Chân Lộ

Chương 39: Chương 39: Cái chết của Vô Thường




Bên ngoài tâm thức, Vô Thường cả người đứng thẳng, gương mặt, làn da đều có dấu hiệu hóa đen tím. Vô Thường nở một nụ cười buồn, nụ cười của một kẻ biết bản thân đã sắp là người chết. Hắn nói nhẹ nhàng, cũng như là lời nhắn nhủ với gió trước lúc chết, mong được gió phát tán đi.

-Tệ thật, ta đã không tìm được cơ duyên để đột phá Linh Nhân cảnh rồi, đây xem ra chính là điểm cuối của cuộc đời ta. Hờ hờ…

-Tiểu Liên à, xin lỗi muội, tam ca không có khả năng trả thù giúp cha mẹ được rồi, giờ chỉ còn trông cậy vào muội cả thôi. Mà cũng phải, một thằng thiên phú rác rưởi chỉ 42 sợ xích như ta làm sao có khả năng chứ, dù có may mắn ăn được linh dược đẩy nhanh quá trình khai mở xiềng xích, giúp bản thân bước vào cảnh giới Bán Linh Nhân cảnh trước muội cũng như vậy, ta thật không làm được.

-Muội vốn là thiên tài của Nhậm gia, là thiên tài của Kiếm Trận Tướng Phủ tại Châu Nam thành với thiên phú cực kỳ dọa người, Bạch Liên Tâm Đan dị chủng cùng 85 sợi xích vây quanh, muội sẽ làm được, muội sẽ trả thù được giúp cha mẹ. Haizzz, tiếc là muội không có tài nguyên tốt nhất để phát triển, nếu không với độ tuổi 13 của muội, muội đã là Linh Nhân cảnh lợi hại rồi.

-Khục khục…

Vô Thường sắc mặt biến đen, máu miệng, mũi, mắt, tai đều không ngừng chảy ra, hắn đã sắp đến giới hạn.

Bên trên tầng mây, vừa mới thu Tự Vệ Linh Thụ vào pháp bảo dược điền, Nam tử ngồi trên tầng mây đang có ý định ra tay cứu Vô Thường một mạng vì dù thì Vô Hình Độc Hoa tự dưng mộc ở nơi này đúng là có chút bất thường, theo hắn đoán thì hẳn là dưới đất, nằm dưới gốc độc hoa kia sẽ có xác chết của yêu thú cấp 2 hệ độc nào đó. Nhưng tự dưng nghe đến Vô Thường tự bạch trước khi chết, nam tử bất thình lình nhảy cẩn lên, đầu óc một hồi choáng váng thật sâu.

“Cái… cái gì?”

“Sở hữu Bạch Liên Tâm Đan đứng hạng thứ ba trong Tâm Đan Dị Chủng Bảng, vả lại còn… còn có đến 85 sợi xích? Cái này vậy không phải có thiên phú bằng với Hoa Thủy Nữ Đế đại danh đỉnh đỉnh, giáo chủ của Thủy Tinh Cung nắm giữ cả một vùng trời rộng lớn mà ngay cả cha ta gặp mặt cũng phải kính ý sáu phần?”

“Khoan, hình như còn mới có 13 tuổi thôi, nếu được các vị Thánh Cảnh tẩy rửa tạp chất Tâm Đan, lại được phục dụng Thiên Địa Tẩy Dung Đan cộng thêm với sự cố gắng, kiên trì của chính bản thân, tiểu nữ này còn có cơ hội tạo thêm vài sợi xích, nếu đạt đủ 91 sợi xích liền có khả năng tu luyện đến cảnh giới độ kiếp đạt Thiên Nhân cảnh giới chí cao, du hành tinh không vô tận bên ngoài kia!”

“Trời ơi, Thiên Nhân cảnh, Thiên Nhân cảnh a…” nam tử lộ vẻ ao ước, kính ngưỡng.

Thiên phú của Nhậm Tuyết Nguyệt Liên thật sự là một điều gì đó rất, rất khủng khiếp.

Trên thế giới tu luyện này, tu luyện giả có phân chia cao thấp tổng cộng 11 cảnh giới: Phàm Nhân Cảnh, Linh Nhân Cảnh, Linh Sư Cảnh, Tông Cảnh, Tướng Cảnh, Tôn Cảnh, Đế Cảnh, Thánh Cảnh, Phá Giới Cảnh, Thiên Nhân cảnh và … Cảnh.

Nam tử trên tầng mây kia có khả năng phi hành tức cũng đồng nghĩa nam tử đã bước vào hàng ngũ cảnh giới Tướng Cảnh, một loại cảnh giới mà đối với người của Hồng Long Quốc chỉ như là truyền thuyết, thần thoại, có biết đến cũng chỉ là thông qua kiến thức sách vở từ quyển “Vũ Đạo Chi Lộ” do Bảo Nguyệt Quán soạn.

Nói về thiên phú, nam tử thật ra cũng chỉ có vừa tròn 80 sợi xích quấn quanh Phong Tâm Đan, một loại Tâm Đan khá bình thường. Với tám mươi sợi xích này, nam tử được liệt vào danh sách thiên tài đỉnh cấp, một dạng thiên tài rất quý hiếm để tìm thấy, và sở hữu cho mình một tốc độ đột phá cảnh giới nhanh như vũ bão, vượt mặt cả một cái sa mạc thiên tài của thời đại trước và cả thời đại hiện tại.

Bảy tuổi Linh Nhân Cảnh, mười tám tuổi Linh Sư cảnh, tám mươi tám tuổi Tông Cảnh, một trăm chín mươi bảy tuổi bước vào Tướng Cảnh. Tất cả thành quả mà nam tử đạt được, đó không những chỉ nhờ gia tộc tận lực bồi dưỡng mà còn là sự nổ lực không ngừng nghỉ, sự mạo hiểm vào sinh ra tử ở các nơi bí địa, hiểm cảnh, cũng như thiên phú cao siêu phụ trợ nên nam tử mới đạt được. Chứ nếu bình thường cũng cùng người có thiên phú 80 sợi xích như nam tử, bằng tuổi nam tử mà chỉ biết ở nhà tu luyện thì cũng chỉ có tu vi cao lắm là vừa bước vào Tông Cảnh cấp cao.

Nam tử có tám sợi xích mà tu vi đã kinh khủng vậy, vậy nếu đổi là Nhậm Tuyết Nguyệt Liên không những có dị chủng Tâm Đân mà còn có 85 sợi xích thì sẽ như thế nào?

Đáp án là cho dù Nhậm Tuyết Nguyệt Liên chỉ chuyên tâm ở nhà tu luyện suốt hai trăm tuổi thì tu vi của nàng vẫn hoàn toàn bước vào Tôn Cảnh, còn là Tôn Cảnh bậc cao, một loại cảnh giới mà nam tử nhìn thấy liền khúm núm sợ sệt, thở không dám thở, nhìn không dám nhìn, một tiếng rơi mồ hôi cũng không dám để vang lên.

Tu luyện giả có số sợi xích 60 đến đúng 70 sợi, thiên phú cỡ nãy nếu là ở trong Hồng Long quốc thì có phần hiếm hoi, khô kiệt, nhưng mà nếu nói rộng ra Tiêu Nguyên Đại Lục thì rất nhiều, hễ cứ đi vài ngàn dặm là gặp, có khi còn gặp nguyên một đám. Thế nhưng là Các tổ chức lớn, các tổ chức có Tôn Cảnh trở lên đều không hề muốn thu nhận vì đơn giản, cảnh giới cao nhất mà họ có thể đạt trong cuộc đời nếu được cung cấp tốt nhất tài nguyên vĩnh viễn chỉ dừng ở Tướng Cảnh, không thể đột phá lên Tôn Cảnh, không bao giờ, trừ phi là có cái vận may rắm thúi, đ-ng phải thiên đại tạo hóa nào đó mới đạt được, đây đã là quy định, quy tắc của thế giới, trước nay chưa từng có người nghịch thiên đột phá được ở thiên phú 70 sợi xích.

Còn một khi số sợi xích lên đến số 71, nó lại là một định nghĩa khác, một định nghĩa mà tu luyện giả có cơ hội vươn tới Tôn Cảnh, loại cảnh giới có khả năng “dời non lấp biển”, tồn tại khủng bố vô cùng, đây mới là những thành viên mà các tổ chức lớn cần có, cần bồi dưỡng.

Và cũng kể từ số 71, hễ cứ tăng lên một số, thiên phú lại càng biến đổi, giữa 72 và 71 sợi xích, tu luyện giả đã không còn chênh lệch chỉ về sức mạnh của linh lực nữa mà là chênh lệch về tất cả các khía cạnh sức mạnh. Đây là định luật của thế giới.

80 và 85 sợi xích, xem thì chênh lệch chỉ đúng năm sợi nhưng mà khoảng cách thiên phú, tư chất là không thể hạn lượng.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Nhậm Tuyết Nguyệt Liên được cung cấp tài nguyên, dược vật, nơi tu luyện giống với nam tử. Tiếc là Nhậm Tuyết Nguyệt Liên sinh ra không đúng nơi, quá không đúng nơi nữa là đằng khác.

Nghe được Vô Thường tự khai thiên phú của Nhậm Tuyết Nguyệt Liên như vậy, nam tử tức thì hết hồn, có to lớn không tin, trong cuộc đời hắn thật sự biết đến cũng không quá một trăm vị có thiên phú trên 80 sợi xích, bất quá vị nào mà chẳng có lai lịch kinh thiên, nào là Hoa Thủy Nữ Đế, Phong Lam Đại Đế, Thái Hoàng Minh Quân, Diễm Mị Tiên Tử, Thất Hỏa Lão Tổ, Thanh Thanh bà bà,… tất cả đều có tu vi Đế Cảnh, xuất thân từ nhỏ cũng đều có bối cảnh lớn phía sau trợ trận. Vậy mà từ khi nào một cái quốc gia mà nam tử tùy ý vung tay liền rung chuyển lại sinh ra một cái thiên tài có 85 sợi xích được?

Phải biết đa phần thiên phú cũng có liên hệ với huyết mạch, cha ông tu vi không cao, thiên phú càng tồi tệ, giỏi lắm, biến dị lắm là chỉ dưới ngưỡng 70 sợi xích. Đó là còn chưa nói đến dị chủng Bạch Liên Tâm Đan, hai từ “dị chủng” cũng không phải chỉ để đặt cho vui, nếu mà Nhậm Tuyết Nguyệt Liên như lời tiểu tử sắp chết kia nói thật có tồn tại, vậy thì nàng ta đích thị là một quái thai.

-Khục.. khục…

Trong lúc nam tử ngớ người suy diễn lung tung, Vô Thường phía dưới hộc máu càng lúc càng nhiều, cơ thể đã cực kỳ suy yếu, hắn cách cái chết không còn xa.

Vô Thường nằm gục trên đất, trong miệng tím đen vẫn thều thào câu chữ.

-Xin lỗi cha mẹ, con bất hiếu lại không thể tự tay báo thù rồi.

-Xin lỗi hai ngươi, ta rốt cuộc chưa trả hết nợ cho hai ngươi lại phải đi xuống gặp mặt hai người rồi, thứ lỗi cho ta.

-Xin lỗi Ngọc Yên, lời hứa đó xem chưa từng xảy ra được không? Ta xin lỗi vì tất cả đã gây ra trên người nàng.

-Xin lỗi tiểu Liên, ta… xin hãy quên ta đi, xem như chúng ta chưa từng gặp mặt, chưa từng có quan hệ, hãy… hãy sống thật tốt. Ta… ta…

“Tiểu Liên, muội cứ xem như đây là món quà cuối cùng ta tặng cho muội, hãy sử dụng tốt nó. Ta xin lỗi, ta lại không thể ở bên nàng lần nữa rồi…”

Suy nghĩ trong đầu là như vậy, ở bên ngoài Vô Thường lại không còn sức để mở miệng lần cuối, hắn chỉ kịp để lộ một nụ cười buổn rồi trở nên hoàn toàn bất động. Đây là lần đầu tiên trong đời Vô Thường vậy mà yên tĩnh một cách dị thường.

“Ta nên đến Châu Nam thành theo như lời tiểu tử bên dưới để tìm liền ra thật hư, mà trước hết phải cứu tên này một mạng, số hắn coi như cũng đen đủi đi, tự dưng chạy vòng vòng rồi gặp đúng Vô Hình Độc Hoa… mà không xong rồi!”

Bất chợt phát hiện bản thân suy nghĩ vấn đề kia khá lâu, bỏ qua việc quan sát sinh mệnh của tiểu tử bên dưới, nam tử tức thì hoảng hồn nhìn xuống.

-Chết mất rồi, haizz.

Cảm nhận khí tức sinh mệnh của Vô Thường biến mất, phía dưới chỉ còn lại cái xác im lặng màu tím đen của một thiếu niên tuổi 15, 16, nam tử có chút tiếc nuối. Tuy vậy, nam tử vẫn không trách cứ bản thân điều gì, Vô Thường tự làm tự chịu, nam tử chẳng qua chỉ là người qua đường, chết hay không chết là do mệnh của Vô Thường, cứu hay không cứu là quyền của nam tử, không ai thúc ép được.

Nam tử đứng lên, từ trên đám mây hắn nhìn xuống xác Vô Thường khẽ trầm mạc nói

-Lãng Phong ta xin lỗi ngươi tiểu tử, bất quá cũng đừng trách ta vô tình không ra tay cứu ngươi, tất cả đều là do một mình ngươi tự làm tự chịu cả đấy thôi, không liên quan đến ta.

-Được rồi, nếu thật sự muội muội của ngươi có thiên phú như ngươi đã nói, ta sẽ giúp nàng trên con đường tu luyện, giúp nàng trở thành cường giả hô phong hoán vũ, giúp nàng trả mối thù diệt đi cha mẹ.

-Yên nghỉ đi thôi tiểu tử.

Nói xong nam tử cũng liền điểm chỉ hủy Vô Hình Độc Hoa như là giúp Vô Thường báo thù, sau đó rời đi, bay về hướng Châu Nam thành, hắn cũng không bận tâm hay tốn thêm chút công sức gì để chôn cất Vô Thường tử tế hoặc tốt hơn, tiện thể mang xác Vô Thường về thành giao cho Kiếm Trận Tướng Phủ để họ tự mai táng cho Vô Thường.

Với một cường giả Tướng Cảnh cao cao tại thượng như nam tử, ngoài ra còn có bối cảnh kinh thế, mở miệng xin lỗi vì cái chết của Vô Thường, một tiểu tử nơi thôn quê hương dã, nhỏ bé đến cực điểm xem như đã là đối xử rất tốt với Vô Thường rồi, vả lại nếu nam tử là một người tốt tính thì dĩ nhiên ngay từ đầu đã không giở trò hứng thú xem Vô Thường sẽ mang lại bất ngờ gì mà là trực tiếp đi xuống hỏi thẳng Vô Thường, tốt thì cho cơ hội để lấy, xấu thì bỏ đi, không dây dưa.

Tuyệt thế cường giả tương lai với hai Tâm Đan, một vạn sợi xích như Vô Thường, cứ thế chết đi, thật sự là chết đi chỉ vì một tính toán lỗi, không đoán trước được Bách Thú Lâm nguy hiểm tột độ đến như vậy.

Thế giới tu luyện giả, sai một tẹo trong bất cứ trường hợp nào dù là đang đối chiến hay nói chuyện với cường giả, kẻ thù, dạo bí cảnh,.. đều dẫn đến cái chết một cách nhanh chóng và đầy bất ngờ. Vô Thường cái chết là điều có thể hiểu được.

Bất quá kì lạ một điều là khi nam tử vừa rời đi chỉ vài phút, yêu thú Lam Hỏa Hổ đột phá xong, khí thế biến mất, thi thể Vô Thường nằm trên đất bỗng dưng xảy ra biến hóa.

Trên cơ thể Vô Thường, độc tố thành khí bốc hơi ra khỏi người Vô Thường, trả lại cho Vô Thường làn da rám nắng vốn có. Tất cả thương thế của Vô Thường đều khôi phục, hai tay đầy đủ, sinh mệnh đang nhanh chóng quay trở lại một cách khó hiểu.

Hơn một phút sau, Vô Thường bật người tỉnh dậy cùng với tiếng hét đầy khủng hoảng.

-Mọi người mau chạy đi, hắn là tên sát nhân đang bị truy nã gắt gao ở cấp độ năm sao đấy, ta, ta không kiềm hắn lại lâu được đâu!

Mồ hôi đầm đìa, “Vô Thường” mở mắt ra, một cái nét mặt cổ quái tức thì hiển hiện.

-Chuyện gì vậy, nơi này là nơi nào? Ta, ta không phải đang chiến đấu với sát nhân Blood Death sao, tại sao tại vừa chớp mắt cái thì đã xuất hiện ở nơi này?

-Ta… là… a, aaa…a AAA…. A….

“Vô Thường” bỗng dưng ôm đầu một cách đau đớn, gương mặt đẹp trai của hắn trở nên vặn vẹo, la hét rất điên cuồng như cả cơ thể bị ngàn đao phân rãnh, muối trắng từng hạt từng hạt được sát vào vậy.

-AAA… AAA… a… a…

Hơn chục giây trôi qua, âm thanh của Vô Thường càng lúc càng bé, thân thể Vô Thường cũng càng lúc càng trấn tĩnh.

Một phút sau, âm thanh la hét không còn, Vô Thường đứng dậy một cách điềm tĩnh cùng với nụ cười nguy hiểm giống hệt như ngày nào.

-I’m come back.

-Ha ha ha, há ha ha, HAHAHAHA…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.