Chạm Yêu

Chương 7: Chương 7




Tôi thức dậy với cảm giác khô rát nơi cổ họng, đầu nhức như búa bổ, và tiếng guitar văng vẳng đâu đó phía bên ngoài căn phòng. Xung quanh tôi hơi tối, nhưng có một luồng sáng xiên thẳng đến nơi tôi nằm - ngang phía cuối giường mà rõ ràng là tôi đã ngủ lăn quay trên đó cho đến tận bây giờ.

Tôi ngồi bật dậy, nhưng việc này khiến đầu tôi quay cuồng. Chúa ơi. Điều này sao quen đến vậy. Không phải nơi chốn, mà là cảm giác này đây: thức dậy trên một chiếc giường xa lạ, ngượng ngập và lúng túng. Trong những lúc như thế này, điều khiến tôi cảm thấy vui mừng chỉ đơn giản là không có ai ở đây để chứng kiến nỗi xấu hổ của tôi khi tôi lập cập kiểm tra lần lượt áo quần có còn đầy đủ trên người không. Tốt rồi, không có gì nghiêm trọng xảy ra bởi, ừm, các cô gái đều biết điều này mà.

Tạ ơn Chúa. Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Được rồi, được rồi, tôi tự nhủ, hãy cân nhắc điều đang diễn ra ở đây nào. Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất cứ một chi tiết nào có thể giúp tôi nhớ lại chính xác điều gì đã diễn ra, sau chi tiết cuối mà tôi vẫn còn nhớ được trong đầu: tôi và Dexter ở cạnh cột điện thoại công cộng. Có một cửa sổ bên trái chỗ tôi nằm, trên bậu cửa là một hàng dài những quả cầu tuyết bằng thủy tinh đủ mọi kích cỡ. Một chiếc ghế đặt giữa phòng chất đầy quần áo, và từng chồng đĩa CD xếp dọc bên tường cạnh cửa ra vào. Cuối cùng, ở dưới chân giường là đôi sandal của tôi, xếp chồng lên là chiếc áo khoác mỏng tôi đã cột ngang eo, trên cùng là tiền và giấy chứng minh của tôi. Tôi đã để chúng ở đó sao? Không thể nào. Ngay cả khi say, tôi vẫn có thể xếp gọn như thế. Thôi nào, làm gì có chuyện đó cơ chứ.

Đột nhiên tôi nghe có tiếng ai đó cười, rồi một đoạn guitar rất nhẹ.

Giọng một người cất lên, không phải giọng của người vừa cười:

- Em trao tôi củ khoai tây, - Ai đó hát, và lại có một tràng cười nữa vang lên, - nhưng tôi muốn nhận một quả quất... Tôi cầu xin em tình yêu... Em lại trả...Này này, có phải đó là miếng phô mai của tớ không vậy?

- Tớ đói mà. - Ai đó than. - Trong khi ngoài miếng phô mai của cậu, thứ duy nhất còn lại trong căn phòng này là niềm đam mê.

- Vậy ăn niềm đam mê đó đi. - Giọng người kia thẳng thừng. - Miếng phô mai đó cậu không được đụng vào.

- Làm gì ghê vậy chứ.

- Đó là quy định mà, John Miller. Cậu không mua thức ăn, thì cậu không được ăn. Chấm hết.

Tiếng cửa tủ lạnh đóng sầm giận dỗi, rồi im lặng bao trùm một lúc cho đến khi tiếng guitar lại bắt đầu.

- Cậu ta như trẻ con vậy. - Giọng người ban nãy nói. - Ừm, mình đến đoạn nào rồi?

- Quả quất, - lần này tôi nhận ra giọng người này. Là Dexter.

- Quả quất à?- Tiếng người kia lặp lại.

- Tôi cầu xin em tình yêu, - Dexter hát tiếp, - em lại trả lời xin khất.

Tôi hất tấm mền đang đắp trên người ra, đứng dậy khỏi giường rồi mang sandal vào. Vì một lý do nào đó, điều này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, tự chủ hơn. Rồi tôi bỏ chứng minh thư vào túi, tròng áo khoác lên người và ngồi xuống giường suy nghĩ.

Đầu tiên: mấy giờ rồi? Không có đồng hồ trong phòng. Nhưng tôi phát hiện thứ gì đó trông giống như dây điện thoại rối nùi lấp ló phía dưới gầm giường, gần như là vùi trong mấy chiếc áo sơ mi không biết là dơ hay sạch. Nơi này trông như bãi chiến trường vậy. Tôi quay số tổng đài tự động. Sau dự báo thời tiết của năm ngày tiếp theo, cuối cùng tôi cũng có cái mình đang cần biết: bây giờ là 12 giờ 22 phút khuya.

Chiếc giường chưa dọn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng dù gì thì đây đâu phải vấn đề của tôi. Tôi cần về nhà.

Tôi bấm số điện thoại của Jess, hồi hộp cắn cắn móng tay, chờ đợi cơn giận dữ không thể tránh khỏi của cô ấy.

- Alô.

- Jess hả?

- Remy Starr. Tớ đang muốn đá đít cậu một cái ngay bây giờ.

- Thôi mà, nghe này...

- Cậu đang ở chỗ quỷ tha ma bắt nào vậy? - Giờ thì Jess đã tỉnh như sáo, cố gắng để có thể vừa rít lên giận dữ với tôi, vừa đủ thì thầm để không đánh thức người khác dậy. Cô ấy quả thật đa tài. - Cậu có biết cả tối nay Chloe đã điên lên với tớ thế nào vì cậu không? Cô ấy bảo đã chở cậu đến quán Bendo để làm một ly bia vào lúc tám rưỡi cơ đấy. Chúa ơi.

- Được rồi, tớ đã ở đó lâu hơn một chút.

- Còn phải nói nữa. Tớ đã lái xe tới quán để tìm cậu, nhưng nghe kể là cậu không những uống quá say mà còn đánh nhau ở đó nữa, rồi còn kinh khủng hơn nữa, cậu rời đi với một gã nào đó, rồi biến mất tăm. Cậu đang làm cái quái gì vậy hả Remy?

- Tớ hiểu cậu đang bực tớ lắm, được chưa? Nhưng giờ tớ đang cần...

- Cậu nghĩ là tớ sung sướng lắm khi liên tục nhận điện thoại của Chloe nói tớ nếu cậu mà chết hay gì gì đó, thì hoàn toàn là lỗi của tớ, bởi vì, rõ ràng là tớ phải có mối-liên-hệ-thần-linh gì đó để biết được ngay khi nào cần đi đón cậu mà không cần phải có sự trợ giúp của một cú điện thoại.

Lần này, tôi chỉ yên lặng.

- Thế nào hả? - Jess vẫn còn bực.

- Nghe này, - tôi thì thầm, - tớ thực sự đã làm hỏng mọi thứ. Nhưng giờ thì tớ đang ở nhà của gã mà tớ đã ra về cùng. Tớ muốn thoát khỏi đây và cậu làm ơn giúp tớ được không?

- Nói tớ biết cậu đang ở đâu. Tôi chỉ đường cho cô ấy.

- Jess, tớ thật sự...

Cụp. Jess cúp máy, không thèm nghe lời biết ơn của tôi. Được rồi, giờ thì họ vẫn nổi điên lên với tôi. Nhưng ít nhất là tôi sắp được về nhà.

Tôi bước tới cửa phòng và dựa người vào đó. Tiếng guitar vẫn đang vang lên, và tôi nghe thấy tiếng Dexter hát đi hát lại đoạn nhạc về củ khoai tây và quả quất, như thể chờ ý tưởng mới nảy ra. Tôi khẽ hé cánh cửa ra chút xíu, rồi nhướng mắt nhìn qua khe. Từ nơi này, tôi có thể nhìn thẳng vào bếp, nơi có một chiếc bàn bằng mica với vài chiếc ghế lộn xộn đủ mọi màu sắc và kiểu dáng; một chiếc tủ lạnh dán đầy tranh; một chiếc xô-pha bọc vải sọc nâu và xanh đặt dựa vào cửa sổ. Dexter và tay chơi guitar, người mà tôi nhận ra là Ted, đang ngồi ở bàn, vài lon bia vương vãi trước mặt họ. Khỉ Con - chú chó mà tôi đã từng gặp thì đang nằm ngủ trên xô-pha.

- Có lẽ quả quất không phải là từ phù hợp. - Dexter nói, ngồi dựa lưng vào ghế của mình, một chiếc ghế gỗ sơn màu vàng, chính xác là cái kiểu ngồi mà bất kỳ giáo viên nào ở trường cũng bảo bạn không được phép làm: giữ thăng bằng bằng hai chân sau của ghế. - Có lẽ mình cần tìm loại trái cây nào khác.

Ted búng búng dây đàn:

- Ví dụ như trái gì?

- Ồ, tớ chưa nghĩ ra. - Dexter thở dài, đưa hai tay vuốt ngược mái tóc. Tóc anh ta khá quăn, nên khi vừa bỏ tay xuống là chúng lại trở về nếp quăn như cũ. - Trái thạch lựu, cậu thấy sao?

- Dài quá.

- Trái xuân đào?

Ted nghiêng đầu, dạo một đoạn nhạc:

- Em trao tôi củ khoai tây, nhưng tôi muốn nhận một trái xuân đào...

Hai người nhìn nhau.

- Tệ quá. - Dexter thừa nhận.

- Ừ.

Tôi đóng cửa phòng lại, khẽ nhăn mặt khi khớp khóa vang lên một tiếng tách nho nhỏ. Đã quá đủ xấu hổ để đối mặt với Dexter sau tất cả những gì đã xảy ra - hoặc không xảy ra tối nay. Nhưng ý nghĩ còn có thêm người khác nữa ngoài kia khiến tôi cho rằng chỉ có cách trốn thoát bằng lối cửa sổ là thích hợp nhất lúc này.

Tôi bò lên giường, đẩy những quả cầu tuyết sang một bên. Trời, có ai nữa đã quá tuổi lên mười còn sưu tầm những quả cầu tuyết không nhỉ? Tôi mở chốt cửa. Ban đầu hơi cứng một chút, nhưng khi tựa vai vào để đẩy, cuối cùng tôi cũng khiến nó nhúc nhích được, dù có hơi khó khăn. Ô cửa không to, nhưng đủ cho tôi chui ra.

Tôi đưa một tay ra, chuẩn bị uốn người ra theo. Nhưng bỗng nhiên, cảm giác áy náy - dẫu một chút thôi nhưng không thể lẩn tránh - chợt xuất hiện trong tôi. Dù gì thì anh ta cũng đã không bỏ rơi tôi, mà cất công đưa tôi về một nơi an toàn. Hơn thế nữa, dựa vào vị đắng trong miệng và kinh nghiệm trước đây, tôi biết mình đã nôn khá nhiều. Tôi không nhớ gì về việc đến đây cả, cho nên anh ta hẳn đã phải dìu tôi đi. Hoặc bế tôi. Ôi, thật xấu hổ quá.

Tôi bước trở lại xuống giường. Tôi phải làm gì đó cho tử tế một chút. Nhưng Jess đang trên đường tới rồi, nên tôi không có nhiều lựa chọn. Tôi nhìn quanh phòng: không đủ thời gian để dọn dẹp cả căn phòng, dẫu cho kỹ năng dọn dẹp cực nhanh của tôi đã thực sự trở thành huyền thoại. Nếu tôi ghi vài chữ để lại, thì giống như lời mời gọi anh ta hãy liên lạc với tôi, mà thực lòng tôi không chắc là mình muốn điều đó. Chẳng có gì khác để làm ngoại trừ việc dọn giường. Thế là tôi bắt tay vào làm, nhanh chóng và kỹ lưỡng, với những nếp gấp thẳng góc tuyệt vời, mẹo xếp gối phẳng lì là bí quyết của tôi. Ngay cả ở khách sạn Bốn Mùa cũng không thể dọn giường hoàn hảo hơn.

Với lương tâm nhẹ nhàng hơn một chút, tôi uốn người mình qua khung cửa sổ nhỏ xíu, cố gắng rón rén hết mức có thể. Tôi đã gần như thành công cho đến khi vấp phải đồng hồ điện ở phía sau ngôi nhà và bị xước một chút trên da. Không phải là chuyện to tát cho lắm. Thế rồi tôi băng qua sân bên hông nhà để chạy đi tìm Jess.

Đã từng có thời tôi nổi tiếng về việc leo cửa sổ. Đó từng là lối thoát yêu thích của tôi, ngay cả khi tôi hoàn toàn có thể đi thẳng bằng cửa chính. Có thể đó là một điều xấu hổ, một sự trừng phạt mà tôi bắt bản thân mình phải chịu, bởi tôi biết - từ sâu thẳm trái tim mình - những gì tôi đã từng làm thật xấu xa. Tôi muốn tự trừng phạt.

Qua hai con phố, tôi đến đường Caldwell. Bước khỏi lề đường, ngay dưới cột đèn tín hiệu, tôi đưa tay lên, rồi nheo mắt nhìn Jess khi cô ấy lái xe tiến lại gần. Jess nghiêng người qua mở cửa hông rồi nhìn thẳng về phía trước, vẻ dửng dưng khi tôi ngồi vào trong.

- Giống những lần trước. - Cô ấy thẳng thừng. - Thế nào? Tôi thở dài. Đã quá khuya để kể chi tiết, dẫu là với cô ấy.

- Như cũ. - Tôi nói.

Jess bật radio và chúng tôi băng qua đường. Để ra khỏi khu phố, chúng tôi phải đi ngang qua nhà Dexter. Cửa trước đang mở. Mái hiên tối om, nhưng từ ánh đèn bên trong, tôi có thể thấy chú chó Khỉ Con vẫn đang nằm đó, mũi nghếch lên màn cửa. Có lẽ Dexter vẫn chưa biết là tôi đã đi khỏi. Nhưng dù gì thì tôi cũng trượt người xuống ghế ngồi, biến mất khỏi tầm mắt, dẫu tôi biết trong bóng tối và với tốc độ này, anh ta có cố cũng không thể nào trông thấy tôi.

Lần này tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ.

Không phải là tiếng gõ bình thường: tiếng gõ theo giai điệu mà tôi có thể nhận ra. Một bài hát. Nghe như bài O Tannenbaum.

Tôi mở mắt, nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong phòng tôi, trên chiếc giường của tôi. Mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó, nền nhà sạch bong, vũ trụ của tôi vẫn y nguyên như cách mà tôi yêu thích. Ngoại trừ tiếng gõ.

Tôi cuộn tròn người, vùi mặt vào gối, chắc mẩm tiếng động đó do một trong số những con mèo mà mẹ tôi nuôi tạo ra. Bọn chúng có vẻ như đều bị suy nhược tinh thần do sự vắng mặt của bà, thỉnh thoảng lại tấn công cửa phòng tôi trong nỗ lực đòi tôi phải cho chúng ăn thêm món Fancy Feast yêu thích.

- Đi đi, - tôi lầm bầm trong gối, - tao không giỡn đâu đấy.

Và rồi ngay lúc đó, cửa sổ ngay cạnh giường tôi bất chợt mở ra. Cánh cửa trượt nhẹ, êm ru, khiến tôi sợ điếng cả người, nhưng cũng không dọa tôi chết khiếp bằng thứ tiếp theo xuất hiện: Dexter thò đầu vào trước, rồi hai tay, hai chân lỏng khỏng bám vào thành cửa sổ. Một chân anh ta đạp lên tủ đầu giường của tôi, hất chiếc đồng hồ bay vèo ngang qua căn phòng, đập vào cánh cửa tủ quần áo đánh bốp một cái, trong khi cùi chỏ của anh ta thụi tôi một quả vào bụng. Thứ duy nhất chuộc lại một chút những thứ kinh khủng này là thay vì nhảy xuống an toàn phía giường còn trống, anh ta lại bị mất đà, ngã chúi nhủi xuống đất một cái thịch, ngay trên tấm thảm cạnh bàn học của tôi. Tất cả những náo loạn kinh khủng này chỉ diễn ra trong vòng vài giây.

Rồi im lặng bao trùm.

Dexter ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rồi lại úp mặt xuống thảm. Anh ta có vẻ hơi bất ngờ về sự va chạm vừa rồi. Tôi biết cảm giác của anh ta lúc này: phòng tôi ở tầng hai, và việc phải vượt qua tấm lưới mắt cáo để lên tới đây - điều mà tôi đã từng làm nhiều lần trước đây - là phải trầy vi tróc vảy chứ không đơn giản.

- Ít nhất, - anh ta nói, mắt nhắm nghiền, - em phải nói tạm biệt đã chứ.

Tôi ngồi dậy, kéo cao mền đến ngang ngực. Việc anh ta đang nằm sóng soài trong chính căn phòng của tôi thật là kỳ quái. Tôi không chắc làm cách nào anh ta có thể tìm được nhà tôi. Trên thực tế, mối quan hệ của chúng tôi đến bây giờ nếu đi ngược lại từ ngày đầu tiên gặp nhau, thật sự giống như một giấc mơ dài, lạ lùng và cũng không bằng phẳng tí nào. Anh ta đã nói gì với tôi ở lần gặp đầu tiên ấy? Hình như là điều gì đó về phản ứng, hay thấu hiểu tự nhiên. Anh ta khẳng định đã cảm thấy điều ấy ngay từ lúc đầu, và có thể đó chính là lời giải thích, đại loại như vậy, cho lý do vì sao chúng tôi cứ chạm mặt nhau hết lần này đến lần khác. Hoặc có thể anh ta là một kẻ kiên trì ngoại hạng. Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy chúng tôi đang ở giữa một giao lộ. Phải có một sự lựa chọn.

Anh ta ngồi lại, lấy một tay vuốt mặt. Tổn hại cũng không đến nỗi quá tệ: ít nhất không có thứ gì đổ bể. Rồi anh ta nhìn tôi, như thể giờ đến lượt tôi phải nói hay làm gì đó.

- Anh sẽ không muốn dính líu tới tôi đâu. - Tôi nói. - Thật sự là như vậy đấy.

Dexter đứng lên, hơi nhăn mặt, rồi bước tới giường và ngồi xuống. Chợt anh ta ngả người về phía tôi, đặt tay lên cánh tay tôi rồi vuốt nhẹ lên phía sau cổ, kéo tôi lại gần. Trong một lúc, chúng tôi cứ ngồi như thế, nhìn thẳng vào mắt nhau. Đột nhiên một ánh chớp lóe lên trong đầu tôi, và ký ức về đêm hôm qua xuất hiện như một bộ phim quay chậm mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng: cô gái và chàng trai đứng trước cột điện thoại. Cô gái lấy tay che mắt mình lại. Chàng trai đứng trước mặt cô ấy, lặng lẽ quan sát. Rồi anh ta nói gì đó, rất nhẹ. Đột nhiên cô gái bước tới, vùi mặt vào ngực chàng trai trong khi anh ta đưa tay lên vuốt tóc cô ấy.

Tôi chính là người bước tới trước. Có thể bản thân tôi đã biết điều này rồi, và đó là lý do mà tôi trốn chạy. Bởi tôi chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình, tôi không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Và nếu anh ta cũng giống như những người khác, đơn giản là để tôi bước đi, thì tôi sẽ lại ổn cả thôi. Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu quên đi, và tôi lại giữ con tim mình khóa chặt mọi thứ ở nơi mà không ai có thể chạm tới được.

Lúc này đây, Dexter đang ngồi sát cạnh tôi. Anh đang hiện hữu ngay đây. Dường như ngày hôm nay có thể rẽ ra quá nhiều hướng, như một mạng nhện giăng đến những khả năng vô tận. Bất kỳ khi nào bạn ra quyết định, đặc biệt với quyết định mà bạn đã cố cưỡng lại, thì nó luôn ảnh hưởng đến mọi thứ khác. Có những ảnh hưởng rất lớn, giống như cơn chấn động ngay dưới chân bạn, trong khi những ảnh hưởng khác có thể rất nhỏ, đến mức bạn không hề để ý đến. Nhưng dù gì thì chúng vẫn xảy ra.

Và thế là, trong khi phần còn lại của thế giới tiếp tục không hay biết, vẫn uống cà phê, đọc báo thể thao và lấy quần áo khô đã giặt ở tiệm giặt ủi, tôi cúi người về phía trước và hôn Dexter, quyết định một sự chọn lựa có thể làm thay đổi tất cả những thứ khác. Có thể ở đâu đó trong vũ trụ có một cơn chấn động, một sự dịch chuyển, hay biến đổi vừa đủ để khiến mọi người phải chú ý. Nhưng tôi không cảm thấy chúng. Tôi chỉ cảm nhận anh đang hôn mình, đẩy tôi về phía có ánh mặt trời trong khi tôi chìm đắm trong hương vị tuyệt vời ấy, và cảm nhận cuộc sống xung quanh đang tiếp tục vòng quay vô tận của nó.

Tháng bảy

“... Em đi đâu những lúc cô đơn?

Em về đâu mỗi khi u buồn?

Khoảnh khắc ấy, em tìm về bên ai?

Chỉ cần đôi mắt em vương chút muộn phiền,

Anh sẽ lại ở cạnh bên...”

(Trích lời bài hát When the stars go blue của Ryan Adam)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.