Chân Lộ

Chương 241: Chương 241: Đối Ảnh Kính




Vừa đến Hải Thần Chi Điện, một toàn cung điện nhưng lại có quy mô không khác gì cả một quốc gia. Sự khác biệt duy nhất có chăng chỉ là đẳng cấp người sinh sống ở bên trong, kiến trúc đồ sộ nguy nga, hào quang lấp lánh vạn trượng và rất nhiều vùng đất rộng lớn, kỳ lạ với vô số yêu thú gầm thét, thây ma quỷ dị kêu rên. Trong khi số lượng người tại bên Hải Thần Chi Điện lại cực kỳ ít, chủ yếu chỉ là những người trẻ dưới niên kỷ 300 tuổi.

Đứng bên ngoài cổng lớn của Hải Thần Chi Điện, Giao Tần sau khi dùng truyền âm phù báo cáo cho chúa thượng của lão biết được bọn họ đã đến. Một ánh mắt vô hình, vô sắc, không có khả năng bị phát giác lập tức chíu rọi lên cơ thể hai người Nhược Gia Thủy và Vô Thường vốn đã tháo xuống chiếc mặt từ lâu.

Không giống trường hợp bình thường chỉ giây lát 4, 5 giây là cùng, khoảng năm phút sau, một khoảng thời gian mà lần đầu tiên Hải Thần Thiên Tôn phải mất khi quan sát hai tiểu bối Linh Nhân cảnh đẻ nhìn ra tiềm năng của chúng. Hải Thần Thiên Tôn truyền âm qua phù lục khen ngợi Giao Tần.

- Ngươi làm tốt lắm. Giờ hãy đưa hai đứa trẻ đến gặp Thái Bất Đẩu, sau đó xuống kho để nhận thưởng, một phần thưởng mà ngươi xứng đáng được nhận.

- Thuộc hạ cảm ơn chúa thượng.

Hết sức vui mừng đáp lời khi biết rằng phần thường chờ đợi lão phía trước sẽ cực kỳ to lớn. Giao Tần mang theo Nhược Gia Thủy nay đã không còn vẻ lạnh băng, uy nghiêm trên gương mặt đối với Vô Thường, thay vào đó là sự buồn phiền, mím môi không cam tâm mỗi khi lén nhìn hắn và Vô Thường đã ăn mặc quần áo bình thường tiến vào thành, di chuyển đến một trong bảy người được ví như “bộ mặt” của Hải Thần Thiên Tôn, Thái Bất Đẩu tiên sinh ở Tọa Nam Cung.

Với tốc độ kinh người của Thánh cảnh, chừng hai giờ qua đi ba người Giao Tần đã có mặt trước cửa Tọa Nam Cung, nơi đang có một nam tử chừng 32 tuổi ăn mặc xuất trần, diện mạo anh tuấn cùng đôi mắt sắc lạnh, tràn ngập uy nghiêm quan sát ba người từ đầu đến chân.

“Tiềm lực rất mạnh, trước đến nay ta chưa từng thấy qua, đặc biệt là tiểu tử kia. Hèn gì đại ca vừa thấy chúng đã ngay tức thì phế đi chức vị kế thừa của hai tiểu bối có thiên phú cực khủng 98 sợi xích, đưa chúng trở thành người có danh nhưng vô thực tựa như hai tiểu bối có thiên phú 96 sợi xích kia”.

Trong mọi tổ chức khủng bố, thiên tài được người biết đến với đủ loại sự khó tin, truyền kỳ thì tất nhiên người đó sẽ chẳng bao giờ là thiên tài mấu chốt của tổ chức. Thiên tài thực sự mà tổ chức chú tâm bồi dưỡng luôn là những người im hơi, lặng tiếng, thậm chí trong tổ chức dường như cũng chẳng ai biết đến sự tồn tại của họ ngoài những người cốt yếu của tổ chức.

Đây là biện pháp bảo tồn hạt giống của tổ chức, dùng tiếng vang của những hạt giống khác để che giấu hạt giống thật sự nhằm khiến kẻ thù địch không nhắm vào người mà tổ chức quan tâm bồi dưỡng, chỉ khi họ đủ lớn và tổ chức cũng không cần e ngại có người ám sát mới để lộ danh tiếng những hạt giống này.

Ngày trước Hải Thần Chi Điện từng tìm được hai Người Kế Thừa Hải Thần Thiên Tôn với thiên phú 98 sợi xích và được họ cất giấu đi, đưa tên tuổi “Người Kế Thừa” hữu danh vô thực đặt lên vai hai tiểu bối có thiên phú 96 sợi xích một cách không để họ biết. Nhưng hiện giờ Nhược Gia Thủy và Vô Thường đến, người thật sự kế thừa cho Hải Thần Thiên Tôn khi Hải Thần Thiên Tôn già một lần nữa đổi ngôi trong vô hình.

Tất nhiên, hai tiểu bối 98 sợi xích và hai tiểu bối 96 sợi xích vẫn được tổ chức tận lục bồi dưỡng, phòng hờ Người Kế Thừa thật sự xảy ra chuyện hoặc sinh trưởng không như mong đợi. Nhưng chúng đã mất đi một số đặc quyền trong tổ chức.

“Tiềm lực đúng là rất mạnh, nhưng còn khả năng lĩnh ngộ, tương lai có thể đạt đến cảnh giới nào khi trưởng thành là điều cần phải được kiểm chứng”.

Lĩnh ngộ mặc dù cũng ở trong tiềm lực nhưng không có cách nào nhìn thấy bằng cảm ứng, do vậy cần phải có những bài kiểm tra để dò xét vì dù sao thì trên đời cũng có rất nhiều tiểu bối lúc nhỏ có tài năng kinh người, nhưng rồi dần dần trưởng thành chúng lại bị lùi bước chân, không thể tiến, bị những thiên tài khác ngày một bỏ xa.

- Tham kiến Bất Đẩu Tiên Sinh.

Giao Tần cung kính khom người trước Thái Bất Đẩu.

- Ngươi đi đi.

Tiếp quản hai người Vô Thường, Thái Bất Đẩu cũng không nhiều lời với Giao Tần, hắn chỉ nhàn nhạt ba từ rồi dắt hai người Vô Thường bước vào trong Tọa Nam Cung, đi nhanh một mạch đến Phá Giới khí cụ - Đối Ảnh Kính.

Trên đường đi, Thái Bất Đẩu nói với hai người Vô Thường.

- Bài kiểm tra của các ngươi rất đơn giản thôi. Khi ta đưa các ngươi tiến vào nơi đó, mục tiêu của các ngươi là giết chết người xuất hiện trước mặt mình hoặc chạy đến được lối thoát nằm ở ngay phía sau đối thủ.

- Các ngươi nên lưu ý hai điều. Thứ nhất, các ngươi sẽ có khả năng chết rất cao, nên thay vì chiến đấu hãy chạy và chạy. Thứ hai, tuyệt đối không được nhúng tay, trợ giúp lẫn nhau để đối địch đối thủ. Bấy nhiêu thôi.

- Ưm.

- Vâng.

Nhược Gia Thủy tựa như không chú tâm lắm đến lời Thái Bất Đẩu mà gật đầu. Trong khi đó Vô Thường lại khẽ “vâng” một cách tà dị, một từ “vâng” mà dường như cũng chẳng phải từ “vâng”.

Hai phút trôi qua, Thái Bất Đẩu sau khi đưa hai người Vô Thường tiến vào Đối Ảnh Kính, một nơi có bề ngoài trông rất giống một ngôi nhà nhỏ bé nhưng bên trong lại cực kỳ không giống, hắn nhoáng người biến mất rồi xuất hiện ở một căn phòng có dụng cụ đang hiện lên khung ảnh nơi Vô Thường và Nhược Gia Thủy mà có mặt, dõi mắt tò mò nhìn xung quanh.

- Vù.

- Vụt.

- Vù.

- …

Thái Bất Đẩu chỉ vừa xuất hiện, bản thân còn chưa ngồi xuống ghế tập trung quan sát thì trong phòng lại lần lượt xuất hiện thêm năm người gồm ba nam, hai nữ. Tất cả đều nhìn Thái Bất Đẩu mỉm cười.

- Nghe nói đại ca vừa thu được hai tiểu bối ghê gớm nên ta mới đến xem. Như vậy sẽ không làm phiền tam đệ chứ hả?

Một vị nam tử có râu quai nón ngồi xuống chiếc ghế cách vị trí Thái Bất Đẩu hai mét, cười nói.

- Tiểu muội cũng giống nhị ca nha, hy vọng tam ca đừng đuổi muội à.

Một mỹ nhân có độ tuổi ngoài mặt chừng 20 nhưng nhìn kỹ lại trông giống như thiếu nữ đang ở tuổi trăm rằng cũng vui vẻ lên tiếng.

Tiếp đó là lần lượt ba người còn lại cũng lên tiếng, lời nói tuy có chút khác nhưng đều mang một hàm ý chung là đến xem hai tiểu bối mà “lão đại” của bọn họ vừa thu được.

Sắc mặt Thái Bất Đẩu bỗng trở nên không được tốt khi không ngờ tai mắt của những người xưng huynh, gọi đệ với hắn trong Hải Thần Chi Điện lại rộng và nhanh đến như vậy, chi thoáng chốc đã biết được tin tức rồi. Hắn nói.

- Đã đến rồi thì ta còn nói được gì.

Sau đó, hắn chợt nhìn hai người mà lạnh giọng.

- Nhị ca, tứ muội, ta biết là đồ đệ của các ngươi bị tước mất danh hiệu thiếu chủ Hải Thần Chi Điện, nhưng đừng vì thế mà gây khó dễ cho hai tiểu bối lần này, nếu không khi để đại ca biết được thì các ngươi đừng trách.

Trở thành Người Kế Thừa Hải Thần Thiên Tôn điều đó không có nghĩa là trở thành đệ tử của Hải Thần Thiên Tôn, thế nên các cường giả khác vẫn có thể nhận Người Kế Thừa trở thành đệ tử.

Vô Thường và Nhược Gia Thủy đến đã vô tình khiến hai vị đệ tử có thiên phú 98 sợi xích của Nhị ca, Tứ muội bị đưa xuống tràng, điều đó tất nhiên cũng sẽ khiến hai vị cự đầu này khó chịu, muốn đến thăm hỏi hai người Vô Thường.

- Tam đệ, ngươi nói quá lời rồi. Bọn ta chỉ là muốn đến nhìn xem hai tiểu bối thế nào thôi, ngươi đâu cần phải nghiêm trọng quá vấn đề chứ. Vả lại chúng ta đều là huynh đệ gần ngàn năm nay, ai lại làm chuyện như vậy.

Trong khi ba người khác đã hiểu vấn đèn Thái Bất Đẩu nói thì Nhị ca là một trung niên trông tầm 40 tuổi, râu quai nón, khuôn mặt chữ điền với hai chiếc mày rậm trên mặt khẽ chau lại nói.

Nghe thế, Thái Bất Đẩu chợt có một tia lạnh nhạt khác thường đối với Nhị ca mà không ai trong bốn người còn lại hiểu được, nói.

- Không làm? Nhị ca, ngươi đừng tưởng những gì ngươi làm thì đại ca và ta không biết. Hai lần trước đại ca bỏ qua cho ngươi, không nói gì vì chúng ta từng có một đoạn tình nghĩa, nhưng nếu xảy ra thêm một lần, chỉ một lần nữa thôi, vậy thì đừng trách đại ca và cả ta trở mặt, cắt đứt quan hệ với ngươi.

- Nhị ca, tam ca, hai người có chuyện gì với nhau vậy?

- Các ngươi phải chăng đang giấu bọn đệ điều gì thế?

Cảm thấy bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ nặng nề, mùi hỏa chiến bốc lên hừng hực có lẽ vì một chuyện gì đó họ không biết, nhóm ba người lục đệ, bát đệ và thất muội rốt cuộc không chịu được nghi vấn to lớn đang nổi lên trong lòng mà lên tiếng hỏi.

Là bạn bè cũng là anh em kết nghĩa trên con đường trưởng thành của năm tháng, đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, hiểm trở nhưng tại sao lúc này lại có những lời qua ý lại vô cùng ác chiến, dường như cũng đã chẳng còn tình là mấy. Điều đó khiến ba người lục đệ biến sắc mặt thành buồn phiền. Không hỏi được cho ra lẽ, lòng họ tất bất ổn.

- Muốn biết chuyện gì thì các ngươi đi hỏi trực tiếp nhị ca sẽ rõ thôi.

Thái Bất Đẩu nhàn nhạt trả lời.

- Ta chẳng làm gì cả, các ngươi không cần phải hỏi.

Lạnh lùng một câu, Nhị ca bất động ngồi trên ghế nhìn vào màn hình, mặc kệ xung quanh nói gì thì nói, ai hỏi đến hắn cũng như chưa từng nghe thấy.

Không khí rơi vào im lặng vài giây ngắn ngủi, Thái Bất Đẩu liếc mắt qua nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh nói.

- Tứ muội, ngươi tốt nhất đừng nên có ý đồ giống như nhị ca đã từng, nếu không đừng trách ta không nói trước.

Tứ muội nghe hắn nói thế, đặc biệt là nàng còn có tình cảm sâu đậm với hắn nên mặt đẹp lập tức biến sắc, sợ hãi hắn ghét bỏ nói vội.

- Không có, muội không có. Muội chỉ là muốn đến tìm đồ đệ thôi, không có ý khác, huynh đừng hiểu nhầm.

Một từ xưng hô “huynh” trong khi những người khác luôn gọi Thái Bất Đầu là ca hoặc Tam ca, đã nói lên cảm xúc tình yêu của Tứ muội đối với Thái Bất Đẩu mà ai cũng đều có thể nhìn thấy được.

Bất quá đối với tình ý của nàng, Thái Bất Đẩu chỉ là khẽ nói “vậy thì tốt” một cách không hề có ý nghĩa tình yêu nam nữ. Hắn lại nhìn ba người Lục đệ nói.

- Các ngươi tự tìm vị trí mà ngồi.

- Ân, Tam ca.

Cũng chỉ còn có thể đè nén thắc mắc trong lòng, đợi đến khi đại ca từ bên ngoài về lại hỏi. Ba người Lục đệ, Thất muội, Bát đệ đều tìm chỗ ngồi xuống.

Tất cả sáu người đều dõi mắt nhìn vào màn hình bên trên để cùng xem thử hai tiểu bối vừa được lựa chọn sẽ biểu hiện như thế nào, đạt được thành tích gì bên trong Đối Ảnh Kính.

Bên trong Đối Ảnh Kính.

Vô Thường và Nhược Gia Thủy sau khi đi vào cánh cửa liền xuất hiện ở bên trong một tòa cung điện rộng lớn nhưng ngoài việc ở phía trước mặt họ, cách xa họ tầm 500, 600m có tràn ngập vô số bức tượng quái dị từ người cho đến yêu thú được xếp theo thứ tự bậc thang từ thấp đến cao như một toàn tháp nhiều tầng thì không còn thứ gì khác. Xung quanh bằng phẳng, thoáng đãng tựa như một sa mạc rộng lớn.

Ngay khi vừa xuất hiện nơi đây, Vô Thường lập tức đi đến vị trí của Nhược Gia Thủy, nắm lấy tay nàng ôn nhu nói.

- Ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng.

Nhược Gia Thủy đang cố dẹp đi vẻ ủ rũ của bản thân, bình tĩnh phân tích mọi thứ xung quanh để phòng bị khi đối thủ mà Thái Bất Đẩu nhắc đến xuất hiện thì bị Vô Thường nắm tay, mặt nàng trong tích tắc liền đỏ bừng lên như gấc.

Nhưng chỉ thoáng qua hai giây, nàng giãy mạnh ra khỏi tay hắn nói.

- Tiền bối nói chúng ta không được giúp đỡ nhau, nếu không sẽ vị phạm luật, ta và ngươi đều bị loại cho xem.

“Vi phạm luật” trong lời nàng nói bất quá cũng chỉ là do nàng suy diễn, còn sự thật thì chưa chắc đã như vậy.

Vô Thường đưa mắt đối nhãn với nàng vài giây, hắn chợt cười nhẹ nói.

- Cũng phải, cô chủ hẳn là không yếu đến mức cần thuộc hạ bảo vệ. Thuộc hạ xin tuân lệnh và quay trở về chỗ cũ.

Vô Thường lại nhảy người lên, quay trở về vị trí cũ.

Nhược gia Thủy nhìn hắn bay nhảy như chim liền hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn nữa, tuy vậy trong lòng nàng lại cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào vì chí ít thì hắn vẫn còn quan tâm nàng, có tình cảm với nàng, giúp nàng như trút bỏ được một phần nào đó lo âu, muộn phiền những ngày qua.

Nhược Gia Thủy vui vẻ là thế, hạnh phúc cũng là thế nhưng nàng lại không biết rằng, thậm chí là không hề thấy hắn trong lúc quay về, bàn tay trái của hắn đã không hiểu vì sao lại nắm chặt đến chảy máu.

Vô Thường, hắn có một tật xấu rất dễ dàng nhận biết đó là khi gây ra lỗi lầm với một người hắn quan tâm, có mối quan hệ với hắn, hắn sẽ tự hành hạ bản thân thay cho lời xin lỗi hiện tại và bồi tội vào tương lai khi kế hoạch hắn thành công. Vậy hắn đã làm gì Nhược Gia Thủy trong lúc vừa rồi mà khiến hắn phải bấu chặt tay đến chảy máu.

Chẳng lẽ là vì hắn đã không còn tình cảm với nàng nhưng vẫn giả bộ níu kéo nàng?

Đáp án có lẽ chỉ mình hắn biết.

Vô Thường vừa quay trở về chỗ cũ, trong mảnh không gian cung điện kỳ lạ này cũng chợt vang lên một giọng nói trung tính, không phải nam, không phải nữ, tựa như máy móc đã được thiết lập sẵn.

- Nên nhớ, nguồn linh lực của các ngươi tại trong đây sẽ trở nên biến ảo diệu kỳ. Sức mạnh của các ngươi có thể bộc phát ở trình độ cảnh giới nào sẽ tùy vào lĩnh ngộ của các người trong ải thứ nhất. Thấp nhất là Linh Nhân cảnh, cao nhất là Thánh cảnh.

Âm thanh dừng lại, Vô Thường cùng Nhược Gia Thủy liền cảm thấy trong người tràn ngập lực lượng kỳ lạ, không còn thấy bản thân là đang ở cảnh giới Linh Nhân cảnh chưa phần tầng nữa.

Phát hiện được điều đó, trong đầu họ đồng lúc xuất hiện nhanh hai từ.

“Huyễn thuật!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.