Văn Thanh Tuệ không hiểu, nhìn người đàn ông đang cẩn thận giúp cô chải sấy mái tóc dài, trong lòng bất ngờ hiện lên một cảm giác khó hiểu.
Từ lúc cô bị thương, Thiệu Chí Dương hình như cũng không dời đi lực chú ý mà cứ thế cưng chiều cùng yêu thương cô, coi cô như một pho tượng gốm dễ vỡ, một đứa con nít, chẳng những không cho cô làm việc nhà, thậm chí còn bá đạo không cho cô chống gậy đi làm, mà ở nhà làm việc.
Còn anh từ lúc cô nằm trong bệnh viện đến giờ ở nhà nghỉ ngơi, cũng không thấy anh đến công ty làm việc, cả ngày ở trong nhà cô.
Chỉ cần cô vừa thức dậy, anh sẽ xuất hiện ở trước cửa phòng cô, bưng lên bữa sáng vẫn đang còn nóng hổi cho cô ăn.
Sau đó, bởi vì không thể đi lên phòng làm việc trên lầu 2, cô chỉ có thể đem mấy thứ đến phong khách, cô chỉ cần ngồi vẽ hình, sau khi vẽ xong, sẽ gọi cho Đàm Y đến lấy bản thiết kế, sau đó dùng điện thoại gọi đến nếu như muốn sửa gì đó, mà trong những lúc này, anh cũng ở trong phòng khách , nhàn hạ mà xem giấy tờ, có đôi khi, còn đi đổi cho cô ly trà đã nguội thành nóng.... Tóm lại, cô nhất định phải ở trong tầm mắt của anh.
Đến bữa ăn, anh sẽ qua nhà anh mang bữa tối về, ăn trong phòng ăn của nhà cô.
Sau khi ăn xong, sẽ đưa cô đến phòng tắm, để cô tắm rửa, bởi vì chân bị thương, cô không thể tự mình gọi đầu, cô muốn đến spa gội đầu, anh cũng không cho cô đi đâu cả, vì vậy anh chỉ còn có cách tự mình cúi người, giúp cô gội đầu trong phòng tắm.
Lúc đó, cô kinh ngạc đến mức quên luôn từ chối, chỉ có thể tùy ý anh luồn tay qua mái tóc mình nhẹ nhàng chà cho cô.
Cô cũng không biết, da đầu và tóc cô lại mẫn cảm như vậy, mỗi khi ngón tay của anh đụng đến, trái tim của cô sẽ đập loạn lên, hai gò má đỏ hồng.
Anh nhất định biết cô đang đỏ mặt, nhưng lại chưa bao giờ chọc cô, ngược lại, anh còn làm như mình không biết.
Sau khi tắm rửa xong, anh sẽ đem cô ôm về phòng, thay cô làm khô tóc, như bây giờ.
"A Dương, cậu không đến công ty làm việc thật không sao chứ, ông chủ không đuổi việc cậu sao?" Mấy ngày trôi qua, Văn Thanh Tuệ không nhịn được mà hỏi Thiệu Chí Dương.
"Tớ vừa mới thay đàn anh lấy được một dự án, bây giờ đàn anh đang Long Tâm đang cực kỳ vui mừng, cho tớ được nghỉ 2 tuần có lương." Vừa trả lời cô, Thiệu Chí Dường cầm 1 nắm tóc dài, cẩn thận sấy tóc cho cô, để không làm đau cô, cũng không để gió nóng của máy sấy đến gần má trắng mịm của cô.
Văn Thanh Tuệ có mái tóc dài mềm mại và thẳng, có thể đi chụp hình quảng cáo tóc đẹp, do bản thân cô không muốn đi làm người mẫu quảng cáo, chứ nếu không cô sẽ thành công,..... Thiệu Chí Dương đối với mái tóc dài của cô, yêu thích không thể buông tay.
"Được nghỉ hai tuần, cho nên cậu mới không đến công ty phải không? Nhưng đến lúc đó tớ cũng phải đến công ty làm việc." Ở nhà 1 tuần, lại còn mấy ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, nếu tính ngày, Thiệu Chí Dương không phải là còn mấy ngày là đi làm rồi sao, vì vậy cho nên Văn Thanh Tuệ vui mừng hỏi, cho rằng bản thân có thể được ra khỏi phạm vi ngoài phòng.
"Cậu không thể." Không hề nghĩ ngợi mà nhanh chóng cự tuyệt cô, "Cậu đừng quên tớ còn một đống ngày nghỉ phép chưa dùng đến, tớ tích lũy trong 2 năm qua, bây giờ lấy ra dùng, mà chân của cậu còn chưa lành, không cho phép cậu đi đâu." Sấy tóc cũng xong, anh vừa lòng nhìn thành quả của mình, kiên quyết nói.
"Làm sao có thể như vậy? Tớ không tin đàn anh lại cho cậu nghỉ nhiều như vậy." Buộc tóc lên, Văn Thanh Tuệ nói ra sự thật.
Đàn anh của Thiệu Chí Dương và Lăng Khấu cùng là loại tư bản hút máu giống nhau, nếu không phải Thiệu Chí Dương lập công lớn, tuyệt đối sẽ không cho Thiệu Chí Dương nghỉ nhiều như vậy, nhưng mà 2 tuần lễ cũng là giới hạn cuối cùng, nghỉ nhiều hơn chắc chắn sẽ không được.
"Không sao, cùng lắm thì để đàn anh đuổi việc tớ cũng được." Thiệu Chí Dương nhún nhún vai, bộ dạng không có gì, cất máy sấy tóc đi.
"Anh ấy đuổi việc cậu mới lạ." Cô phản bác, sau đó cả người ủ rũ: "Vậy là, trước khi chân tớ đỡ hơn, tớ vẫn phải ở trong phòng này à." Giọng nói nghe rất đáng thương.
Thiệu Chí Dương nhìn vào mắt cô: "Muốn đi ra ngoài sao."
Thật ra thì anh cũng biết, để cô suốt ngày trong nhà cũng đang làm khó cô, nhưng bác sĩ nói chân của cô cần phải nghỉ ngơi mới có thể nhanh hồi phục, cho nên anh cố làm mọi chuyện để cô không cần động đến chân.
"Đúng đúng đúng, A Dương, cậu xem nè, tớ đã lâu không phơi nắng rồi, da của tớ cũng biến thành tái nhợt." Để chứng minh, cô vén tay áo lên, để cho anh xem da của cô tái nhợt nổi rõ những mạch máu lên
Tình huống này khiến trái tim Thiệu Chí Dương nổi lên mâu thuẫn.
"Thật đúng là trắng không có chút máu." Anh gật đầu đồng ý: "Nhưng còn chưa đầy 2 ngày nữa cậu đi bỏ thạch cao, đến lúc đó cậu còn phải làm vật lý trị liệu, lúc đó là có thể ra ngoài, cho nên cậu ngoan ngoãn chút, đợi thêm 2 ngày nữa, tớ đảm bảo sau này cậu khỏe, tớ sẽ dẫn cậu đi khắp nơi, được không?" Anh thử nói ra điều kiện trao đổi, bàn tay không kìm được mà khẽ vuốt ve, xoa cánh tay trắng bệch của cô, dọc theo mạch máu mà xoa. (an: chị ơi, da chị dùng gì mà không ra ngoài tuần đã trắng bạch ra thế? Sao em ở trong nhà cả tuần, cả tháng mà lúc nào cũng cứ như vừa chui ra từ lò than thế, hu hu)
Một hồi tê tê, từ đầu ngón tay anh truyền đến, nhịp tim của cô lại mất đi tốc độ, mà gương mặt cũng dần dần đỏ lên.
Cô không biết bộ dạng lúc này của mình sẽ có bao nhiêu người say đắm, nhưng ít nhất, nhìn thấy bộ dạng này của cô thì miệng lưỡi Thiệu Chí Dương bắt đầu khô, chỉ muốn đem hai cánh môi đang mím lại kia, ngậm vào nếm thử mùi vị.
Có lẽ do không khí lúc này quá tuyệt, có lẽ do cô quá mê người, Thiệu Chí Dương không thể nào khống chế tình cảm của mình, anh vươn tay, nâng đầu đang rũ xuống vì xấu hổ của cô, muốn cô nhìn anh.
"Tuệ." Giọng nói anh có chút khàn khàn, dùng một giọng nói thân mật khẽ gọi cô.
Văn Thanh Tuệ không biết có phải mình lại đang nằm mơ không, bởi vì cảm giác này, giống hệt như trong những giấc mơ của cô cho nên trong tích tắc, cô bị dọa cho ngây ngốc.
Nhìn ánh mắt, cùng vẻ mặt mong đợi kia, đã phá hủy hoàn toàn lý trí còn sót lại của Thiệu Chí Dương.
Hai bàn tay đặt trên gương mặt cô, giống như đang nắm lấy một thứ bảo vật quý giá nhất, anh cúi đầu hôn lên vành môi đỏ mọng mà mình ngày nhớ đêm mong, nhẹ nhàng nếm thử.
Cô, đang nằm mơ sao?
Đầu tiên Văn Thanh Tuệ kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó run rẩy khẽ khép mắt lại.
Cô rất tin tưởng rằng, Thiệu Chí Dương sẽ không bao giờ hôn cô như vậy, cho nên chắc cô đã ngủ lúc nào không hay, mới có thể nằm mơ thấy anh hôn cô, dùng phương thức quý trọng này mà yêu thương.
Thiệu Chí Dương dùng lưỡi khẽ liếm qua hai mảnh môi đang mím lại của cô, anh không vội đi vào, mà đang quyến rũ cô từ từ, chờ đợi cô hoàn toàn nở rộ vì anh, trên môi truyền đến cảm xúc tê dại, khiến cô khẽ hô "ưm", đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên chủ động khẽ nhếch lên, để nghênh đón lưỡi anh, để anh tiến sâu vào.
Thật ra nụ hôn kia cũng không kịch liệt, nhưng lại khiến Văn Thanh Tuệ mềm nhũn, giống như bông gòn, chỉ có thể dán chặt vào ngực anh.
Thấy cô nghênh hợp cùng chủ động, khiến anh càng hôn sâu hơn.
Đầu lưỡi khẽ liếm khắp nơi, ôm cô thật chặt, sau đó để mặc anh liếm, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới không cam lòng buông cô ra, để cô hô hấp, nhưng anh lại không muốn rời xa môi cô, lại hôn lên trán cô, gò má, cùng cổ cô.
Văn Thanh Tuệ hít từng ngụm không khí, bộ não lúc này đang đình công, chỉ có một màu trắng.
Giấc mơ này, cũng quá chân thực, khiến cô không thể không tự nói với mình, đây mới giống giấc mơ thật sự.
Mở con mắt đang ươn ướt, cô nhìn người đàn ông trước mặt, con mắt này, cái mũi này.... Nói cho cô biết đây là Thiệu Chí Dương, là người đã cùng với cô từ bé, cũng là người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ, cũng là người đã từng nói không thể cùng cô có quan hệ yêu đương được.
"Vì sao.....lại hôn tớ?" Cô run rẩy hỏi, sợ câu trả của anh sẽ là "Tớ nhận lầm người", đáp án như vậy nhất định sẽ khiến cô đau đớn cùng tan nát cõi lòng.
Nghe được câu hỏi của cô, anh dừng lại nụ hôn đang chuẩn bị đặt xuống cổ cô, nhìn vào mắt cô, thấy được trong ánh mắt này là sợ hãi cùng lo lắng.
"Bởi vì, Tuệ, anh yêu em, ở bên anh được không em?" Hai bàn tay lại áp lên mặt cô, không để cho cô di chuyển, cũng không để cô trốn tránh, anh nghiêm túc nói: "Chia tay với Lăng Khấu, làm bạn gái anh, anh sẽ yêu thương em nhiều hơn so với anh ta, cũng cưng chiều em, yêu lại càng yêu chiều em hơn."
"Chuyện này....là tớ đang nằm mơ sao?" Trong mắt cô hiện lên nước mắt, nhưng cô cố kiềm nén lại: "Còn cậu, đang đùa tớ phải không?" Nếu không, cô cho rằng mình đang nghe những câu chữ tuyệt vời nhất trên đời này.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, có chút tức giận khi thấy cô nghĩ mình đang đùa giỡn.
"Tuệ, anh không đùa, anh tuyệt đối không phải loại người đùa giỡn tình cảm với em, anh nghiêm túc, anh thật sự muốn được ở cùng em."
"Nếu đây là giấc mơ, tuyệt đối sẽ là giấc mơ đẹp nhất, vì cậu có thể nói ra những câu này, lại còn nói cậu yêu tớ." Cô từ từ khép mắt lại, bờ môi khẽ nói ra những tâm sự yếu ớt.
Bởi vì cô luôn tin rằng Thiệu Chí Dương không thể nào yêu cô, cho nên cô cũng không cách nào tin tưởng, Thiệu Chí Dương thật sự yêu cô.
Thấy cô giống con đà điểu muốn trốn tránh, cái miệng nhỏ nói ra những lời nói khiến anh vừa tức vừa đau lòng, Thiệu Chí Dương không dùng lời nói, mà trực tiếp dùng hành động biểu đạt.
Anh hôn cô, dùng nụ hôn ngọt ngào, mạnh mẽ để nói cho cô biết, tất cả đều không phải là giấc mơ.
Anh là thật, và anh cũng thật yêu cô, thật lòng muốn được ở bên cô.
Mãi mãi bên nhau.