Chân Linh Cửu Biến

Chương 1700: Chương 1700: Đuổi giết (1)




Cửu Huyền lâu dư nghiệt xuất hiện ở tu luyện giới, như vậy Dương Hi lão tổ đi đâu?

Tuy nhiên mấy ngày tin tức lần nữa truyền tới từ phía nam Trung Thổ, Thiên Nguyệt tông trên dưới bị Dương Hi lão tổ giết sáu người, năm vị pháp tướng tu sĩ. Thiên Nguyệt tông nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng Mãn Nguyệt lão tổ thủy chung chưa từng xuất hiện, nhìn dáng dấp tựa hồ thật là trốn chân trời góc biển vậy.

Sau khi Dương Hi lão tổ liên tiếp chém chết năm vị Thiên Nguyệt tông pháp tướng tu sĩ, dường như cũng lòng có đố kỵ không xuất thủ.

Theo sát đó, Cửu Huyền lâu dư nghiệt dưới sự hướng dẫn của mấy vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ một đường đi về phía tây, dứt khoát nhất định bỏ căn cơ trú địa vốn thuộc về Cửu Huyền lâu.

Trên thực tế, sau khi tin tức Cửu Huyền lâu dư nghiệt xuất hiện truyền tới, các đại tông môn thể lực ở Thanh Minh Giang trung hạ du cướp đoạt phạm vi thể lực vốn thuộc về Cửu Huyền lâu đã “tâm hữu dinh tế” liên thủ chuẩn bị diệt giết Cửu Huyền lâu dự nghiệt.

Mà loại lựa chọn quyết liệt của Cửu Huyền lâu dư chúng này nhất định cũng làm cho các phái âm thầm liên hiệp ứng phó không kịp. Một khi Cửu Huyền lâu dư nghiệt thoát khỏi bọn họ bao vây, muốn đuổi kịp bọn họ coi như khó khăn. Các đại tông môn thể lực mặc dù có thể tiếp tục chia nhau phạm vi thế lực của Cửu Huyền lâu, nhưng ngày sau cũng không khỏi không cẩn thận chạy thoát Cửu Huyền lâu dự nghiệt trả thù.

Sau khi nghe tin tức từ Thiên Nguyệt tông truyền đến, Lục Bình liền đem sự tình của tông môn cùng với Bắc Hải tu luyện giới dặn dò cho Khương Thiên Lâm, một mình hắn nghênh ngang đi về phía Bắc Băng nguyên.

Trong gió tuyết đầy trời, Lục Bình nhìn vị lão già tóc bạc trước mắt không biết đã đợi hắn thời gian bao lâu, hỏi:

- Tiền bối chờ ở chỗ này bao lâu rồi?

Dương Hi lão tổ thần sắc bình tĩnh, nhưng Lục Bình lại có thể từ trong ánh mắt hấp háy của lão ta đánh hơi được sát khí sâm nhiên, đáp:

- Không lâu, mới vừa tới thôi!

Lục Bình “à” xong một tiếng, gật đầu ra hiệu tự mình biết, trong miệng cũng hỏi:

- Thật không ngờ sau khi tiền bối không tìm được Mãn Nguyệt lão tổ cũng đến tìm vãn bối. Nếu vãn bối đoán không sai, tiền bối còn đi tìm Tiêu Bạch Vũ hoặc là Thất Phiến lão tổ mới phải chứ?

Dương Hi lão tổ hừ lạnh một tiếng, cũng không phủ nhận, chỉ nghe Lục Bình nói tiếp:

- Tiêu Bạch Vũ thành tựu Chân Linh, tiền bối không chọc nổi, cũng phải vì ngày sau Cửu Huyền lâu dư nghiệt cân nhắc; lúc đối mặt Thất Phiến lão tổ tùy thời tùy chỗ có thể bước ra một bước cuối cùng thành tựu Chân Linh cũng thế, xem ra cũng ý nghĩ như vậy, hơn nữa đám người Lâm Vũ, Cô Duyệt, Thạch Hoa, Tam Thần lớp chết lớp tán. Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương tiền bối thì không chọc vào nổi. Tính đi tính lại, tiền bối tựa hồ cũng chỉ có thể đến tìm vãn bối chưa thành tựu Chân Linh, hơn nữa tông môn sau lưng cũng không tính là người uy hiếp.

Trên mặt Lục Bình thủy chung treo nụ cười nhàn nhạt, không chút bởi vì đối mặt một vị Chân Linh tu sĩ mà khẩn trương, lạnh nhạt hỏi:

- Nói như vậy tiền bối tìm được tại hạ là dự tính cho hả giận hay báo thù?

Dương Hi lão tổ thấy buồn cười, hỏi lại:

- Đấy có gì khác nhau? Lục Bình từ chối cho ý kiến, ngược lại nói:

- Xem ra tiền bối bế quan hơn trăm năm cũng không biết được những năm gần đây tu luyện giới phát sinh biến cố, nếu không tiền bối cũng không muốn báo thù vội vàng như vậy.

Dương Hi lão tổ thu liễm nụ cười trên mặt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nói:

- Hãy bớt xàm ngôn đi, tu luyện giới những năm gần đây biến hóa như thế nào lão phu đương nhiên nắm rất rõ. Nếu Cửu Huyền lâu còn là một trong lục đại thánh địa, lão phu nói không chừng cũng muốn đáp ứng ước hẹn hơn ba trăm năm sau, sau đó làm ra một bộ dáng đại cục làm trọng. Nhưng hôm nay Cửu Huyền lâu bị đã lạc trần ai, không có Tiểu Thiên Thế Giới che chở, lão phu chỉ còn dư lại thời gian chừng một năm, dù sao cũng chết, lão phu còn có gì cố kỵ!

Lục Bình thấy Dương Hi lão tổ muốn động thủ, thân hình trong chớp mắt đã ở giữa hư không, lớn giọng nói:

- Các hạ đây là cứ nhắm trái hồng mềm mà hái rồi!

Hai cánh tay của Dương Hi lão tố chấn động cả lên. Hư không bốn phía trong cảm giác của Lục Bình giống như sóng nhỏ bắt đầu lay động vậy. Vốn dĩ Lục Bình lâm vào trong hư không tùy thời chuẩn bị bỏ chạy tức thì bị run lên đi ra.

- Vậy thì như thế nào, ngươi trốn đến Bắc Băng nguyên cũng không phải giống như Mãn Nguyệt muốn khiến cho lão phu ném chuột sợ vỡ đồ. Đáng tiếc người thoát được không đủ nhanh, bị lão phu đuổi kịp rồi!

Trong giọng nói của Dương Hi lão tổ ít nhiều mang vẻ đắc ý, thần sắc lại vặn vẹo đến dữ tợn. Giống như Lục Bình nói trước đó, trong tay của lão ta, Cửu Huyền lâu Tiểu Thiên Thế Giới bị cướp đi, Chân Linh truyền thừa bị đoạt, Thất Vũ Phiến cũng thành vật của người khác, có thể nói Cửu Huyền lâu làm đường đường thánh địa chính là hoàn toàn rơi trong tay của lão ta.

Nhưng đợi đến sau khi Dương Hi lão tổ cố gắng gian khổ hơn trăm năm, lại phát hiện cho dù mình thành tựu Chân Linh, đối mặt lại vẫn là một bộ cục diện vô giải, khắp nơi kéo xé khắp nơi kiêng kỵ. Thậm chí thế lực còn sót lại của Cửu Huyền lâu còn phải đối mặt những tông môn liên hiệp chèn ép chia nhau phạm vi thể lực cùng với tự nguyện vốn của Cửu Huyền lâu, mà đương nhiên bọn họ là vì hoàn toàn tiêu trừ Cửu Huyền lâu tai họa ngầm này.

Dương Hi lão tổ có thể nói là thất vọng cùng với phần muộn cực độ. Thậm chí sau khi Vũ Văn thế gia tan biến lộ ra bí mật càng thêm làm một tia úy tạ cuối cùng của Dương Hi lão tổ cũng hóa thành hư vô, đối với hi vọng trường sinh cuối cùng tâm tro ý lạnh, còn dư cũng chỉ có thể là lửa giận báo thù đầy cả lồng ngực.

Dưới tình huống Tiểu Bạch Vũ thành tựu Chân Linh, Mãn Nguyệt thà nhìn con em nhà mình bị giết mà không nhúc nhích. Thất Phiến tùy thời tùy chỗ đều có thể lên cấp Chân Linh cũng tìm một cái núi dựa lớn. Đoàn lửa giận của Dương Hi lão tổ chỉ có thể bộc phát ra về phía Lục Bình.

Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly một kiếm bay đâm tám phương. Tám đạo kiếm khí màu vàng tím hóa thành tám con giao long bay lượn khắp mọi nơi, giống như tám cái định thép chia ra đóng ở phương hướng bất đồng trong giây lát đó trấn áp xuống hư không lay động bốn phía.

Nhưng Lục Bình mới vừa một kiểm định trụ lại hư không, lại thấy cuồng phong cuốn ma tuyết mạnh đã vọt tới trên người hắn. Hắn không hoài nghi chút nào những thứ phong tuyết lẫm liệt kia có thể thổi thân thể của mình thành bộ dáng thiên đao vạn quả.

- Lần này tiền bối đoán sai rồi, sở dĩ vãn bối đi tới Bắc Băng nguyên không phải vì tránh né, mà là cố ý muốn đưa tiền bối tới thôi!

Quang hoa lóe lên trong hai mắt của Lục Bình khiến cho hắn có thể dễ dàng nhìn thấu Dương Hi lão tổ sau bạo phong tuyết mù sương cầm trong tay một thanh vũ phiến màu xanh.

Vũ phiến màu xanh đó đương nhiên là một món linh bảo. Nhưng Lục Bình xem trọng là chất liệu của thanh vũ phiến. Vũ mao màu xanh khiến cho Lục Bình rất quen thuộc, trong tay của hắn có một cọng linh vũ mặc dù màu sắc bất đồng, những nguồn gốc chất liệu lại tất nhiên tương đồng, chính là một cọng bổn nguyên linh vũ Khổng Tước linh đến từ Khổng Tước Vương Tộc mà hắn lấy được năm đó.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.