Chương 7: Nhà mới
Sam Y đang ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Cô với tay lấy chiếc điện thoại. Thì ra là Băng Băng, chắc cô nàng lại đang í ới đòi đến xem nhà mới đây mà
- Băng Nhi
- Mình đây, cậu dọn đến nhà mới chưa? Ở đâu thế? Mình đến được không?
- Nhà đang bừa bộn lắm, cậu đến giúp mình lau dọn nhà cửa đi
- Ok
Một lúc sau khi Sam Y đang bận rộn sắp xếp lại giá sách thì có tiếng chuông cửa. Cô vội vàng chạy xuống dưới nhà thì thấy Băng Băng đang đứng ngoài cửa nhưng đằng sau còn có ai khác, cô ngoái đầu ra đằng sau nhìn...là Phong Thần. Anh ta đang làm cái quái gì ở ngoài nhà cô thế này? Từ sau hôm đưa cô về hai người cũng chưa gặp lại nhau lần nào, sao tự dưng vô duyên vô cớ anh ta lại xuất hiện ở đây?
- Y Y, ra mở cửa ình mau
Băng Băng vừa nhìn thấy bóng dáng Sam Y liền giục giã. Vừa bước chân vào nhà là cô nàng bắt đầu đi thăm quan rồi liên tục khen ngợi:
- Nhà cậu đẹp thế lại còn rộng nữa, rộng hơn cả căn trước...
Mặc kệ cô bạn, Sam Y quay sang nhìn “khách không mời” đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhà cô một cách rất thoải mái:
- Anh đang làm gì ở đây thế?
- Tôi tình cờ đi ngang qua đây thì thấy cô bạn của em bảo em chuyển nhà mới liền đến xem (t/g: vâng, anh ấy “tình cờ” đấy ạ :D)
- Tôi đâu có mời anh vào nhà
- Chả nhẽ em để tôi đứng ngoài cửa
- Ồ anh rất thông minh. Đúng là tôi định để anh đứng ngoài cửa
- Em thật sự tàn nhẫn như vậy?
Sam Y không nói gì chỉ mỉm cười. Sau đó cô tiếp tục về phòng dọn dẹp như không có sự tồn tại của anh
- Y Y đợi tớ
Cô vừa quay người thì bị Băng Băng gọi giật lại
- Đợi cậu làm gì?
- Để chúng mình cùng nhau lao động chứ còn gì nữa, không phải cậu gọi tớ đến đây để lau dọn sao? Mà sao nhà cậu rộng thế, còn có cả vườn hoa rồi bể bơi nữa? Từ lúc nào mà cậu trở nên nhiều tiền thế này? Mua nguyên một căn nhà to thật to, cứ như lâu đài ý
Sam Y bật cười trước sự đáng yêu của Băng Băng. Cô nàng này lại đang mơ về hoàng tử với công chúa rồi :)))
- Đây là biệt thự nơi mình và mẹ từng sống trước đây. Sau khi mẹ mình mất mình cũng chưa từng về đây lần nào, nơi này chứa rất nhiều kỉ niệm của mình...
Sam Y nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp trước đây của mình. Cô được sống trong tình yêu thương của mẹ, của ông bà ngoại, được nâng niu, được chiều chuộng như một công chúa nhỏ... Cô buồn bã thoát ra khỏi những hồi ức mơ hồ đó, trở lại với công việc đang dở dang của mình
Khi đã lau dọn và thu xếp mọi thứ xong xuôi thì ngoài trời đã tối. Sam Y chỉ muốn một điều lúc này đó là “ngủ“. Nhưng cái bụng cứ sôi sùng sục, cô quyết định rủ Băng Băng ra ngoài ăn. Vừa ra tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh. Anh vẫn đứng ngoài cửa đợi cô. Sam Y thắc mắc không hiểu anh rảnh rỗi quá hay sao mà đến cắm trại tại nơi này
- Sao anh vẫn ở đây?
- Tôi đợi em
Chỉ ba chữ thôi mà khiến cho tim Sam Y đập loạn nhịp. Đầu óc cô giờ đây đã bay đi đến tận phương trời nào rồi...
- Tôi đoán hai em đang ra ngoài đi ăn, vậy tôi đây xin một chân làm tài xế
- Vâng vâng, được anh đưa đi là phúc của bọn em rồi
Băng Băng nhanh nhảu lên tiếng. Sam Y hồn còn chưa nhập vào xác bị bất ngờ lôi lên xe khiến cô bừng tỉnh:
- Đi đâu đây?
- Anh Thần mời bọn mình đi ăn
- Và cậu đồng ý?
Băng Băng gật đầu. Sam Y cảm thấy mình bị bán thật rồi T.T
(Chương hôm nay hơi ngắn, mình sẽ đền cho các bạn ở chương sau nhé!!! Còn ai thức giờ này như mình không???)
Next:
Chương 8: Lật lại trang sách mang tên “kí ức”