Lâm Viễn được lái xe cùng hai Men in Black hộ tống đến toà cao ốc của tập đoàn Hạ thị. Xuống xe, Lâm viễn ngửa mặt nhìn lên, ngửa đến gãy cổ còn chưa thấy nóc đâu thì đã thấy xây xẩm mặt mày rồi. Nghĩ mà xem, Hạ Vũ Thiên không phải xã hội đen sao, gia tộc vốn có tiền án tiền sự như thế. Lâm Viễn lắc đầu, dạo này lưu manh giả danh trí thức, ăn trắng mặc trơn, giày da Âu trang, trong khi một số ít dân có học lại chạy theo thời thượng, nuôi râu tóc bờm xờm, trông chẳng khác gì ăn mày.
“Chán chết, Hạ Vũ Thiên có gì hơn người chứ, dù có đi bán muối thì lưu manh vẫn hoàn lưu manh!” vừa nghĩ Lâm Viễn vừa xỏ tay túi quần thẳng tiến.
Theo thói quen, Lâm Viễn thích đút hai tay vào túi, giống như khi mặc áo blouse, thoạt nhìn có chút lấc cấc. Chưa bước tới cửa, di động đã vang lên. Lâm Viễn liếc thấy có một tin nhắn do Hạ Vũ Thiên gửi, trên đó chỉ vẻn vẹn hai chữ – “dáng điệu!”
Lâm Viễn “xì” trong lòng một tiếng, Hạ Vũ Thiên có con mắt thứ ba phỏng? Bất đắc dĩ, anh đành nghía mình qua cái cửa kính trước mặt. Rút tay ra khỏi túi, phù hợp với bốn chữ “đoan trang mẫu mực” rồi, chính anh cũng bất giác rùng mình. Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về phía cửa ra vào, anh cảm thấy mình bây giờ trông chẳng khác nào con vịt bị nhồi béo múp.
Cửa cảm ứng tự động mở, Lâm Viễn bước vào, thấy tiền sảnh có ba cô gái cực xinh đẹp ở đó. Trong lòng thầm khen nức nở, chậc chậc, sao người đẹp như vậy lại phải đi làm cảnh cho mấy tay xã hội đen?
“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?” một cô gái tóc gợn sóng đứng lên hỏi.
Lâm Viễn nhìn thoáng qua, ba người, một tóc vàng gợn sóng, gợi cảm; một tóc đen thẳng, ngây thơ; một tóc nâu ngắn, già dặn, thế này gọi là gì nhỉ – đúng rồi, người làm sao của chiêm bao là vậy.
“Thưa ngài?” thấy Lâm Viễn thất thần, cô gái tóc vàng kia hỏi lại. Vốn gặp cậu nhóc một mình đi đến, điệu bộ có vẻ hơi khả nghi, nhưng nhìn quần áo Lâm Viễn không phải hạng xoàng mà lại đẹp trai thế này, cô liền cất tinh thần cảnh giác đi.
“A, chào cô.” Lâm Viễn gật gật đầu. “Tôi muốn gặp Hạ Vũ Thiên.”
Ba người ngạc nhiên, nhìn nhau một lúc, cô gái tóc ngắn gõ cạch cạch bàn phím, hỏi Lâm Viễn, “Ngài họ gì ạ, ngài có hẹn trước không?”
“A, tôi là...”
“Lâm Viễn.”
Lâm Viễn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hếch mặt lên bắt gặp Hạ Vũ Thiên đang sánh bước cùng một người thanh niên và mấy Men in Black từ trên hành lang lát bằng kính ở lầu hai sắp sửa đi xuống.
Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên mỉm cười với mình, mắt anh ta nheo lại, tư thế đầy uy hiếp – biết điều một chút!
Nhìn Hạ Vũ Thiên như vậy, Lâm Viễn đột nhiên muốn chọc chơi bèn nở nụ cười, tủm tỉm sáp vào gọi một tiếng, “Vũ Thiên à.”
Nét kinh ngạc trên khuôn mặt của Hạ Vũ Thiên làm Lâm Viễn muốn bò lăn ra cười nhưng phải cố nhịn, bình thản đứng chờ bên dưới.
Thoáng cái đoàn người trên thang cuốn đã đứng trước mắt, Lâm Viễn quan sát kỹ, người bên cạnh Hạ Vũ Thiên là một chàng trai trẻ tuổi tóc ngắn màu cà phê, ăn mặc tân thời, nụ cười hé trên môi, đúng là khuôn mặt đào hoa thường gặp, trông đã biết là cái loại ăn chơi trác táng. Lâm Viễn thầm nghĩ, mang cái mặt này đúng là sai lầm của tạo hoá, trên đó như viết mấy chữ – anh đây là con dê họ Sở tên Khanh!
Anh ta có phần tò mò săm soi Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lúc này mới định thần, ra vẻ thân thiết khoác vai Lâm Viễn. “Đi ăn nhé?”
Diễn xuất thần nha, có tình cảm quái đâu mà y như thật, không làm trai bao hơi phí! Lòng nghĩ vậy nhưng Lâm Viễn nào dám nói ra, chỉ dám bảo, “Chưa, còn chờ anh.”
“Vũ Thiên, đây là?” người bên cạnh Hạ Vũ Thiên tò mò hỏi.
“Lâm Viễn.” nói cộc lốc mỗi cái tên, Hạ Vũ Thiên một tay chỉ vào người kia. “Đây là Âu Dương Mậu.”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nhớ buổi sáng Hạ Vũ Kiệt có nói Âu Dương gia với Tôn gia đang cùng Hạ gia giành mối làm ăn, xem ra đây chính là đối thủ của Hạ Vũ Thiên, anh ta cố tình để mình và người này chạm mặt không biết rốt cuộc là vì mục đích gì.
“Xin chào.” Âu Dương Mậu thân thiết bắt tay Lâm Viễn, hỏi, “Anh Lâm cũng là dân kinh doanh?”
Lâm Viễn quay về phía anh ta cười nói, “Tôi là bác sĩ.”
“À... bác sĩ.” Âu Dương Mậu gật gù rút tay về. “Nếu chưa ăn thì cùng đi đi, trước mặt có một nhà hàng Pháp khá nổi.”
“Muốn ăn đồ Pháp không?” Hạ Vũ Thiên cúi xuống hỏi Lâm Viễn, nhưng chân đã đi theo Âu Dương Mậu từ bao giờ. Lâm Viễn đành gật bừa. Hạ Vũ Thiên anh tiêu rồi! Tôi lần đầu tiên ăn đồ Pháp, tay nào cầm dao, tay nào cầm dĩa cũng không biết, có khi tôi sẽ bốc thẳng tôm hùm mà chén đó, hứ!
Lâm Viễn lòng toan tính, chung quy mạnh miệng mà không có gan làm, đối phó với Hạ Vũ Thiên phải mềm dẻo, tuyệt đối không thể trực diện tấn công, quên đi, cứ bắt chước anh ta là được rồi... Ai, vậy mới nói ở nhà là sướng nhất.
Ba người được Men in Black bảo vệ đi tới một nhà hàng cao sang xa xỉ, vừa nhìn đã biết khó nuốt trôi rồi, chắc chắn trong đây không có mì xào.
Phục vụ mặc áo gi lê màu đen, phía dưới có tạp dề, tay áo đính kẹp, cả dàn mỹ nam bắt mắt, cơ thể tỉ lệ 1:9... Lâm Viễn nhìn mà cứng lưỡi.
Tay Hạ Vũ Thiên trên vai hơi siết lại, Lâm Viễn vội dời tầm mắt, không nhìn ngang dọc nữa.
Hạ Vũ Thiên thừa dịp Âu Dương Mậu đi trước không trông thấy đằng sau liền trừng Lâm Viễn – không chú ý một chút được sao? Sắp được ăn rồi!
Lâm Viễn bực bội – dám chọc tôi lần nữa, có tin tôi ăn cho anh xem không?!
Ba người ngồi xuống, phục vụ lấy thực đơn đến. Lâm Viễn xem xem, ôi ôi, toàn chữ là chữ, chúng nó biết mình mà mình không biết chúng nó, lại đưa mắt sang Hạ Vũ Thiên, anh ta đang chỉ món cho phục vụ bên cạnh. Đùa chứ... xã hội đen còn biết ngoại ngữ, lưu manh cũng học văn hoá!
Phục vụ đứng sát Lâm Viễn chờ anh gọi món, Lâm Viễn chỉ vào Hạ Vũ Thiên, “Gọi như anh ta.”
Hạ Vũ Thiên hơi bất ngờ, bỗng hiểu ra Lâm Viễn lần đầu đến nơi cao cấp ăn. Được lắm, bẽ mặt rồi đây.
Âu Dương Mậu ở một bên quay sang hỏi Lâm Viễn, “Lần đầu ăn đồ Pháp?”
Lâm Viễn chẳng muốn vờ vịt nên cười tít mắt gật đầu. “Ờ.”
Âu Dương Mậu tươi cười. “Ăn được hải sản không? Tôi giới thiệu vài món cho cậu nhé?”
Lâm Viễn đồng ý. “Được, tôi thích hải sản.”
Âu Dương Mậu chọn món cho Lâm Viễn, anh nơm nớp lo sợ quay đầu liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, chỉ thấy Hạ Vũ Thiên trợn mắt – không phải cậu là bác sĩ sao? Sao đến nhà hàng còn chưa đặt chân vào?
Lâm Viễn trừng mắt quay đầu về, lén lút dựng thẳng ngón tay giữa ở bên dưới bàn. Anh là trùm xã hội đen thế đã từng nếm qua đồ ven đường chưa?!
Chẳng mấy chốc, các món được mang lên, Âu Dương Mậu nhiệt tình hướng dẫn sơ sơ cách dùng đồ ăn Pháp cho Lâm Viễn. Lâm Viễn ít ra ngoài thật đấy nhưng dù sao cũng đã bước qua cánh cổng đại học, năng lực học hỏi cũng không vừa, nghe một lần nhìn người ta làm cũng dư sức bắt chước y chang. Âu Dương Mậu ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên. “Vũ Thiên, sao chuyện này cũng để tôi làm thay? Anh nên từ từ dạy cho cậu ấy chứ?”
Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên mỉm cười, chỉnh lại khăn ăn cho Lâm Viễn.
Có vẻ Hạ Vũ Thiên không giận, chắc anh chưa làm gì thất thố, với lại lần này có phải lỗi của anh đâu ha? Chính Hạ Vũ Thiên muốn dẫn anh đi mà!
Trong lúc dùng bữa, Lâm Viễn không nói chuyện với Hạ Vũ Thiên mấy mà chủ yếu anh tán phét với Âu Dương Mậu. Song, vì muốn tỏ vẻ thân mật với Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn đều đưa hải sản cho anh ta để anh ta lột vỏ cho, tiện thể đem thứ nào ăn được trút vào đĩa của mình, đỡ ăn nhầm thứ không thể ăn, cũng đỡ phải dùng tay bốc tôm hùm. Như vậy thật ra trông lại có vẻ tình tứ thân mật.
Thời đại học Âu Dương Mậu cũng học y nên có nhiều chuyện để nói với Lâm Viễn. Anh ta hơi giật mình nhìn hành động của Hạ Vũ Thiên mà nói với Lâm Viễn, “Chưa bao giờ tôi thấy Hạ Vũ Thiên đối xử dịu dàng với ai như thế đâu.”
Lâm Viễn nhếch môi cười, thầm giải thích – diễn trò diễn trò thôi!
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, Hạ Vũ Thiên cùng Âu Dương Mậu bàn chuyện làm ăn, Lâm Viễn nghe một hồi liền hiểu bọn họ đang mặc cả giá vài mảnh đất. Cảm thấy vô vị, xực xong món tráng miệng anh liền sốt ruột, bao giờ mới xong hả, chiều có thể về thì tốt rồi. Anh còn muốn đến bệnh viện của Lý Cố chơi.
Đang nghĩ, Lâm Viễn nhìn cà vạt của Hạ Vũ Thiên, có gì đó trăng trắng... chắc lúc ăn không cẩn thận để dính lên. Lâm Viễn thắc mắc, rõ ràng có khăn ăn rồi, không lẽ là món tráng miệng? Anh đưa tay lên, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho người kia.
Hạ Vũ Thiên nhìn anh rồi gí sát lại nói cám ơn, hôn lên trán anh một cái.
Lâm Viễn chết trân tại trận, cười gượng một cái, lỗ tai đỏ lựng... Đây không phải là giả bộ, xung quanh toàn người là người, trước bàn dân thiên hạ, anh – Lâm Viễn bị đàn ông hôn... Không đúng, đầy đủ phải là anh giúp một tên lưu manh chùi cà vạt, sau đó anh bị tên lưu manh đó hôn!
Âu Dương Mậu chứng kiến màn này của hai người liền nhếch mép. Một Men in Black Hạ Vũ Thiên mang bên người đi tới, rỉ tai Hạ Vũ Thiên vài câu, Hạ Vũ Thiên gật đầu, nói với Âu Dương Mậu, “Tôn bá phụ tới, giá cả cụ thể để đến cuộc họp buổi chiều quyết định đi, chúng ta về công ty trước.”
“Được.” Âu Dương Mâu đồng tình, một thủ hạ đã thanh toán tiền, Hạ Vũ Thiên không để ý. Lâm Viễn tò mò nhìn, có cậu em sướng thế, tiện quá đi chứ!
Mọi người ra khỏi nhà hàng quay về công ty của Hạ Vũ Thiên.
Tới thang máy, Hạ Vũ Thiên bảo Âu Dương Mậu, “Cậu tới phòng họp trước đi, tôi về văn phòng lấy mấy thứ.” đoạn kéo Lâm Viễn chui vào thang máy trong suốt nằm ở trung tâm toà nhà.
Thang máy chậm rãi đi lên, Lâm Viễn sợ độ cao nên không dám nhìn đông nhìn tây, chỉ ngó lên trên.
Hạ Vũ Thiên đột nhiên bảo, “Biểu hiện tạm chấp nhận được, về sau ít xem truyện tranh đi, tôi sẽ bảo chú Chung tìm sách cho cậu đọc!”
Lâm Viễn cau mày, định nói không cần thì Hạ Vũ Thiên đã lại gần, ôm anh vào trong lòng cúi đầu hôn anh.
Lâm Viễn mở to hai mắt, cảm giác bờ môi Hạ Vũ Thiên đang áp sát miệng anh hơi mấp máy, “Nhắm mắt, phối hợp vào!”
Lâm Viễn nghi ngờ nhắm hai mắt lại, khoé mắt thoáng liếc qua thấy Âu Dương Mậu đang đứng trước cửa phòng họp lầu hai lạnh mặt theo dõi hai người.
Đợi thang máy lên tầng cao nhất, dừng lại trước cửa văn phòng của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn bị anh ra lôi ra.
“Này.” Lâm Viễn thắc mắc. “Hai người cãi nhau hay giận dỗi đó, định lấy tôi chọc anh ta ghen hả?”
Hạ Vũ Thiên chau mày hỏi, “Cỡ tôi mà thèm để mắt đến cậu ta sao?”
Lâm Viễn bĩu môi. “Vậy sao cứ làm như thân thiết với tôi trước mặt anh ta?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, đưa tay hẩy cằm Lâm Viễn, đáp, “Không chỉ riêng cậu ta, mà là tất cả mọi người... Nhớ cho kỹ, nhiệm vụ của cậu là khiến mọi người biết tôi yêu cậu đến mù quáng!”