Trong đại lục Thái cổ, thành Phượng Dương là một trong những thành trì
phồn hoa nhất, lúc này chưa tới giờ Thìn mà ngã tư đường phố đã vô cùng
rộn ràng. Nếu nói vì sao thành Phượng Dương có thể náo nhiệt như vậy thì không thể không kể đến công lao gia tộc đang cầm quyền tại nơi này– Chu thị.
Trên đại lục Thái Cổ, thành Phượng Dương chính là quốc đô
nơi thiên tử ở, vì vậy nơi đây cũng được ké chút phật quang, hơn nữa
trải qua hơn vạn năm phát triển dưới tay Chu thị, Phượng Dương sao có
thể không phồn vinh hưng thịnh.
Bởi vậy có thể thấy Chu thị này
cực kì không đơn giản. Nếu dựa theo quy luật luân chuyển của dòng lịch
sử, gia tộc này sớm đã thay tên đổi họ không biết bao nhiêu lần mới
phải, thế nhưng hơn vạn năm nay giang sơn nhà họ Chu vẫn vững như núi
trên đại lục Thái Cổ. Truy cứu nguyên nhân không thể không nói tới một
lời đồn: Tương truyền phía sau Chu thị có tiên gia làm chỗ dựa.
Truyền thuyết kể rằng thiên địa có quy tắc, thượng tiên không thể công khai
can thiệp vào tranh đấu hoàng quyền giữa phàm nhân trong thế tục, cũng
không thể làm hoàng đế, người vi phạm sẽ bị trời phạt chỉ có thể hóa
thành tro bụi, trọn đời không thể siêu sinh.
Tiên nhân pháp thuật cao thường, truy cầu đại đạo trường sinh, đương nhiên sẽ không để chút
hoàng quyền nho nhỏ vào trong mắt. Hoàng thượng gặp phải tiên nhân cho
dù là tiên nhân cấp thấp nhất thì cũng không thể không cúi đầu cung
kính. Đó là nguyên nhân tại sao nhiều người điên cuồng theo đuổi con
đường tu đạo đến vậy.
Ttheo lý thuyết, tiên nhân vốn sẽ không
tham dự vào những chuyện này nhưng không biết từ lúc nào, việc tu luyện
quá bận rộn hơn nữa còn phải không ngừng tìm kiếm thiên tài dị bảo,
khiến các thượng tiên không cách nào phân thân, chỉ đành âm thầm duy trì thế lực của chính mình ở thế tục nhằm hỗ trợ xử lý các việt vặt, lâu
ngày dần tạo nên hình dáng cụ thể. Trên đại lục Thái Cổ, hoặc thậm chí
là toàn bộ giới Thái Cực, dù chỉ là một thế lực cỡ trung thôi thì sau
lưng cũng nhất định sẽ có tiên nhân hoặc mạnh hoặc yếu âm thầm chống
lưng. Tuy rằng những tiên nhân này không tham dự vào tranh đấu trong
phàm giới nhưng có thể dùng thực lực cường đại của mình để tạo ra uy
hiếp, bọn họ chỉ cần âm thầm đứng trong bóng tối, không phá vỡ quy tắc
mà vẫn có người đứng ra phụ việc giúp mình thì cớ gì không làm.
Dân chúng bình thường đương nhiên không để ý tới mối quan hệ rắc rối giữa
các thế lực, mà các thế lực cũng đều tự hiểu trong lòng nên không nghị
luận ra bên ngoài. Chỉ cần biết, có vài chỗ không thể làm càn, có vài
chuyện không thể chọc tới là được rồi.
Bên trái thành Phượng
Dương là một góc nhỏ u tĩnh khác hẳn vẻ náo nhiệt phồn hoa của thành
thị, ngay cả trên đường cái cũng không có mấy người đi lại. Đây chính là “cấm địa” của Phượng Dương, đồng thời cũng là chỗ ở của Cơ gia – gia
tộc chống lưng cho Chu thị.
Không khí nơi này có chút khác biệt
với bên ngoài, giống như một thế giới nhỏ độc lập. Phố buôn bán nhan
nhản lầu các, nhìn qua vô cùng quý khí, lấy tuyến Tý Ngọ làm trục chính
mà phân bố san sát hai bên, còn nơi chính giữa trên cùng chính là hoàng
cung hoa lệ quý phái. Vẫn lấy tuyến Tý Ngọ làm trục chính, ba tầng trong đan xen ba tầng ngoài, trong cùng là đình lầu vô cùng tinh xảo mỹ lệ.
Ngay tại một gian tiểu lâu tên Triều Tịch, Tử Y cúi đầu im lặng đứng
giữa, trên mặt hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như ngày
thường.
(Về tuyến Tý Ngọ các bạn có thể đọc thêm tại đây để biết tại sao cung điện của các Hoàng đế phải xây trên tuyến Tý Ngọ)
Trên chiếc nhuyễn tháp hoa mỹ trước mặt nàng, một người đang nửa nằm nửa
ngồi, trên người khoác hờ một tấm áo gấm, nơi cổ áo thêu một chữ “Thiên” tinh xảo, vạt áo mở rộng không che được xương quai xanh hoàn mỹ cùng
lồng ngực trơn bóng mê người, trước nhuyễn tháp được che bởi rèm châu
quý giá, chỉ thấy ngón tay như bạch ngọc của hắn nhẹ nhàng gõ từng nhịp
lên tháp, giọng nói biếng nhác mang theo nét thờ ơ:
“Nói như vậy thì Cơ Hạo Nhiên thất bại rồi?”
Tuy rằng giọng nói của hắn vô cùng êm tai, lời nói giống như không chút để
tâm, nhưng từng chữ đều gõ vào lòng Tử Y, khiến cả người nàng lạnh lẽo,
cắn cắn môi dưới đáp:
“Vâng, thuộc hạ xin thiếu chủ trách phạt.”
Nam tử lấy tay nâng mình dậy, than nhẹ.
“Ngươi nói xem, ta nuôi mấy người các ngươi rốt cuộc có tác dụng gì? Ban nãy
linh khuyển thất đệ nuôi còn giúp hắn tìm được một khối tinh đồng cực
phẩm, hắn còn cố ý chạy tới đây khoe với ta, thật sự khiến bản thiếu chủ vô cùng hâm mộ, thậm chí ta còn nghĩ, có nên quăng đám các ngươi đến
cấm điện, rồi nuôi một đám linh vật khác, đầu năm nay, chó so với người
còn hữu dụng hơn.”
Trong lời nói lơ đãng toát ra tia tàn bạo,
khiến Tử Y run rẩy vội vàng quỳ xuống phủ phục trên mặt đất, liên tục
dập đầu cầu xin tha thứ:
“Thiếu chủ bớt giận! Là nô tỳ thất
trách! Xin hãy cho nô tỳ thêm một cơ hội, lần sau cho dù nô tỳ tan xương nát thịt cũng nhất định không làm thiếu chủ thất vọng!.”
Nàng liều mạng dập đầu thật mạnh trên mặt đất, đến khi máu tươi nhiễm đỏ tấm thảm, nam tử kia mới mở miệng:
“Đứng lên đi, cởi quần áo ra.”
Tử Y nghe vậy, vội vàng bò dậy, vẻ mặt cảm kích không chút do dự lấy tay
kéo vạt áo bên hông, quần áo từ từ rơi xuống lộ ra thân thể trắng nõn
như mỹ ngọc, nàng chậm rãi tiến về phía trước.
“Xin thiếu chủ trách phạt.”
Đối mặt với sắc đẹp, nam tử cũng chẳng vội vàng, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trắng noãn này giống như vuốt ve bảo vật.
Ngón tay
thon dài lướt từ bộ ngực nảy nở của nàng tới dưới bụng, tuần tra qua lại một vòng, lại sờ tới nơi khiến Tử Y khoan khoái tới run rẩy. Thiếu chủ, thiếu chủ của nàng, nghĩ vậy, nàng không nhịn được hơi rên rỉ.
Ngay khi mặt nàng phiếm nét xuân triều, làn môi mỏng của nam tử khẽ mở, chỉ có một âm tiết lạnh lẽo phát ra:
“Phạt!”
Đột nhiên “Ba” một tiếng, roi da không biết từ chỗ nào bay tới, hung hăng
quất lên ấm lưng trắng noãn của Tử Y. Trên roi có móc sắt, roi đi đến
đâu máu tươi tràn ra đến đó.
Đầu tiên, Tử Y đau đớn kêu một
tiếng, sau đó hung hăng cắn môi dưới ngăn lại tiếng kêu, mặc cho nước
mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt.
Cứ như thế, qua mười roi, lưng nàng đã bê bết máu thịt. Roi Tử Kim này không phải roi bình thường mà
là đạo khí trung phẩm, những chỗ bị nó gây thương tích sẽ như bị lửa
thiêu, liên tục trong mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi
phục, đây là trong trường hợp chưa rót vào pháp lực.
Thấy thân thể cô gái nhiễm đầy máu, nam tử cười lạnh nói:
“Cứ thế đi ra ngoài, đừng để máu làm bẩn thảm. Nhớ cho kỹ, không có lần
sau! Nếu không sẽ xử trí tại Loan Phượng Các, hậu quả thế nào ngươi tự
biết.”
“Thuộc hạ tuân mệnh, tạ thiếu chủ khai ân.”
Tử y cố nén đau đớn trên lưng, nhặt quần áo lên nhưng không dám mặc vào chỉ có thể cầm trong tay lui ra khỏi phòng.
Đợi sau khi nàng đóng cửa lại, trong góc tối sau nhuyễn tháp có người lên tiếng:
“Thiếu chủ, tuy rằng thuộc hạ không nên lắm miệng, nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là một con chó tu vi Trúc Cơ kỳ tầng sáu, vì sao còn giữ lại?”
Nam tử kéo chiếc áo gấm hơi lệch xuống do động tác ban nãy, cười nhẹ nói:
“Tuy rằng nàng ta tu vi không cao, nhưng thần thức cường đại ngang với Kim Đan Kỳ, tạm thời giữ lại còn có tác dụng.”
Sau khi trở lại Vạn Hoa Sơn, ngoại trừ những đệ tử đi theo tu sĩ trung niên tới gặp chưởng môn để nhận phần thưởng, những người còn lại đều tự tản
ra trở về động phủ của mình.
Tiêu Dao cũng không ngoại lệ, chỉ là khi nàng định gọi ra “Thanh Phong”, nàng mới đau lòng nhớ ra, pháp bảo
duy nhất của nàng đã bỏ mình khi cướp chiếc rìu rồi còn đâu.
Nàng thở dài, không thể không cuốc bộ trở về động phủ núi Bắc của mình.
Mất hơn nửa ngày nàng mới trở lại động phủ, động phủ vẫn không có cấm chế
như trước, cũng không có dấu vết người tới qua. Nàng thỏa mãn cảm thán
sau đó chui đầu vào trong thế giới nhỏ bé của mình.
Vừa vào động phủ, nàng chưa lập tức nghỉ ngơi mà lấy túi trữ vật của Cơ Hạo Nhiên ra, đổ toàn bộ đồ bên trong lên giường.
Nhìn một giường toàn đồ là đồ, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, nói:
Quả nhiên là người Cơ gia, so với tên Trầm Đại Thành kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, không chỉ có lượng lớn linh thạch hạ phẩm mà thậm chí
còn có một khối linh thạch thượng phẩm sáng bóng tràn trề linh khí. Điều này thật khiến người ta bất ngờ mà!
Từ trước đến nay, chỉ có vô
cực Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng linh thạch thượng phẩm, bây giờ
nàng không phải đang nằm mơ đó chứ?
Sau khi cẩn thận cất kỹ linh
thạch, nàng đưa mắt nhìn đống pháp bảo trên giường. Chậc chậc, ngoại trừ một món pháp bảo phi hành là bảo khí thượng phẩm thì hai món pháp bảo
công kích và phòng ngự còn lại đều là đạo khí hạ phẩm. Chỉ tiếc những
pháp bảo này đều mang thuộc tính Kim, nàng dùng không tốt lắm, nhưng có
thể mang tới thị phường đổi một vài pháp bảo thuộc tính Lôi hoặc thuộc
tính Thủy. Giờ đây “Thanh phong” của nàng đã hủy, món pháp bảo phi hành
này có thể giữ lại tạm thời sử dùng.
Còn lại là một chút đan dược và thảo dược quen thuộc, Tiêu Dao không thể sử dụng nên tính toán lần
sau tới thị phường sẽ mang chúng ra bán lấy linh thạch. Sau khi thu dọn, chỉ còn một tấm da thú nằm chơ vơ trên giường đá, thứ này bị Cơ Hạo
Nhiên ném tại một góc bí mật nhất trong tận cùng túi trữ vật, nhìn qua
cực kì bình thường.
Trên tấm da thú là một bản đồ, bên cạnh bản
đồ viết ba chữ lờ mờ “Hầm Thiên Bảo”. Chính giữa tấm bản đồ, hơi chếch
về phía Đông là một điểm đỏ vô cùng dễ thấy, bên trên ghi chú bốn chữ
màu đen nhưng vì đã quá lâu nên chỉ có thể nhìn được hai chữ đằng trước
là “Luyện Khí” còn hai chữ đằng sau là gì thì không rõ.
Tiêu Dao
cầm bản đồ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra “Hầm Thiên Bảo” này rốt
cuộc ở nơi nào, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, đợi đến khi Báo Nanh Kiếm tỉnh lại thì đem ra hỏi nó.
Về phần chiếc rìu và Phượng Hỏa trong cơ
thể nàng tạm thời chưa có năng lực giải quyết. Giờ nàng không thể tu
luyện, chỉ có thể chờ vị Chân Tiên đại nhân kia ngủ no rồi mới có thể
tính bước tiếp theo.
Tiếp đó còn hơn một tháng, mình cũng không
thể cứ lãng phí thời gian như vậy được. Ngẫm lại lần trước ở thị phường
Vĩnh Châu đào được bản [Dong Nhân Vọng Ngữ Lục] kia, nàng vẫn chưa có
thời gian xem qua, vì vậy liền lấy nó ra chậm rãi đọc.
Không biết tác giả cuốn sách này là ai, bên trong sách có vài quan điểm nếu đặt
trong giới tu tiên đương thời chỉ sợ sẽ bị người ta sỉ vả một phen, tuy
nhiên trong mắt Tiêu Dao, nó lại khá hợp đạo tâm của nàng.
Có lẽ
cách hành văn của cuốn sách chưa được tốt, cũng không sử dụng từ ngữ hoa lệ gì nhưng thỉnh thoảng một vài lời bình lại khiến trước mặt nàng sáng ngời, người này thật sự là đồng đạo với nàng, càng xem càng cảm thấy tư tưởng trong sách có xu hướng không mưu mà hợp với chính mình, thậm chí
so với chính mình còn lý giải sâu sắc hơn.
Riêng phần cuối sách có lời bình:
“Theo ta thấy, sự hoàn thiện là khởi đầu và kết thúc của vạn vật, không hoàn
thiện thì không có vạn vật. Do đó, người quân tử coi sự hoàn thiện là
quý. Hoàn thiện không chỉ là hoàn thiện bản thân mà còn phải hoàn thiện
vạn vật.*
(* Nguồn: “Đại học và Trung Dung”, Phùng Hữu Lan, Lê Minh Anh dịch)
Thế nào là hoàn thiện? Hoàn thiện là đạo của trời. Thiên tính là chí thiện, chí thành, chí nhân, chí thân...”**
(**Phần này là chị Thùy Lam edit giúp mình)
Đọc đến đây Tiêu Dao hiểu ý, cười thì thầm
“Chí thiện, chí thành, chí nhân, chí thân quả thực là thiên tính, nếu ở thời thượng cổ thì không có gì không ổn, chỉ tiếc không còn thích hợp với
giới tu tiên hiện nay, điểm này có chút khác biệt với đạo của ta. Theo
ta thấy, cho dù là thuận theo bản tâm hay kiềm chế bản tâm đều được. Có
thể làm điều ác nhỏ, hay thiện nhỏ, nhưng không thể quá gian ác.”
Sau khi ghi chú lên cuốn sách, nàng vừa lòng gật gật đầu, lúc này hiểu biết về đạo tâm lại cao thêm một tầng.
Đạo tâm hoàn thiện hơn trước khiến tiên khí trong cơ thể nàng rục rịch, xem ra thời cơ Kết Đan đã chín muồi.