Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 43: Chương 43




Tiếng đóng cửa “bùm” cái.

Cố Thu hoàn thần lại, Thời Phong Thụy đã trở lại.

Hắn đứng trước mặt Cố Thu, khuôn mặt lạnh lùng trở lại, chỉnh lại quần áo, nhìn dáng vẻ Cố Thu, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay biểu hiện của cô không tệ.”

Cố Thu hít một hơi, đến cả tiếng thở cũng run lên, không nhìn mặt Thời Phong Thụy, quay đầu nhìn ti vi, đôi tay đang ở dưới chăn kia cũng đang không ngừng run.

Một cố y tá trẻ gõ cửa, vào để đo huyết áp cho Cố Thu, Thời Phong Thụy cười nói: “Hôm nay trời khá lạnh, mai anh kêu người mang thêm chút áo dày qua cho em nhé.”

Cô y tá nhìn mặt Thời Phong Thụy, không thể không mở lời khen: “Thời Tổng thật quá cưng chiều vợ mình.”

Đo huyết áp xong, cô ý tá trẻ dọn đồ đi khỏi, cả phòng, lại lần nữa chỉ còn Thời Phong Thụy và Cố Thu hai người.

“Vở kịch như thế, rốt cuộc muốn diễn đến bao giờ hả?” Cố Thu cúi đầu, trầm mặc hỏi.

Thời Phong Thụy đang chuẩn bị rời khỏi phòng kia, bỗng ngừng bước chân lại, hắn quay đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn cô, không nói nữa lời.

“Hôm qua ở khoa sản, đã bị rất nhiều người nhìn thấy rồi, anh cảm thấy, giả vờ có tác dụng không?” Cố Thu nở một nụ cười lạnh, nhưng vẫn sợ hãi không dám ngẩng đầu: “Như vậy rất mêt, Thời Phong Thụy, chúng ta có thể dừng ở đây không?”

“Dừng ở đây?” Thời Phong Thụy hỏi lại, hướng mắt nhìn Cố Thu, đột nhiên cười lớn: “Cố Thu, từ ngày cô đồng ý gả cho ta, ta đã nói với cô, quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc.”

Cố Thu tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, yếu ớt nằm xuống giường.

Cánh cửa lại “bùm” đóng lại.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại cô đột nhiên reng lên, khiến Cố Thu tỉnh dậy, cô vội ngồi dậy, sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Âm thanh thở gấp, trong lòng thấy không yên, cô quay đầu nhìn ra ngoài thấy một trời đen tối, vội cầm điện thoại.

Chữ Mẹ hiện lên trên màn hình, không biết tại sao mới ba bốn giờ sáng mẹ đã gọi cho cô, như vậy khiến cô thấy vô cùng sợ hãi.

Cô ngơ người ra một hồi lâu, rồi cầm điện thoại lên: “Alo mẹ, sao vậy?”

“Chào cô, đây là bệnh viện Tỉnh Lập, cha mẹ cô xảy ra tai nạn trên đường Thanh Viễn, mời cô qua đây một lát có được không?”

Gần như ngây lúc đó, trong lòng cô rối lên, cô mở to miệng, đột nhiên chạy xuống giường, xông khỏi giường bệnh, giày còn chưa kịp mang.

Cứ chạy vội ra ngoài, làm cho mọi người đều chú ý đến, nhưng cô mặc kệ, vội đi xuống thang máy.

Ở lầu 1 đại sảnh của bệnh viện, đâu đâu cũng là bệnh nhân chờ khám bệnh, Cố Thu sợ hãi nhìn xung quanh, vội tìm vị trí của phòng cấp cứu.

Nhưng càng hoảng loạn, càng không tìm ra.

Cuối cùng, thấy trước mặt có một y tá đang cầm tờ giấy bệnh, vội đi lên phía trước, cứng giọng nói: “Phòng cấp cứu! Phòng cấp cứu ở đâu!”

Y tá ngơ người nhìn bộ dạng của Cố Thu, đột nhiên có chút sợ, đưa tay chỉ về hướng bên cạnh, lo lắng nói: “Bệnh nhân ơi, cô chảy máu rồi.”

Cố Thu đã không còn lo được nhiều thế, vội chạy đến phòng cấp cứu, sau lưng cô, còn in lại bước chân dính máu, quần của cô đều nhuộm màu máu đỏ.

Đẩy cánh cửa lớn phòng cấp cứu, Cố Thu nhìn thấy mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, toàn thân đều là máu, còn mang theo ống thở.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc rời khỏi của mẹ, nụ cười ấm áp của mẹ, cô không thể chịu được, khóc lớn thành tiếng, nhào đến trước giường bệnh của mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.