Chân Lộ

Chương 180: Chương 180: Giúp Người, Làm Việc Tốt




Liễu Thanh thành. Bên ngoài cổng thành nam với gần vài trăm người xếp thành mười hàng đứng chờ đợi được binh lính thành xét duyệt giấy tờ thông hành tiến vào thành.

Trong đó tại hàng thứ sáu, xếp ở vị trí 45, 46, 47 là ba người Hà Trọng, Hà Tâm Như và Vô Thường đã tiến đến Liễu Thanh thành vào mười phút trước. Họ lúc này là đang chờ đợi để đóng phiếu điểm, nhận về giấy tạm trú 1 tháng bên trong thành như đã bàn bạc từ trước.

Bất chợt, Hà Trọng sau một hồi quan sát và cảm ứng các tu luyện giả trẻ tuổi khắp nơi xung quanh liền nói nhỏ với Hà Tâm Như và Vô Thường.

-Cuộc tuyển chọn nhân tài lần này của Thái Ất Tông xem ra đông hơn rất nhiều so với năm năm về trước mà cha ta đã từng kể lại.

-Không có gì là kỳ lạ đâu Trọng huynh, từ khi linh khí đại lục thay đổi vào tám năm về trước, trở nên nồng đậm bất thường hơn thì cũng đã đồng thời tạo điều kiện cho rất nhiều thiên tài nhỏ tuổi có đủ điều kiện trổi dậy. Số lượng bên ngoài thành đây chắc là đã ít nhất.

Vô Thường sau lưng Hà Tâm Như lên tiếng.

-Lui, lui đi, vượt mức gạch rồi.

Đúng lúc này, một người binh lính thành phụ trách hàng thứ sáu của Vô Thường bỗng quát to lên, buộc người đứng đầu tiên phải lui về gấp vì đã đứng quá vạch vôi được kẻ sẵn có công dụng làm mức chấn chỉnh hàng người muốn vào thành.

-Ui…

-Làm gì vậy…

-Từ từ, lùi cũng cũng phải từ từ…

-Á…

-Ê thằng quỷ, sao ngươi dám lấy cái mông ghẻ của ngươi đ-ng… đ-ng vào cái đó của ta hử? Quỷ hà, làm mắc cỡ muốn chết.

-Lùi nhẹ thôi, đau tiểu đệ ta.

-…

Một số người bị người đứng bên trên do lùi nhanh nên đ-ng trúng liền kêu rên lên đầy đủ các loại âm thanh bình thường, kỳ quái, tận hưởng vui sướng, hay là biến thái.

-Muội muội, cẩn thận.

Cũng như bao người, Hà Trọng bị trung niên bên trên đ-ng trúng, hắn đồng thời quát nhẹ với Hà Tâm Như và cố vận sức để cẩn thận lùi từ từ, nhẹ nhàng để không làm Hà Tâm Như cách hắn chỉ 30cm đau.

-Ưm…

Bị tấm lưng to của ca ca đ-ng khá nhẹ, hai chân Hà Tâm Như lùi nhanh hai bước nhỏ để tạo chỗ cho ca ca đứng, nhưng cũng vì vậy nên cả cơ thể nàng đều ngã đè lên l-ng ngực chắc khỏe của Vô Thường ở ngay phía sau, khiến nàng có một hồi đỏ mặt giật mình thầm hô “thật cứng rắn, thật ấm áp”.

-Đừng hoảng.

Đỡ lấy Hà Tâm Như, Vô Thường vừa trấn an nàng bình tĩnh, vừa lùi bước chân xuống để những người bên trên duy trì khoảng cách, không quá dính nhau.

Vài giây qua đi, hàng thứ sáu của ba người Vô Thường trở lại bình ổn, tiếp tục tiến lên từng người một để làm thủ tục nhập thành.

Ba mươi hai phút sau, cuối cùng cũng đến lượt nhóm ba người Vô Thường, Hà Trọng là người đầu tiên rời hàng đi đến tụ điểm ghi nhận giấy tờ ở hàng sáu để đăng ký tạm trú.

-Của ngươi là 1 điểm loại giấy trắng, mực xanh.

Vị binh lính nam tử Linh Nhân cảnh tầng 7 thoáng nhìn Hà Trọng liền kêu giá để Hà Trọng nộp tiền vầ lấy được giấy tờ tạm trú 1 tháng trong Liễu Thanh thành.

Nghe được số điểm cùng loại phiếu điểm, Hà Trọng chợt tròn mắt, hắn run run giọng hoảng hỏi lại vị nam tử binh lính trực quản sổ sách tạm trú.

-Không… không phải chỉ 1.000.000.000 điểm phiếu giấy trắng mực đen dùng cho Linh Nhân cảnh sao thưa tiền bối? Vì sao lại là 1 điểm loại phiếu điểm dùng cho Linh Sư cảnh?

Hà Trọng mặc dù là thiên tài trong thế lực có Linh Sư cảnh đại viên mãn, nhưng dù vậy thì hắn chỉ là Linh Nhân cảnh chưa phần tầng nên trong người hắn hay Hà Tâm Như tất nhiên đều sẽ không hề có lấy một vật phẩm hay phiếu điểm dùng cho Linh Sư. Số phiếu điểm, đồ vật Linh Sư cảnh tất cả đều nằm ở trong tay gia gia cùng các vị thúc bá đã chiến đấu với người Lam gia mà không biết sống hay chết, tổn thất bao nhiêu tộc thân tại vùng đất bằng phẳng kia.

Nguyên vốn hắn cứ tưởng chỉ mất 1.000.000.000 điểm loại giấy trắng mực đen như gia gia và thúc bá đã từng đến thành vào hai tháng trước, nhưng bây giờ khi nghe “1 điểm loại giấy trắng mực xanh”, tâm thần hắn như rơi vào vực sâu không đáy.

Hắn không có phiếu điểm loại giấy trắng mực xanh thì không thể vào thành, nếu không thể vào thành thì hắn không hề có cơ hội được Thái Ất Tông lựa chọn đi tham gia khảo hạch, không thể tiến đến Thái Ất Tông, vậy thì nó cũng đồng nghĩa rằng, tộc thân hắn đã chết trong cuộc chiến với Lam gia xem như đã vô nghĩa, hắn là tội đồ của Hà gia.

Binh lính trung niên nam tử nhàn nhạt nói với hắn.

-Ngươi có phải đến đây tham gia cuộc lựa chọn nhân tài Thái Ất Tông? Nếu phải thì số phiếu điểm ngươi cần để có thể tiến vào thành đúng là 1 điểm loại giấy trắng mực xanh. Đây là quy định đã được Thành chủ ký kết và đưa xuống thi hành vào một tuần trước.

Lời trung niên vừa dứt, trong đầu Hà Trọng lập tức tựa như nổi bão, sấm chớp rền vang ầm âm không ngớt.

Hắn nhanh trí cắn răng tháo xuống chiếc nhẫn giới hạng thấp kém nhưng lại rất trân quý đối với hắn từ trên tay xuống rồi đặt lên bàn, giọng hắn thành khẩn nói.

-Đây là toàn bộ gia tài của ta, mong tiền bối nhận lấy, giá trị của nó chắc chắn đã hơn 1.000 điểm phiếu dùng chi Linh Sư cảnh, chỉ cầu tiền bối…

Trong lúc Hà Trọng đang hỏi trung niên tại sao lại là 1 điểm phiếu dùng cho Linh Sư mà không phải 1 tỷ phiếu điểm dùng cho Linh Nhân cảnh tại cổng thành. Vô Thường nắm lấy cổ tay Hà Tâm Như tiến lên phía trước.

-Đứng lại, chưa đến lượt hai ngươi.

Một binh lính nam tử có tu vi Linh Nhân cảnh tầng 1 lập tức chặn đường hai người quát lên.

Vô Thường nhanh tay lấy ra một tờ phiếu điểm 100 điểm loại giấy trắng mực xanh nhét vào tay binh lính nam tử, miệng thì nhẹ nhàng nói.

-Thiếu niên đằng trước là bạn của ta, hắn đã lỡ mất hết phiếu điểm trên đường đi đến thành nên trong người không có đủ điểm phiếu đóng phí vào thành, hy vọng tướng quân* cho hai người chúng ta bước qua để trợ giúp hắn đóng phí.

*Một cách tâng bốc địa vị.

Nhìn trong tay tờ điểm phiếu “to” đến dọa người, tiếp đó lại thấy sắc mặt hiền hòa của Vô Thường, trung niên nhịn xuống vui mừng nói nhỏ với Vô Thường.

-Lớn như vậy, lính quèn như ta không thể qua mặt các vị cấp trên để giúp đỡ ngươi a.

Hoàn toàn hiểu ý “ta giúp ngươi thì được nhưng mà ngươi đưa phiếu điểm lớn như vậy thì làm sao ta chia với cấp trên. Đưa cấp trên, cấp trên sẽ lấy luôn a”, Vô Thường lại thoáng cái lấy ra mười tờ 10 điểm phiếu lén lút nhét vào tay trung niên, miệng hắn mang theo vẻ đau lòng vì mất tiền, nói.

-Tướng quân giúp đỡ.

-Được rồi, nếu tên kia không có phiếu điểm nộp phí thì ngươi mau lên giúp hắn đi.

Nhanh tay nhét phiếu điểm vào áo nhưng chắc chắn trung niên chỉ che giấu được việc “ăn hối lộ” với các vị binh lính khác, còn với tu luyện giả xếp hàng chờ đợi thì không vì nó diễn ra ngay trước mặt. Hắn lùi bước cho hai người Vô Thường đi qua.

Hai người Vô Thường nhanh chóng đi đến cổng thành.

-Đây là toàn bộ gia tài của ta, mong tiền bối nhận lấy, giá trị của nó chắc chắn đã hơn 1.000 điểm phiếu dùng cho Linh Sư cảnh, chỉ cầu tiền bối…

-Xin chờ một chút.

Hà Trọng đang chuẩn bị thế chấp chiếc nhẫn giới đắc đỏ chỉ để đổi lấy ba tờ giấy tạm trú cho hắn, Hà Tâm Như và cả Vô Thường thì Vô Thường đi đến chen lời, cố gắng cứu trợ kịp thời cho Hà Trọng.

Nhưng mà có lẽ đã muộn.

-Đây là giấy tờ tạm trú trong thành một tháng của ngươi, nhanh lấy rồi vào trong đi.

Nhanh tay đoạt lấy nhẫn giới mà có nằm mơ trung niên cũng không thể với tới, hắn lập tức đóng dấu vào một tờ giấy cứng trơn màu vàng rồi đưa cho Hà Trọng.

Nhìn tờ giấy trên bàn, Hà Trọng cũng không chú ý hai người Vô Thường đến, hắn hoảng lên nói với trung niên.

-Tiền bối, mong người giúp cho ta ba tờ tạm trú trong thành, chứ một tờ…

-Không. Quy định là quy định, một người chỉ là một người. Nếu ngươi còn không mau vào thành, tờ tạm trú này ta sẽ tịch thu lại.

Trung niên lạnh nhạt nói.

Hà Trọng nghe thế liền điếng người, vẻ đau đớn, bất lực hoàn toàn hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của hắn.

Một điểm phiếu dùng cho Linh Sư đổi được 1 tờ tạm trú trong thành 1 tháng, Hà Trọng đổi 1 nhẫn giới vô cùng trân quý mà chỉ có thế lực Linh Sư cảnh mới đủ tài lực mua được vì nó trị giá mấy ngàn điểm phiếu dùng cho Linh Sư cảnh lại chỉ đổi được 1 tờ giấy tạm trú cho chính bản thân. Đây là một sự thất bại, xấu hổ thất bại, sỉ nhục thất bại và ngu ngốc thất bại.

Thấy tình hình Hà Trọng không ổn, Vô Thường nói nhỏ với Hà Tâm Như, bảo nàng qua đỡ Hà Trọng cùng tờ tạm trú đi qua một bên chờ đợi. Còn hắn thì bước đến bàn, mặt đối mặt với trung niên binh lính phụ trách việc ghi nhận, quyết định người vào thành này.

Trung niên liếc mắt nhìn Vô Thường rồi lại nhìn thiếu nữ Hà Tâm Như, hắn lạnh giọng nói.

-Tội chen lấn hàng, chưa đến lượt đã tiến đến, hai ngươi phải nộp phạt mỗi người 1 điểm phiếu dùng cho Linh Sư cảnh, nếu không có phiếu điểm phải lao dịch khổ sai 1 tháng cho thành. Ngoài ra nếu muốn nhập thành lại phải nộp tiếp 1 điểm phiếu mỗi người, không đủ phiếu điểm tất không thể vào thành.

-Ừm hứm, vậy à. Đây, tổng cộng 4 điểm phiếu cho ta và nàng.

Lấy nhanh ra bốn tờ điểm phiếu giấy trắng mực xanh, Vô Thường dùng gương mặt lãnh đạm nói với trung niên.

Trung niên gật gù, tiếp đó hắn lấy ra hai tờ giấy vàng trơn, đóng mộc đỏ lại rồi đưa cho Vô Thường cùng với một chiếc nhẫn giới, chính xác là nhẫn giới của Hà Trọng.

-Cảm tạ.

Bỏ lại một câu lạnh nhạt, Vô Thường lập tức mang theo hai tờ giấy tạm trú và chiếc nhẫn giới cấp thấp bước lại chỗ hai huynh muội Hà Trọng.

-Ca, ca đừng làm muội sợ. Ca…

Nhìn ca ca Hà Trọng từ sau khi mất giới nhẫn cùng với vô số đồ vật của bản thân nằm ở bên trong mà chỉ đổi lại được một tờ giấy tạm trú trong thành 1 tháng liền đã trở nên ngẩn ngơ người không nói một lời, Hà Tâm Như vô cùng lo lắng, nàng cứ thế ở một bên vừa lay ca ca tỉnh người vừa bật khóc thút thít.

Đúng lúc này, Vô Thường đi đến trao vào tay Hà Tâm Như một tờ tạm trú và chiếc giới nhẫn của Hà Trọng, hắn nói với nàng.

-Cha ta từng có quan hệ với vị quản sự kia nên ta mới có khả năng lấy lại được nhẫn giới cho Trọng huynh. Cái này phiền muội nói lại với Trọng huynh. Còn đây là giấy tạm trú của muội, nó không đáng giá bao nhiêu phiếu điểm đối với ta nên mong muội nhận lấy và đừng từ chối.

-Bây giờ ta có chuyện riêng, hẹn năm ngày tới gặp ở Liễn Ngọc Hồng Lâu để cùng nhau tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài Thái Ất Tông.

Dứt lời, Vô Thường cũng không đợi Hà Tâm Như kịp làm phải ứng “không muốn, ngươi đừng đi”, hắn đã nhanh chóng lẫn vào dòng người đông đúc bên trong thành mất dạng.

Trong năm ngày trước khi diễn ra cuộc lựa chọn nhân tài tại Liễn Ngọc Hồng Lâu, một tòa lâu các chuyên dụng chỉ phục vụ những tầng lớp quý tộc trong Tiêu Châu thành, Vô Thường hắn muốn tận hưởng thành trì này một chút, chí ít là nếm thử mùi vị thức ăn, tận hưởng từng mùi hương, lắng nghe những âm thanh ồn ào náo nhiệt của dòng người tấp nập mà đã 8 năm rồi hắn chưa từng nếm trải kể từ sau ngày hợp nhất đó.

Tất cả đều khiến hắn nhớ, rất nhớ...

----------

8 NĂM? Vô Thường quay tay mất 8 năm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.