Chương 1: Ác mộng
“ – Baaaa…mẹeee….!
Cô cố vùng vẫy, la hết thoát ra khỏi tay của ông Thiết Đồng ., cố gắng chạy tới chiếc xe hơi màu trắng đang bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt hết thảy. Điều gì đang xảy ra thế này, mới vừa nãy ba mẹ còn bảo bác Đồng dẫn cô đến nhà hàng trước , ba mẹ đy sau giải quyết một số công việc rồi sẽ đến nhà hàng đón sinh nhật lần thứ 4 của cô. Vậy mà bây giờ…
-Khôngggggg !Baaaa…mẹ… hai người đừng giỡn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt không tin đâu… cô khóc thét lên.
Ông Thiết đồng cố kìm nén nước mắt, giữ chặt con bé không cho chạy tới chỗ hỏa hoạn.
Từ trong chiếc xe toàn lửa đỏ, thân ảnh người đàn ông hiền lành cố gượng ra ngoài, thều thào
-Thiế..tt … Đồ…ồng, xin.. xin cậu hãyy cứu con béé
-Ba… ba … ba làm sao thế, ba ra đây đón sinh nhật với Tiểu Nguyệt đy, ba hứa sẽ dẫn Tiểu Nguyệt đy công viên nữa mà – Miêu nguyệt gào trong tiếng khóc.
-Con g..gái ngoan…ba xin lỗi con..ba..ba không thể!
- Không… không mẹ ơi ba thất hứa với tiểu Nguyệt, mẹ phải bênh Tiểu Nguyệt đấy.
Mẹ cô không trả lời, bà đau đớn nhìn đứa con bé bỏng yêu dấu của mình qua màn lửa, cười thật dịu dàng
-Tiểu Nguyệt ngoan…đừng…đừng khóc!
-Baaaaaa…Mẹ !
Ông Khải Đình lấy hết sức gào lên:
-Thiết Đồnggg, đưa con bé đi mau, bọn chúng tới rồi
Ông Thiết Đồng nhìn về phía xa, thấy một đám áo đen tay cầm súng lục đang chạy tới, cố gạt đi nước mắt, ông bế Miêu Nguyệt đi
- Khải Đình , an tâm, mình nhất định báo thù cho cậu – rồi ông liều mạng chạy thật nhanh về hướng khu rừng
Miêu Nguyệt khóc thét lên, cô vùng vẫy , nhìn về hướng chiếc xe, mẹ cô đang mỉm cười với cô thật tươi “
-Khôngg….Baaa..mmẹeeee, Miêu Nguyệt lắc đầu quầy quậy rồi bật dậy, cả người toát đầy mồ hôi. Ác mộng, cơn ác mộng đáng sợ, nó đã theo cô suốt 13 năm nay, nó khiến cô thống khổ. Ngẩn ra một lúc, cô vào nhà tắm, vặn nước vào bồn rửa mặt. Miêu Nguyệt vốc nươc lên khuôn mặt đang nóng hừng hực, ngẩng mặt lên trước gương, một khuôn mặt khuynh diễm. Làn da trắng ngần, sống mũi cao thanh toát, đôi mắt to với con ngươi tím đậm, sâu thẳm, đẹp tựa như nước hồ thu, hàng mi cong vút, mày liễu cực diễm lệ. Nhưng khuôn mặt này tỏa ra một sự lãnh huyết vô cùng, lạnh như băng, đặc biệt là đôi mắt kia, tuyệt tình như bước ra từ đia ngục, nó đã không còn là đôi mắt tinh nghịch của đứa bé 4 tuổi năm nào nữa.
Miêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi trở lại phòng, cô cần chuẩn bị chút đồ. Sáng mai cô sẽ phải nhập học tại trường Sky. Miêu Nguyệt quyết định đến đó, vì cô điều tra được, hiệu trưởng trường Sky- Ông Hàn Vương có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô.
Chuẩn bị xong đồ đạc, cô bước về phía cửa sổ, đứng lặng nhìn mặt trời đang mọc, khóe môi khẽ nhếch lên
- Bắt đầu rồi , những người đã hại gia đình ta, ta bắt các ngươi phải trả giá.