Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 6: Chương 6: Bạch Cốt Thiết Bài




Dù có nghe tiếng bước chân Bạch Phụng tiến đến gần từ phía sau, nhưng Tiểu Bình vẫn không quay người lại. Nó chỉ thở dài khi nghe thanh âm của Bạch Phụng vang lên:

- Đệ vẫn buồn vì mãi vẫn chưa nghe sư phụ đáp lại nguyện vọng của đệ.

Tiểu Bình quay lại:

- Đệ nào dám buồn. Vì đó là lỗi của đệ, đã khước từ chuyện bái sự độ nào!

- Vậy tại sao vẻ mặt đệ lại tỏ ra đăm? Nhớ cảnh hoạt náo bên ngoài ư?

Tiểu Bình gượng cười:

- Đối với đệ, cảnh nhiệt náo bên ngoài lúc nào cũng kèm theo những hiểm nguy bất trắc mà để tồn tại đệ vẫn luôn phải đối phó. Đệ đăm chiêu là vì nguyên nhân khác?

- Nguyên nhân nào?

Tiểu Bình vẫn cười gượng:

- Đệ có nói ra vị tất Phụng tỷ dám giải thích cho đệ rõ. Chi bằng không nói còn hơn.

Bạch Phụng trợn to hai mắt:

- Ngoài những gì có liên quan đến cấm điều của bổn môn, còn chuyện gì khác mà tỷ không dám giải thích?

- Có đấy! Giả dụ như đệ muốn hỏi tại sao mọi người ở đây luôn có thái độ giữ kẽ, mỗi khi họ đang nói chuyện hễ đệ đến gần thì họ liền im bặt, tỷ sẽ giải thích ra sao nào. Có phải vì họ chưa tin đệ?

- Sao họ lại không tin đệ? Cũng như họ, đệ dù sao cũng là môn nhân bổn cung, tuy không lâu năm như họ nhưng đệ vẫn là người của bổn môn suốt một năm qua. Họ đâu có gì để phải nghi kỵ đệ. Có chăng ...

- Sao?

Bạch Phụng thở dài:

- Kỳ thực họ cũng như tỷ, có nhiều điều thuộc về cấm điều của bổn môn, họ không thể công khai bàn bạc nếu có đệ đến gần họ. Về việc này, tỷ nghĩ, đệ đừng để tâm và đừng phiền trách họ.

Tiểu Bình bất bình:

- Như vậy rõ ràng mọi người ở đây vẫn nghi kỵ đệ. Bằng không tại sao họ thì biết rõ mọi cấm điều của bổn môn còn đệ thì không? Huống chi ... Hừ! Mà thôi, đệ không nói nữa đâu, kẻo đến tỷ cũng cho là đệ đang cố tình dò xét!

- Dò xét? Mà đệ có dò xét thì ích gì? Đệ đâu thể ly khai chốn này để đem những điều đã dò xét nói cho ngoại nhân biết?

Tiểu Bình cười lạt:

- Tỷ nói không sai! Đó chính là điều làm cho đệ phải tự xét lại. Đệ đã là người của bổn môn, sống chết gì đệ cũng mãi mãi lưu ngụ ở đây, vậy ích lợi gì mà mọi người không cho đệ biết hết tất cả mọi cấm điều của bổn môn? Họ sợ đệ nói cho ngoại nhân biết ư? Đệ còn có cơ hội thoát khỏi Bạch Cốt Cốc này sao?

Thanh âm của môn chủ Bạch Cốt Môn bỗng vang lên ngay lúc Tiểu Bình vừa dứt lời:

- Sao ngươi lại không còn cơ hội? Và đó là lý do khiến ta ra lệnh cho mọi người không được thố lộ tất cả cho Bạch Tiểu Bình ngươi!

Vút!

Mỹ phụ lại xuất hiện một cách kỳ quái như bao lần trước đó. Nhưng Tiểu Bình vì đã rõ đó chính là khinh thân pháp công phu nên từ lâu không còn lấy làm kinh ngạc nữa!

Tiểu Bình vội thi lễ:

- Môn chủ đã đến!

Mỹ phụ đưa mắt nhìn Bạch Phụng:

- Hãy để sư phụ ở lại một mình với Bạch Tiểu Bình.

Chờ khi Bạch Phụng đi khuất, Tiểu Bình vội lên tiếng:

- Xin Môn chủ thứ tội. Vì thuộc hạ tự biết đã đòi hỏi quá đáng, vượt quá phận sự của thuộc hạ.

Mỹ phụ thay vì quở phạt như Tiểu Bình đã nghĩ, nhưng mỹ phụ lại lắc đầu thở dài:

- Niên kỷ của ngươi chỉ mới mười lăm? Và ngươi kể từ tấm bé đã không có người thân thích, kể cả sư phụ cũng không?

Tiểu Bình cúi đầu, né tránh ánh mắt nhìn phần nào nghiêm khắc của mỹ phụ:

- Phải chăng tất cả những gì thuộc hạ đã tâm sự với Phụng tỷ, môn chủ đều thông tỏ?

Lời đáp của mỹ phụ đương nhiên không ngoài những suy đoán của Tiểu Bình:

- Bạch Cốt Cốc không phải là nơi có địa thế rộng khắp, và Bạch Cốt Môn cũng không phải có quá nhiều thuộc hạ. Làm môn chủ như ta sẽ bị mọi người chê trách, nếu khinh suất bỏ qua bất kỳ một động tĩnh nào dù nhỏ. Ta nói như thế để ngươi hiểu rằng nếu Bạch Phụng không chịu bẩm báo mọi sự thật về ngươi thì ta cũng có nhiều biện pháp khác để tỏ tường tất cả. Vì thế, ngươi không được oán trách Bạch Phụng. Trái lại, ngươi còn phải cảm kích vì nhờ có một hảo tỷ tỷ như vậy, ta và mọi người ở đây mới hiểu thấu đáo về ngươi, cũng là hiểu một cách cặn kẽ về nguyện vọng của ngươi.

Câu nói cuối cùng của mỹ phụ thật sự gây bất ngờ cho Tiểu Bình:

- Môn chủ muốn nói ...

Mỹ phụ mỉm cười:

- Ta đã thu xếp cả rồi. Bắt đầu ngày mai sẽ có người thay ta truyền thụ cho ngươi võ công.

Tiểu Bình ngỡ như nghe lầm nên ấp úng hỏi thêm:

- Môn chủ chấp thuận ... nhận thuộc hạ làm ... làm đệ tử?

Cố tình như không nghe Tiểu Bình hỏi, mỹ phụ lại nói tiếp:

- Còn có rất nhiều điều ngươi cần phải có người giáo huấn cẩn thận. Cũng bắt đầu từ ngày mai sẽ có người thay ta chỉ điểm cho ngươi về chữ nghĩa thánh hiền, về những kinh lịch cần phải am hiểu trên giang hồ, thuật xử thế, đạo làm người và nhất là cách cư xử với kẻ dưới, giả như ngươi sau này sẽ thay ta làm Môn chủ Bạch Cốt Môn.

Tiểu Bình hoàn toàn bàng hoàng:

- Sư phụ ...?

Mỹ phụ lắc đầu và nửa đùa nửa thật hỏi Tiểu Bình:

- Nếu ta bảo ngươi phải gọi ta là dưỡng mẫu, ngươi nghĩ thế nào?

Không dám nghĩ là mỹ phụ đang đùa, Tiểu Bình thất kinh khom người quỳ xuống:

- Được môn chủ thu nhận làm đệ tử, Bạch Tiểu Bình đã thấy là may mắn lắm rồi. Phận thấp hèn như Tiểu Bình nào dám mơ đến chuyện gọi người là dưỡng mẫu.

Mỹ phụ bảo:

- Ngươi không dám mơ nghĩ là đúng, nhưng bảo ngươi có thân phận thấp hèn là sai.

Hãy đứng lên đi và từ nay đừng bao giờ ngươi tự đánh giá về ngươi quá thấp như vậy. Có phải ngươi vẫn chưa biết từ lúc có ngươi xuất hiện cho đến tận bây giờ vô tình ngươi đã đem đến luồng sinh khí mới mẻ cho mọi người ở đây chăng?

Tiểu Bình tuy vẫn quỳ nhưng đã dám ngước mắt nhìn mỹ phụ:

- Thuộc hạ đã đem đến luồng sinh khí mới mẻ như thế nào, Môn chủ!

Mỹ phụ cau mặt:

- Ngươi định thử thách lòng nhẫn nại của ta sao, Tiểu Bình? Ta phải nói như thế nào để ngươi không khước từ đề xuất của ta như ngày đầu tiên ta gặp ngươi và đã bị ngươi khước từ?

Chợt hiểu đó là ý định sẽ không bao giờ thay đổi của mỹ phụ, Tiểu Bình bèn sụp người lạy ba lạy:

- Hài nhi Bạch Tiểu Bình xin đa tạ ân thành toàn của dưỡng mẫu.

Mỹ phụ cười thích thú:

- Bình nhi ngoan lắm. Đứng lên đi, dưỡng mẫu đã nhận đủ lễ của Bình nhi rồi! Hãy đứng lên nào!

Câu chuyện sau đó được tiếp tục, lúc Tiểu Bình lần đầu tiên được mỹ phụ đưa vào Biệt Hành Cốc, nơi lưu ngụ của một mình Môn chủ Bạch Cốt Môn. Mỹ phụ bảo làm, Tiểu Bình vì phải phải lắng nghe nên không dám tự ý đảo mắt nhìn khắp nơi trong Biệt Hành Cốc.

- Bình nhi đừng than phiền với Bạch Phụng, rằng mọi người như có thái độ xa lánh, hay theo Bình nhi nghĩ đó là họ nghi kỵ?

Tiểu Bình không dám đáp lớn vì không khí ở Biệt Hành Cốc có phần nào quá nghiêm cẩn:

- Bình nhi nhờ đã biết đó là mệnh lệnh của dưỡng mẫu nên hiểu ra là bản thân đã nghĩ sai.

Mỹ phụ lắc đầu:

- Bình nhi nghĩ không sai, chứng tỏ dưỡng mẫu đã chọn không lầm ngươi, Bình nhi rất tinh ý và cũng rất nhanh nhạy mẫn cảm, chính là người mà bổn môn đang cần.

Luôn đợi những lời quở phạt của mỹ phụ và đáp lại Tiểu Bình chỉ nhận toàn là những bất ngờ. Vì thế, bất giác Tiểu Bình ngồi ngay người lên:

- Nếu là vậy, nếu dưỡng mẫu đang thật sự cần Bình nhi, dù là cần đến sinh mạng Bình nhi quyết chẳng từ nan.

Mỹ phụ liền trách, và lần này cũng khiến Tiểu Bình bất ngờ:

- Chớ nói nhảm! Tại sao bao nhiêu người ở bổn môn lại cần đến sinh mạng của Bình nhi? Trái lại, Bình nhi cần phải sống. Vì Bình nhi có sống thì mọi người mới có cơ hội sống.

Tương tự, Bình nhi sống ở đâu thì mọi người cũng nhờ Bình nhi mà được sống ở đó. Lời dưỡng mẫu vừa nói có lẽ Bình nhi khó mà hiểu?

Không thể để dưỡng mẫu thất vọng một khi đã được khen nào là tinh ý, nào là nhanh nhạy và mẫn cảm, Tiểu Bình đáp:

- Nếu hiểu đúng những gì dưỡng mẫu định nói thì phải chăng dưỡng mẫu có ý ám chỉ việc Bình nhi có tấm thân Bách độc bất xâm?

Ngỡ có thể gây bất ngờ cho dưỡng mẫu, Tiểu Bình lại bị bất ngờ khi nghe dưỡng mẫu bảo:

- Không sai! Và dưỡng mẫu còn kỳ vọng nhiều hơn ở Bình nhi, nào phải chỉ trông mong vào tấm thân bách độc bất xâm như Bình nhi vừa đoán?

Tiểu Bình ngơ ngác:

- Ở Bình nhi còn có gì đáng để dưỡng mẫu kỳ vọng?

Mỹ phụ mỉm cười:

- Có đấy! Chính là Linh Xà Đơn, vật mà trước kia có lẽ Bình nhi đã từng tìm thấy ở đáy Vục Xà Cốt nhưng không biết đó là Linh Xà Đơn.

Tiểu Bình lại ngơ ngẩn:

- Nếu là vậy, ngoài hai vật mà Bình nhi đã tìm thấy ở đáy Vực Xà Cốt là Thiên Niên Hà Thủ Ô và bí kíp Vô Vi, kỳ thực Bình nhi không hề biết Linh Xà Đơn là vật có hình thù như thế nào?

- Thật sự Bình nhi không hề tìm thấy Linh Xà Đơn?

Sợ mỹ phụ cho bản thân là người dối trá, Tiểu Bình vội đáp:

- Lẽ nào dưỡng mẫu không tin ở Bình nhi? Thiên Niên Hà Thủ Ô thì Bạch Liễu đã chiếm đoạt, còn bí kíp Vô Vi thì ngoài quyển sách mỏng đã bị Bình nhi phá hủy có lẽ chỉ còn lại năm bức đồ hình đã được Bình nhi khắc họa lại vào một mảnh gỗ!

- Là một hay hai mảnh gỗ?

Vừa hỏi mỹ phụ vừa nghiêng người lấy từ chỗ khuất ở cạnh đó ra hai mảnh gỗ và ở mảnh nào cũng có đủ năm bức đồ hình.

Đặt hai mảnh gỗ trước mặt Tiểu Bình, mỹ phụ hỏi:

- Hai mảnh gỗ này tuy đều có đủ năm bức họa hình nhân, nhưng lại có nhiều điểm dị biệt. Nếu dưỡng mẫu đoán không lầm thì đây là tiểu kế của Bình nhi nhằm để đối phó với Bạch Liễu có lẽ đã luôn uy hiếp Bình nhi?

Tự biết hai mảnh gỗ này là do mỹ phụ nhặt được lúc cùng Bạch Phụng phát hiện Tiểu Bình đang ẩn ở Vực Xà Cốt, lần đầu tiên Tiểu Bình được dịp đề cập đến chuyện bị Bạch Liễu uy hiếp:

- Bạch Liễu tuy rất gian xảo, ngoài việc đã chiếm đoạt Thiên Niên Hà Thủ Ô còn buộc Bình nhi phải đọc cho mụ nghe toàn bộ kinh văn Vô Vi bí kíp, nhưng Bình nhi vẫn có cách đối phó. Đầu tiên Bình nhi đã nhờ may mà kịp thời giấu đi quyển bí kíp, sau đó cứ mỗi ngày đọc cho mụ nghe một đoạn, đủ để cùng mụ trao đổi một bữa ăn. Vì không dám đọc sai kinh văn, huống chi Bình nhi cũng phải lẻn đọc trước mỗi ngày một đoạn, nên dù dám cũng không có đủ thời gian để ngụy tạo thứ kinh văn khác, thế cho nên Bình nhi đành dụng kế lâu dài, trước là khắc họa hai mảnh đồ hình. Một thật một giả, sau là hủy bỏ bí kíp. Chỉ tiếc người tìm đến lúc đó lại là dưỡng mẫu, không phải là Bạch Liễu là người Bình nhi muốn đối phó.

Mỹ phụ vẫn lắng nghe từng lời kể của Tiểu Bình, sau mới hỏi:

- Trước sau Bình nhi đã đọc cho tiện nhân Bạch Liễu nghe được mấy phần bí kíp?

Tiểu Bình cười đắc ý:

- Bình nhi chỉ đọc mỗi ngày một đoạn ngắn, vị chi sau mười ngày mụ chỉ đắc thủ có ba phần.

Mỹ phụ gật gù:

- Vậy là ả vẫn còn khiếm khuyết đến bảy phần?

- Không sai! Cũng may bảy phần còn lại cho đến giờ Bình nhi vẫn còn thuộc.

Mỹ phụ đưa mắt nhìn hai mảnh gỗ:

- Mảnh nào là thật, mảnh nào là giả?

Không cần nghĩ ngợi lâu, Tiểu Bình chỉ ngay vào mảnh đặt bên hữu:

- Đây là mảnh thật!

Có tiếng mỹ phụ thở ra nhè nhẹ:

- Có dấu hiệu để Bình nhi phân biệt thật giả ư?

Tiểu Bình gật đầu:

- Bình nhi đã cố tình chọn mảnh gỗ tốt hơn để khắc họa đúng với những đồ hình trong bí kíp.

Mỹ phụ cầm lấy hai mảnh gỗ để xem qua khắp lượt, sau đó lại đặt xuống trước mặt Tiểu Bình:

- Bây giờ thì mảnh nào là thật?

Biết mỹ phụ chỉ muốn kiểm nghiệm lại cho chắc và thế nào mỹ phụ cũng tráo đổi vị trí của hai mảnh gỗ, Tiểu Bình liền chỉ vào mảnh bên tả:

- Là mảnh này!

Mỹ phụ nghiêm mặt:

- Vẫn dựa vào mảnh gỗ có phần tốt hơn?

Tiểu Bình thừa nhận:

- Dưỡng mẫu cứ xem lại thì rõ. Mảnh gỗ Bình nhi vừa chỉ vẫn là mảnh tốt hơn.

Thở dài, mỹ phụ trao cả hai mảnh gỗ cho Tiểu Bình:

- Dưỡng mẫu lại thấy hai mảnh gỗ đều hư hại như nhau.

Cầm lấy và chỉ cần thoạt nhìn qua cả hai mặt của hai mảnh gỗ là Tiểu Bình phải kêu lên:

- Chao ôi! Cả hai mảnh gỗ sao như bị vật gì sắc bén cứa nát thế này?

Mỹ phụ thu hai mảnh gỗ về, tiện tay ném chúng qua một bên:

- Cũng vì lần đó dưỡng mẫu quá nôn nóng nên đã dùng Bạch Cốt Công với thập phần công lực để chấn vỡ động khẩu. Đất đá rơi loạn khiến cả hai mảnh gỗ đều bị nhiều hư hại.

Nếu Bình nhi không còn cách nào để phân biệt chân giả thì hai mảnh gỗ này kể như vô giá trị.

Tiểu Bình thẩn thờ:

- Bình nhi thật đáng trách, quả là chỉ có mỗi một cách đó để phân biệt mà thôi.

Rồi như để chuộc lỗi lầm, Tiểu Bình tự đề xuất:

- Nhưng Bình nhi vẫn còn nhớ toàn bộ kinh văn của bí kíp Vô Vi. Phần Bình nhi thì không có gì đáng nói nhưng giả như dưỡng mẫu được Bình nhi nói rõ lại về kinh văn này, có thể dưỡng mẫu sẽ dựa vào đó để phát hiện phần đồ hình nào là thật và phần đồ hình nào là đồ hình giả.

Mỹ phụ thở ra chán nản:

- Có lẽ chỉ còn mỗi cách đó thôi, nếu chúng ta muốn ly khai Bạch Cốt Cốc mà không tìm thấy Linh Xà Đơn.

Nghe vậy, Tiểu Bình đâm nghi hoặc:

- Bí kíp Vô Vi hoặc Linh Xà Đơn có thể giúp mọi người ly khai Bạch Cốt Cốc thật sao dưỡng mẫu?

Mỹ phụ giải thích:

- Không như Linh Xà Đơn, chỉ cần một người có đủ nội lực vận công vào làm cho Linh Xà Đơn phát tán Hoàn Nguyên Khí, hóa giải uy lực lợi hại của Độc Phong Tuyết Khí là có thể giúp mọi người ly khai nhanh chóng Bạch Cốt Cốc, riêng công phu Vô Vi chỉ có thể giúp từng người kháng cự lại Độc Phong Tuyết Khí nếu người đó chịu luyện đến mức tựu thành.

Và để đạt được mức độ đó, kể cả dưỡng mẫu cũng phải luyện không dưới ba năm. Một thời gian quá lâu so với dự định của bổn môn.

Chợt hiểu, Tiểu Bình tự đưa tay vả vào mặt:

- Cũng tại Bình nhi hồ đồ, không biết cân nhắc lợi hại trước khi hành sự, khiến dưỡng mẫu và mọi người phải chờ thêm ba năm nữa.

Mỹ phụ bỗng phì cười:

- Cũng không đáng cho Bình nhi tự thống trách đâu, vì ba năm cũng là khoảng thời gian cần cho Bình nhi được đào luyện thấu đáo về công phu võ học của bổn môn. Có như thế, sau ba năm nữa, Bình nhi sẽ cùng mọi người xuất môn, phát dương thanh thế, cho quần hùng các võ phái biết Bạch Cốt Môn lợi hại như thế nào! Trừ phi Bình nhi chỉ muốn một mình bỏ đi, không ngó ngàng gì đến dưỡng mẫu hoặc Phụng tỷ tỷ là những người bấy lâu nay vẫn thật tâm lo lắng cho Bình nhi.

Tiểu Bình bật kêu lên:

- Bình nhi luôn cảm kích dưỡng mẫu và tất cả mọi người bội phần, đâu có lý nào lại có ý nghĩ bỏ đi một mình?

Để tỏ rõ đó là lời thật và xuất phát từ đáy lòng, Tiểu Bình ngay sau đó liền đọc cho mỹ phụ nghe toàn bộ kinh văn Vô Vi.

Đọc xong Tiểu Bình chợt nhận ra từ nãy giờ mỹ phụ cứ mỉm cười suốt, một nụ cười chỉ có ở những bậc từ mẫu đang ngắm nhìn đứa con yêu dấu và độ lượng khi thấy đứa con đó vì xốc nổi nên đang có những hành vi hầu như là không cần thiết. Tiểu Bình liền hiểu bản thân vừa có những cử chỉ thất thố. Tiểu Bình đỏ mặt:

- Chao ôi, Bình nhi cứ mãi mê đọc một hơi như vậy mà quên rằng dưỡng mẫu nào phải là thánh nhân để có thể nghe một lần là thuộc? Hay là thế này, để Bình nhi đọc lại thật chậm cho dưỡng mẫu nghe?

Mỹ phụ lắc đầu và phì cười:

- Không cần đâu! Dù Bình nhi có đọc đi đọc lại năm bảy lần như vậy dưỡng mẫu có nghe cũng bằng không. Vì dưỡng mẫu đâu phải hạng người thông tuệ kiệt xuất, chỉ cần nghe qua là thuộc? Chuyện này cứ để từ từ, chúng ta đâu có gì phải vội?

Tiểu Bình càng thêm áy náy:

- Nhưng chẳng phải dưỡng mẫu đã bảo muốn luyện xong võ công này thì chí ít cũng phải mất ba năm đó sao? Điều này chứng tỏ dưỡng mẫu cần phải luyện ngay từ bây giờ thì hơn.

Nhưng mỹ phụ vẫn khăng khăng:

- Dưỡng mẫu cũng biết như vậy và nhận ra đó là thành ý của Bình nhi. Tuy nhiên dưỡng mẫu đã nghĩ lại, rất có thể Bình nhi đã từng nhìn thấy Linh Xà Đơn nhưng lại không biết đó là báu vật nên nhất thời không nhớ là bản thân đã từng tìm thấy. Và nếu chúng ta có Linh Xà Đơn trong tay, Bình nhi thử nói xem, chẳng phải việc chúng ta ly khai Bạch Cốt Cốc vừa dễ dàng vừa không phải mạo hiểm luyện công phu Vô Vi mà không có những đồ hình chú giải kèm theo sao?

Tiểu Bình chợt thở dài:

- Dưỡng mẫu càng nói càng làm cho Bình nhi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đúng là rất mạo hiểm nếu cứ luyện công phu Vô Vi mà không có đồ hình. A ...! Nhưng Linh Xà Đơn nào đó dưỡng mẫu vừa nói, quả thật Bình nhi chưa từng nhìn thấy.

Mỹ phụ thở dài thườn thượt:

- Nếu là vậy, được rồi, Bình nhi hãy tạm lui ra ngoài, dưỡng mẫu sẽ từ từ nghĩ lại. Nếu dưỡng mẫu có chủ ý nào khác thì sẽ cho gọi Bình nhi, vì lúc này đã là Thiếu môn chủ của bổn môn, nên sẽ được dưỡng mẫu lập tức cho người đưa tin đến Bình nhi!

Do phiền não vì đã làm dưỡng mẫu thất vọng nên Tiểu Bình tuy có bỏ đi nhưng không còn chút nào hưng phấn như lúc được đưa vào Biệt Hành Cốc. Nhờ đó, Tiểu Bình kịp thời quay lại ngay khi nghe dưỡng mẫu gọi:

- Chậm đã nào! Bình nhi!

Tiểu Bình quay lại với tâm trạng nôn nóng:

- Dưỡng mẫu đã thay đổi ý định chấp thuận cho Bình nhi đọc bí kíp Vô Vi thật chậm!

Và Tiểu Bình phải một phen thất vọng. Mỹ phụ chỉ trao cho Tiểu Bình một vật nhỏ:

- Suýt nữa dưỡng mẫu quên, đây là tín vật dành cho Bình nhi, Thiếu môn chủ bổn môn.

Ngoại trừ dưỡng mẫu và một ít người mà dưỡng mẫu sẽ đưa Bình nhi đến diện kiến sau, còn những ai khác nếu nhìn thấy tín vật này đều phải tuân theo mọi mệnh lệnh của Bình nhi. Chỉ có (thiếu một đoạn - cuốn – trang , ) cầm trên tay, Bạch Phụng vội kêu:

- Bạch Cốt Thiết Bài? Một tín vật tối ư quan trọng như vậy tại sao ở trong tay Bình đệ?

Tiểu Bình bộc lộ:

- Đệ hiện là dưỡng tử của Môn chủ. Chính dưỡng mẫu đã trao cho đệ vật này.

Bạch Phụng thật sự vui mừng:

- Hóa ra tin đệ vừa trở thành Thiếu môn chủ của bổn môn là tin thật! Tỷ thật sự mừng cho đệ!

Tiểu Bình kinh nghi:

- Tỷ được tin này từ lúc nào! Có lý nào đệ vừa từ biệt dưỡng mẫu, người đã kịp loan tin đến mọi người? Cách loan truyền tin tức ở đây quả nhanh lẹ khác thường.

Bạch Phụng vẫn tươi cười:

- Điều đó là hiển nhiên. Vì Môn chủ sư phụ vốn là bậc thần thông quảng đại, không những người thông tỏ từng động tĩnh nhỏ nhặt nhất ở đây mà cách người truyền thông tin cho toàn thể môn hạ cũng rất phi thường.

Tiểu Bình càng nghe càng băng khoăn:

- Nhưng chí ít dưỡng mẫu cũng phải có thời gian, nào là gọi người đến để sai phát hạ lệnh, nào là để người đó kịp báo tin đến mọi người. Đằng này lúc ở Biệt Hành Cốc thì chỉ có một mình đệ và dưỡng mẫu, đến khi chạm mặt tỷ cũng chỉ vừa mới cáo biệt dưỡng mẫu.

Thiết nghĩ tỷ không thể nhận được tin nhanh đến như vậy!

(thiếu một đoạn - cuốn – trang , ) mãi đến hôm nay mới mang ra hỏi đệ.

- Môn chủ sư phụ hỏi đệ như thế nào?

Tiểu Bình giải thích:

- Dưỡng mẫu bảo vì không có Linh Xà Đơn nên đành phải cùng mọi người cố luyện qua công phu Vô Vi, có như thế bổn môn mới có cơ hội xuất thế, không còn bị giam hãm mãi mãi ở Bạch Cốt Cốc này nữa.

Bạch Phụng thích thú vỗ tay reo:

- Có chuyện đó thật sao? Vậy thì hay lắm, rồi tỷ sẽ có dịp đi ra ngoài cho biết thế nào là cảnh hoạt náo vui nhộn như Tam lão thúc và mọi người từng kể.

Tiểu Bình chợt hoài nghi:

- Tam lão thúc và mọi người đa phần đều được sinh thành ở đây. Họ làm gì biết cảnh hoạt náo bên ngoài mà kể cho Phụng tỷ?

Bạch Phụng thản nhiên đáp:

- Nào phải tất cả đều sinh thành ở đây. Trong số môn nhân bổn môn có không ít người vì hiếu kỳ nên đã lọt vào chỗ nội bất xuất ngoại bất nhập này, như đệ vậy. Và thế là dù muốn hay không họ cũng phải chấp nhận cảnh sống ở đây và trở thành môn nhân của bổn môn.

Nghe nói có nhiều người cũng gặp chung cảnh ngộ, Tiểu Bình cười toe toét, và cũng thuận miệng hỏi:

- Có trường hợp nào ngược lại không? Là có người tuy biết khó thể quay trở lại bên ngoài nhưng vì nguyên nhân nào đó nên không chấp nhận gia nhập bổn môn?

Bạch Phụng bỗng có nét mặt lo sợ, nhưng ngay sau đó liền tỏ ra bình thản:

- Tỷ sẽ không đáp câu này nếu đệ chưa trở thành Thiếu môn chủ với Bạch Thiết Cốt Bài trên tay. Đương nhiên là có những hạng người như vậy. Và để bảo vệ an toàn cho bổn môn, cũng là đương nhiên nếu Môn chủ sư phụ phải có thái độ thích đáng với họ.

Tiểu Bình vụt hiểu:

- Ném họ xuống Vục Xà Cốt, làm mồi cho lũ quái xà?

- Đúng vậy! Nhưng đó là đối với những người mà Môn chủ cảm thấy vô phương thuyết phục họ gia nhập bổn môn.

- Nghĩa là vẫn có người còn chút cơ may thuyết phục?

- Không sai! Riêng đối với những kẻ này Môn chủ sư phụ luôn có đủ nhẫn nại và độ lượng, tạo cho họ quãng thời gian cần thiết để cho họ cân nhắc chọn lựa. Và người giữ họ ở ...

- Phụng nhi ...!

Tiếng kêu khá to của Tam lão thúc chợt vang đến từ xa khiến Bạch Phụng vì phải lên tiếng đáp nên không thể nói hết câu cho Tiểu Bình nghe. Bạch Phụng cũng kêu thật to:

- Phụng nhi đang ở đây! Tam lão thúc cũng vừa mới xuất quan sao?

Tuy cảm giác ngần ngại mỗi lần chạm mặt Tam lão thúc vẫn còn, nhưng Tiểu Bình vẫn che giấu và vờ lên tiếng hỏi khi Tam lão thúc vừa dừng chân:

- Tam lão thúc quả là người lúc nào cũng toàn tâm toàn ý cho việc luyện công. Vì chỉ một năm qua thôi tiểu đệ đã thấy Tam lão thúc có đến năm bảy ần bế quan tu luyện.

Tam lão thúc mỉm cười:

- Thiếu môn chủ quả là người tinh ý. Không sai, đã bị giam hãm mãi ở chốn này, mọi người ở đây nếu không lấy chuyện luyện võ công làm vui thì còn biết phải làm gì cho qua ngày đoạn tháng?

Đoạn lão quay qua nhìn Bạch Phụng:

- Hôm nay ngươi không luyện công? Đại lão bá đang chờ ngươi kìa. Nhân tiện, ngươi hãy mang vật này đến cho Thất lão cô của ngươi!

Bạch Phụng nhận một gói nhỏ do Tam lão thúc vừa trao, sau đó đưa mắt nhìn Tiểu Bình:

- Đệ đã là Thiếu môn chủ, nếu muốn tìm hiểu điều gì thì cứ hỏi ngay Tam lão thúc.

Còn muốn gặp lại tỷ e rằng phải rất lâu. Vì lần này là đến lượt tỷ phải bế quan luyện công.

Hẹn gặp lại!

Bạch Phụng bỏ đi làm cho Tiểu Bình như có cảm giác hụt hẫng. Vì thế Tiểu Bình cứ mãi ngơ ngác nhìn theo, không hề biết Tam lão thúc đứng bên cạnh không hiểu sao lại nét mặt đăm chiêu một cách kỳ lạ.

Và nét mặt này của lão vụt biến đi đúng vào lúc Tiểu Bình chợt nhớ lại và quay người nhìn lão.

Chợt Tiểu Bình giật nảy người khi lại nghe Tam lão thúc đột nhiên quát lên:

- Kẻ nào?

Liền sau đó chính Tiểu Bình cũng nghe có tiếng động khẽ chợt vang lên từ một động khẩu gần đó.

Thật nhanh, Tam lão thúc xoay mình lao như cơn gió về phía động khẩu vừa phát ra tiếng động. Lão còn quát thật lớn:

- Đã vào đến tận nơi này, ngươi còn trông mong đào thoát nữa sao? Chạy đâu cho khỏi!

Vút!

Đúng vào lúc bóng dáng của Tam lão thúc biến mất hút vào động khẩu nọ thì ngay bên cạnh Tiểu Bình liền có một thanh âm rin rít vang thẳng vào tai:

- Ngươi được chọn làm Thiếu môn, quả là điều ngoài sự tiên liệu của ta. Hừ!

Tiểu Bình nhận ra thanh âm này, định há miệng kêu lên.

Thế nhưng toàn thân Tiểu Bình vụt bất động, đến cái miệng đã lỡ há ra cũng không thể nào tự ngậm lại, phải để yên mà nhìn mụ mỹ diện phụ nhân Bạch Liễu đang cười cười với Tiểu Bình. Mụ bảo:

- Cố nhân lâu ngày gặp lại, thiết nghĩ ta và ngươi còn nhiều điều phải nói với nhau cho minh bạch. Vội gì ngươi định hô hoán. Mời Thiếu môn chủ tạm thời quá bộ đi theo thuộc hạ một chuyến. Ha ... ha ...

Vừa cười Bạch Liễu vừa chộp vào Tiểu Bình và mang đi thật nhanh.

Tiếng cười tuy không to lắm nhưng đủ để Tiểu Bình hiểu một khi mụ chọn nơi này để dừng chân và dám cười thành tiếng như vậy chứng tỏ mụ còn có chỗ để ỷ trượng! Nghĩa là người của dưỡng mẫu giả như có đổ xô truy tìm Tiểu Bình thì họ cũng không thể biết Tiểu Bình đang ở đâu mà tìm.

Và đó cũng là nguyên do khiến mụ dám thản nhiên giải khai huyệt đạo cho Tiểu Bình.

Mụ chỉ nhắc nhở một cách nhẹ nhàng:

- Ngươi vẫn chưa được chỉ điểm võ công, đủ hiểu ngươi dù có kêu thì tiếng kêu cũng không vượt xa quá hai mươi trượng. Sẽ không một ai nghe tiếng ngươi kêu, có chăng là ta sẵn sàng lấy mạng ngươi nếu ngươi cố tình khích nộ làm ta nổi giận. Và một khi ta bị khích nộ, có lẽ ngươi từng biết ta là người có thủ đoạn như thế nào chứ?

Tiểu Bình chậm rãi hít vào một hơi thật dài, đoạn hỏi:

- Bạch Liễu không phải tính danh thật của mụ?

Mụ cau mày:

- Ngươi có nghĩ chỉ vì cách xưng hô quá ư xách mé và trịch thượng vừa rồi của ngươi sẽ bị ta cho ngươi một chưởng chết ngay đương trường không?

Tiểu Bình phẫn nộ:

- Mụ lại mong ta gọi mụ một cách lễ phép như ta từng gọi ư? Sĩ khả sát bất khả nhục, mụ đừng tưởng dùng cái chết là có thể uy hiếp được ta!

Mụ ngạc nhiên:

- Úy! Thật không ngờ nha! Chỉ một năm không gặp mà ngươi thay đổi khá nhiều đấy.

Nói đi, có phải mụ Môn chủ dưỡng mẫu ngươi đã kịp nói xấu đủ điều về ta? Và mụ đã nhồi nhét khá nhiều những thủ đoạn tàn ác xấu xa của mụ cho ngươi vốn được mụ chọn làm Thiếu môn chủ?

Tiểu Bình trừng mắt nhìn Bạch Liễu:

- Mụ đừng nghĩ ai cũng gian ngoa xảo trá như mụ! Dưỡng mẫu của ta không phải hạng người đê tiện như mụ nghĩ. Bất quá ở đây ai cũng mắng mụ là phản đồ, còn việc nói xấu người vắng mặt là điều không hề có.

- Ta mà là phản đồ thì mụ ấy, dưỡng mẫu ngươi là hạng khi sư diệt tổ, quên cội quên nguồn, hãm hại ân sư, bức hại đồng môn, mưu đồ gây họa cho giang hồ. Hừ! Nếu cần phải kể hết mọi tội danh của mụ, ta e đến cả ngươi cũng phải kinh tởm.

Tiểu Bình giận dữ đến phải quát lên:

- Mụ không được ngậm máu phun người, gán cho người khác những tội danh mà có lẽ chỉ mụ là đã từng thực hiện! Ta ...

Mụ đột nhiên phát mạnh vào một bên vai của Tiểu Bình:

- Ngươi không được quát tướng lên như thế. Trừ phi ngươi cứ muốn chịu đau đớn như thế này. Hừ ...

Cái phát tay của mụ như một nhát chùy quật mạnh vào vai, khiến Tiểu Bình chịu đau như vừa bị một vật nung đỏ đâm xuyên qua da thịt!

Thấy Tiểu Bình cứ mãi nhăn mặt vì đau, mụ cười lạnh:

- Ngươi không tin những tội danh ta vừa kể vốn là những hành vi dưỡng mẫu ngươi từng thực hiện. Ngươi nghĩ ta ngậm máu phun người, vu khống cho người vô tội là dưỡng mẫu ngươi! Vậy có lẽ ngươi không hề biết ả Bạch Phụng, tỷ tỷ ngươi, bị lão quỷ Tam lão thúc sai đến chỗ mụ Thất lão cô cô là vì ý gì? Ngươi nghĩ ả sẽ không gặp lại ngươi vì ả cần phải bế quan luyện công ở chỗ lão thất phu Đại lão bá bá thật sao? Rốt cuộc dù sao ngươi vẫn chỉ là một đứa bé, hết bị người này mê hoặc lại bị kẻ khác dối lừa, buộc ngươi phải tin những gì lũ xấu xa đó muốn ngươi phải tin.

- Mụ nói dối! Dưỡng mẫu ta không hề dối lừa ta! Cả Phụng tỷ tỷ cũng vậy. Phụng tỷ tỷ phải bế quan luyện công đó là sự thật! Mụ đừng mong ta lọt vào kế ly gián của mụ.

Tiếng kêu lần này của Tiểu Bình quá lớn, khiến Bạch Liễu phải biến sắc mặt sợ hãi.

Tự mụ hạ thấp giọng:

- Tuy ta chỉ mới lẻn quay lại Bạch Cốt Cốc này chưa đến nửa ngày nhưng cũng đủ cho ta hiểu bọn họ muốn gì ở ngươi. Đó là ...

Tiểu Bình cười lạt:

- Mụ muốn ám chỉ bí kíp Vô Vi mà lần đó mụ chưa có cơ hội đắc thủ trọn vẹn? Cho mụ hay, chỉ mới sáng nay ta đã đọc lại kinh văn bí kíp Vô Vi cho dưỡng mẫu ta nghe đến kỳ thuộc, kèm theo đó là cả năm bức đồ hình có lẽ là dùng để luyện công. Ý ta muốn nói ta làm điều đó hoàn toàn là tự nguyện, không một ai, kể cả dưỡng mẫu của ta phải ép buộc ta!

Mụ cười lạnh:

- Vậy thì chuyện lão quỷ Tam lão thúc thúc lúc nào cũng bảo là phải bế quan luyện công, ngươi tin đó là sự thật sao? Hừ! Tất cả đều là những lời dối trá và mục đích chỉ làm cho ngươi tin rằng họ đều là những bậc quân tử, không hề biết đến chuyện dùng cực hình uy hiếp và tra khảo những nhân vật võ lâm, hoặc buộc họ gia nhập Bạch Cốt Môn hoặc phải trao truyền tuyệt học của họ cho lũ xấu xa đê tiện.

Chợt phát hiện Tiểu Bình há miệng định phản bác, mụ chợt điểm huyệt và chế trụ á huyệt của Tiểu Bình. Đoạn mụ nghiêng người thì thầm vào tai Tiểu Bình:

- Bọn chúng vẫn đang tìm ngươi, chứng tỏ ở ngươi vẫn còn chút giá trị nào đó mà chúng muốn lợi dụng, ngoài kinh văn bí kíp Vô Vi ngươi đã lỡ nói cho chúng biết. Nhưng ta sẽ không cho chúng toại nguyện, trừ phi, hừ ...

Mụ dừng một lúc lâu, sau đó bỗng cười hì hì và nói thật khẽ:

- Ngươi sẽ biết bọn chúng thật sự bế quan luyện công hay đã gây ra những chuyện kinh thế hãi tục nào khác thì cứ thử hỏi đường tìm đến Lãnh Phong Đông thì rõ. Còn bây giờ, phiền Thiếu môn chủ cho thuộc hạ tạm mượn Bạch Cốt Thiết Bài một lúc.

Mụ ung dung tước đoạt Bạch Cốt Thiết Bài của Tiểu Bình, đúng vào lúc dưới triền núi có tiếng quát vọng lên, là tiếng quát của Môn chủ:

- Bạch Liễu! Ta biết ngươi đang ẩn nấp ở trên đó. Hay mau ngoan ngoãn thúc thủ quy thuận, ta sẽ gia ân ban cho ngươi con đường sống.

Đáp lại, mụ Bạch Liễu bật cười lồng lộng.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.