau đó sau giường giống như có gió thổi qua, chớp mắt mọi thứ đã trở lại như thường.