Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 31: Chương 31: Triệu Tập




Cái móng vuốt đầy lông của nó chỉ cách mũi nàng một chút, khiến nàng suýt không nhịn được mà hắt xì.

Chuyện đắp nặn lại thân thể này nó đã từng nhắc đi nhắc lại một thời gian, bằng mọi cách xoi mói hình báo hiện nay. Phải biết rằng lúc trước khi tách nó từ trong cơ thể nàng ra rồi đắp nặn thân thể không phải là chuyện dễ dàng, không riêng tu vi mà còn cần hài cốt yêu thú làm tài liệu luyện chế thân hình, đương nhiên yêu thú cấp bậc càng cao thì thân thể nặn ra càng cao cấp.

Nhưng lúc trước nàng chỉ mới Trúc Cơ hơn nữa còn bài xích nó, cho nên có ý đồ cắt xén cho bớt việc, nàng nhớ trong túi trữ vật có sẵn hài cốt yêu thú cho nên liền lấy ra dùng. Không ngờ tu đến tận Kim Đan kỳ mà nó vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.

Lẽ ra giúp nó đổi một thân thể tốt hơn không phải không được, nhưng chỉ sợ sau này mỗi lần nàng tăng tu vi nó đều yêu cầu đổi một thân thể khác thì phiền phức biết bao. Hơn nữa, hình tượng Báo tử đã quen thuộc trong mắt người khác, giờ đổi một thân hình mới, nàng lại phải vắt óc tìm lý do che giấu, không phải là mua việc vào người sao? Đúng là đau đầu.

Tiêu Dao vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng thấy ánh mắt phẫn hận của nó nàng thật sự không hiểu, thân hình hiện nay thật sự khiến nhân thần đồng phẫn* đến thế sao? Nàng đành uyển chuyển biểu đạt:

* nhân thần đồng phẫn = người và thần đều tức giận

“Ta nhớ ngươi từng nói nếu muốn trọng tố chân thân của ngươi thì phải đợi đến lúc ta đủ thực lực phi thăng Tiên giới mới làm được, vậy sao không chờ tới lúc ta thành đại đạo rồi giải quyết một lần luôn cho xong? Huống hồ, sử dụng thân thể này có tác dụng che dấu tai mắt người khác, khiến cho đối phương chủ quan khinh địch, tác dụng vô cùng thực tế, nếu ngươi cứ nhất quyết muốn trọng tố thân thể thì mau cho ta lý do đi!”

Báo Nanh Kiếm nhăn mặt nhíu mày, cuối cùng nhếch miệng, chán ghét phun ra một chữ:

“Xấu.”

Nghe xong, hai người im lặng nhìn nhau, lát sau Tiêu Dao dùng ngón trỏ gạt phăng móng vuốt nó ra, nheo mắt nói:

“ Nghịch ngợm thì cũng phải có chừng mực, lãng phí biết bao thời gian của ta, đi thôi!”

Nàng phủi phủi quần áo, định tự mình ra ngoài thì phía sau truyền tới tiếng chửi bậy quát tháo om sòm của Báo Nanh Kiếm:

“Hừ, Tiêu Dao ngươi đúng là đồ không có mắt! Tốt xấu gì năm đó ta cũng là mỹ nam tử nổi danh Chân Tiên giới! Nhưng nay ngươi lại đắp nặn cho lão tử cái thân thể rác rưởi như vậy! Lão tử mặc kệ, nay ngươi đã có thực lực đổi một tấm thân mới cho lão tử, nếu ngươi không đổi lão tử cứ nằm đây không đi!”

Nói xong nó đặt mông ngồi trên giường đá, rất có tư thế “không đồng ý thì không thôi.”

“Mỹ nam tử gì mà mở mồm há mồm đều “lão tử”?”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dao nghe nó nhắc tới chuyện này, nàng nhướng mày, híp mắt đánh giá tứ chi ngắn ngủi của nó, sau đó lại quan sát hai chiếc nanh kiếm trên chiếc đầu tròn nhỏ, nàng nghĩ nát óc cũng không thấy nó như vậy có chỗ nào “mỹ”, nó luôn mang vẻ “trên đời này lão tử là nhất” nhưng không ngờ lại để ý vẻ bề ngoài tới vây, đúng là khiến nàng bất ngờ!

“Lão tử cứ thích xưng lão tử đấy, liên quan gì đến ngươi?! Nói! Làm hay không làm??!!”

Nó cong lưng, nhe răng, hoàn toàn mang dáng vẻ quyết tâm liều mạng, có thể thấy vô cùng oán hận với thân hình hiện nay.

Tiêu Dao không hề do dự, thuận tay túm lấy cổ nó xách lên.

“Nếu không liên quan tới ta thì sao ta phải giúp ngươi? Chúng ta một ngày còn chưa tách ra, thì ngươi vĩnh viễn không có quyền quyết định. Ta còn chưa tính sổ chuyện bức thư mà giờ ngươi còn dám thái độ với ta?”

Báo Nanh Kiếm muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện cho dù tứ chi ngắn ngủi của nó có giãy cỡ nào cũng không có tác dụng, nếu như đánh lên thật, lúc đó thương tổn nàng cũng chẳng khác nào thương tổn mình.

Nhất thời nó chẳng còn cách nào khác, rốt cuộc không thể không đối mặt với sự thật, uể oải nói:

“Tiêu Dao, cô không hiểu đâu, lão tử còn phải báo thù! Nhưng giờ lão tử như vậy..”

Từ lúc nàng Trúc Cơ đến Kết Đan, nó đều xem trong mắt, càng ngày cảnh giới tăng lên càng khó, lần này thậm chí suýt chút mất mạng, điều này không khỏi khiến nó lo âu.

Nó là Hồng Mông sinh ra cùng thiên địa, từ nhỏ đã tề thọ cùng thiên địa, sự tồn tại của nó có thể sánh ngang với trời đất, bất luận là công pháp hay pháp thuật nó đều tu luyện dễ dàng, như nước chảy thành sông, chưa bao giờ vướng mắc.

Cho dù bị mấy lão già Chân Tiên giới vây công lâm vào khốn cảnh, nó vẫn chưa từng sốt ruột, nó biết mình không chết được, cho nên yên lặng chờ đợi cơ hội sống lại lần nữa.

Chỉ là gặp phải Tiêu Dao chính là biến số duy nhất trong số mệnh của nó. Nàng khiến nó hiểu rằng, cho dù một sinh mệnh yếu ớt như vậy nhưng vẫn không ngừng giãy dụa theo đuổi đại đạo vô tận, ấy thế mà tương lai của nó cứ nhất định phải gắn chặt với nàng.

Nhân tu yếu ớt khiến nó nôn nóng bất an.

Đột nhiên bàn tay túm cổ nó buông ra, nó rơi xuống giường đá, lăn lăn vài vòng. Sau nó một ngón tay búng mạnh lên trán nó, nó đau đến nhe răng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô gái trước mặt.

“Nghi ngờ chính ngươi tương đương với nghi ngờ ta.”

Rất hiếm khi nàng không cười mà nghiêm túc nhìn nó.

Tuy nàng không biết quá khứ của Báo Nanh Kiếm nhưng một kẻ duy ngã độc tôn như nó lại trở nên nôn nóng như vậy, chứng tỏ trong lòng nó, một thứ gì đó đã khiến nó sinh ra dao động và hoài nghi. Nếu là nhân tu thì e rằng sẽ lay động đến căn bản của tu đạo – đạo tâm, nhưng may mà nó là yêu tu nên không bị ảnh hưởng, yêu tu vốn thưa thớt cho nên trời cao cũng ban cho chúng nhiều điều ưu ái.

Nó nôn nóng khiến nàng cảm thấy hơi thất bại, là do nàng không đáng tin cậy sao?

Nàng hơi nắm chặt nắm đấm, sau đó buông ra. Thời gian một ngàn năm thực sự thay đổi nhiều thứ, hiện tại nàng sớm đã bách độc bất xâm, bất cứ thất bại nào cũng chỉ khiến nàng thêm kiên định.

Lúc trước có người từng hỏi nàng: “Nếu tất cả đều nghi ngờ cô, cô sẽ vì vậy mà buông tay sao?

Hiện tại câu trả lời của nàng vẫn như trước: Dùng thực lực chứng minh tất cả!

“Mới bắt đầu mà đã sợ rồi sao? Báo Tử thối, ngươi đã không còn đường lui!.”

Dung mạo nàng vốn bình thản ôn hòa, giờ phút này cười rộ lên thật khác với dáng vẻ bình thường: Kỳ quái! Nét cười mang ý chế nhạo không chút che giấu, khiêu khích thần kinh Báo Nanh Kiếm đến cực hạn.

Xì! Nó hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, giật mình ngộ ra, cùng lắm thì hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh. Xem ra mình càng sống càng thụt lùi! Ngay cả niềm hưng phấn cực hạn khi tranh huy cùng thiên địa lúc trước hay nỗi khoái cảm đến run rẩy khi đối mặt với tử vong khi nào nó đều đã quên.

Nó bổ nhào vào người Tiêu Dao, tự giác chui vào vạt áo nàng.

“Tiêu Dao, lão tử cùng cô cược một ván, đến tận khi cô phi thăng tiên giới, cho dù là trên trời hay dưới hoàng tuyền lão tử đều theo cô!.”

“Được, giờ chúng ta đi gặp A Tầm đã.”

Báo Nanh Kiếm:“”

Trước khi xuất phát, Tiêu Dao đem kiện pháp bảo phi hành của Cơ Hạo Nhiên ra lấy máu nhận chủ, sau đó thao luyện một phen, sau khi dùng quen nàng mới vừa lòng gọi ra, bay về phía Đông Nam.

Pháp bảo này không hổ là pháp bảo chuyên dùng để phi hành, tốc độ so với “Thanh Phong” của nàng nhanh hơn nhiều, đương nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân pháp lực của nàng tăng lên đáng kể sau khi Kết Đan. Điều duy nhất khiến người ta không hài lòng đó là hình dáng pháp bảo này có chút không lịch sự, không ngờ lại là một cái bồn tắm.

Tiêu Dao cũng không phải là người quá để ý mặt mũi, chỉ cần dùng tốt thì ngoại hình sao cũng được, chỉ là lần đầu Báo Nanh Kiếm thấy nó, liền khinh bỉ gọi nó là “Bồn rửa chân”

Pháp bảo đều có linh tính nhất định, ngay khi Báo Nanh Kiếm gọi nó là “Bồn rửa chân”, pháp bảo giống như có chút vui vẻ rung rung, xem ra nó khá thích cái tên này.

Tiêu Dao thấy thật xấu hổ, Báo Nanh Kiếm cũng không còn gì để nói, thôi cũng được, dù sao cái tên “Bồn rửa chân” này cũng khá thực tế.

Chỉ là cả hai đều nghĩ không thông, vì sao một kẻ tuấn lãng tiêu sái như Cơ Hạo Nhiên lại có món pháp bảo dáng vẻ đáng khinh đến vậy.

Sau khi phi hành mấy vạn lý, Tiêu Dao dừng tại một khe núi yên ắng, nơi này có một mảnh rừng trúc xanh biếc tốt tươi, sâu trong rừng trúc có một căn nhà vô cùng đơn sơ, nếu chỉ đứng bên ngoài thì không cách nào phát hiện bên trong có một gian nhà trúc như vậy.

Nàng ổn định lại những suy tư gợn sóng trong lòng, thở sâu, mỉm cười nhẹ nhàng đẩy cửa nói:

“A Tầm, ta đã về.”

Trong phòng trúc không một bóng người, bất luận là giường hay bàn đều phủ một lớp bụi dày, hiển nhiên lâu rồi chưa có người ở.

Nỗi mất mát cùng phiền muộn tràn ngập trong lòng, nàng hơi chua xót nói:

“A Tầm, huynh vẫn chưa về sao? Cho dù là chơi trốn tìm thì cũng xong rồi chứ? Huynh về đi, ta đã kết đan rồi này.”

Phòng trúc yên tĩnh không có tiếng trả lời, nàng vẫy tay áo, căn phòng lập tức được dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng ngồi trên chiếc giường trúc quen thuộc, nhẹ nhàng vuốt ve đường vân trên thân trúc, không biết đang nghĩ gì mà ngẩn người.

Trong cơ thể, Báo Nanh Kiếm hơi thở dài, cứ mỗi năm mươi năm hoặc một trăm năm, nàng đều đến đây một lần, nó đã quen từ lâu, cứ như vậy lẳng lặng chờ nàng ngẩn người tới hoàng hôn, sau đó theo thường lệ nói:

“Trời tối rồi, hẳn là hôm nay hắn không về đâu! Chúng ta mau về thôi, lão tử mệt rồi.”

Lúc này Tiêu Dao mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình, nàng cười tự giễu nói:

“Cũng đúng, nếu huynh ấy về nhà, tuyệt đối sẽ không về sau khi trời tối. Xem ra hôm nay sẽ không trở lại, ngày khác chúng ta lại đến vậy.”

Đóng cửa lại, nàng lưu luyến nhìn phòng trúc lần cuối sau đó gọi ra pháp bảo hòa vào bầu trời đêm.

Trở lại Vạn Hoa Sơn cũng không tốn thời gian là bao, nhưng nàng vừa tới trước động phủ của mình đã thấy trước cửa có một tấm phù truyền âm vàng nhạt.

Có người truyền âm cho mình sao? Tiêu Dao thật sự không nghĩ ra là ai, nàng hơi nhíu mày cầm phù truyền âm đi vào động phủ, sau đó mới mở ra.

“Giờ Tỵ ngày mai, ngoại trừ các đệ tử đang bế quan, tất cả đệ tử Yêu Nguyệt phong đều phải nhanh chóng tới điện nghị sự, không được vắng mặt.”

Đây là giọng của sư phụ.

Không biết đã mấy trăm năm không triệu tập đệ tử, bình thường nếu không có chuyện lớn, sư phụ sẽ không triệu tập bọn họ.

Sau khi trở về từ Khê Giản Cốc, nàng vẫn bế quan kết đan không ra ngoài, chẳng lẽ trong lúc đó xảy ra chuyện lớn gì?

Nhưng hôm nay nàng ra ngoài, mọi thứ đều bình thường không thay đổi gì mấy, chẳng lẽ...

Ánh mắt nàng bỗng trầm xuống.

Chẳng lẽ là việc cấm chế Khê Giản Cốc vỡ vụn?!

Vậy thì không hay rồi, tuy rằng chiếc rìu bị hấp thu toàn bộ tiên khí, đã biến thành một món phế vật nhưng giờ phút này Phượng Hỏa vẫn bị nhốt chặt trong đan điền của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.