Nhìn cái gì?
Hiếu kỳ
Không có gì để hiếu kỳ cả
Cậu
Biến
...
Chỉ mình tôi được ức hiếp cậu
Biến
...
Tôi yêu cậu
Trương Hữu Đông tung một đấm đẩy Trần Trọng Nghĩa lùi lại mấy bước.
Hai thằng con trai?, Trương Hữu Đông lấy tay lau vội bờ môi vừa bị xâm phạm, ném ánh mắt căm phẫn về phía chàng trai đang đứng chết trân.
Trần Trọng Nghĩa đã ăn không biết bao nhiêu đấm từ Trương Hữu Đông nhưng cái đấm lần này quả thật lực sát thương thấu tận tim gan. Tình thế này, Trần Trọng Nghĩa chỉ biết lặng người, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hữu Đông.
...
Tôi ...
Tôi sẽ gọi xe về, Trương Hữu Đông cắt ngang, đẩy Trần Trọng Nghĩa lui ra, lạnh nhạt lách người qua thân thể không chút sức sống của Trần Trọng Nghĩa.
Trương Hữu Đông hít thật sâu, môi khẽ mấp máy trước khi bước ra khỏi cửa: Tạm biệt.
...
Trương Hữu Đông dùng chút sức lực cuối cùng, môi mỉm cười hạnh phúc trước khi gục vào lòng Trần Trọng Nghĩa: Ngoài cậu ra, không ai ức hiếp được tôi