Chương 17 : Siêu trộm Sói Đêm
Miêu Nguyệt nheo đôi mày lại, xoay người về phía vừ phát ra âm thanh. Vừa nhìn thấy người đó, đôi môi anh đào kia chợt mím lại
Trước mặt cô là một thân ảnh hoàn toàn màu đen. Nhưng cô chắc chắn đây không phải là một STTer. Bởi cô quan sát thấy trang phục của hắn không giống.
Hắn không mang mặt nạ, không hề muốn giấu đi thân phận của mình. Một khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật , ngũ quan không có gì đặc sắc, nhưng nếu nhìn cùng nhau thì thật dễ nhìn. Xung quanh hắn tỏa ra một sự bí ẩn đến kì lạ.
Miêu Nguyệt liếc lên tập giấy hắn đang cầm “ Giao dịch gấu đen”, khuôn mặt lạnh lùng nơi cô thoáng biến sắc. -Nếu muốn có thứ này… thì đến đây lấy – Hắn giơ tập giấy lên cao thách thức. Cô cười nửa miệng. Không phải vì cô khinh thường đối thủ mà là vì cô thấy có chút thú vị. Miêu Nguyệt điểm nhẹ mũi chân trái lên mặt sàn, mượn lực phi thân đến phía trước. Cô xoay người trên không trung rồi tung mạnh chân phải đá về cánh tay đang giơ lên thách thức kia. Hắn cũng không hoảng hốt trước đòn tấn công như gió của cô. Khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên một bên, đôi mắt đen mở to, hắn xoay người tránh cú đá của cô. Miêu Nguyệt bất chợt đổi hướng, hai chân đạp lên vách tường lấy đà nhảy , lộn người rồi đạp mạnh vào tay hắn đang cầm bản giao dịch. Vì quá bất ngờ, không kịp phản xạ. Bản giao dịch liền bị văng ra khỏi tay hắn, văng ra xa. Không chần chừ cô hướng người đến nơi bản giao dịch rơi xuống , nhưng hắn đâu dễ để cô lấy đi như vậy, vung mạnh tay nhằm cô tung đấm. Cô lộn người ra phía sau, trượt đi một đường dài. Còn hắn đánh hụt cô, tay hắn đấm suống sàn, nơi ấy liền rạn nứt. Miêu Nguyệt liếc đến bàn tay hắn, từ cổ tay đến bàn tay hắn đeo một băng sắt, có lẽ đó chính là trang bị, chắc hẳn hắn cũng là người của một tổ chức tầm cao nào đó. Ở một căn phòng khác, Liễu Uẩn đang chăm chú vào màn hình máy tính, những dòng mật mã liên tiếp bị cô hóa giải. -Được rồi – cô reo lên một tiếng nhẹ.
Liễu Uẩn rút từ túi nhỏ bên hông ra một cái USB, kết nối với hệ thống và bắt đầu sao dữ liệu. Màn hình hiện đã báo đã sao chép xong, cô rút nhanh USB ra rồi bắt đầu phục hồi hệ thống trở về trạng thái ban đầu.
Hoàn thành nhiệm vụ của mình. Liễu Uẩn nhanh chóng bước đến cửa sổ ban nãy, nhảy lên thành cửa, phóng cáp qua cây tùng gần đấy rồi mượn lực bay sang. Cô nhảy xuống theo cành cây thật nhẹ nhàng, không hề gây tiếng động.
Thấy Liễu Uẩn đã trở lại, Triệu Tuấn cùng Hoàng Vũ nhất thời đều an tâm. Bởi dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên họ thực hiện cho kế hoạch trả thù, khó mà tránh khỏi sai sót.
-Xong rồi sao ?– Triệu Tuấn cười tà mị, lộ ra chiếc răng khểnh đầy khả ái.-Ừ..- Liễu Uẩn gật đầu, cô nhìn xung quanh- Miêu Nguyệt chưa ra sao?
-Chưa… có lẽ vẫn đang tìm-….
-Nè… Hoàng Vũ, cậu không vào giúp cô ấy một tay đi – Liểu uẩn nhìn sang Hoàng Vũ, nửa đùa nửa thật.
Hoàng Vũ không nói gì, hai tay khoanh trước ngực, mắt vẫn chăm chú lên căn phòng Miêu Nguyệt đột nhập, Miệng cười nhẹ. Mãi sau anh mới lên tiếng:
-Cô ấy… không cần giúp.
Triệu Tuấn cùng Liễu Uẩn nhất thời nhìn nhau rồi cùng bật cười. Thật là…
….
Miêu Nguyệt cùng tên hắc y lạ mặt đó vẫn đang tiếp tục giao tranh, không ai thua ai cả. Cả Miêu Nguyệt cũng phải công nhận hắn quả là một nhân vật không tầm thường. Cả hai vẫn tiếp tục tung những đòn tấn công vũ bão để hạ đối phương. Chợt thấy hắn có chút sơ hở, cô liền chùi người qua cánh tay hắn, lách đến bản giao dịch, một tay tóm gọn. Hắn phút chốc ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại cười thật thản nhiên, như rằng chẳng có gì đáng ngại vậy. Hành động đó khiến cô có chút khó hiểu.
- Thứ cô muốn là cái đó.. còn thứ tôi muốn là cái này, chúng hoàn toàn không liên quan tới nhau.- Hắn rút từ hông ra một tập giấy “ Hợp đồng quản lí tòa nhà A”
Miêu Nguyệt khẽ cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn. -Đã không liên quan, anh tranh thứ này với tôi làm gì?
Hắn nhún vai:
-Có chút hứng thú
-Chắc anh biết rằng biết một điều luôn được mỗi người trong thế giời ngầm tâm niệm là : những thứ không liên quan tới mình thì không nên đụng tới ?
-Ha… tôi chẳng phải người của tổ chức nào cả, chỉ là làm việc kiếm sống thôi – Hắn cười lạnh.
Ánh mắt của cô càng trở nên phức tạp. -Không nhiều chuyện nữa, tôi phải đưa cái này đến cho khách hàng, hẹn gặp lại cô sau. Hắn xoay người hướng cửa số phóng ra
Miêu Nguyệt vẫn đứng yên suy nghĩ.“Hẹn gặp lại cô sau” vậy không phải là cô và hắn sẽ còn gặp lại sao? Rốt cuộc cái tên khó hiểu đó là ai chứ. Đôi mày cô chau lại một hồi rồi giãn ra. Thôi bỏ đi, hoàn thành nhiệm vụ trước đã. Miêu Nguyệt bước đến cửa sổ định rời đi thì cô chợt lùi lại hai bước.
-À tôi quên - Hắn bất chợt quay trở lại, nhảy vào trong- Đây là biệt hiệu của tôi, sau này dễ xưng hô – Hắn chỉ vào hình xăm sau mang tai bên trái , là hình một con sói cùng dòng chữ tinh xảo “ Wofl Night”. Hắn cười đầy ẩn ý, lợi dụng lúc Miêu Nguyệt đang phức tạp nhìn hắn, hắn nhanh chóng cúi xuống đặt lên má cô một nụ hôn rồi phóng nhanh qua cửa sổ, nói vọng lại : “ nhớ giữ bí mật giùm tôi”
Miêu nguyệt nhất thời sửng sốt, hắn, hắn… cư nhiên dám. Đợi lúc cô định thần lại thì hắn đã rời đi rồi. Miêu Nguyệt gần như bốc hỏa bước đến của sổ , nhắm hướng hắn rời đi phóng theo một mảnh ám khí . Hắn đang tiêu sái đi bước đi thì cảm giác lành lạnh sống lưng, quay lại thì thấy miếng ám khí như tên lửa đang lao đến hắn. Nhanh như cắt, hắn lách sang một bên tránh, dù có nhanh nhưng cũng khó tránh khỏi ám khí đang vun vút lao đến đoạt mạng hắn kia. Kết quả làm vai trái hắn bị thương. Hắn cười lạnh tiếp tục rời đi. Dù sao cũng may mắn, chỉ là sây sát nhẹ, nếu hắn không tránh kịp e là đã đi gặp diêm vương rồi. Cô gái đó, nhất định sẽ là của hắn
Miêu Nguyệt ở phía trên nhìn xuống, tức giận vì không giết được tên tiểu tặc đó, sau này gặp lại, cô nhất định cho hắn trả giá đắt. Bất kể kẻ nào cũng không dám đụng đến cô, hắn lại dám.. Cô phóng mạnh cáp nhảy xuống.
…
Ba người kia đều đang ở sân biệt thự. Liễu Uẩn đã ra rồi. Cô bước đến , lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày bước đến phía họ.
-Không sao chứ? – Hoàng Vũ mỉm cười nhìn cô.
-Không sao- cô gật đầu, nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác
( haha cái gì mà không sao, Nguyệt tỷ bị hôn trộm cơ mà :D )
-Nè… Miêu Nguyệt, mặt cậu sao đỏ vậy chứ? – Liễu Uẩn lên tiếng
-Không có gì… tại trong đấy quả thực nóng - cô trả lời rồi quay lưng một mạch đi thẳng
Cả ba người khó hiểu nhìn nhau, nóng như thế nào mà khiến tảng băng như Miêu Nguyệt đổi thành hồng sắc chứ?