Chân Linh Cửu Biến

Chương 1494: Chương 1494: Loan đạo nhân di tàng (3)




Khương Thiên Lâm cười nhạt nói:

- Điểm này ngược lại cũng nằm trong dự liệu. Những năm này Bắc Hải coi như bình tĩnh, chính là thời điểm tốt nghỉ ngơi lấy sức. Hàn Băng đảo, Xích Vụ đảo cùng đại hình tư nguyên tu luyện tập tán địa bổn phái mặc dù lấy được lợi rất nhiều, nhưng các phái cũng chia nhuận không ít chỗ tốt. Có những tân tấn pháp tướng tu sĩ đó cũng bình thường. Tuy nhiên các phái Tốt cuộc ẩn núp ít nhiều thứ bốn phái còn phải chân chân xác xác nhận một chút. Bắc Hải các phải làm sao thường không phải muốn nhân cơ hội hướng bổn phải hiển lộ một phen thực lực tự thân. Đây đang cảnh cáo bổn phái cho dù thành tựu đại hình tông môn cũng phải đem bọn họ để trong mắt!

Thiên Thành lão tổ buồn cười nói:

- Ha, nói như vậy bọn họ cũng ý thức bổn phải tốn thăng đại thế không thể cản trở. Đây không phải là đang biến tướng ra vẻ ở thế yếu hay sao!

Khương Thiên Lâm gật đầu một cái, nhưng vẫn hơi mang một ít rầu rĩ nói:

- Bên trong lo không sợ, chỉ sợ và bên ngoài!

Thiên Thành lão tổ thần sắc cũng nghiêm túc rất nhiều, lúc này mới nói:

- Lục sư điệt vẫn còn ở khu vực trung ương, nhìn dáng dấp muốn ra tay ngăn cản Diêm Cửu Tiêu. Sau khi bọn ta trở về trú địa, sư huynh có muốn đi tiếp ứng một phen hay không?

Khương Thiên Lâm suy nghĩ một chút, đáp:

- Không sao, hãy làm đủ chuẩn bị rồi nói!

Thiên Thành lão tổ chần chờ một chút, hỏi:

- Sư huynh nhận định Lục sư điệt có thể chống lại cùng Thuần Dương tu sĩ sao?

Khương Thiên Lâm thở dài đáp:

- Trước khi hắn tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, tiểu tử này mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng ta ít nhiều còn có thể phát giác thực lực của hắn cực hạn. Vậy mà từ sau khi Phi Linh đảo đi ra, chính là ta cũng không thấy rõ hắn sâu cạn. Khu vực trung ương của Xích Vụ đảo Diễm Cửu Tiêu tuy có địa lợi, cũng đừng quên trong tay tiểu tử đó cũng có Thuần Dương linh bảo!

Sau khi tách ra với đám người Thiên Cầm lão tổ, Lục Bình một thân một mình dựa theo Thiên Thành lão tổ chỉ điểm trước đó đi về phía địa phương của cộng bản mệnh linh vũ xuất hiện.

Trên thực tế sau khi đi ra hỏa độc chi địa, Lục Bình đã đi đường tắt, khoảng cách chỗ cần đến cũng không phải quá xa.

Đây cũng là duyên cớ Thiên Thành lão tổ sau khi rời đi cũng không lo lắng hắn đi sai chỗ.

Nhưng khi Lục Bình đi tới chỗ Thiên Thành lão tổ nói cũng không có tung tích của đám người Diễm Cửu Tiêu. Hỏa Loan nhất tộc nếu dám dưới tình huống Diễm Cửu Tiêu không có ở đây đánh vào Chân Linh phải bảo thuyền, như vậy Diễm Cửu Tiêu lúc này hiển nhiên cũng không rời đi khu vực trung ương của Xích Vụ đảo. Thế thì lúc này lão ta đi đâu?

Thần niệm của Lục Bình mặc dù bị trở ngại cực lớn ở dãy núi lửa này, nhưng vẫn như cũ cố gắng phát tán về bốn phía sưu tầm khí tức của Hỏa Loan nhất tộc có thể lưu lại. Hơn nữa rất nhanh Lục Bình liền phát giác một ít dấu vết.

Những thứ dấu vết này cũng không phải là khí tức của Hỏa Loạn tộc. Trên thực tế có Diễm Cứu Tiểu là Thuần Dương tu sĩ như vậy ở đây, Lục Bình có thể sưu tầm đến khí tức của bọn họ vốn chỉ là chút ý nghĩ thử xem sao, không ngờ hắn phát hiện một ngọn núi lửa có điểm khác biệt rất rõ ràng với ba ngọn khác cùng vây quanh đó.

Lúc này, một ngọn núi lửa phía bên phải Lục Bình mặc dù vẫn hình dạng sương mù màu đỏ thắm nồng đậm, từ trên đỉnh núi có một dòng chảy nham thạch đỏ lửa. Nếu so sánh với ba ngọn núi lửa đang hoạt động thanh thế thật lớn khác, ngọn núi lửa đó tựa hồ lộ ra quá mức an tĩnh!

Lục Bình đi tới lằn ranh miệng núi lửa của ngọn ngọn núi lửa đó, phía dưới là một hồ nham thạch phảng phất mở ra một ao vậy. Nham thạch màu đỏ thắm vọt lên nhiệt khí thậm chí có thể làm thổ nhưỡng ở lằn ranh của miệng núi lửa đọng lại thành tinh thể so với tảng đá còn cứng rắn hơn. Lúc này quanh người Lục Bình phất qua lại chỉ có thể đủ mang theo một đoàn sương mù màu trắng. Bản thân Lục Bình phảng phất không biết, chẳng qua trong hai mắt lóe ra ánh sáng kinh người. Hai đạo lợi kiếm uyển nhược cố gắng muốn phá vỡ mặt hồ nham thạch này, thấy tình cảnh chỗ sâu nham thạch vậy.

Rồi sau đó đột nhiên hoa quang lập lòe trong bàn tay trái Lục Bình. Một đạo linh vũ lóe ra thất thải quang mang đột nhiên xuất hiện trong tay. Còn trong bàn tay phải giống vậy thoáng qua một đạo ánh sáng, một cái khăn tay cũng bị nắm trong tay.

Lục Bình lấy khăn tay bao lấy thất thải linh vũ. Chân nguyên trong tay cuồn cuộn rót vào trong đó, đem một chiếc khăn tay tuyển nhiệm thành màu tím lam. Coi như linh vũ bên trong lóe lên thất thải quang mang trong nháy mắt cũng bị chân nguyên của Lục Bình bao phủ.

Hai mắt của Lục Bình tựa như tình mà không phải tình. Thần niệm mãnh liệt trong nháy mắt đoàn đoàn vây lấy thất thải linh vũ cầm trong tay, tựa hồ đang đợi hiện tượng gì sắp xuất hiện vậy.

Quả thật, khi chân nguyên của Lục Bình thậm chí nhanh muốn đi vào thất thải linh vũ, cọng linh vũ đột nhiên chiến động mãnh liệt. Thần niệm của Lục Bình nhất thời giống như sơn hồng bộc phát vậy cố gắng đuổi theo ngọn nguồn thần bí cảm ứng làm linh và chấn động.

Hồ nham thạch, quả nhiên chính là trong hồ nham thạch!

Lục Bình đựng sửng không nhúc nhích ở lằn ranh của miệng núi lửa không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ chốc lát sau Lục Bình đột nhiên chợt động. Hai tay vạch nửa đường vòng cung về phía sau rồi sau đó dùng sức vung về phía trước một cái. Hai đạo ánh sáng màu xanh nhạt chợt lóe rồi biến mất vào trong hồ nước nham thạch phía dưới, lúc này mới có tiếng kiếm rít bén nhọn rạo rực ở bầu trời của miệng núi lửa.

Hai tay của Lục Bình lăng không quơ múa, tựa hồ giữa không trung hóa thành từng đạo một vòng tròn. Hơn nữa nhìn diện mục trầm ngưng của hắn, hiển nhiên quá trình này rất lao lực.

Ngay vào lúc này, vốn chỉ là trung ương hồ nham thạch không ngừng sôi trào đột nhiên lại có biến hóa mới. Trong hồ nham thạch to lớn dường như có hai đạo lực lượng đang đuổi theo lẫn nhau khuấy động cả mặt hồ.

Lúc mới bắt đầu vẫn chỉ là trên mặt hồ vạch ra hai đạo chấn động, cũng không đưa tới nhiều động tĩnh lớn. Vậy mà theo hai tay của Lục Bình lăng không quơ múa càng lúc càng vội vàng, hai đạo lực lượng xoay tròn trong hồ nước cũng càng nhanh. Nham thạch mang động cũng càng ngày càng nhiều, cho đến khi toàn bộ mặt hồ bị khuấy động rồi sau đó tiếp tục xâm nhập. Không quá nửa thời gian uống cạn chung trà, toàn bộ hồ nham thạch cũng bắt đầu xoay tròn theo hai đạo lực lượng xâm nhập trong hồ nước nham thạch khi Lục Bình lăng không giá ngự.

Vốn giữa hồ sôi trào bắt đầu vùi lấp xuống. Bờ hồ bốn phía cũng lên cao trong hồ nham thạch xoay tròn. Trong quá trình nham thạch khuấy động xoay tròn đụng vào trên góc cạnh kích động lên bọt sóng nham thạch đỏ lửa cao mấy trường. Trong nháy mắt đó, những thứ góc cạnh này liền bị nhanh chóng hòa tan xóa sạch vậy.

Lằn ranh của miệng núi lửa càng ngày càng nóng bỏng. Tinh thể vốn đọng lại lần nữa thay đổi mềm lại thậm chí bắt đầu hòa tan. Chỉ có núi đá tinh thể phụ cận dưới chân Lục Bình một mảnh ẩm ướt, chẳng những không hòa tan ngược lại có nước chảy không ngừng rót vào hạ nhiệt, sương mù màu trắng lại dâng lên càng ngày càng đậm, đem cả người Lục Bình đều bao phủ trong đó, chị còn dư lại một đôi tay lăng không vẫn như cũ kiên định vạch ra vòng tròn bên ngoài làn sương trắng.

Trung ương của hồ nham thạch bởi vì xoay tròn càng ngày càng mãnh liệt đã bị vùi lấp xuống mười mấy trượng vẫn như cũ sâu không thấy đáy. Lục Bình như cũ không một tia buông lỏng. Hai tay vạch ra vòng tròn giữa không trung càng lúc càng nhanh chóng. Thậm chí đều đã hóa thành một đoàn tàn ảnh giữa không trung, phảng phất có mười mấy bàn tay phủ kín quỹ tích vòng tròn của Lục Bình vậy.

Sau khi giữa hồ nham thạch tiếp tục vùi lấp xuống mười mấy trượng, một đạo thất thải quang mang sáng chói cuối cùng bồng bột hiện ra từ trong hồ. Ánh mắt của Lục Bình sáng lên, hai tay vẫn như cũ không dám chậm trễ chút nào. Sương mù màu trắng vọt lên dưới chân lại kết thành một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn, chở Lục Bình từ lằn ranh của miệng núi lửa xẹt qua một đạo sương mù màu trắng nhanh chóng tiêu tán rơi vào trong hồ nham thạch vùi lấp xuống, sau đó bị thất thải quang mang nuốt sống thân hình.

Vào phút chốc Lục Bình biến mất, hai đạo lực lượng khuấy động trong hồ nham thạch lúc trước đột nhiên tiêu tán. Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã bị đốt cháy đỏ bừng hơn nữa nguyên khí tổn thương nặng nề nhất thời từ trong rút ra, theo sau lưng Lục Bình không thấy. Hồ nham thạch mất đi lực lượng khuấy động theo quán tính vẫn ở chỗ cũ xoay tròn, vậy mà phúc đó dần dần rơi trở về, giữa hồ vùi lấp sâu cũng chậm chạp bắt đầu lên cao. Thất thải quang mang lần nữa bị nham thạch bao phủ, thời gian qua một chung trà toàn bộ mặt hồ nham thạch mới khôi phục bình tĩnh lúc trước.

Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng nổ trầm muộn đột nhiên truyền tới từ đáy hồ nham thạch, theo đó cả ngọn núi lửa chấn động. Hồ nham thạch nhất thời sôi trào. Nham thạch cao mười mấy trượng đột nhiên từ giữa hồ vọt tới giữa không trung, toàn bộ hồ nham thạch rung chuyển kịch liệt. Nham thạch tràn ra từ miệng núi lửa nháy mắt phủ kín nửa bên ngọn núi.

Một chỗ không biết tên ở đáy hồ của núi lửa, Diễm Linh Cữu ngây người như phỗng nhìn hết thảy trước mắt, hồi lâu mới khó có thể tin hỏi:

- Tổ phụ đại nhân, đây, đây chẳng lẽ chính là chỗ di tàng của Loan đạo nhân tổ tiên sao?

Một bên Diễm Cửu Tiêu trong tầm mắt giống vậy lóe ra cuồng nhiệt, đáp:

- Không sai, nơi này chính là tổ tiên di tàng. Hỏa Loan nhất tộc ta nếu có thể được bảo tàng nơi này, chính là bỏ ra giá cao lớn hơn nữa cũng đáng giá. Bích Hải Linh Xà nhất tộc mặc dù có thể có uy thế như vậy, thứ dựa vào bất quá chỉ là một trong ba cái vảy trên Chân Linh chi thân năm xưa do Giao đạo nhân lột da lưu lại năm đó. Hôm nay bọn ta nếu được bảo tàng này, tất đem thành tựu vạn thế căn cơ!

Đang lúc này, một tiếng nổ ầm ầm đột nhiên truyền tới từ đỉnh đầu của hai người.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.