Sau khi dạy dỗ Đông, Nghĩa lục đục từ trong tủ đầu giường lấy ra bếp từ và chảo.
Cậu làm?, Đông không giấu được ngạc nhiên.
Không lẽ cậu biết làm?, Nghĩa tỏ vẻ khinh thường khả năng bếp núc của Đông.
Đông bĩu môi ngắm Nghĩa loay hoay bên cửa sổ với vài món vừa mua được bên dưới. Dù sao cậu cũng không thích làm mấy trò được cho là của con gái nên đối với sự khinh thường này chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào thân thể hoàn hảo của chàng trai một mét tám lăm vốn dĩ đã rất có mị lực, huống hồ trên tay chàng trai này đang cầm chảo lại thêm mê hoặc lòng người.
Đông một lần nữa ngạc nhiên khi thành phẩm bày ra trước mắt: rau xà lách, chả và trứng ốp la được trình bày khá đẹp, bên cạnh còn có một dĩa bánh mì mềm. Rõ ràng đây là trứng ốp la, cả bốn quả đều rõ ràng lòng đỏ và lòng trắng, tỉ lệ sống và chín rất vừa vặn, chả cắt cũng khá đều tay. Đông khẽ lấy tay dụi mắt nhưng dụi xong trước mắt vẫn là dĩa thức ăn hấp dẫn đó.
Cũng khá nhỉ, Đông vờ như không có gì lấy làm bất ngờ.
Đời này tôi chỉ làm cho cậu ăn thôi đó, Nghĩa nháy mắt một cái ném tình ý vào mặt Đông.
Trong năm ngày xa cách, dưới sự hướng dẫn tận tình của Văn Vũ, Nghĩa đã chuyên tâm thực hành vài món cơ bản. Đối với món trứng ốp la này Nghĩa hoàn toàn tự tin, không cần Đông nói ra Nghĩa cũng tự biết hãnh diện về sản phẩm vừa được ra lò.
Cảm động đến phát khóc rồi này, Đông đưa tay lên làm điệu bộ lau nước mắt sau đó lại bĩu môi: Tôi nhớ không lầm hôm trước có người đã xào bắp cho cả trường ăn, vừa xào vừa đá mắt với các em xinh tươi nữa
Nghĩa bật cười, ánh mắt gian tà hướng về Đông: Cậu ghen à?
Hư cấu, Đông lạnh nhạt.
Rõ quá rồi còn gì ha ha. Hôm đó không tính, chúng ta tính từ hôm nay thôi. Tôi, Trần Trọng Nghĩa, xin hứa sẽ chỉ phục vụ cho một mình Đông Đông yêu dấu, xin hứa, xin hứa, xin hứa, Nghĩa ngẩng mặt đưa tay lên giống vận động viên tuyên thệ lúc khai mai thế vận hội.
Xàm lồng, Đông bật cười, trong lòng vui vẻ lạ thường.
Ăn sáng xong lại đến giờ tiếp khách. Hôm nay ở trường đã biết chuyện nên sinh viên đàn đàn đống đống kéo đến. Đại diện các khoa, bạn cùng lớp, các câu lạc bộ, đoàn, hội, người hâm mộ ..., lại thêm sinh viên thường có tập tính bầy đàn nên lượng người ghé vào phòng bệnh còn đông hơn hôm trước.
Người hâm mộ nhìn thấy thần tượng một thời oai phong lẫm liệt trên người toàn là thương tích, đi đứng bất tiện vô cùng xót xa, nhiều bạn nữ còn ngồi thút thít khiến Đông vô cùng khó xử.
Phần vì thành phần thăm bệnh chủ yếu là sinh viên, phần vì hôm qua đã thích nghi được nên hôm nay không khí có phần vui tươi và hợp với Đông hơn. Thêm nữa, loại tình cảm của người hâm mộ và của bạn bè tất nhiên thật lòng hơn đám người mưu cầu vật chất hôm trước nên tâm trạng Đông vẫn giữ được nguyên vẹn sau bữa sáng đầy ưu đãi của Nghĩa.
Đông Đông, cậu thích thực tập trường nào?, Minh Phương cầm tờ danh sách các trường thực tập định đưa cho Đông.
Mỗi trường phổ thông chỉ nhận khoảng bốn sinh viên cho mỗi tổ bộ môn nên từ lúc này không khí bàn luận chọn trường đã rất sôi nổi. Đông xem học sinh ở đâu cũng như nhau nên vốn dĩ không quan tâm lắm, gần đây lại còn ở chốn cách li với dư luận này tất nhiên không cảm nhận được sự náo nhiệt nhưng Nghĩa đã sớm cập nhật và thu xếp ổn thỏa.
Cậu ấy đã đăng ký trường XX, Nghĩa ngồi một bên xen vào.
Đợt thực tập này làm sao Nghĩa có thể để Đông đăng ký bậy bạ được. Cuối tuần mới đến ngày đăng ký trường thực tập nhưng Nghĩa đã tự giác xí chỗ trước cho cậu và Đông ở cùng một trường.
Minh Phương oán trách nhìn Đông: Cậu bỏ bê bạn bè như vậy à? Tôi đợi đến đây để đăng ký cho cậu và Quốc Trường luôn vậy mà cậu lại đánh lẻ trước.
Đông còn không biết mình đã đăng ký, lần này thật sự oan ức mà. Nếu nói ra sự thật rằng tên kia đã âm thầm thu xếp cho mình thì khác nào tự hạ thấp vị thế của mình, đành im họng cười cho qua chuyện.
Cậu đừng lo việc tôi vì bị cậu bỏ rơi mà trả đũa. Chị đây rất chi là cao thượng. Những chuyện ở chi đoàn và câu lạc bộ cậu không cần phải lo. Tôi đã giải quyết xong hết từ đây đến tết rồi. Cậu cứ yên tâm tịnh dưỡng
Tôi biết thánh nữ không làm tôi thất vọng mà, Đông cười thật tươi, thầm cảm thấy may mắn vì bạn bè quanh mình đều thật lòng thật dạ, không phải dạng quan hệ xã giao.
---
Đông Đông giờ này chắc đang được Nghĩa chăm sóc tận tình rồi, Bảo Trân khúc khích gian manh trên sảnh bệnh viện.
Còn phải nói. Tôi chưa từng thấy Nghĩa biết quan tâm đến ai như vậy. Nhìn hai người bọn họ thân thiết bên nhau tôi hơi bị hứng thú nha, Thành Trung cao hứng gật gù.
Từ hôm gặp nhau ở quán bar, hội bạn của Nghĩa đặc biệt hiếu kỳ với Đông bởi cách đối xử của Nghĩa với cậu ta vô cùng đặc biệt. Thành Trung thường xuyên chứng kiến cảnh Nghĩa chăm sóc cho Đông còn chưa hết thích thú thì sao có thể trách một hủ nữ như Bảo Trân được.
Nghĩ cũng lạ. Không biết Đông Đông dùng cách nào thuần hóa được con sư tử hung hãn này nhỉ?, Bảo Trân gãi cằm tỏ vẻ đăm chiêu.
Phận bánh bèo vô dụng như cậu làm sao hiểu được tình anh em keo sơn của cánh đàn ông chúng tôi? Chúng tôi không cần phải mất sức cưa cẩm như các cậu cũng có thể quý mến nhau, yêu thương đùm bọc đồng loại, cùng nhau phát triển thế giới lên một tầm cao mới, công bằng, dân chủ, văn minh, vì một môi trường xanh, sạch, đẹp, Thành Trung vênh mặt dạy đời.
Đợi Thành Trung bô lô ba la xong, Bảo Trân trề môi miệt thị: Thế sao bao nhiêu năm qua tôi không thấy Nghĩa như vậy với cậu nhỉ?
Cái này ...
Ha ha ha, thì ra bên cạnh tôi cũng là bánh bèo vô dụng, Bảo Trân cười lớn thỏa mãn, sau đó làm bộ yểu điệu kéo tay Thành Trung, giọng chảy nước kèm theo kiểu cười xì tin giả tạo: Chị hai, lát dẫn em đi mua váy nha! A hi hi
Đồ ngốc, Thành Trung không lấy đó làm xấu hổ, lập tức hóa thân chị em, quơ tay yểu điệu bồi cho đủ câu cười.
Đến hành lang trước phòng bệnh của Đông, cả hai nghiêm túc không đùa giỡn nữa, sợ làm kinh động bên trong mất cảnh vui.
Thành Trung và Bảo Trân vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt có lẽ thỏa mãn nguyện vọng của hai người.
Vì cả sáng và trưa đã ăn món khác nên bữa tối Nghĩa cho Đông trở về với cháo. Dĩ nhiên Đông không muốn ăn và Nghĩa lại phải dùng chiêu cũ.
Nghĩa ăn nửa muỗng, nửa muỗng còn lại đút cho Đông. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ Nghĩa đang cưng chìu thử độ nóng của cháo. Đông ngồi trên giường, thoải mái ăn từng muỗng cháo được ân cần đưa đến. Tốc độ của Nghĩa rất vừa phải, muỗng này đến muỗng khác đều đặn phù hợp với nhịp nhai nuốt của Đông.
Đông cùng Nghĩa ăn được vài muỗng tự nhiên quên mất mình không thích cháo. Hai chàng trai tuấn mĩ cùng chia nhau một muỗng cháo, một người tỉ mẩn từng chút, một người vui vẻ đón chờ, vừa ăn vừa hàn huyên đủ thứ phô ra bao tư vị hạnh phúc.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu làm việc này nhưng đối với Nghĩa vẫn luôn là lần đầu tiên. Mỗi muỗng đưa lên, Nghĩa lại chăm chú nhìn Đông với ánh mắt say mê nồng đượm, môi mỏng hơi lộ ra cảm xúc hữu tình.
Thành Trung và Bảo Trân bị cuốn vào mĩ cảnh, lát sau Đông nhận ra có người, kêu lên một tiếng mới giật mình trở lại.
Thành Trung, Bảo Trân, sao còn đứng đó? Vô đây, vô đây, Đông lâu rồi mới gặp Bảo Trân hớn hở ra mặt.
Nghĩa quay đầu lại vui vẻ cười chào, nhanh chóng lấy ghế cho hai người bạn chí cốt.
Thành Trung và Bảo Trân đứng sát nhau, trao đổi âm thanh qua kẽ răng, môi không hề nhúc nhích:
Cậu thấy gì không? Cậu ta tươi cười, gật đầu, niềm nở, lấy ghế
Nếu là lúc trước tôi đã nghĩ là trời sập đến nơi rồi
Đợi Nghĩa đặt ghế xuống, Bảo Trân liền tự nhiên trở lại, cầm túi cam đặt lên tủ đầu giường: Hai cậu cứ ăn đi, xem như tụi này chết rồi. Ăn xong rồi lấy cam này tráng miệng
Đông thấy có người, muốn tự mình ăn nhưng Nghĩa nhất quyết không chịu, khư khư kê muỗng sát bờ môi xinh đẹp. Đông ngại ngùng nhìn hai người bạn, cười gượng một cái cũng bất đắc dĩ há miệng ra.
Đông Đông này, chuyện thủ tục cậu nhờ tôi tôi đã lo xong hết rồi. Việc người Hàn Quốc ...
Người Hàn Quốc thân thiện lắm, bạn tôi qua đó chắc sẽ sống tốt nhỉ?, Đông nuốt trọng cháo trong miệng, lao vào cướp lời của Bảo Trân, đá mắt lia lịa ra hiệu.
Thủ tục gì vậy?, Nghĩa nhìn Bảo Trân dò xét.
Là thủ tục cho bạn tôi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, Đông tiếp tục cướp lời.
Bảo Trân hiểu ý gật đầu như đúng rồi: Ừ, loại thủ tục ấy đơn giản, tôi phẩy tay phát là xong rồi ha ha
Nghĩa thừa biết Đông muốn giấu mình, xem như không biết gì, quay sang gọt cam trước ánh mắt kinh ngạc của hai người bạn.
Thành Trung quay sang Bảo Trân, bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau rồi lại quay sang nhìn Nghĩa đón nhận kinh ngạc tiếp theo.
Cắt gì chảy nước tè le vậy? Sao cậu không bóp nát luôn đi?, Đông ném ánh mắt hung hãn về phía Nghĩa khi quả cam đã tan nát.
Ôi mẹ ơi, có phải muốn chết không?, Thành Trung và Bảo Trân trao đổi thông tin bằng ánh mắt.
Tôi ít cắt mấy cái này nên không quen. Quả này cứ để đó, tôi cắt quả khác cho cậu
Cậu có tin trời sắp sập chưa?, ánh mắt hai người bạn ngày càng mở to ra.
Thôi khỏi. Mất công hỏng thêm quả nữa, Đông nhếch miệng xem thường.
Nghĩa cười hì hì, cầm một miếng cam đã sạch vỏ ném vào miệng Đông.
Tôi thật sự ghen tị với Đông Đông nha, Bảo Trân trêu chọc.
Sao mày đặc biệt quan tâm Đông Đông như vậy? Bao năm qua, ngoài đánh đập tàn bạo ra, mày chưa từng cắt cho tao một miếng cam. Tao thật sự gato đó, Thành Trung lồng lộn tỏ vẻ uất ức một cách phô trương.
Nghĩa vẫn điềm tĩnh nhét cam vào miệng Đông. Cậu ta là phát ngôn viên của tôi, chính là bộ mặt của công ty nên cần phải bảo tồn kỹ lưỡng
Đông hơi khựng lại, gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
Tự nhiên nghe cậu ta nói lòng mình lại khó chịu như vậy.
Lẽ nào đây là cảm giác của Nghĩa hôm đó, khi mình vô tư phũ hết tất cả?
Mắt Đông thoáng chút sụp xuống, sau đó nhanh chóng trở lại tự nhiên không để ai nhìn ra.
Sau khi Thành Trung và Bảo Trân rời đi, Đông mới chất vấn Nghĩa: Tôi chỉ là phát ngôn viên thôi à?
Không phải cậu không muốn cho người khác biết sao?
Hay là cậu không muốn? Lúc nãy cậu trả lời, không phải tôi, Đông lạnh lùng phủ đầu Nghĩa.
Không phải hôm trước cậu cũng ...
Cậu so đo tính toán với tôi vậy à?
Không có, không có, Nghĩa quýnh cả lên.
Ha ha ha, Đông không kiềm được bật cười.
Đúng như Đông mong đợi, Nghĩa bắt đầu bối rối đáng yêu vô cùng.
Thoạt đầu Đông có hơi buồn nhưng cậu cũng phải chấp nhận thôi, chuyện hai thằng con trai có gì hãnh diện để bô bô ra khoe trong cái xã hội này. Chính cậu còn chưa dám tin, khó khăn lắm mới tự chấp nhận bản thân mình thì có thể mong gì ở người khác. Tốt nhất vẫn cứ để thuận theo tự nhiên, chuyện xã hội là vấn đề của tương lai, vấn đề trước mắt chính là trong lòng cậu luôn sợ mất Nghĩa, được bên nhau đã tốt lắm rồi.
Đợi Đông ngủ say, Nghĩa mới lén ra ngoài gọi điện cho Bảo Trân.
Cậu đã làm thủ tục gì cho Đông?
Là thủ tục xuất ...
Đừng giấu tôi, Nghĩa âm giọng cắt ngang lời Bảo Trân.
Bảo Trân ngập ngừng một hồi vẫn chọn nói ra để bảo toàn an nguy cho bản thân: Cái này ... Đông nhờ tôi làm thủ tục cho người ngoại quốc được ở chung cư. Có lẽ cậu ấy không muốn cậu phải lo nghĩ nên đợi ổn thỏa rồi mới nói, nếu lỡ tiến hành không được thì coi như chưa từng có việc gì. Cậu ấy nói khu của cậu hiện rất nhiều người Hàn Quốc có nhu cầu chỗ ở nên muốn mở rộng thị trường cho cậu. Việc này hình như đã có nói với ban quản trị rồi, cậu ấy muốn tự lo liệu việc này nên mới nhờ tôi làm thủ tục. Vừa rồi tôi cũng đã hoàn tất thủ tục mở cửa hàng thực phẩm ở chung cư luôn rồi
Nghĩa im lặng một hồi mới trầm giọng: Cảm ơn cậu.
Nghĩa nhớ ra trong cuộc họp vừa rồi cũng có người nói qua nhưng mập mờ không rõ ràng, thì ra là Đông đích thân phụ trách nên người khác không nói được.
Cậu ta vẫn luôn âm thầm lo lắng cho mình.
Trong lòng Nghĩa có một cảm giác pha trộn giữa ngọt và đắng tựa như uống một ly cà phê sữa nhưng cà phê có phần đậm hơn. Nghĩa thở dài một cái, vừa trở vào liền vội vàng chạy thẳng đến giường. Đông lại gặp ác mộng, trán hằn lên vết nhăn lấm tấm mồ hôi, tay chân tựa như muốn quờ quạng nhưng không được, những tiếng Nghĩa khó nhọc phát qua kẽ môi.
Tim Nghĩa như bị dao cứa vào, cậu vội nằm xuống ôm sát Đông vào lòng. Ba giây sau Đông lại ngoan ngoãn như chưa có việc gì, hơi thở đều đặn trấn an nhịp đập trái tim Nghĩa.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt Nghĩa đã bị Đông làm cho một phen chấn động.
Chúng ta ... làm chuyện đó đi!