Chân Linh Cửu Biến

Chương 1484: Chương 1484: Thần bí ý niệm




Hỏa độc chi địa đối với pháp tướng tu sĩ mà nói có thể được cho là một chỗ đất hiểm tuyệt. Đây không phải nói tu sĩ không thể dựa vào tu vi xông vào, mà là hỏa độc chi địa kéo dài tiêu hao chân nguyên hộ thân cương khí quanh thân tu sĩ, khiến cho tu sĩ thủy chung không cách nào xâm nhập đến trong hỏa độc chi địa.

Song những khốn cảnh đó đối với Lục Bình mà nói lại hoàn toàn không thành lập. Thứ lửa độc trong mắt người khác thì sợ như cọp, nhưng trong mắt Lục Bình là vật đại bổ khó có được. Hỏa độc chi địa đối với Lục Bình mà nói hiển nhiên cũng như giảm trên đất bằng.

Liệt U Ám Diễm tuy là địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa, lại là linh hóa thông dụng cho việc luyện đan, luyện khí, vốn phải là bảo vật của tất cả luyện đan sư, luyện khí sư cầu mà không được, không biết sao loại hỏa diễm này có một đặc tính. Đó chính là vô luận luyện chế loại linh đan diệu dược, pháp bảo linh bảo ra sao, sau khi được thành phẩm tất nhiên mang theo kịch độc. Hơn nữa hết lần này tới lần khác kịch độc thường thường không ảnh hưởng hiệu quả vốn có của đan dược hoặc là pháp bảo.

Đặc biệt lúc luyện đan, vốn luyện chế thanh nhiệt giải độc linh đan, nhưng nếu sau khi dùng Liệt U Ám Diễm luyện chế, đan dược được xưng vẫn như cũ có thể có được công hiệu thanh nhiệt giải độc, không mảy may bị Liệt U Ám Diễm ảnh hưởng. Nhưng ta sĩ thường thường vừa thanh nhiệt giải độc, vừa cũng sẽ trúng một loại kịch độc khác, giữa hai người quả thật không liên hệ nhau chút nào, thật là quái dị.

Dĩ nhiên, nếu nói vậy thì luyện đan sự một lòng luyện chế độc đan, sử dụng Liệt U Ám Diễm hiển nhiên càng như hổ thêm cánh!

Mặc dù như thế, Liệt U Ám Diễm vẫn được không ít luyện đan sư cùng với luyện khí sư đuổi theo. Nhưng linh hỏa này muốn thu phục cũng không dễ, nhưng hiện giờ lại đụng phải Lục Bình khắc tinh như vậy, dễ dàng trấn áp một đóa linh hỏa này.

Lục Bình có Hắc Ngục Độc Hỏa nơi tay, sau mấy lần trải qua biến dị trong tay hắn, mặc dù chỉ là thiên địa kỳ hỏa, những phẩm chất thậm chí còn cao hơn một bậc nếu so với Liệt U Ám Diễm. Vì vậy linh hỏa này trong tay Lục Bình cũng rất xương xâu khó xơi, nhưng ngặt một cái nó lại khơi khơi khó có được, nếu là cho Thất Thốn Linh Diễm thôn phệ cũng thật có chút đáng tiếc, vì vậy lấy ánh mắt hỏi ý về phía hai người Thiên Cầm cùng Thiên Luyện.

Thiên Cầm đương nhiên không nhường, nói:

- Vật này có hữu dụng lớn với Đan các, Lục sư điệt dĩ nhiên cũng hiểu rõ, nếu không dùng được, giao cho ta mang về Đan các!

- Không được!

Thiên Luyện tuy là vãn bối, nhưng khi Thiên Giang lão tổ thọ nguyên sắp hết, luyện khí điện trên thực tế chính là Thiên Luyện đang chủ trì. Nói như thế, thân phận của Thiên Luyện cũng không dưới Thiên Cầm người chủ sự chủ trì Đan các, hiển nhiên sẽ không mắt thấy đóa linh hỏa có rất nhiều thần dị bị Đan các đoạt đi.

- Linh hóa nếu dùng để luyện khí, đặc biệt là dùng để luyện chế một ít sát phạt chi bảo, là thứ vui mừng bất ngờ cộng thêm, ta thấy lưu lại Luyện khí điện xem ra tương đối thích hợp!

Do hai người tranh chấp, vì vậy đều phải xem ý kiến của Lục Bình. Hắn hiển nhiên cũng không tiện hậu thử bạc bị, dứt khoát đem chuyện đầy trên người Thiên Thành lão tổ, nói:

- Hóa độc chi địa dù sao là Thiên Thành sự thúc phát hiện, vật này quy chút hiển nhiên cũng nên do sự thúc ngài định đoạt!

Lục Bình đem Liệt U Ám Diễm giao đến trong tay Thiên Thành lão tổ. Tự mình dân theo Loạn Ngọc, Lục Cầm Nhi đi phút cho xong, chỉ còn dư lại Thiên Thành lão tổ trợn to hai mắt phía sau căm tức nhìn bóng lưng Lục Bình. Không biết sao hai bên đều là ánh mắt nhìn chằm chằm của Thiên Luyện cùng Thiên Cầm, ông ta muốn đi cũng không đi được.

Lục Bình dân theo Loạn Ngọc cùng Lục Cầm Nhi đi tới chỗ sâu hơn của hỏa độc chi địa. Hắn thấy Loạn Ngọc cùng Lục Cầm Nhi sắc mặt hai người trang nghiêm, những ánh mắt cũng lưu chuyển lên nhau, không khỏi cười nói:

- Hai người người chính là ánh mắt trao tình cũng phải nhìn chỗ một cái. Nơi này chính là nguy cơ tứ phía, chớ quá mức thư giãn!

Loan Ngọc nhất thời mặt mũi đỏ bừng há mồm muốn giải thích, lại nghe Lục Cầm Nhi mở miệng trước nói:

- Ca ca chớ giễu cợt. Bởi vì chúng ta có một ít phát hiện mới, chỉ là không thể đã xác định, lúc này mới do dự có muốn giải thích cùng ngài hay không

- Sao?

Thần sắc của Lục Bình cũng nghiêm lại, hỏi:

- Phát hiện gì, sao không nói sớm?

Loan Ngọc nhìn Lục Cầm Nhi một chút, mở miệng nói:

- Một loại cảm ứng thần bí, sau khi tiến vào khu vực trung ương của Xích Vụ đảo này liền có phát giác. Chẳng qua khu vực trung ương của Xích Vụ đảo vốn hiểm cảnh nặng nề, lúc ấy cũng không để ý. Tuy nhiên theo càng lúc càng xâm nhập Xích Vụ đảo, loại cảm giác này tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt.

Lục Bình khẽ nhíu mày, hỏi:

- Loại cảm giác này hai người các ngươi đều có sao?

Thấy được hai người mỗi người gật đầu, Lục Bình lại hỏi:

- Có thể nhận ra được phương vị của cảm ứng thần kỳ đó không?

Lục Cầm Nhi nhẹ giọng đáp:

- Cũng bởi vì loại cảm ứng kỳ lạ đó, tựa hồ đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không có một phương định vị. Khi đó mới vẫn cho là ảo giác, hay hoặc cho rằng hoàn cảnh bố trí đặc thù ở khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, lúc này mới một mực không nói cùng ca ca!

- Sao bây giờ lại tin chắc như vậy?

Loan Ngọc chỉ chỉ phương vị của ba người đi, đáp:

- Sau khi tiến vào hóa độc chi địa, loại cảm ứng này càng thêm mãnh liệt. Tuy nhiên vẫn không có một phương hướng xác thực, nhưng loại cảm giác này không sai.

Lục Bình gật đầu một cái đang muốn nói gì, lại nghe được sau lưng có tiếng bước chân truyền tới. Bọn bốn người Thiên Thành lão tổ đã đuổi theo. Thiên Thành lão tổ tức giận trợn mắt nhìn Lục Bình một cái. Lục Bình chỉ đành phải cười trừ.

Tuy nhiên thấy Thiên Cầm công Thiên Luyện hai người thần sắc mỗi người hài lòng. Hiển nhiên Thiên Thành lão tổ đã nghĩ tới phương pháp vẹn cả đôi đường, không khỏi thầm than gừng càng già càng cay!

- Như thế nào, có phát hiện gì không?

Thiên Dũng há mồm hỏi.

Lục Bình hướng về chỗ sâu của hóa độc chi địa mặc dù trở thành nhạt rất nhiều, nhưng tầm mắt vẫn như cũ không thể xa được, đáp:

- Trước mặt hơn trăm trượng bên ngoài xem ra có một loại hóa chúng, chẳng qua không biết là linh hóa hay kỳ hỏa!

Thiên Thành lão tổ tinh thần rung lên, nói:

- Vậy còn chờ gì, đi qua nhìn một chút lại nói!

Lục Bình nói một tiếng “Không vội”, liền nói ra cảm ứng của hai người Loan Ngọc cùng Lục Cầm Nhi mới vừa nhận ra được. Thiên Thành lập tổ không tin, nói:

- Khu vực trung ương của Xích Vụ đảo hiểm cảnh hoàn sinh, cấp cho người ta cảm giác ảnh hưởng bên ngoài thì thôi đi, đằng này sự cảm ứng sao ngay cả phương hướng cũng không có? Có lẽ bởi vì hoàn cảnh bố trí đặc thù trong Xích Vụ đảo này, dù sao hai người bọn họ đều là Loan yêu tu sĩ.

Nói hai người đều là Loạn tộc tu sĩ trong lòng Lục Bình chợt động, khi nhìn về phía Thiên Cầm lão tổ, quả nhiên phát hiện Thiên Cầm lão tổ dường như cũng như có điều suy nghĩ, liền hỏi:

- Sư thúc, người có phát hiện gì hay không?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.