Chân Linh Cửu Biến

Chương 1402: Chương 1402: Cửu Huyền chung chiến (tiếp - 1)




Lục Bình hừ lạnh một tiếng, Chân Linh Chi Kiếm một kiếm chém ra ba con giao long, gào thét đuổi theo Ngọc Ma La từ ba phương hướng. Cùng lúc đó, đối diện Lục Bình giống vậy dâng lên một biển lửa, giống vậy lan tràn tới sau lưng Ngọc Ma.

Thế công của song phương cơ hồ đồng thời đánh trúng Ngọc Ma. Trong tiếng gào thét thảm lệ của Ngọc Ma, thân thể bị một mảnh biển lửa lan tràn tới đốt hóa thành hư vô.

Lục Bình đưa tay một chiều Mạc Ly cũng bắn ngược về. Một biển lửa khác cũng bắt đầu dần dần tắt, Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, hỏi:

- Đối diện là Thủy Tinh cung Tần Thế Quân Tần huynh sao?

Cách đó không xa trong bầy ma la cũng truyền tới một tiếng cười gian xảo, đáp:

- Quả thật là Lục huynh, mấy chục năm không gặp, Lục huynh tu vi càng lúc càng đứng sâu rồi!

Một tiếng vang ầm thật lớn, mấy chục con ma la lớn nhỏ trước mặt Lục Bình nhất tề nổ tung về bốn phía. Một con đường thẳng và trống kéo dài đến trước người Lục Bình. Một bóng người chậm rãi đi tới theo sau lưng mấy chục con ma la.

Lục Bình liếc một cái về phía người sau lưng, lúc nhìn lại Tần Thế Quân đi tới ánh mắt cũng lóe lóe, nói:

- Tần huynh cũng không tệ a, hôm nay đã là pháp tướng trung kỳ điên phong rồi. Năm đó Tần huynh là người thứ nhất trong bọn ta vượt qua ngưỡng cửa pháp tướng trung kỳ tu vi, không biết chọc bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ. Hôm nay, Tần huynh chẳng lẽ đây là muốn lại một lần nữa trở thành người thứ nhất bước vào pháp tướng hậu kỳ hay sao?

Bị Lục Bình nhìn một cái xem thấu tu vị tự thân, trong ánh mắt của Tần Thế Quần lóe ra cảnh giác, nhưng thần sắc là một bộ biểu lộ “làm sao có thể”, đáp:

- Lục huynh nói đùa, Trung Thổ tu luyện giới đầm rồng hang hổ, vượt qua tại hạ không biết bao nhiêu người. Không nói đến người khác, chỉ nói Lục huynh một thân tu vi này, trong tu sĩ bọn ta đều nói có thể nói là vô địch. Tần mỗ chút tu vị này thật không đáng giá nhắc tới!

Hai người ngoài cười trong không cười nói chuyện phiếm mấy câu rồi mỗi người rời đi, quay người lại đều lên xem Chiếu Ảnh Thạch bên hông. Lục Bình mở ra Chiếu Ảnh Thạch vừa nhìn phía trên như cũ là chiến công với ba trăm bốn mươi bảy điểm, hiển nhiên mới vừa cướp giết không thành công Ngọc Ma, Lục Bình âm thầm mắng một tiếng.

Một mặt khác, Tần Thế Quân nhìn ghi chép chiến công trong Chiếu Anh Thạch cũng nhíu mày. Thân thể của Ngọc Ma đều đã bị bị Tinh Tinh Chi Quang của hắn đốt thành hư vô, nhưng Chiếu Ảnh Thạch cũng không đem chiến công quy kết đến trên người của mình. Nói cách khác con Ngọc Ma lại chết trong tay của Lục Bình, điều đó làm Tần Thế Quân rất khó chịu.

Thanh Hồ nhìn một chút bóng lưng của Tần Thế Quân dẫn nhập trong bầy ma la, hỏi:

- Người nọ chính là Thủy Tinh cung thủ lĩnh đích truyền đúng không?

- Không sai, chính là người đó!

Thanh Hồ có chút kinh ngạc nhìn Lục Bình. Mới vừa trong nháy mắt, Thanh Hồ tựa hồ từ trong thần sắc của Lục Bình thấy được một tia kiêng kỵ. Mặc dù chỉ là một thoáng rồi biến mất, nhưng Thanh Hồ quả thật chưa bao giờ thấy trong lớp đồng cấp tu sĩ có sự tồn tại khiến cho Lục Bình cảm thấy kinh ngạc.

- Hắn tới một mình sao? Nếu là còn có những người khác, vì sao một mực ẩn núp không thấy?

Lục Bình cười lạnh một tiếng, đáp:

- Bởi vì bên trong có một vị tu sĩ không muốn gặp mặt cùng ta thôi. Mặc dù ta không biết thân phận chân thật của hắn, nhưng...

- Chiến công của con Ngọc Ma trước đó bị những người của họ cứ như vậy đoạt đi rồi!

Lục Bình đối với lần này thật ra thì vẫn hơi có chút để ý. Một con Ngọc Ma bất kể nói thế nào cũng là chiến công tính điểm với mười lăm điểm, bị người trước một bước cướp đi trong lòng Lục Bình ít nhiều vẫn còn có chút để ý.

- Thật ra thì chiến công của Ngọc Ma La cũng không bị hắn cướp đi!

Ba người còn lại lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm trên người của Lưu Thiên Viễn. Lưu Thiên Viễn trong lúc nhất thời bị ba người nhìn như vậy thấy trong lòng sợ hãi, vì vậy lập tức chủ động đã thông báo:

- Địa Liệt Trâm, bản mạng đại thần thông mới vừa tu luyện thành công!

Lưu Thiên Viên mở ra hai tay, giải thích với Lục Bình:

- Lúc ấy thấy được con Ngọc Ma muốn chạy trốn, vì vậy ta ôm ý tưởng thi triển Địa Liệt Trảm thử nhìn một chút xem sao. Ta chưa từng nghĩ cũng đuổi trước mặt của hai người các ngươi, từ dưới mà lên tạo thành vết thương trí mệnh cho con Ngọc Ma đó. Sau đó Lục Bình cùng biển lửa của Tần Thế Quân đồng thời đánh tới, không đợi mọi người tra nghiệm vết thương, con Ngọc Ma đã bị đốt thành bụi.

Lục Bình cười to nói:

- Hay lắm, chỉ cần không phải bị Tần Thế Quân đoạt đi là được!

Thanh Hồ cùng mọi người mặt mũi hâm mộ nhìn Lưu Thiên Viễn. Lúc này hắn bất quá chính là pháp tướng sơ kỳ mà thôi, nhưng có thể chém chết một con Ngọc Ma đã cực kỳ ý nghĩa chiến công tính điểm tưởng thưởng gấp bội. Nói cách khác Lưu Thiên Viên một kích chiến công này tới tay cao gần ba mươi điểm, trên chiến công bảng của pháp tướng sơ kỳ tất nhiên liên tục tăng vụt. Đáng tiếc Lưu Thiên Viên lúc này chỉ có thể nhìn thấy chiến công tính điểm của mình chứ không thấy được chiến công xếp hạng.

Sau khi Tần Thế Quân xoay người rời đi, mặc dù không thể từ dưới tay của Lục Bình giành lại chém chết con Ngọc Ma khiến cho Tần Thế Quân hơi có khó chịu, nhưng chân chính làm thần sắc của hắn trở nên âm trầm cũng không chỉ là con Ngọc Ma đó.

Không có ma la cao cấp ngăn trở, Tần Thế Quân dễ dàng đi xuyên một đường từ bên trong ma la đại quân. Ma la lớn nhỏ cố gắng ngăn trở hãm chưa gần người đã bị ánh sáng lấm tấm bám trên người, lập tức hóa thành một đoàn ngọn lửa trong tiếng gào thét thê lương, vọt tới trong bầy ma la, ngược lại dẫn phát hỗn loạn lớn hơn.

- Đại sư huynh, mới vừa là ai ở chỗ đó vậy?

Một vị pháp tướng trung kỳ Thủy Tinh cung đệ tử thấy được Tần Thế Quân trở về ngay sau đó mở miệng hỏi.

Tần Thế Quân nhìn một chút về phía bốn tên Thủy Tinh cung tu sĩ lúc này còn dư lại, âm trầm đáp:

- Chính là Lục Thiên Bình!

- Là hắn!

Vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ nọ kêu lên một tiếng. Nếu lúc này có Lục Bình tại chỗ sẽ nhận biết người trước mắt chính là Thủy Tinh cung đích truyền Trình Thế Trang mà hắn đã từng gặp qua ở Hàn Băng đảo.

- Nói như vậy ban đầu bọn họ đích xác đã tránh thoát một lần ma la giáp công sao? Sao bọn họ làm được chứ?

Trình Thế Trang không cam lòng hỏi.

- Xem ra là có vẻ như vậy đó

Tần Thế Quân lạnh giọng nói:

- Ban đầu bọn họ có chín người, hôm nay chỉ còn lại có bốn. Nếu ta đoán không sai, ban đầu bọn họ nhất định phát hiện động tình của hai cổ ma la giáp công bọn họ nên trốn ra trước. Phương thức bọn họ né tránh chỉ sợ là xông vào bên trong ma la đại quân. Năm người khác nghĩ đến chắc đã vẫn lạc vào thời điểm xong trận rồi!

- Chỉ chết có năm tên, tiện nghi bọn chúng rồi!

Một gã Thủy Tinh cung pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác không cam lòng nói:

- Người của Chân Linh phái cũng thật là không vừa, dám xông vào bên trong ma la đại quân tự đưa mình vào tử địa để rồi sau đó tìm lấy cái sống, thế mà hết lần này tới lần khác bọn chúng vẫn thành công!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.