Tống Hy cùng Tiêu Thuỵ lái xe tới bệnh viện của Lý Cố. Lâm Viễn đã được băng bó xong, chuyện ngày hôm nay quả thực đã vắt kiệt sức anh, kết quả hiện giờ anh đang ngủ ngon lành trên sô pha. Hạ Vũ Thiên tựa vào bên giường, sắc mặt hồng hào hơn nhưng vẫn hơi tái xanh, đương nhiên, đều là nhờ công hoá trang của Lý Cố.
Tống Hy đến bên sô pha, Lâm Viễn cuộn tròn trong chăn, trên đùi là lớp băng dày cộp, anh nằm nghiêng ôm chăn ngáy khò khò, dáng ngủ vui mắt lạ.
Ngồi gần anh, Tống Hy đưa tay kéo chăn đắp cho anh rồi hỏi Hạ Vũ Thiên, “Đã biết kẻ nào chưa?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Dù sao để Lâm Viễn ở nơi này rất nguy hiểm, tôi cũng cần tĩnh dưỡng nên mai sẽ dẫn cậu ấy ra đảo.”
“Tôi cũng đi!” Tiêu Thuỵ vội chen vào.
Hạ Vũ Thiên thoáng bực dọc. “Cậu đi làm gì?”
“Có mỗi hai người, không ai bảo vệ.”
“A Thường?” Tống Hy tỏ vẻ nghiền ngẫm. “Vài người sao đủ, để tôi theo.”
“Anh cũng thế?” Hạ Vũ Thiên khó chịu ra mặt. “Mấy người ở lại xử lý công chuyện đi.”
“Không được, tôi phải đi.” Tống Hy nói. “Không có tôi sao biết cậu sẽ giở trò gì với Lâm Viễn?!”
“Tôi có thể làm gì à?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Cậu ấy là người của tôi.”
Khi mọi người còn đang tranh cãi, Lâm Viễn bỗng mơ mơ màng màng trở người, lầu bầu một câu, “Nói như rắm ấy~ càng đông càng vui.”
Ba người kia lặng đi trong chốc lát, Tống Hy phì cười đầu tiên, khoé miệng Tiêu Thuỵ cũng nhếch lên, Hạ Vũ Thiên thở dài, giận dữ nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn quay đi, dùng chăn giấu nụ cười thầm của mình. Hạ Vũ Thiên, tôi cùng anh cô nam quả nam đi dưỡng bệnh, chỉ sợ đến lúc tỉnh lại đã bị anh ăn đến cả xương cốt cũng chẳng còn, tôi chết cũng phải kéo mấy con kỳ đà theo cùng.
Đêm đó, tất cả đi nghỉ, A Thường theo lệnh thông báo cho những người ở Hạ gia biết Hạ Vũ Thiên ngày mai phải xuất hành đi an dưỡng trong khoảng một tháng, việc làm ăn ở nhà tạm thời giao cho hai anh em Hạ gia đảm nhiệm.
Trưa hôm sau, một chiếc trực thăng hạ cánh tại sân bay phía sau bệnh viện. Hạ Vũ Thiên được bọn A Thường khiêng, Lâm Viễn được Tống Hy đỡ cùng lên trực thăng. Rời khỏi thành phố mà từ khi tới đây Lâm Viễn vẫn chưa có nổi một ngày yên thân, máy bay hướng về một hòn đảo nhỏ vùng duyên hải.
Chừng một giờ sau, Lâm Viễn ghé mắt nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, đây là lần đầu anh ngồi trên trực thăng. Chà chà, có tiền sướng phải biết, tha hồ hưởng thụ!
Tầm mười rưỡi sáng, trực thăng hạ cánh ở một địa điểm trên đảo. Lâm Viễn đi xuống, dưới con mắt của anh, nói chính xác đây là một toà kiến trúc lập phương bằng kim loại toạ lạc trên mặt biển thì đúng hơn là một hòn đảo. Bốn phía tràn ngập hơi thở hiện đại hoàn toàn chẳng có chút phong tình của một hải đảo miền nam.
“Đây là đảo hay phi thuyền của người ngoài hành tinh vậy?” Lâm Viễn cau mày. “Sao đến cây dừa hay gấu mèo cũng không có?!”
Tiêu Thuỵ ngay lập tức trừng anh. “Cây dừa với gấu mèo liên quan quái gì đến nhau?”
Lâm Viễn chớp mắt. “Không có liên quan sao?”
Tiêu Thuỵ hếch mặt phớt lờ Lâm Viễn.
Hạ Vũ Thiên thở cái sượt, nói nhỏ với Lâm Viễn một câu, “Nói nhăng nói cuội, Hai Lúa.”
“Này!” Lâm Viễn trợn mắt. “Mắng tôi gì đó?”
Hạ Vũ Thiên nhướn nhướn mày. “Chính cậu tự nhận nha, Hai Lúa!”
Lâm Viễn thừa dịp mọi người không chú ý, đưa tay nhéo Hạ Vũ Thiên một cái, Hạ Vũ Thiên trợn mắt. “Sao? Cũng có lúc dùng đến tay chân chứ không văng nước miếng nữa?”
Lâm Viễn há miệng một lúc, sờ sờ trán Hạ Vũ Thiên – đây là Hạ Vũ Thiên? Tại sao lần chat trước còn đáng yêu vậy mà giờ độc mồm độc miệng thế này? Đừng nói là ăn nhầm phải thực phẩm biến đổi gen chứ?
Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên đã ở chung được một quãng thời gian tương đối, về phương diện khua môi múa mép anh bao giờ cũng chiếm thế thượng phong, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh chỉ giỏi mỗi mặt này, uýnh lộn thì không lại anh ta, sớm ngày còn bị kéo qua kéo lại, giờ đến võ miệng cũng thua thì còn ra thể thống gì nữa? Lâm Viễn cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, muốn tìm cơ hội tuôn ra một tràng đã đời mới hả dạ.
Mọi người xuống máy bay. Chân nhoi nhói đau, song, đi trên mặt đất Lâm Viễn mới phát hiện, tuy rành rành bề ngoài chủ yếu cấu tạo bằng kim loại nhưng trên đảo vẫn phủ kín cát trắng mịn, hơn nữa cát có chứa gì đấy mà khi giẫm lên êm chân phải biết, không đau chút nào.
Tống Hy nhìn anh, rỉ tai bảo, “Bỏ giày ra đi, sẽ thoải mái hơn.”
Lâm Viễn nháy nháy mắt. “Thật à?”
“Thử rồi sẽ biết.” Tiêu Thuỵ hẳn nhiên không thích Lâm Viễn. “Cái gì cũng hỏi, bộ mới vào mẫu giáo chắc?”
Lâm Viễn lại chớp chớp mắt nói, “Tôi có bảo anh là tiến sĩ Biết Tuốt đâu, anh tăng xông làm gì? Còn nữa, người tôi hỏi không phải anh, anh bị hoang tưởng à?”
“Mày!” Tiêu Thuỵ cáu tiết lườm Lâm Viễn vươn tay toan tóm lấy anh. “Nhãi con, tao phải bóp chết mày!”
“Á!” Lâm Viễn vội lẩn ra sau Tống Hy. “Đừng quá đáng, tôi với anh có gì từ từ nói, động đến tay chân làm chi! Đừng có ỷ thế ức hiếp người, cẩn thận bị đau mắt hột!”
Tiêu Thuỵ thấy Lâm Viễn mở miệng, môi mấp máy phun ra những câu làm anh tức trào máu thì nổi cơn lôi đình, “Thằng lỏi, sớm muộn cũng có ngày tao vặn răng mày, xem mày còn vênh được không!”
Lâm Viễn nhướn mày, từ sau Tống Hy thầm nghĩ – anh đây sợ chắc?!
Hạ Vũ Thiên được mọi người đưa vào phòng, gắng gượng đã có thể ngồi.
“Lâm Viễn, tôi đưa cậu đi thăm thú một lát nhé?” Tống Hy gợi ý.
Lâm Viễn vốn định “ừ” luôn! Nhưng cảm giác Hạ Vũ Thiên đang siết tay mình như có việc muốn nói nên đành từ chối. “Ừm... tôi hơi đói, giờ cũng đến bữa trưa rồi, đợi ăn xong chiều đi ha? Anh buổi chiều chắc không bận gì nhỉ?” Lâm Viễn cười tủm tỉm hỏi Tống Hy.
Tống Hy nhìn Lâm Viễn chăm chú, hấp tấp lắc đầu. “Không sao, cả tháng này tôi rảnh, có thể đi cùng cậu.”
Lâm Viễn thoáng sửng sốt, cười gật đầu, nhưng ngữ khí cùng dáng điệu Tống Hy khi nói chuyện khiến anh nhíu mày. Người này thông qua anh để kiếm tìm một bóng hình khác... anh ta không đáng giận mà có phần đáng thương. Lâm Viễn bỗng thấy đồng cảm với Tống Hy, quả nhiên nếu đã mất đi thứ quan trọng nhất, đặc biệt là tình yêu mãi mãi không quay trở lại, khi bắt gặp hình bóng năm xưa liền bám riết, chết cũng chẳng buông tay!
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn bất giác thở nhẹ ra.
Tống Hy thấy anh có vẻ mỏi mệt bèn xoa đầu anh. “Trưa muốn ăn gì? Để tôi cho người đi làm.”
Lâm Viễn lắc lắc nói, “Gì cũng được.” rồi nhún vai, nghiêng người, đi đến ngồi cạnh Hạ Vũ Thiên, có chút rầu lòng. Anh hiểu rõ bản thân mình, nếu so sánh với chó, anh sẽ giống như chó quê Trung Hoa thân đầy bùn lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, cùng lắm cũng chỉ là một con chó Bắc Kinh béo ục ịch chạy nhông trên đường, không phải loại quý hiếm hay danh giá gì, nào có thói quen được người khác che chở. Cử chỉ săn sóc của Tống Hy, so với Hạ Vũ Thiên vẫn thường đùa giỡn chọc ghẹo anh càng làm anh mất tự nhiên. Anh như thấy mình bị biến thành phái yếu, tình yêu của Tống Hy không phải dành cho nam, mà là nữ.
Tiêu Thuỵ ở một bên trông Tống Hy nuối tiếc thu tay về, ngao ngán lắc đầu – Tống Hy à Tống Hy, đây chính là nguyên nhân anh không bao giờ thắng được Hạ Vũ Thiên, anh quá nhiệt tình với người mình yêu, còn Hạ Vũ Thiên như gần như xa, biết nắm giữ có chừng có mực.
Cảm giác không có được mãi là đẹp nhất – nam cũng vậy, mà nữ cũng vậy. Tình yêu bất kể đứng dưới góc độ nào, toàn tâm toàn ý, yêu đến cùng trời cuối đất thì chẳng đáng trách, nhưng so bề thiệt hơn, muốn dụng đến thủ đoạn để trói chặt người kia thì toàn tâm toàn ý là chưa đủ, mà ngược lại người toàn tâm toàn ý mới là khờ khạo!
Tống Hy sắp sửa đi ra, thấy Hạ Vũ Thiên ra hiệu, Tiêu Thuỵ cũng nối gót theo Tống Hy. Trong phòng, chỉ còn anh và Lâm Viễn. Lâm Viễn ngồi bên giường đung đưa chân, kiểm tra sơ sơ vết thương của mình, miệng vết thương hơi ngưa ngứa, chắc đang lên da non. Bất chợt Hạ Vũ Thiên lên tiếng, “Lâm Viễn, cậu cảm thấy Tống Hy là người như thế nào?”
“À,“ Lâm Viễn ngẫm nghĩ. “Lần đầu tiên gặp anh ta, cảm thấy anh ta rất giống anh, cùng một loại người nhưng bây giờ thấy hoàn toàn không phải, anh ta khác xa anh.”
“Hả?” Hạ Vũ Thiên cảm thấy hứng thú, cười hỏi, “Không giống ở đâu?”
“Anh là sói, anh ta là chó.” Lâm Viễn kết luận ngắn gọn. “Bề ngoài giống nhau nhưng bên trong lại trái ngược, anh ta sẽ không cắn người, còn anh sẽ ăn thịt người.”
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười, sau một lát bèn nói, “Lâm Viễn, con người vốn dĩ là một loài thú vị.”
“Thế là sao?” Lâm Viễn xoay sang.
“Như nói đàn ông, phần lớn đều từng có ý niệm đi mua hoa trong đầu, đối với đàn bà lẳng lơ cũng từng tơ tưởng nhưng tất cả đều cho rằng gái làng chơi là thấp hèn, là lẳng lơ không hơn một món hàng.” Hạ Vũ Thiên điềm nhiên. “Lại nhắc đến sói và chó, nuôi chó có ích hơn nuôi sói nhiều. Nhưng người ngoài nhìn vào, đa số sẽ cảm thấy nuôi sói thì oai hơn, thấy ngưỡng mộ người nuôi nó, cho rằng người này có khí phách hơn người nuôi chó, đúng chứ?”
Lâm Viễn hơi chau mày. “Hạ Vũ Thiên, đồ xấu bụng, anh ta là anh em cùng anh lớn lên, sao anh lại hạ thấp anh ta như thế?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Tôi đâu có hạ thấp anh ta. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách quyết định số phận. Tống Hy đủ thông minh để hiểu mình thua ở đâu nhưng anh ta sẽ không thay đổi, hay nói chính xác hơn, anh ta mãi mãi không thể thay đổi! Vì anh ta là Tống Hy.”
Lâm Viễn cau có, lưỡng lự rồi buông một câu, “Anh thật khiến người ta thấy ghét.”
“Tôi có chuyện phải nói với cậu.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cậu nên giữ khoảng cách với Tống Hy và Tiêu Thuỵ.”
“Tiêu Thuỵ thì khỏi cần anh dạy.” Lâm Viễn nghĩ nghĩ. “Tống Hy cũng thế.”
“A?” Hạ Vũ Thiên khẽ giật mình. “Tôi cứ tưởng cậu sẽ làm trái lời tôi, cố tình ở bên anh ta.”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên đầy khinh khi. “Sao vậy được, anh ta si tình đến mức này, ai mà biết anh ta coi tôi lại nghĩ tới người nảo người nào? Tôi nếu đối tốt với anh ta, anh ta thể nào cũng hiểu lầm, đến lúc đó tôi lại không chấp nhận cả đời ở bên anh ta, thế không phải là hại chết người ta sao? Làm người ai lại thất đức vậy, tuy hơi tàn nhẫn nhưng tôi sẽ không hại anh ta.”
Hạ Vũ Thiên nhìn trân trân Lâm Viễn, thật lâu sau, khẽ thở dài, “Thảo nào Tống Hy có thể thấy bóng dáng Tiêu Linh trên người cậu.”
“Há.” Lâm Viễn ngay lập tức hiểu chuyện liền bảo, “Tôi biết mà, năm đó Tiêu Linh cũng như vậy, đối với anh tốt nhưng lại quay lưng với Tống Hy là vì muốn anh ta từ bỏ, đừng tiếp tục si tình. Dù thoạt nhìn đối với Tống Hy là không công bằng, kỳ thật Tiêu Linh thích Tống Hy hơn anh nhiều!”
Hạ Vũ Thiên sắc mặt tái đi, đoạn chầm chậm nói, “Cô ấy thật dịu dàng mà cũng thật tàn nhẫn.”
“Hạ Vũ Thiên, anh không cam lòng?” Lâm Viễn hỏi. “Bề ngoài anh có vẻ là người trên cơ nhưng trên thực tế lại là người bị tổn thương nhiều nhất, hiện tại tôi mới hiểu, nếu năm đó nếu Tiêu Linh cho Tống Hy chút ít cơ hội, để anh ta cảm nhận được cô ấy thích mình, chỉ e sau khi Tiêu Linh đi, Tống Hy sẽ hoàn toàn suy sụp. Nhưng anh không giống vậy, anh là người kiên cường.”
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng nghe Lâm Viễn nói một mạch xong mới mở miệng, “Tiêu Linh không thích tôi cũng như Tống Hy, đối với cô ấy, chúng tôi còn quá nhỏ, thà nói người cô ấy thích là ba tôi còn có lý hơn... Rõ ràng các cô gái trẻ phần lớn thích những người đàn ông hơn tuổi mình chứ không phải ít tuổi hơn. Cô ấy đã từng nói với tôi, bọn tôi không có khả năng, cô ấy chẳng hy vọng đến khi mình hơn bốn mươi tuổi, bước chân ra ngoài đường lại bị người khác tưởng nhầm là mẹ chúng tôi.”
“Ừ.” Lâm Viễn gật gù. “Lời này cô ấy nói với anh chứ không phải với Tống Hy?”
“Đúng.” Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Cậu có biết lý do không?”
Lâm Viễn nhún vai. “Bởi dù có đắn đo giây lát nhưng vì là người lý trí nên anh sẽ nghe, khác với Tống Hy. Anh ta hẳn sẽ nói cho cô ấy, anh ta không quan tâm đến chuyện đó mà chỉ quan tâm đến chuyện mình yêu ai.”
“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên nhịn không được nở nụ cười. “Thông minh lắm, đúng là như vậy.”
Lâm Viễn thở dài, ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên. “Tiêu Linh thực sự đã làm anh tổn thương.”
“Cô ấy lo lắng cho Tống Hy đã đủ mệt rồi.” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói. “Còn có khả năng đi làm tổn thương người khác?”
Lâm Viễn lắc đầu. “Ý tôi không phải thế, cô ấy không nên làm vậy với anh.”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên xoay mặt nhìn Lâm Viễn. “Thú vị thật, lần đầu tiên có người cảm thấy tôi bị tổn thương.”
“Anh bị ức hiếp đến thảm hại.” Lâm Viễn nhún vai. “Thật ra tôi mới nói anh là sói, Tống Hy là chó chỉ vì giận anh thôi.” Lâm Viễn cười khả ố.
“Là sao?” Hạ Vũ Thiên nhướn mắt nhìn Lâm Viễn, ánh mắt loé lên tia sáng mong manh.
“Hừm...” Lâm Viễn sờ sờ cằm, đứng dậy hoạt động gân cốt. “Anh á... nói giống sói thì quá chuẩn rồi nhưng tôi lại thấy thật ra dưới lớp lông sói của anh... là một con chó dữ!”
Lâm Viễn nói xong, Hạ Vũ Thiên ngây người, anh ngó Lâm Viễn cười. “Có ý gì?”
Lâm Viễn nghiền ngẫm, lại gần vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Nếu tôi đoán không sai anh năm đó thật lòng với Tiêu Linh?”
Hạ Vũ Thiên nheo mắt.
Lâm Viễn nói tiếp, “Dù hai mươi năm sau hai người đi ra khỏi cửa, mọi người có cho cả hai là đôi đũa lệch, anh cũng không để tâm, đúng không?”
Trầm mặc.
“Khi ấy hẳn anh cũng thông suốt.” Lâm Viễn ngồi một bên, thở sườn sượt. “Anh cùng Tống Hy khác nhau, thực ra, Tống Hy là người đã yêu sẽ không bỏ cuộc, đến chết cũng cam nguyện. Mà anh thì trái lại, giống như với Tiểu Dịch, dù quan hệ thể xác cũng sẽ không động lòng. Anh nếu yêu, trước phải xác định một lòng một dạ suốt đời sau đó mới yêu... Tôi thích cách yêu của anh hơn Tống Hy. Không mù quáng như Tống Hy, anh thực tế hơn anh ta.”