“Như vậy không ai chọn rời đi. Giờ chúng ta còn khoảng
mấy ngày, việc này cần bàn bạc kĩ hơn, nhưng chỗ này không tiện nói
chuyện, đổi chỗ trước rồi nói.”
Thấy không ai lùi bước, Cơ Hạo vừa lòng gật đầu, đưa ra cái nhìn của mình.
Liễu Mị Nương cũng đồng ý nói:“Cơ đạo hữu nói không sai, lần hành động
này vô cùng nguy hiểm, đặc biệt có thể còn có yêu tu trước kì biến hóa
ngang ngửa Nguyên Anh vô cực, chúng ta nhất định phải lên kế hoạch kĩ
lưỡng một phen. Nhưng trước mắt nên xử lý con tiểu yêu này thế nào?”.
Nàng nói xong mọi người đều hướng tầm mắt về thi thể thằn lằn yêu bên cạnh, cùng suy ngẫm.
Từ xưa tới nay quan hệ giữa yêu tu và nhân tu không chỉ đơn thuần là
thiên địch mà còn có mối liên hệ lợi ích vi diệu trong đó. Yêu tu coi
nhân tu là đồ ăn đại bổ, còn nhân tu xem yêu tu như nguyên liệu để chế
tác bùa chú, đan dược hay pháp bảo.
Trong giới yêu tu, bất luận yêu tu hay tiểu yêu về bản chất đều là yêu
thú, những yêu thú này vừa sinh ra đã phân chia cấp bậc, từ yếu tới
mạnh, tổng cộng có mười một giai. Từ Nhất giai tới Ngũ giai tương đương
với Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ của nhân tu, Lục giai đến Cửu giai tương
đương Kim Đan kỳ mà Thập giai tới Thập nhất giai tương đương với vô cực Nguyên Anh kỳ của nhân loại. Đây cũng được gọi là giai đoạn trước Hóa
Thần; đến cảnh giới này, yêu tu có thể biến hóa thành nửa người, đồng
thời che dấu bản thể. Bất luận là yêu tu mấy giai thì đều phải thông qua tu luyện mới có thể tiến tới Thập nhất giai, mà trên Thập nhất giai
chính là kì biến hóa, lúc này yêu tu có thể hoàn toàn rũ bỏ thân thú,
biến thành hình người, phi thăng Linh giới.
Mà trong đám yêu thú lại phân ra ba loại. Loại cao cấp nhất chính là dị
thú, dị thú trời sinh đã được thiên địa ưu ái, nhưng bởi vì nghịch thiên nên số lượng thưa thớt. Phần lớn bọn chúng đều có dị năng trời sinh,
vừa ra đời đã là yêu thú Cửu giai, có thể tu đạo và nói tiếng người.
Trong dị thú, lại dựa theo dị năng thiên phú mà phân chia cấp bậc. Trước đó đã từng có một bộ sách tên là [Sơn Hải kinh] tiến hành phân loại các loại dị thú thần thú này. Ngoài ra, còn một loại yêu thú khác chính là
yêu thú tự sinh ra trong thiên địa, vừa sinh ra đã là Ngũ giai. Mà loại
cuối cùng chính là yêu thú bình thường nhưng có dị biến, chỉ cần tu đến
Ngũ giai là có thể nói tiếng người, thường được gọi là tiểu yêu.
Trong Đại Hoang, phân nửa dị thú đều chiếm núi xưng vương, gọi là Đại
vương, dưới trướng Đại vương là vô số tiểu yêu, cuối cùng mới là đủ các
thể loại yêu thú, chất đầy Đại Hoang.
Tương tự, phương thức tu luyện của yêu tu và nhân tu trong Nhân giới
cũng khác nhau. Nhân tu thông qua luyện khí mà thành đan, đan lại thành
anh, đồng thời không quá chú trọng tới độ mạnh yếu của thân thể, thậm
chí nếu tu đến Nguyên Anh kỳ còn có thể xuất ra Nguyên Anh, đoạt xá thân thể người khác. Mà yêu tu từ nhỏ đã cứng cỏi rắn chắc, bọn chúng thông
qua luyện khí mà tạo thành yêu đan, đối với yêu tu thân thể và yêu đan
quan trọng như nhau. Tuy rằng yêu đan có thể rời khỏi bản thể trong thời gian ngắn nhưng một khi rời đi trong thời gian dài cũng sẽ chết, hơn
nữa không thể đoạt xá yêu tu khác. Nhưng nghe nói, đến Thượng giới,
chẳng quản yêu tu hay nhân tu đều trăm sông đổ về một biển, không có gì
khác nhau, có điều tin này là thật hay giả thì không ai biết.
Thằn lằn yêu là một yêu thú Lục giai, xương của nó có thể dùng để luyện
khí, lớp da cứng rắn bên ngoài có thể chế pháp bảo thuộc tính phòng ngự, còn nội đan và máu đều là tài liệu để luyện đan hay chế bùa. Đặc biệt,
khi Tiêu Dao bắt nó vẫn chưa hề phá hỏng lớp da bên ngoài, cho nên dù
nàng không dùng thì cũng có thể mang ra thị phương bán với mức giá không tệ.
Có thể nói, toàn thân con tiểu yêu này đều là bảo vật, phân phối như thế nào mới khó, những người khác thì không sao nhưng Triệu Hiển thì không
hề che giấu lòng tham đối với xác con tiểu yêu này.
Đang lúc mọi người thầm suy tính, Tả Cảnh vẫn trầm mặc đột nhiên mở
miệng đề nghị: “Ta đề nghị con tiểu yêu này thuộc về Tiêu đạo hữu.”
Mọi người hơi ngây ra, có chút khó hiểu. Quả thật theo luật của giới tu
tiên, ai tìm được trước thì bảo vật thuộc về người đó, nếu như tổ đội
thì sẽ chia đều. Theo lý, năm người còn lại không có tư cách được chia
phần, nhưng Tả Cảnh và Tiêu Dao vốn cùng một tổ, hẳn là hai người cùng
nhau bắt được, vì sao hắn lại hào phóng nhường cho Tiêu Dao?
“Thật ra con tiểu yêu này vốn do một mình Tiêu đạo hữu bắt được. Nếu
không nhờ Tiêu đạo hữu, chỉ sợ tại hạ đã bị con yêu này mê hoặc, chứ
đừng nói là còn cơ hội đứng đây nói chuyện cùng chư vị. Con tiểu yêu này quả thật nên thuộc về Tiêu đạo hữu.”
Thấy mọi người nghi hoặc, Tả Cảnh bình tĩnh giải thích.
“Nếu Tả Cảnh đã nói vậy, tại hạ cũng đồng ý những thứ này nên thuộc về
một mình Tiêu đạo hữu.” Nhìn hộ vệ nhà mình, Cơ Hạo cười mà như không
nói: “ Quả nhiên Tiêu đạo hữu rất có bản lĩnh.”
“Ta cũng không có ý kiến gì.”
Tiêu Dao làm việc lễ độ, tính tình rất tốt, Liễu Mị Nương cảm thấy nàng
ấy không tệ, hai người cũng không có xung đột gì, nếu ấn theo quy củ mà
làm thì nàng cũng không bất mãn gì.
Tương tự, Lữ Phượng cũng tỏ vẻ đồng ý, cuối cùng chỉ còn lại một mình Triệu Hiển.
Hắn tham lam nhìn thi thể tiểu yêu, ánh mắt âm tình bất định, nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng:“Tùy các ngươi.”
Nhưng vào lúc này, Chu Chân Chân đứng một bên đột nhiên xen mồm nói:“Đợi chút, còn ta nữa mà, ta cảm thấy..”
Tiêu Dao căn bản không chờ nàng ta nói hết, cười tủm tỉm chen lời: “Nếu
các vị đạo hữu đã ưu ái, thì tại hạ cũng không khách khí nữa.”
Sau đó, lấy tốc độ nhanh nhất đem thi thể thằn lằn yêu thu vào túi trữ
vật. Tiêu Dao nàng vốn là quỷ nghèo, nào có chuyện nhường linh thạch cho người khác.
Mấy người đều thấy rõ thái độ của Tiêu Dao, Lữ Phượng có chút mất tự
nhiên ho khan hai tiếng, chỉ có Chu Chân Chân cong miệng định nói gì đó
nhưng bị Cơ Hạo dùng ánh mắt ngăn lại.
Giải quyết xong thi thể thằn lằn yêu, mọi người nhanh chóng rời khỏi
trấn Nham, tìm một mỏm núi cách Đại Hoang không xa thiết lập cấm chế che dấu tiếng động và thần thức, lúc này bảy người mới tụ lại một chỗ.
Triệu Hiển mở miệng trước: “Ta đã dùng thần thức điều tra nơi này, không phát hiện điều gì dị thường. Nhưng miệng nói thì dễ hơn làm, tuy rằng
chúng ta đều đồng ý xông vào Đại Hoang, nhưng làm thế nào mới là khó.
Chưa nói đến chuyện Đại Hoang có vô số yêu thú, mà nguy hiểm nhất chính
là đám yêu tu trước kì biến hóa có tu vi ngang ngửa Nguyên Anh vô cực
kia, nếu như gặp phải thì bọn họ chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để
lấy mạng chúng ta rồi. Muốn cướp mồi của hổ cũng phải có thực lực mới
được. Việc này là do Cơ đạo hữu khởi xướng, không biết Cơ đạo hữu có
diệu kế gì không?”
“Quả thật lần này tiến vào Thần Long cung, trở ngại lớn nhất chính là
đám yêu tu trước kì biến hóa này, nhưng mà...” Cơ Hạo lười biếng cười
cười “Ai nói chúng ta sẽ trực tiếp liều mạng với bọn họ? Đương nhiên là
lặng lẽ lẻn vào rồi tìm cơ hội xâm nhập.”
“Nhưng yêu tu trước kì biến hóa có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thần
thức vô cùng cường đại, chỉ sợ mấy người chúng ta vừa tiến vào Đại Hoang đã bị phát hiện.”
Lần này mở miệng là Lữ Phượng, lão cũng hiểu muốn lẻn vào Đại Hoang là một chuyện vô cùng gian nan.
Cơ Hạo gật đầu nói:“Lữ đạo hữu nói đúng, cho nên trước khi đại trận bị phá, chúng ta tuyệt đối không thể tới gần Đại Hoang.”
“Nhưng nếu không tiến vào Đại Hoang thì sao chúng ta biết được khi nào
đại trận Thần Long cung bị phá?” Liễu Mị Nương nhíu đôi mày thanh tú.
“Dùng thứ này..” Cơ Hạo vỗ túi linh thú bên hông, một tiểu thú có vẻ ngoài giông giống sói nhảy ra.
“Thông Thiên sói.”
“Đây là một loại sói do linh thú sư của Cơ gia ta nuôi dưỡng, chuyên
dùng để thám tính tin tức, loại sói này vừa sinh ra đã được chủ nhân đưa vào cơ thể một tia thần thức, sau đó chậm rãi lớn lên. Khoảng trăm năm
sau trên người nó sẽ dần dần che lại thần thức của chủ nhân, cho dù là
Nguyên Anh vô cực cũng không thể phát hiện, chỉ cần Thông Thiên sói
không chết, nó có thể qua đôi mắt truyền về hình ảnh cho chủ nhân.”
“Cho dù con Thông thiên sói này có thể cho chúng ta biết khi nào đại
trận bị phá thì tại hạ vẫn không cảm thấy chúng ta có thể thuận lợi tiến vào Thần Long cung.” Triệu Hiển cười lạnh một tiếng, cảm thấy cách này
có chút ngu xuẩn: “Cơ đạo hữu tin chỉ có một vị yêu tu trước kì biến hóa thôi sao? Chẳng lẽ vị yêu tu này không phái tiểu yêu gác ngoài lối vào
Thần Long cung? Hơn nữa, cho dù chúng ta thật sự vào được bên trong,
chẳng lẽ lại không bị vị yêu tu vô cực này phát hiện?”
Nghe hắn nói vậy, Cơ Hạo vẫn giữ dáng vẻ tươi cười biếng nhác như cũ,
còn Lữ Phượng và Liễu Mị Nương đều thấy lời Triệu Hiển khá là có lý.
“Chỉ cần đứng ngoài Đại Hoang mà vẫn biết tình hình đại trận Thần Long
cung là đủ rồi.” Người mở miệng là Tiêu Dao, nàng nhìn sáu người xung
quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Cơ Hạo: “Ý của Cơ
đạo hữu chính là, chúng ta còn có viện quân, cho nên cơ hội lẻn vào Thần Long cung vẫn rất lớn, chỉ cần nắm chắc tình hình đại trận là được.”
Cơ Hạo vốn còn biếng nhác, giờ đây ánh mắt đột nhiên trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng: Hay cho một nữ tử lợi hại!
Lữ Phượng không nhịn được nói:“Tiêu đạo hữu, năm người chúng ta vốn là
một tổ, cộng thêm Tả đạo hữu và con nhóc này cũng chỉ mới có bảy người,
viện quân đâu ra?”
“Rất đơn giản, đó là Nguyên Anh vô cực của tứ phái tam gia.” Tiêu Dao
cười nói “Hiện giờ có lẽ chưa tới, nhưng nói không chừng lúc này họ đang trên đường rồi. Có lẽ còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ hoặc Kim Đan kỳ khác cũng
tra được tin tức, hẳn là sắp có một trận hỗn chiến.”
Năm người khác nghe vậy đều sửng sốt, lúc này mới giật mình: Đúng vậy,
nơi này chính là bảo tàng thượng giới, đừng nói là tu sĩ Kim Đan Kỳ như
bọn họ mà ngay cả vô cực Nguyên Anh kỳ cũng bị mê hoặc! Hơn nữa, tứ phái tam gia phái ra nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ như vậy, bọn họ
sao có thể cam đoan rằng những người khác đều không tra được tin tức
tương tự?
Suy bụng ta ra bụng người, cơ duyên lần này lớn như vậy, chỉ cần là người có đầu óc thì không một ai là không động lòng.
“Nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đi sau đám vô cực, kiếm chút cơm thừa rượu cặn sao?”
Sắc mặt Triệu Hiển có chút khó coi, vốn tưởng lần này đụng phải đại cơ duyên, ai ngờ lại phải theo mông người khác.
“Triệu đạo hữu đùa hả? Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng bằng vào mấy người
chúng ta là có thể độc chiếm bảo vật trong Thần Long cung?!”
Cơ Hạo nhếch miệng hơi trào phúng .
“Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu việc, muốn độc chiếm bảo vật
căn bản chính là mơ mộng hão huyền. Về phần có cơm thừa rược cặn hay
không thì phải xem cơ duyên của mỗi người. Nếu may mắn thì có thể lấy
được không chỉ một món bảo vật thượng giới, nhưng nếu như xui xẻo, nói
không chừng còn chưa tiến vào Thần Long cung đã bỏ mạng cũng nên. Triệu
đạo hữu nghĩ thế nào thì tùy. Ta sẽ thả Thông Thiên sói ra, còn đi hay ở là chuyện của đạo hữu.”
Trong giới tu tiên, bảo vật vĩnh viễn là thứ khiến tu sĩ cuồng nhiệt, tu sĩ bỏ mạng vì quá tham lam không nhìn rõ tình hình chỗ nào cũng có,
hiểu được lấy hay bỏ cũng chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với tu sĩ.
Hôm nay mấy người bọn họ chỉ có thể yên lặng ở lại nơi này chờ đợi cơ
hội, nếu thế cục càng loạn thì cơ hội bọn họ lẻn vào Thần Long cung càng cao!
Đúng như Tiêu Dao dự đoán, cách Đại Hoang khoảng mười vạn dặm, bảy vệt
sáng đều đang hướng về Đại Hoang, trên mỗi dải sáng là một vị vô cực
Nguyên Anh kỳ, bọn họ tản ra từng trận uy áp khiến tu sĩ cấp thấp gần đó vội vàng né tránh nhường đường.
Mà cách đám người Tiêu Dao mấy trăm dặm cũng có hai đội nhân mã đang lẳng lặng chờ đợi, đều ôm mục đích nhắm về Đại Hoang.