Lâm Viễn ngồi trong xe ngẩn ngơ dựa vào cửa kính ngắm nhìn phong cảnh bên đường không ngừng biến hoá. Tống Hy ngồi bên quan sát anh.
“Cậu muốn đi đâu?” Tống Hy hỏi.
Lâm Viễn thoáng ngây người, lúng túng, “Không phải đến chỗ anh à?”
“Tôi mới về, còn chưa tìm được chỗ ở. Cậu nói xem, nên mua nhà, đi thuê hay ở khách sạn?”
Lâm Viễn chống cằm. “Tuỳ anh.”
“A?” Tống Hy cười. “Hạ Vũ Thiên tặng cậu cho tôi, thấy buồn sao? Cậu ta chưa nói là tặng, do tôi đoạt, mà cũng thế cả thôi.”
Lâm Viễn toan đáp trả thì đột nhiên cụt hứng, bèn gạt ngay ý định đó đi.
“Đã trễ rồi.” Tống Hy xem giờ. “Tối có muốn đi coi phim không? Ngày mai đi leo núi? Hay là dạo phố?”
Lâm Viễn ngửa mặt lên trời trợn mắt đáp, “Đã bảo chân tôi bất tiện rồi mà.”
“Không thành vấn đề.” Tống Hy cười hì hì. “Rất vinh hạnh được cõng cậu.”
Lâm Viễn thoáng giật mình. “Anh giống Hạ Vũ Thiên, đều là xã hội đen?”
“Ừ... có thể nói một nửa là như thế.” Tống Hy nghĩ. “Vũ Thiên không thể coi là xã hội đen, bề ngoài cậu ấy vẫn là doanh nhân.”
Lâm Viễn thản nhiên nhún nhún vai, là gì cũng mặc.
Yêu nhau làm chi để làm chi, quét hoàng đạp phi([19]) ta quyết chí, này hỡi anh cua đồng đại thần ơi, mau lại bắt hai con rùa kia đi.
“Tôi vẫn ở nước ngoài trong suốt một thời gian dài.” Tống Hy nói. “Ai ngờ về lại gặp chuyện vui, giờ càng thêm chắn chắc, không thì đã chẳng quay về.”
Lâm Viễn cười lấy lệ – Đừng vậy, anh nên về đi, nghiên cứu khoa học đang thiếu rùa biển, nhưng làm xã hội đen chứ đừng làm rùa biển, ở Mỹ quậy cho quân địch tơi bời đi!
Tống Hy thấy Lâm Viễn cười xấu xa, liền ngồi sát lại. “Biểu cảm của cậu thật phong phú.”
Lâm Viễn khụ khụ mấy tiếng, xoay mặt đi, tâm tình thư thái phần nào. Mẹ ơi, việc cái quái gì phải vì Hạ Vũ Thiên mà tức cái bụng!
Xe dừng trước cửa một khách sạn trông xa hoa phải biết, Lâm Viễn cùng Tống Hy đi xuống. Trong khi Tống Hy đặt phòng, Lâm Viễn ngồi trên sô pha ở đại sảnh đợi. Vừa hay di động của anh vang lên, là Hạ Vũ Thiên gọi tới. Lâm Viễn chun mũi không thèm đếm xỉa. Điện thoại càng bám riết không tha rên i ỉ, sau cùng Lâm Viễn phát hiện quần chúng xung quanh bực dọc ra mặt nên đành phải bắt máy. Anh vốn định bình tĩnh ấn từ chối nhưng vẫn không đủ dũng khí. Thôi bỏ đi, phải mềm mỏng với dân anh chị, lấy độc trị độc là dại rồi! Nghĩ vậy liền bắt máy.
“A lô.”
“Sao lâu vậy mới nghe?” giọng Hạ Vũ Thiên có vẻ bất mãn.
Khoé miệng Lâm Viễn hếch lên. “Đang đại tiện!”
Nơi này là khách sạn năm sao tráng lệ, được người người liếc nhìn, Lâm Viễn thầm nghĩ – nhìn cái mông, có giỏi nhịn đại tiện thử xem!
“Cậu đang ở đâu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Đại tiện thì còn có thể ở đâu?” Lâm Viễn cả giận đáp.
Hạ Vũ Thiên trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Không vui?”
“Không có.” Lâm Viễn tỉnh bơ.
“Vậy sao bỗng dưng nói chuyện lại cục cằn như thế?” hỏi tiếp.
“Táo bón.” Lâm Viễn sảng khoái.
Hạ Vũ Thiên nở nụ cười bất đắc dĩ. “Còn giận tôi?”
Lâm Viễn miệng méo xệch. “Táo bón thì nói là táo bón, chọc giận tôi là cục phân! Anh là cục phân sao?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn này mở miệng thật sự là...
“Cậu đang ở đâu?” Hạ Vũ Thiên cũng chẳng so đo, chỉ hỏi, “Đêm nay cậu ngủ chỗ nào?”
Lâm Viễn cực chẳng đã mới trả lời, “Khách sạn XXX.”
“Phòng số mấy?”
“Hỏi lắm như vậy làm gì?” Lâm Viễn mất kiên nhẫn.
“Có nói hay không?” Hạ Vũ Thiên uy hiếp. “Không nói không đón về.”
Lâm Viễn nghĩ bụng, “Sợ chắc!” nhưng ngoài miệng vẫn đáp, “Chưa biết, đang đặt phòng.”
“Khi nào biết nhớ nhắn tin cho tôi.” Hạ Vũ Thiên căn dặn. “Còn nữa, nếu Tống Hy dám động tay động chân với cậu thì cứ thẳng tay phế đi, rõ chưa?”
Khoé môi Lâm Viễn bất tri bất giác giật giật. Lúc này, Tống Hy đã trở lại, Lâm Viễn nói nhanh với Hạ Vũ Thiên, “Thôi nhé.” rồi vờ cúp máy. Lâm Viễn dựng di động lên, di động của anh là loại cục gạch, anh không ngắt máy mà cứ để mở nhét vào túi, đứng lên cùng Tống Hy hướng về phía thang máy.
“Vũ Thiên gọi à?” Tống Hy hỏi.
“Ừ.” Lâm Viễn không giấu giếm, gật gật.
“Gọi làm gì?” Tống Hy cười. “Lo cho cậu?” hai người vừa nói chuyện vừa bước vào thang máy.
“Ờ. Anh ta nói nếu anh dám động tay động chân thì cứ phế anh đi, sau đó anh ta sẽ đến huỷ thi diệt tích.”
“Ha ha...” Tống Hy cười vang, thang máy dừng lại ở tầng mười một, hai người bước ra, Tống Hy dùng chìa khoá mở cánh cửa phòng 11-7. Lâm Viễn cau mày. “Số này mang điềm gở, đã tầng mười một còn phòng số bảy.”
“Có gì gở chứ?” Tống Hy cười hỏi.
Lâm Viễn vểnh môi. “Cứ như nhà ma ấy, không phải số mười một thì là số bảy.”
Đầu dây bên kia, Hạ Vũ Thiên ngắt máy, gọi cho A Thường, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Sau khi vào phòng Lâm Viễn há to miệng nhìn trong ngoài một lượt, cảm thán, “Trời đất... đây là phòng tổng thống trong truyền thuyết sao?”
Tống Hy cởi áo khoác đặt lên sô pha. “Lâm Viễn, trở thành người của tôi đi. Tôi sẽ mang cậu ra nước ngoài, đừng ở đây nữa, lắm thị phi.”
Lâm Viễn đờ người – ha, mượn giặc Tây dụ anh phản quốc theo địch đây!
Lâm Viễn đi thăm thú gần hết phòng liền nhảy lên nhảy xuống ngồi bên cạnh Tống Hy. “Này, tôi có chuyện muốn hỏi chút.”
“Cứ nói.” Tống Hy gật đầu.
“Nhà tôi tổ tiên đều là ba đời làm nông, ba mẹ tôi cũng là giai cấp công nhân thuần tuý, vì sao bọn địa chủ các anh nhìn thấy tôi lại như ruồi bọ thấy phân mà bâu đến vậy?”
Tống Hy kinh ngạc, lập tức bị so sánh của Lâm Viễn chọc cười, lắc đầu đáp, “Không ai nói cho cậu nguyên nhân?”
Lâm Viễn lắc đầu. “Không có.”
“Để tôi cho cậu xem cái này.” Tống Hy lấy từ trong túi ra một cái bóp, rút một tấm ảnh đưa cho Lâm Viễn. Trên ảnh có bốn người, ba cậu thiếu niên và một cô gái.
“A?” Lâm Viễn chỉ vào hai cậu bé. “Đây không phải anh với Hạ Vũ Thiên trước đây? Đứa nhỏ hơn một chút là Tiêu Thuỵ?”
“Đúng.” Tống Hy gật.
“Còn đây là ai?” Lâm Viễn chỉ vào người con gái xinh xắn nhã nhặn kia.
“À.” Tống Hy nói. “Hồi ba đứa bọn tôi còn nhỏ, vì gia cảnh nên thường bị truy sát, cha nuôi đã thu dưỡng bọn tôi rồi đưa ra nước ngoài lánh nạn, đây là chị của Tiêu Thuỵ, tên Tiêu Linh, phụ trách việc chăm sóc bọn tôi.”
“À, hèn chi quen mắt vậy, giống Tiêu Thuỵ ghê.” Lâm Viễn xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Cậu đúng là đồ ngốc.” Tống Hy chán ngán đứng lên, vào nhà tắm tìm một cái gương nhỏ đi tới đưa Lâm Viễn. “Có biết vì sao tôi nói Tiêu Thuỵ là thế thân của cậu mới phải không? Tự nhìn xem, cô ấy giống ai?”
Lâm Viễn chưa hiểu gì, cầm gương, thoáng cái đần mặt ra. Thảo nào nhìn thấy quen quen, thì ra Tiêu Linh cùng anh cảm giác như long phượng thai.
“Ây...” Lâm Viễn bối rối. “Chuyện này...”
“Tiêu Linh là giấc mộng thuở niên thiếu của tôi và Vũ Thiên.” Tống Hy bỏ gương xuống, dựa vào sô pha nói. “Chúng tôi khi ấy đều đã từng nằm gai nếm mật, mười mấy tuổi tay đã vấy máu, để trốn tránh số mệnh đã định, có cái gì chưa từng trải qua? Thế giới quan của chúng tôi khi ấy vốn là một màu đen bất tận, cho đến khi cô ấy xuất hiện. Những ngày ấy quãng thời gian hạnh phúc nhất là thời điểm được cha nuôi thu dưỡng, cùng sống với Tiêu Linh. Tính cách cô ấy hoàn toàn trái ngược với A Thuỵ.”
Lâm Viễn suy nghĩ, thắc mắc, “Lạnh lùng xinh đẹp cao quý là...?”
“Ha ha.” Tống Hy cười. “Đó là khí chất của cô ấy, thực tế, Tiêu Linh rất đỗi dịu dàng thiện lương.”
“Khỏi nói cũng biết, chắc là bi kịch rồi?” Lâm Viễn nhớ tới lối cư xử của Hạ Vũ Thiên.
“Cô ấy đã qua đời, trong một vụ nổ.” Tống Hy thở dài. “Về sau tôi cùng Hạ Vũ Thiên tách khỏi cha nuôi, hoạt động độc lập, nên dù bọn tôi có coi trọng cậu thế nào, người quen biết bọn tôi cũng sẽ không hoài nghi.”
Lâm Viễn nghe đến đây, vô thức cau mày. Hạ Vũ Thiên cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến chuyện này, cả người Hạ gia cũng vậy, đến Hạ Vũ Kiệt suồng sã với anh như thế cũng không nói qua... So với trong tưởng tượng, sự tình phức tạp hơn nhiều, cái chết ngay trên bàn mổ của lão gia kia có lẽ không đơn giản, chuyện này đến tột cùng có bao nhiêu huyền cơ? Tất cả đều là kế hoạch của Hạ Vũ Thiên? Hay là do người khác đặt bẫy anh ta, để rồi sau đó anh ta tương kế tựu kế? Thật sự đúng là rối như bòng bong!
“Lần này giao cậu cho tôi...” Tống Hy đột nhiên tới gần hơn, nhìn Lâm Viễn chăm chú. “Tôi dù biết, có khả năng là kế hoạch của Hạ Vũ Thiên nhưng vẫn không thể cự tuyệt.”
Lâm Viễn nhăn nhó. “Này... tôi và cô ấy khác nhau mà, về sinh lý giới tính khác nhau, diện mạo tương đồng nhưng tính cách một trời một vực, vậy nên các anh cần phải nhìn thấu triệt bản chất, đừng bị vẻ ngoài mê hoặc.”
Tống Hy nghe xong điềm nhiên nở nụ cười, phủ nhận, “Tôi không cho là như thế.”
Lâm Viễn chột dạ, e rằng chuyện sắp sửa tới sẽ càng thêm phiền hà.
“Có một số việc tôi mong cậu khi rảnh hãy lựa lời mà hỏi Hạ Vũ Thiên.” Tống Hy đứng lên. “Nhưng thấy cậu tôi rất có hứng, theo tôi chơi mấy ngày đi.”
Lâm Viễn ngây ngô gật đầu. Bất ngờ nha, cứ tưởng Hạ Vũ Thiên bị ám ảnh từ thời thơ ấu, không ngờ là vì đối tượng thầm mến đã không còn, quả là số phận. Đàn ông khi không chiếm được thứ gì thì vĩnh viễn coi thứ đó là đẹp nhất, đáng sợ nhất chính là yêu thầm người ta mà chưa kịp nói ra, tình yêu chưa kịp giãi bày, người kia đã từ giã cõi đời, để rồi chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng. Nói trắng ra, nếu người kia không đi, mười năm sau không biết chừng sẽ trở thành cô vợ đồng cam cộng khổ với anh ta, rồi đến khi ly hôn, đi tìm kẻ thứ ba, đánh nhau chửi um sùm lên hội hoà giải, chưa hẳn đã có hình tượng hay ho như bây giờ. Hạ Vũ Thiên chịu đau thương, trúng một dao hiểm, à... cả Tống Hy nữa. Lâm Viễn anh xin được mặc niệm cho bọn họ trong ba phút.
Đêm đó, theo yêu cầu của Lâm Viễn, A Thường mang notebook đến cho anh, Lâm Viễn ôm cái máy cùng một gói lớn đồ ăn vặt Hạ Vũ Thiên dặn A Thường đưa cho chạy về phòng, tại khách sạn cũng giam mình trong bốn bức tường!
Lâm Viễn mở máy liền thấy icon QQ góc bên phải loé lên, híp mắt nhìn avatar, chưa gặp qua.
Săm soi, thấy câu – “Máy của cậu kiểu gì ngay cả AV cũng không có?”
Người dùng ẩn danh đang chat thì ra là Hạ Vũ Thiên.
“Hứ!” – Lâm Viễn mắng – “Hạ Vũ Thiên, dám động vào máy của ông!”
Lâm Viễn vừa mắng xong, đầu bên kia lại quăng tới hình một con gấu trúc thô thiển tay cầm đoá hoa hồng, cửa sổ chat chớp động – “Người đẹp, đến đây chụt một cái!”
Môi Lâm Viễn rớt xuống – Hạ Vũ Thiên, lấy chiêu này tán gái, đứa trên mười bốn tuổi còn có thể mắc câu sao? Liền tặng một đống phân cho anh ta.
“Đang làm gì đó?” – Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn lấy từ trong túi ra một hộp bánh trứng, vừa nhai vừa uể oải đánh – “Ở trong phòng.”
Hạ Vũ Thiên xuất ra cái mặt che miệng cười – “Đáy túi có gì í.”
Lâm Viễn chun mũi, với lấy cái túi, thấy một hộp cứng bèn tò mò – “Gì đây? Bom?”
“Đồ chơi người nhớn.” – Hạ Vũ Thiên dùng emoticon bỉ ổi đáp lại.
Lâm Viễn dè bỉu, tìm kéo gỡ cái hộp ra xem – là thứ anh định mua cho Hạ Vũ Thiên, một ly kem hình đống phân đặt trong hộp cách nhiệt.
Lâm Viễn nhìn chòng chọc ly kem kia sửng sốt hồi lâu, cái này hơi khác, trên đỉnh có hai con ruồi.
“Vừa ăn xong.” – QQ hiện lên.
Lâm Viễn há miệng, đánh – “Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên? Vì sao qua mạng lại đáng yêu thế?”
Hạ Vũ Thiên gửi đến hình một con gấu trúc đắc ý – “Người ta vốn đáng yêu mà, chẳng qua cậu không phát hiện ra thôi, trên giường tôi còn đáng yêu hơn nữa, có muốn thử không?”
Lâm Viễn liền đáp lại bằng hình ảnh dựng thẳng ngón tay giữa lên.
Hạ Vũ Thiên lại gửi tới một cái mặt thương tâm – “Viễn Viễn, tôi nhớ cậu!”
Lâm Viễn liên tục bị kinh hách, bắn ra hình con thỏ Tzuki tung cái bàn – “Anh mẹ nó uống nhầm thuốc?!”
Hạ Vũ Thiên đưa ra hình một con heo đen đang cọ cọ người đẹp – “Người ta thấy hối hận, muốn tới đón cậu.”
Lâm Viễn nhướn nhướn mày – “Khỏi cần, Tống Hy tốt lắm.”
Hạ Vũ Thiên đánh một chuỗi dấu chấm – “Cậu nhanh như thế đã thay lòng đổi dạ?” – ôm ngực.
Lâm Viễn quăng sang cái mặt khinh bỉ – “Cứ giả chết tiếp đi!”
Hình một con mèo nhỏ lăn qua lăn lại hiện lên – “Buồn ơi là buồn!”
Lâm Viễn sụ mặt – “Dù gì anh cũng là đại ca xã hội đen, bỏ ngay cái trò giả nai cho tôi nhờ!”
“Vậy đi!” – Hạ Vũ Thiên đột nhiên đánh cái emoticon nảy ra sáng kiến – “Tôi sẽ gặp trộm cậu! Đầu tiên lén trốn viện, chuồn đến phòng cậu, rồi đôi ta lén XXOO!”
Lâm Viễn nhăn mặt – “Thần kinh! Tôi đang ở tầng mười một, có giỏi lăn đến đây xem?!”
Bên kia im lặng trong phút chốc – “Tới đây!” – QQ đăng xuất.
Lâm Viễn kinh ngạc, gõ tạch tạch nhưng không thấy Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Không phải đến thật chứ?” Lâm Viễn trợn tròn mắt, đúng lúc ấy, có người gõ cửa.
“Cứ vào.” Lâm Viễn kêu, Tống Hy mở cửa, tựa vào cạnh cửa. “Lâm Viễn, bên dưới có quầy bar, cậu có muốn đi không? Tôi muốn làm mấy chén.”
“Tôi không uống rượu.” Lâm Viễn chỉ chỉ gói to bên người. “Anh cứ đi đi, đừng để ý đến tôi.”
Tống Hy nhún vai, đoạn tìm giấy ghi số di động của mình đưa Lâm Viễn. “Có chuyện thì tìm tôi, muốn ăn gì thì gọi điện thoại kêu phục vụ mang đến.”
“Ừ.” Lâm Viễn gật đầu, khoát tay ý bảo anh ta nhanh đi đi.
Thế rồi tiếp tục nghịch máy, lòng thoáng bất an, Hạ Vũ Thiên không chạy đến đây thật chứ?
Đang vò đầu bứt tai, chợt nghe thấy tiếng “Reng reng~” từ chuông cửa truyền đến.