Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 48: Chương 48




Lúc này Thời Thiếu Tu cũng không nhìn Cố Thu thêm nữa, ôm lấy Thẩm Giai Vân, quay người rời khỏi linh đường: “Anh dẫn em về, thời gian này cũng đừng đến phim trường nữa.”

Âm thanh ấy dần xa cửa lễ tang.

Cố Thu nhìn hai người đó rời khỏi, lại cúi đầu xuống.

Điện thoại reng lên, Cố Thu phản ứng lại, cầm điện thoại lên, nhìn thấy số điện thoại lạ, nghi hoặc nhận điện thọai.

“Chào cô, đây là phòng pháp vụ của tập đoàn Cố Thị, chúng tôi rât lấy làm tiếc về việc của ba cô, nên đặc biệt thông báo cho cô, mời cô ký hiệp nghị liên quan đến thừa kế tài sản.” Bên đó truyền đến một giọng nói đầy tính nghi thức, khiến Cố Thu ngây người ra.

“Được, được rồi.” Cố Thu hơi cứng giọng, mắt khẽ đỏ lên: “Nhưng mẹ tôi vẫn còn sống, theo lý mà nói, không đến lượt tôi thừa kế?”

“Chúng rôi đã hỏi bác sĩ phụ trách bệnh viện, bọn họ đã trả lời rằng, mẹ cô hiện trạng đã là người thực vật, hiện tại chúng tôi vốn không có biện pháp xác nhận rằng mẹ cô có khả năng thừa kế tài sản không?”

Trong lòng Cố Thu đau nhói, cô che ngực mình lại, cảm thấy thở không nỗi.

“Cô Cố?” Bên đó lại vang lên một âm thanh nghi hoặc: “Cô Cố Thu còn đó không?”

“Được.” Cố Thu hít thở sâu, cố đè nén âm thanh run rẩy của mình: “Tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ đi một chuyến.”

Bên đó không nói gì, tắt điện thoại.

Cố Thu hai tay run run, nhìn điện thoại, thẫn thờ ngồi xuống đất.

Đợi đến khi mọi người rời khỏi, ở linh đường, chỉ còn lại mình cô Cố Thu.

Nhân viên làm bên tang lễ đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai của Cố Thu, nhỏ tiếng nói: “Thi thể không được để quá lâu, có thể bắt đầu hỏa thiêu không? “

Phản ứng Cố Thu chậm lại rất nhiều, ngẩng ngơ hồi lâu mới đứng dậy, đến trước nhân viên cúi đầu, nói lời cảm ơn.

Nhân viên đưa ra ký hiệu tay “mời”, dẫn cô đến phòng thiêu.

Trong phòng thiêu, còn có những tiếng kêu ai oán khác, nơi đây, chắc là gần với địa ngục nhất.

Cố Thu nhịn không được rơi nước mắt, nhìn di thể của cha bị người khác bỏ lên giàn thiêu, cô không khống chế được mình xông lên phía trước.

Nhân viên ở đó vội vã lên phía trước cản cô lại, bất lực nói: “Theo truyền thống của chúng ta, nước mắt người sống không đựơc rơi trên thi thể người đã mất, xin nén bi ai.”

Cố Thu bị người khác giữ tay lại, cô liều mạng xông lên phía trước, khóc lớn tiếng: “Tôi xin ông! Cho tôi nhìn thêm lần nữa nhé! Chỉ một lần!”

Đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy mặt ba cô, từ nay về sau, trên thế giới này, sẽ không nhìn thấy mặt ba cô lần nữa.

Cô khóc đến người mềm nhũn cúi xuống đất, trơ mắt nhìn ba mình bị người khác đẩy vào trong lò lừa.

Cô ngã xuống, cúi thấp đầu, nước mắt rơi.

Từ trong nhà tang lễ đi ra, tay Cố Thu cứ ôm lấy hài cốt của cha, dựa vào hành lang gỗ đi ra, ánh mắt cô thất thần, nước mắt cứ rơi mãi.

Chỉ có một người ở tang lễ, không có ai để dựa vào, nhìn bộ dạng lúc này của Cố Thu, khiên người xung quanh ai cũng đồng cảm.

“Mộ phần ở bên này.” Nhân viên có lòng tốt nhắc nhở.

Cố Thu không nói gì, đi theo nhân viên.

Sáng ngày thứ hai, cô đã hẹn sẵn với luật sư Lưu bên bộ pháp vụ, đúng 9h, cô đã đến cửa lớn của tập đoàn Cố Thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.