Chân Lộ

Chương 109: Chương 109: "Lão giả" Trấn Kim




Té Té Té Te…

Âm thanh kỳ lạ được thổi lên, bao phủ khắp đại đấu trường cung điện trên không.

-…

Tiếp đó, bình chướng không một tiếng động mà đáng lý nó phải đang cách xa nơi cung điện, 10 ngày nữa mới bao phủ bán kính phạm vi 5km xung quanh cung điện thì nay lập tức quay trở về, bao trùm, giới hạn địa lý 5km cho toàn cung điện.

-Đây chẳng lẽ là tiếng hiệu báo cuộc chiến phân chia thứ hạng bắt đầu?

-Làm sao có thể? Hồn tộc, Ma tộc, Mộc tộc, Long tộc, Quỷ tộc, Thiên Hổ tộc đều vẫn chưa có mặt cơ mà?

-Chẳng lẽ tất cả sáu tộc khác đều đã gặp nạn phải bỏ cuộc?

-Tín hiệu đã vang lên, điều ngươi suy diễn có phần rất vô lý nhưng nó có lẽ chính là sự thật.

-Thưa Tiểu Nữ Vương, nếu chưa được 120 ngày đã vang lên tín hiệu, điều này đã nói lên rằng tại cung điện đây đã quy tụ được tất cả những sinh vật còn sót lại của mười chủng tộc. Nó cũng đồng nghĩa, chúng ta Khí tộc, Tinh Linh tộc, Thú tộc và Nhân tộc, chỉ có bốn chủng tộc phân chia thứ hạng cho vòng 1 của cuộc tranh đoạt lần thứ 16 này**.

**thì 15 vạn năm trước, cũng tức giờ là 15001, nghĩa là đã bắt đầu lần thứ 16.

-Vậy là Nhân tộc yếu nhất chỉ cần tự giác nhận thua, họ cũng đã nắm giữ hạng 4?

-Vâng.

-…

Cũng đồng thời trong lúc Khí tộc, Yêu tộc vừa kinh vừa ngạc, Nhân tộc có một bộ mặt ngu người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tinh Linh tộc thì nhíu mày nhẹ âm thầm trao đổi. Trên bầu trời, một bóng người không rõ từ nơi nào bỗng xuất hiện, cả thân thể đều không hề toát ra một loại khí tức nào, trông chẳng khác gì một phàm nhân đang từ từ hạ xuống trung tâm của cung điện hoặc cũng có thể nói là trung tâm đại đấu trường hình vuông trên cao này.

Mười giây sau, hai chân của thân ảnh chạm xuống nền gạch trắng, diện mục cũng trở nên hiện rõ trong mắt các thành viên chủng tộc.

Đây là một cái… cũng không biết là nam tử, trung niên hay một lão già mang lốt con người bởi lẽ khi nhìn vào người này, ai trong các thành viên của bốn chủng tộc đều thấy người này như vậy, rất khó xác định người này thật sự đang ở lứa tuổi nào.

Thân ảnh vừa hạ xuống ngoài lứa tuổi không rõ mà để chắc chắn thì ai cũng nghĩ là “lão” do khả năng quá phi thường, hầu như chỉ có tồn tại cự đầu của những lão quái vật ngàn năm mới hợp. Lão còn có một gương mặt nam nhân bình thường trừ một con mắt đang khép chặc nằm tại mi tâm, thân thể cũng chỉ khoác một bộ quần áo bình dị tay dài, ống rộng màu xám nhạt như các cao nhân ẩn sĩ tu luyện trên núi lâu năm vừa rời sơn xuống thành thị.

Tất cả đến từ thân ảnh vừa hạ xuống chỉ đơn giản như vậy.

Vụt.

Lão giả đặt chân trên gạch trắng chưa kịp lên tiếng thì một thân ảnh quá mức mỹ lệ tung bay một bước lên trời tựa tiên tử phiêu du giữa chốn tinh nguyệt rồi đáp xuống trước người lão giả, nàng mang theo mùi hương thơm ngát cung kính thi lễ với lão trong sự kinh ngạc của rất nhiều người, nhất là thành viên đến từ Khí tộc, Nhân tộc và Yêu tộc.

-Tiểu nữ Tinh Vũ Nguyệt bái kiến Trấn Kim tiền bối.

-À, ngươi chính là con gái của Tinh Vẫn Uyên?

Nhìn gương mặt xinh đẹp vô khuyết hơn so với cố nhân nhưng lão vẫn nhận ra được hình bóng cố nhân bên trong nàng, lão hỏi để khẳng định.

-Dạ, tiểu nữ đúng là con của mẫu hậu, nhận được sự nhắc nhở của mẫu hậu đến thỉnh an tiền bối.

-Ừm… rất lễ phép, ngoài ra thiên phú cũng không tệ đâu a, hẳn là nhỉnh hơn một phần so với mẹ của ngươi khi đó.

-Đây…

Móc trong ống tay áo ra ba vật phẩm, một cái cây trâm cài tóc đẹp rực rỡ, một chiếc nhẫn được chạm khắc vô cùng tinh tế và một hạt giống cây trồng, lão đưa cho Tinh Vũ Nguyệt.

-Cây trâm cài tóc này là của cha ngươi gửi cho mẹ ngươi cùng với lời nhắn nhung nhớ của hắn đã được phong ấn bên trong, chờ mẹ ngươi mở ra lắng nghe. Về chiếc nhẫn thì là quà cha ngươi gửi tặng ngươi, mừng sinh nhật ngươi vừa tròn 15 tuổi khuynh giới.

-Còn hạt giống bé tí tẹo đây là của lão phu, nó là hạt giống của Sinh Mệnh Thiên Thụ chỗ ta ở, xem như quà gặp mặt giữa ta và ngươi, mà cũng có lẽ là lão phu tặng ngươi vì sự lễ phép của ngươi.

-Dạ, cảm ơn tiền bối chiếu cố vãn bối.

Không siểm nịnh, không ngần ngại, không do dự, Tinh Vũ Nguyệt đẹp đến vô vàng vương bàn tay trắng còn hơn cả tuyết, mềm hơn còn hơn cả da thịt thiếu nữ xinh đẹp ra đón nhận ba vật phẩm đến từ lão giả được gọi là Trấn Kim tiền bối.

Thấy biểu cảm của Tinh Vũ Nguyệt như vậy, Trấn Kim chỉ cười nói.

-Trên đời đúng chỉ tồn tại mỗi Tinh Linh tộc các ngươi là không hề có loạn niệm, người cho thì ngay thẳng nhận mà không một chút áy náy hay suy nghĩ điều gì, đúng là một chủng tộc thuần khiết nhất mà thiên địa tạo thành.

-Được rồi tiểu Nguyệt, lão phu lúc này chỉ có thể nói được với ngươi một vài giây ngắn ngủi, chờ khi nào ngươi đạt đến cảnh giới có thể ngao du tinh không và có thể đi đến được nơi ta, cũng như cha ngươi đang sinh sống lại ôn chuyện, bàn luận một chút tâm đắc. Giờ ta phải quay lại làm chính sự đã được bề trên đã giao.

-Dạ vâng ạ, tiểu nữ không làm phiền tiền bối nhiệm vụ.

Cung kính vái chào lão giả Trấn Kim, Tinh Vũ Nguyệt thân thể nhẹ tựa hoa rời đi, đặt chân đến vị trí cách lão giả chừng 10m để chuẩn bị lắng nghe thể lệ quyết đấu phân hạng giữa các Giới.

Sau lưng nàng, chín tộc viên của Tinh Linh tộc cũng vội đi đến, tuy nhiên trong số chín người thì không một ai cung kính thi lễ gì với lão giống Tinh Vũ Nguyệt. Bởi Tinh Linh tộc có quy định của Tinh Linh tộc, chín người là cận vệ được đào tạo để phục vụ Tinh Vũ Nguyệt thì chỉ cúi người trước Tinh Vũ Nguyệt, không cúi người bất cứ ai cho dù có là Nữ Vương bệ hạ, cũng tức là Tinh Vẫn Uyên, mẹ của Tinh Vũ Nguyệt.

Hiểu điều đó của Tinh Linh tộc hoặc không để ý đến, lão giả Trấn Kim chợt cất lời lên, âm thanh khuếch tán rõ ràng đến bất cứ đâu trong đấu trường miễn là có sinh vật tham gia cuộc tranh đoạt đang cư ngụ.

-Các tiểu hữu nên tiến lại đây để nghe ta đưa ra thể lệ của lần tranh đoạt sinh khí thứ 106 giữa các Giới tộc đi.

“Hử, vì sao lại chỉ có năm tộc? Long tộc, Thiên Hổ tộc, hai tộc con cháu của những lão quỷ kia vậy mà cũng đã bị loại ra khỏi cuộc tranh đoạt từ trước? Khó tin thật, này nếu để những lão quỷ đó biết được không biết sẽ có bộ mặt gì đây, ha hả”

Bấy giờ tung ra cảm ứng và cảm nhận được tại trên khắp mảnh đại lục phân tranh chỉ có năm loại khí tức chủng tộc, Trấn Kim sau một hồi nghi hoặc liền vui vẻ trong lòng vì sắp có chuyện chờ lão thưởng thức.

Vù vụt vù…

Nghe được lời căn dặn từ tốn của lão giả, tất cả các tộc viên của Khí tộc, Nhân tộc và Yêu tộc đều đồng loạt hướng đến trung tâm đấu trường rồi đứng lại tại vị trí cách lão 10m tương tự như Tinh Linh tộc.

Đến nơi, hầu như tất cả tộc viên đến từ ba tộc đều cúi người kính chào Trấn Kim, ngoại trừ Tiêu Thần và Điệp Văn Thanh chỉ cúi đầu nhưng không lên tiếng.

-Kính chào tiền bối.

-Tiền bối.

-Vãn bối kính lễ.

-Tiên Nhã xin kính chào tiền bối.

-…

“Hừm, một lũ tiểu bối thật đủ giả tạo, bất quá cũng có một tiểu bối lễ phép không kém gì Tinh Vũ Nguyệt”.

Thấu được cảm xúc của từng người thi lễ đối với bản thân, Trấn Kim bỗng di chuyển đến vị trí của Phượng Tiên Nhã có chút lo lắng đứng yên.

Lão hỏi với giọng hiền hòa.

-Cô bé, ngươi tên gì?

-Vãn bối họ Phượng, tên Tiên Nhã ạ.

Phượng Tiên Nhã có trấn định cảm giác hồi hộp khi được một “lão quái vật” hỏi mà lễ phép đáp lời.

-Ừm, Tiên Nhã, một tiểu cô nương Nhân tộc rất thành thực. Haizzz, nếu không phải tên ngu ngốc Nhân tộc kia đắc tội với… mà thôi, chuyện đó để tự các ngươi trưởng thành rồi khám phá a.

-Đây, này là một hạt giống của Thái Linh Thụ rất phù hợp với khí tượng Nhân Giới của ngươi, đem về trồng tại nơi có linh khí dày đặc, càng dày đặc càng tốt. Nếu linh khí đủ độ dày đặc nó cần, mười năm nó sẽ ra lá, mười năm tiếp sẽ nở hoa, mười năm nữa lại ra quả. Thái Linh Quả, một quả ăn vào thì… ha hả, tự khám phá đi a, lão phu sẽ không nói, sẽ không nói.

Đưa cho Phượng Tiên Nhã một hạt giống sần sùi như một cục đá nhỏ, lão giả Trấn Kim vuốt chùm râu “vô hình” cười bảo.

Phượng Tiên Nhã tay cầm hạt giống Thái Linh Thụ, mặt đẹp một hồi ngơ ngác không nói nên lời mà cứ dùng đôi mắt phượng rực rỡ dõi theo Trấn Kim, trong lòng nàng là một cảm xúc ngổn ngang vô cùng.

-Nhận đi, đừng từ chối. Nhân tộc các ngươi nếu không xuất hiện một nhân tài kiệt xuất thì e rằng cũng sẽ bị tuyệt diệt sớm thôi. Nhân Giới, nó đã yếu lắm rồi, nó thật là một sinh linh đáng thương.

-Tỷ năm hình thành, tỷ năm trôi đi, tỷ năm chịu đựng, tỷ năm uẩn dưỡng được linh trí nhưng chỉ triệu năm qua đi lại sắp tan biến. Haizzz…

Cảm khái một câu hồi ức, Trấn Kim quay người trở về vị trí cũ.

Rồi mãi cho đến khi lão dừng lại, Phượng Tiên Nhã mới mím chặc môi đỏ, thân thể mảnh mai cúi người trọng kính tạ.

-Tiên Nhã cảm tạ tiền bối chiếu cố, ơn này Tiên Nhã sẽ luôn luôn khắc ghi trong lòng, mãi sẽ không bao giờ quên.

Phượng Tiên Nhã không có sự lựa chọn khác ngoài việc chấp nhận ơn này của Trấn Kim, nàng không hề có lý do để từ chối, cho dù đó là lý do “ngại ngùng”, bởi lẽ đúng như lão giả nói, Nhân Giới nàng đã quá yếu, số lượng nhân tài được sinh ra qua từng năm ngày càng ít đi, suy kiệt đi chính là bằng chứng rõ nhất. Có Thái Linh Thụ, một loại thụ mà nàng cũng không biết có công dụng gì, nàng hy vọng Nhân tộc sẽ nhờ nó đi lên được vài bước phát triển.

Đối với lời kính tạ của Phượng Tiên Nhã, Trấn Kim như không để tâm chú ý, hắn đảo mắt một vòng nhìn mọi người rồi lại chuyển hướng nhìn về một ngôi đình phương xa mà quát lên.

-Tiểu tử Nhân tộc, hai ngươi còn định nằm ngủ ở đó cho đến khi nào? Nếu còn không đi ra, ta xem như hai ngươi đã bỏ cuộc trong lần tranh đoạt này.

Nghe được lời này của lão giả, mọi tộc viên bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, Tinh Linh tộc, Khí tộc đều kinh ngạc trong lòng, ánh mắt cũng đều hướng theo lão giả nhìn về ngôi đình sau cùng, ngôi đình cách gần 400m bên cạnh phải so với trung tâm.

Nhân tộc kinh ngạc đó là vì tại sao lại còn một “tiểu tử Nhân tộc”, không phải ngoài ba người bọn họ thì tất cả đều đã thoát ra khỏi cuộc tranh đoạt?

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ là hắn?”

Ánh mắt bỗng ướt lệ, Phượng Tiên Nhã chăm chăm không rời mắt nhìn về ngôi đình, chờ mong thân ảnh kia bay ra để ít nhất, nàng có thể gặp được… được một ai đó khó hiểu.

Yêu tộc, Tinh Linh tộc, Khí tộc kinh ngạc là vì với năng lực của họ, tại sao vẫn bỏ sót một người ẩn cư trong cung điện, nhất là người đó lại còn là Nhân tộc nhỏ yếu. Đây rốt cuộc là chuyện gì, không lẽ “tiểu tử Nhân tộc” có khả năng che giấu khí tức?

Bất quá thì dường như tất cả mọi người dõi mắt nhìn vào ngôi đình đều đã bỏ qua, hoặc không hề chú ý đến từ “hai ngươi” nằm trong câu nói nguyên vẹn của Trấn Kim. Có lẽ từ “tiểu tử Nhân tộc” đã khiến họ bi lu mờ đi điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.