Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 36: Chương 36




Lúc buổi tiệc từ thiện kết thúc, đã là nửa đêm, nhưng ngoài cửa vẫn đầy phóng viên, âm thanh chụp hình vẫn vang lên không ngừng.

Thẩm Giai Vân lúc này khoác tay của Thời Thiếu Tu, cười vô cùng hạnh phúc.

“Cô Thẩm Giai Vân ra rồi!” Có người đột nhiên hét lớn, sau đó, vô số các phóng viên đều tập trung lại, chẳng mấy chốc đã chặn kín ngoài cửa của buổi từ thiện.

“Cô Thẩm Giai Vân, lần này cô quyên bao nhiêu tiền?”

“Cô Thẩm Giai Vân, nghe nói lần này cô tính quyên cho quỹ dành cho học sinh tiểu học, không biết thật không?”

Vô số phóng viên bắt đầu nói không ngừng, khiến lòng của Thẩm Giai Vân rất bực bội khó chịu, cô cúi đầu, lùi sau lưng của Thời Thiếu Tu, né tránh đám phóng viên đang bao quanh kia.

Đột nhiên, có một phóng viên phía sau, vô cùng tức giận hét lên, rồi mấy người khác cũng đồng loạt hét: “Thẩm Giai Vân! Con đàn bà ghê tởm!”

Thẩm Giai Vân khẽ hoảng sợ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu thì lại nhìn thấy cí người hét lớn, đòi nhường đường, rồi vô số phóng viên nhường thành một con đường nhỏ, cứ trơ mắt nhìn người đàn ông đó, tay cầm theo cái chai, tạt thẳng về hướng của Thẩm Giai Vân.

Sắc mặt Thẩm Giai Vân trắng bệch, nhìn một dung dịch gì đó đang tạt về hướng mình, sợ đến không động đẩy gì nữa.

Thời Thiếu Tu nhăn trán, nói nhỏ: “Cẩn thận!” Một tay kéo Thời Thiếu Tu, rồi ôm cô, lấy thân sau đỡ cho cô, rồi lấy quần áo che cả hai lại.

Một mùi chua nồng nặc, thoát chốc đã tỏa ra ngoài không khí, sau đó, đám người xung quanh hét lên.

Thời Thiếu Tu có thể cảm nhận được dung dịch đó đang phát tiếng “Xùy xùy”, một sự đau đớn dữ dội khiến anh nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài ra.

Dù là cách hai lớp áo khoác và sơ mi, nhưng cánh tay của Thời Thiếu Tu vẫn có thể thấy vệt máu mờ mờ.

Mồ hôi lạnh trên trán Thời Thiếu Tu chảy ra, nhấc bàn chân, ôm lấy cánh tay rồi né ra.

Sau đó bảo vệ ở khu vực đó mới xông đến giữ chặt người đàn ông kia dưới đất.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu to gần như xé cả ruột gan ra: “Cô lại dám quen với người đàn ông khác sau lưng tôi! Con đàn bà ghê tởm! Thật uổng công tôi thích cô như thế!”

Thẩm Giai Vân sợ đến phát run, liền vội kéo Thời Thiếu Tu, nhưng bị Thời Thiếu Tu cản lại: “Em đừng đụng vào anh, em sẽ bị thương đó.”

(***Lời dịch giả: Nam chính chưa bao giờ bảo vệ nữ chính, sao mà cứ bảo vệ nữ phụ hoài vậy. Haizz_Hai li- App inovel)

Tiện tay cướp trai nước lọc của phóng viên, nhịn đau đổ nước lên đó, đau đến nổi Thời Thiếu Tu cắn chặt răng.

Không biết là ai đã kêu xe cấp cứu, chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã ngừng trước cửa.

Thẩm Giai Vân hai mắt đỏ cả lên dìu Thời Thiếu Tu lên xe, đi về phía xe cấp cứu.

Hai người nhanh chóng lên xe, rồi chạy một mạch đến bệnh viện.

Thẩm Giai Vân ngồi bên cạnh Thời Thiếu Tu, toàn thân run lên, muốn đụng vào anh, nhưng lại sợ làm anh đau, nước mắt chảy như suối: “Thiếu Tu, đau không?”

Thời Thiếu Tu nhắm mắt, cắn chặt môi, để cho bác sĩ xử lý cho anh, đay đến môi chuyển sang màu trắng.

Điện thoại bỗng reng lên, Thẩm Giai Vân nhìn một cái, là ông bầu Tĩnh gọi, liền vội nghe máy: “Alo, anh Tĩnh, đã bắt được người đó chưa? Có hỏi ra là chuyện gì không?Tại sao lại làm vậy?”

A Tĩnh bên kia chỉ thở dài: “Người đàn ông đó mắc bệnh hoang tưởng, trong lòng hắn luôn coi cô là vật sở hữu của hắn, thấy cô thích người đàn ông khác, cho nên mới....”

“Tôi nhất định phải bắt hắn trả giá!” Thẩm Giai Vân quay đầu nhìn vết thương trên cánh tay Thời Thiếu Tu, cắn chặt răng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.