Chương 43: Tận hưởng
“Không ngờ cậu lại đưa tôi đi xa thế này. Ít nhất cũng phải thông báo để tôi còn chuẩn bị ít đồ chứ. May mà tôi phòng hờ còn có quần áo để thay.” Sam Y không ngừng khiển trách Hưng Ảnh nhưng cậu không hề tỏ vẻ biết lỗi của mình.
“Tôi mà nói thì chị đồng ý đi sao? Tôi tiết lộ cho chị thông tin nhé, anh Hưng Vũ đang có một thương vụ ở Avignon. Tôi đã gọi anh ấy qua đây rồi.” Hưng Ảnh nháy mắt đầy gợi cảm.
Lẽ nào con trai mới lớn cũng ẩm ương như con gái đầy những suy nghĩ kì quặc? Sam Y không thể lý giải những điều đang diễn ra trong đầu Hưng Ảnh:
“Cậu đừng tự cho mình là đúng. Tôi tưởng cậu thích tôi cơ mà, sao cứ đá sang cho anh trai cậu thế?” Sam Y khó hiểu túm áo Hưng Ảnh bắt cậu giải thích đàng hoàng một lần.
Hưng Ảnh đứng sững lại, Sam Y được dịp đắc ý:
“Tôi nói trúng tim đen rồi sao? Sam Y tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn nhầm người.” Cô vỗ vỗ vai Hưng Ảnh rồi vào khách sạn trước, đối với cô cậu vẫn còn non lắm!
Ngôi làng Roussillon nổi tiếng với lối kiến trúc độc đáo xây dựng trên mỏ đất son. Những ngôi nhà xinh xắn mang sắc màu nâu đỏ tự nhiên hấp dẫn biết bao du khách và những người yêu thích nghệ thuật. Khách sạn Sam Y ở có màu đỏ và mái ngói đỏ thẫm, trông thân quen và bình dị đến lạ thường. Khách sạn như ngôi nhà ấm áp chào đón những vị khách từ khắp nơi xa xôi đến đây thưởng thức phong cảnh và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
Cô vừa bước vào đã có người đón tiếp, đó là một người phụ nữ trung tuổi, bà nở nụ cười thân thiện đưa tay ra cầm balo giúp Sam Y. Cô cảm nhận được sự nhiệt tình của con người nơi đây, trong lòng như dòng nước ấm chảy qua.
“Entrez, je vous en prie!” (Xin mời vào!)
“Merci. Tu parles anglais?” (Cảm ơn. Bác có thể nói tiếng anh không ạ?) Sam Y không biết nhiều về tiếng Pháp nên nói bằng tiếng Anh. Sam Y rất có cảm tình với bác gái này, muốn được trò chuyện cùng bác ấy. Sam Y nghe nói người Pháp rất yêu thứ tiếng của họ, họ không thích nói tiếng nước khác khi ở trong đất nước của mình. Sam Y nghĩ cô có lẽ nên học tiếng Pháp, muốn giao lưu với người bản xứ thì nên nói bằng thứ tiếng của họ.
“I can. Let me lead you to the room. You're one of the most beautiful ladies I've ever met.” (Để bác dẫn cháu lên phòng, cháu là một trong những cô gái xinh đẹp nhất mà bác từng gặp.)
“Merci beaucoup! You paid me a very charming compliment. “ (Cháu cảm ơn! Bác quá khen rồi ạ!) Sam Y nhận lại chiếc balo mà không ngừng cảm ơn bác gái rồi mới vào phòng.
“I'm the proprietor of this hotel. Please tell me if you have any questions. Bonne soirée!” (Bác là chủ ở đây nếu có điều gì chưa hài lòng hãy nói với bác. Chúc cháu buổi tối tốt lành!)
“Sam Y, chúng ta đi ăn tối thôi.” Sam Y vào phòng chưa kịp làm gì đã nghe thấy tiếng gọi của Hưng Ảnh. Cô đành để đồ xuống rồi ra mở cửa.
“Cậu không cần nghỉ ngơi à? Tôi hơi mệt không muốn ăn.”
“Anh Hưng Vũ đang ở nhà hàng đợi mất rồi. Chúng ta ra đó ngay đi.” Hưng Ảnh không để Sam Y từ chối thêm câu nào liền kéo cô ra ngoài. Sam Y chưa bao giờ bị một thằng nhóc dắt mũi hết lần này đến lần khác như thế khiến tâm trạng có chút bực bội.
“Anh, xem em dẫn ai tới này.” Hưng Ảnh nhìn thấy Hưng Vũ liền vẫy tay không ngừng.
Hưng Vũ bộ dạng có chút mệt mỏi, vẫn hình ảnh chiếc áo sơ mi được anh xắn hai bên tay, phong thái nhàn nhã mà lịch lãm. Nhìn thấy cô anh hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười chào đón, tác phong nhanh nhẹn đứng dậy kéo ghế cho cô.
“Không ngờ có thể gặp cô ở đây hôm nay. Chưa bao giờ Hưng Ảnh có thể giấu kĩ chuyện gì như lần này.”
“Tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cậu ta còn có bản lĩnh lừa tôi đi xa đến thế này. Provence không hề gần Paris.” Sam Y mỉm cười, đối diện với Hưng Vũ khiến cô không có cách nào tỏ vẻ lạnh lùng được.
“Nghe nói cô còn đồng ý giúp nó làm người mẫu?”
“Em trai anh may mắn lắm đấy. Tôi không phải là người thích giúp đỡ người khác. Mai lịch trình của anh thế nào?”
“Đã đến với Roussillon thì tôi không thể tập trung vào công việc được. Có lẽ tôi sẽ đi theo hai người phò tá. Oải hương mùa này đẹp lắm, thật thích hợp để chụp ảnh.” Hưng Vũ cười cười.
“Chúng ta xuống hầm rượu xem đi. Roussillon rất nổi tiếng với những vườn nho trĩu quả, rượu vang vô cùng đặc sắc. Nhà hàng này là một trong những nơi ủ rượu ngon nhất ở đây, chắc chắn cô sẽ thích.” Hưng Ảnh đưa ra đề nghị.
Với một người sành ăn và yêu thích ẩm thực, Pháp là một sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn bởi nền ẩm thực tinh tế và tráng lệ. Đến với Provence, ta lại được thưởng thức những món ăn mang hương vị đồng quê tuyệt vời. Sam Y chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này vì đã đặt chân đến Pháp, cô luôn ước mơ được đi du lịch vòng quanh thế giới nhưng vẫn chưa có thời gian sắp xếp. Đây có lẽ là cơ hội cho cô khám phá những điều mới mẻ và thú vị hơn.
Những thùng rượu vang được đặt san sát nhau trải dài tạo cho người nhìn cảm giác say mê trong men rượu. Sam Y đi sát sau lưng Hưng Vũ, gợi cô nhớ đến quãng thời gian còn Minh Vũ.
“Không gian hầm rượu này thật tuyệt vời.” Sam Y muốn rời sự chú ý của mình ra khỏi bóng lưng Hưng Vũ.
“Tôi đoán chị hẳn là người sành rượu, chị chọn một chai đi.” Hưng Ảnh cầm hết chai này đến chai khác lên ngắm nghía rồi đưa cho Sam Y chọn.
“Chọn chai này đi.” Sam Y chỉ bừa một chai, cô không có tâm trạng để thưởng rượu lúc này.
Lúc ba người trở lại bàn đã đầy ắp những món ăn hấp dẫn bốc khói nghi ngút.
Món Bouillabaisse (Súp hải sản kiểu Pháp) truyền thống đặc biệt với hương thơm của các loại gia vị: vị hắc ngọt của hạt thì là tây, vị ngọt mát của củ thì là, của cà chua và hương thơm lôi cuốn của vỏ cam, của nghệ tây;
Salade Nicoise (Salad) được làm nên từ những nguyên liệu rất đỗi quen thuộc của người dân nơi đây như cà chua, ô liu, trứng gà và cá cơm biển;
Món gà vùng Provence được tẩm ướp với ô liu, cà chua, tỏi và các loại rau thơm khác sẽ trở nên thơm ngon hơn và vô cùng đẹp mắt;
Coq au vin (Gà nấu vang đỏ) là một trong những món ăn truyền thống và nổi tiếng của Pháp được chế biến khá đơn giản bằng việc om thịt gà với rượu vang đỏ, bơ, thịt xông khói, hành tây và tỏi.
Sam Y không biết mình có cần phải uống thuốc giảm cân không nếu cứ ngày ngày thưởng thức những món ăn hấp dẫn thế này.
“Hôm trước em thấy anh nhắc đến chuyện hợp tác với Nam Phong đúng không? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?” Hưng Ảnh một miệng đầy đồ ăn vẫn cố bắt chuyện.
“Sao tự dưng lại hỏi? Lần này anh đi Avignon là để xúc tiến hợp tác với bên đó. Nam Phong là một tập đoàn lớn nhưng luôn tạo điều kiện giúp đỡ công ty anh. Thật muốn được gặp chủ tịch Nam Phong để cảm ơn một lần.” Hưng Vũ cười nói, “Nhưng thật ra anh muốn hợp tác với Tinh Yên, nhưng lần nào cũng bị người ta từ chối.”
“Tinh Yên? Em tưởng Nam Phong là tập đoàn lớn nhất rồi chứ? Tinh Yên có gì đặc biệt sao?” Hưng Ảnh tò mò lên tiếng.
“Nghe nói chủ tịch Tinh Yên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyền lực.” Hưng Vũ nháy mắt.
Sam Y điềm nhiên ăn một miếng gà, không nghẹn không sặc, đúng chuẩn của một quý cô lịch sự thanh tao.
“Thật không? Sao nổi tiếng như vậy mà em chưa nghe qua? Anh làm em tò mò quá.” Hưng Ảnh định rút điện thoại ra tìm thử thông tin, Hưng Vũ cười to:
“Trên mạng mà có thông tin thì anh đã không mong muốn được gặp người phụ nữ đó đến thế. Nhưng biết sao giờ, bạn gái anh không thích anh hợp tác với Tinh Yên.”
Sam Y bị nghẹn. Hưng Ảnh phun cả ngụm rượu vừa mới uống:
“Hôm vừa rồi anh còn bảo anh độc thân cơ mà?”
“Anh có bạn gái từ lúc nào thế?”
Hai người ngạc nhiên quay sang chăm chú nhìn Hưng Vũ như nghe được câu chuyện kì lạ nhất trên đời.
“Cần gì phải ngạc nhiên thế? Anh vừa mới nhận lời cô ấy hôm qua, cô ấy theo đuổi anh cả tháng rồi nghĩ mãi cũng không nên từ chối người ta. Dù sao anh vẫn độc thân mà.” Hưng Vũ bình thản kể lại câu chuyện tình của mình.
“Tôi không biết anh là người dễ dàng chấp nhận người khác thế.” Nghĩ đi nghĩ lại cô thực sự mong muốn Hưng Vũ tìm được hạnh phúc cho bản thân, người con gái có thể ở bên chăm sóc anh suốt đời này.
“Cô ấy trông như thế nào? Theo đuổi anh trai em cả tháng trời chắc hẳn phải là kiểu con gái vô cùng mạnh mẽ và nhẫn nại”, Hưng Ảnh không ngừng chỉ tay vào điện thoại Hưng Vũ, “Cho em xem ảnh cô ấy đi. Tò mò chết mất.”
“Lúc nào anh sẽ đưa cô ấy ra mắt với em được chưa?” Hưng Vũ cười xoà.
“Vừa mới quen mà anh đã nghe lời cô ấy vậy sao? Nói không hợp tác liền không hợp tác. Anh quả là người đàn ông hiếm có khó tìm.” Sam Y thấy có chút ghen tị với cô gái kia.
“Tôi tôn trọng mỗi một mối quan hệ của mình, dù sao Tinh Yên cũng từ chối hợp tác với bên tôi rồi.”
“Biết đâu lần tới họ sẽ xem xét cẩn thận hơn thì sao? Anh vẫn chưa hết cơ hội mà?” Sam Y không nhớ là có hợp đồng với công ty nào bên Pháp, hay thời gian qua cô quá lơ đễnh rồi?
“Tôi sẽ đợi một thời gian nữa rồi mới suy nghĩ tiếp đến việc gửi phương án hợp tác cho Tinh Yên. Quả thật không có chút tự tin nào, sợ bị từ chối lần nữa.”
“Lần tới chắc chắn anh sẽ thành công thôi.” Sam Y khẳng định.
Về đến phòng khách sạn Sam Y vẫn suy nghĩ mãi về những lời nói của Hưng Vũ. Sao cô có thể không biết việc có công ty nào muốn hợp tác với bên cô chứ? Trịnh Vỹ giấu cô hay là có bên thứ ba xen vào hòng phá hoại mối quan hệ giữa hai bên?
Nửa đêm vẫn không ngủ được Sam Y liền cầm một ít đồ ăn vặt sang gõ cửa phòng Hưng Vũ sát vách, cô muốn hỏi kĩ mọi chuyện một cách rõ ràng, xem xem rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra.
“Hưng Vũ, là tôi Sam Y.” Gõ cửa mãi không thấy ai mở cửa nên cô đành phải lên tiếng. Thêm một chút nữa vẫn không có động tĩnh gì khiến cô hơi lo lắng. Hay là anh ngủ rồi?
Phát hiện cửa không khoá, Sam Y rón rén bước vào quan sát. Sam Y bước thẳng vào phòng ngủ thấy Hưng Vũ mê man trên giường cô liền chạy vội tới.
“Hưng Vũ, anh có sao không?” Sam Y đặt tay lên trán anh rồi lại đặt tay trên trán mình phát hiện anh bị sốt liền lo lắng.
“Hưng Vũ, anh bị sốt rồi. Chúng ta phải đi bệnh viện ngay, tôi thấy anh sốt cao lắm.” Sam Y luống cuống đứng dậy tìm điện thoại định gọi Hưng Ảnh. Từ tối đã thấy anh mệt mỏi, không ngờ còn cố chống cự được đến lúc này.
“Trong vali tôi có thuốc hạ sốt phiền cô lấy giúp tôi. Chỉ là cảm bình thường, nghỉ ngơi một đêm là khoẻ, không cần phiền ai.” Hưng Vũ cố nhỏm người dậy định vươn tay lấy cốc giường đầu giường.
“Để tôi lấy nước ấm cho anh. Nước này lạnh rồi.” Sam Y nhanh nhẹn rót nước cho Hưng Vũ, đưa thuốc cho anh.
“Anh mang sẵn thuốc hẳn biết mình bị ốm. Vậy mà còn cố gắng đi làm xa như thế, xong còn chạy qua đây với Hưng Ảnh. Anh nên biết cậu ấy quan tâm anh thế nào, cậu ấy sẽ bỏ hết công việc mà lo cho anh.” Sam Y vắt chiếc khăn mặt đắp lên trán Hưng Vũ.
“Lần này cô đồng ý giúp nó khiến tôi rất cảm kích. Đây là bộ ảnh vô cùng quan trọng ra mắt album ca nhạc đầu tiên của Hưng Ảnh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh giúp đỡ nó thôi. Cô nên về nghỉ ngơi sớm, tôi không sao. Mai cô còn có sức chụp ảnh nữa chứ.” Hưng Vũ khăng khăng bắt Sam Y quay về phòng nghỉ ngơi.
“Khi nào anh ngủ thì tôi sẽ đi. Tôi ở đây kiểm tra nhiệt độ giúp anh, nhỡ nửa đêm anh lại sốt cao hơn thì sao.” Sam Y cũng nhất quyết không chịu đi.
Hưng Vũ biết không khuyên được cô nên đành để mặc cô. Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm, Sam Y đang ngủ gật bên cạnh giường, lòng anh có chút cảm động.
Hưng Ảnh bước vào vừa hay chứng kiến được cảnh này. Cậu chưa kịp lên tiếng Hưng Vũ đã đưa tay ra dấu im lặng.
“Có phải anh không khoẻ không? Sao không nói cho em biết?” Hưng Ảnh vô cùng lo lắng hỏi.
“Không sao chỉ là sốt chút thôi. Sam Y hôm qua vô tình phát hiện liền nhất quyết muốn ở lại quan sát anh. Đã bảo về nghỉ sớm mai còn chụp ảnh rồi...”
“Hôm nay không chụp nữa. Em ở lại chăm sóc anh.”
“Không được. Em phải trở lại Paris chiều nay rồi, không có thời gian để lãng phí đâu. Bộ ảnh này quan trọng đến mức nào em phải hiểu chứ.”
Sam Y bị tiếng động đánh thức. Cô nhận ra mình ngủ quên trong phòng của Hưng Vũ. Đang mơ mơ màng màng đã thấy Hưng Vũ nắm lấy tay cô:
“Cô hãy giúp Hưng Ảnh lần này, tôi vô cùng cảm ơn cô.”
“Anh yên tâm, tôi đã kí hợp đồng rồi sao chạy được nữa chứ. Nhưng sức khoẻ anh...” Sam Y vẫn lưỡng lự không yên tâm đặt tay lên trán Hưng Vũ đo lại nhiệt độ lần nữa.
“Tôi thật sự không sao. Định giúp đỡ hai người hoá ra lại mang thêm phiền phức, hai người yên tâm làm việc tôi thấy trong người khá hơn hôm qua nhiều rồi.” Hưng Vũ ra vẻ không sao, có ý đuổi khách, “Hai người đi đi tôi còn nghỉ ngơi, nhớ chụp thật đẹp vào đấy.”
“Vậy em đi đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Sam Y chưa kịp phản ứng đã bị Hưng Ảnh vừa lôi vừa kéo ra khỏi phòng. Vừa ra đến hành lang đã to tiếng:
“Chị nói không có cảm tình với anh tôi cơ mà. Một người bình thường có quan tâm săn sóc người khác quá mức như thế không?”
“Tôi thế nào là kệ tôi. Cậu không biết gì hết thì đừng lên tiếng.”
Hưng Ảnh áp sát Sam Y vào tường, hai tay chống hai bên vây quanh cô:
“Chị đừng có coi tôi là trẻ con. Chị không biết ánh mắt của chị lúc nhìn anh Hưng Vũ thế nào đâu. Đó không phải là ánh mắt của bạn bè dành cho nhau. Rốt cuộc chị đang có suy tính gì?”
“Cậu đừng nghĩ là cậu hiểu. Cậu chẳng hiểu gì hết. Thả tôi ra.” Sam Y lúc này thật sự tức giận, Hưng Ảnh là ai mà dám tỏ thái độ đó với cô?
“Vậy chị nói xem, tôi không hiểu cái gì?”
“Cậu muốn biết sao? Tự mình tìm hiểu đi.” Sam Y nói rồi ôm một bụng bực tức về phòng. Không ai vui vẻ khi sáng ra vừa mới mở mắt đã bị chất vấn.
“Cậu tìm được cô ấy ở đâu vậy? Đúng là mỹ nhân ngàn năm có một.” Nhiếp ảnh gia phấn khởi hỏi thăm Hưng Ảnh, tâm trạng cậu lúc này đang không tốt nên chẳng buồn trả lời.
“Không được chụp mặt cô ấy. Không là vi phạm hợp đồng anh tự đi bồi thường.” Tuấn Kiệt nhắc nhở nhiếp ảnh gia và cả những người trong ekip.
“Đứng sát vào, mặt cậu phải có cảm xúc chứ Hưng Ảnh, đơ quá.” Nhiếp ảnh gia không ngừng càu nhàu, sao hôm nay ngôi sao của anh bị ai chọc giận mà mặt mũi lạnh tanh.
“Trời đất đến bóng lưng thôi mà cũng đẹp đến mức này.” Toàn bộ ekip đều mê mẩn mấy bức ảnh của Sam Y chụp cùng Hưng Ảnh. Họ bây giờ chỉ muốn chụp mỗi Sam Y, Hưng Ảnh từ lâu đã bị bỏ qua một xó.
Sam Y khó nhọc xách chiếc váy cưới dài lê thê quét đất, nắng chói chang trên đỉnh đầu khiến cô có chút choáng váng, người lảo đảo như muốn ngã. Hưng Ảnh nhanh tay đỡ lấy cô:
“Tôi thật may mắn vì tìm được chị. Quả nhiên chỉ có chị mới thuộc về cánh đồng lavender này.”
“Thật đáng tiếc. Tôi là hoa hồng, không phải là hoa oải hương...”
Next:
Chương 44: Du ngoạn
(Au nên viết hẳn một truyện về đồ ăn :) )