- Ha… ha ha… ha ha….
Thế nhưng là khi hắn chỉ vừa cuối xuống, bờ môi xinh đẹp vốn dĩ im lặng của Vụ Hương Lan bỗng nhếch lên một nụ cười kinh dị, hoàn toàn như điệu cười của một nam nhân.
Tiếp đó, thiếu niên tuấn mỹ và vị trung niên Thánh cảnh ngồi tại tay đầu xe ngựa còn chưa kịp hết bất ngờ khi mà Vụ Hương Lan mắt vẫn còn đang nhắm nhưng miệng đã dị động thì “Vụ Hương Lan” bỗng dưng cất lời.
-Có vẻ như mày rất thích nữ nhân của tao, nhưng tao rất tiếc phải nói với mày một điều rằng, đồ của tao xưa nay chưa ai có thể lấy được, kể cả lão thiên trên cao kia.
-Kẻ nào!
Dự đoán là có người từ xa âm thầm giở trò, vị trung niên Thánh cảnh lập tức dừng xen ngựa lại quát, sức mạnh Thánh lực cũng nhanh chóng tản ra phạm vi vài trăm km tìm kiếm tung tích tên “giả quỷ lộng hành” nhưng không thu về được tin tức khả nghi nào.
“Vụ Hương Lan” vẫn đang ngất đi với hai hàng mi cong cong che phủ mắt lại nói.
-Là chó thì câm mõm để chủ và khách nói chuyện.
-Láo xược!
Là một vị Thánh cảnh đại năng lại bị người sỉ nhục nặng nề, trung niên không nhịn được cơn tức giận muốn giết người liền quát lớn, khí thế cự đại ép thẳng về hướng Vụ Hương Lan đang nằm và thiếu niên tuấn mỹ.
-Ngươi muốn tạo phản?
Chịu đựng khí thế áp bách khủng bố khiến xương cốt như muốn gãy rời, thiếu niên tuấn mỹ tức thì lạnh mặt nhìn trung niên.
-Tiểu nhân không dám.
Vội thu hồi khí thế, trung niên Thánh cảnh lập tức quỳ xuống tạ lỗi.
Bất quá vị thiếu niên tuấn mỹ không hề để ý hắn, cứ mặc hắn quỳ tại đó, thiếu niên tuấn mỹ nhin “Vụ Hương Lan” nghiêm mặt hỏi.
-Ngươi là ai?
-Ta là ai sao? Ha hả, ta dĩ nhiên là người bị tiểu tử chết bằm ngươi cướp mất một tiểu nương tử vừa lấy, định ngày mai sẽ mang nàng về sơn trạng là áp trại phu nhân.
“Vụ Hương Lan” nhàn nhạt đáp, tiếp đó nàng lại nói.
-Tuy nhiên điều đó ở thời điểm bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại lúc này ta muốn bàn với ngươi về một trò chơi, một trò chơi rất vui và rất đơn giản, phần thưởng lại vô cùng lớn.
-Trò chơi? Là trò chơi gì ngươi nói đi.
Mặc dù còn chưa định hình được chuyện quái đảng gì đang xảy ra, nhưng bản thân thiếu niên tuấn mỹ muốn nghe thử tên kia nói điều gì.
-Trò chơi này rất dễ dàng và phần thưởng thì ngươi có lẽ cũng đã đoán ra được rồi, không sai, chính là nàng. Còn nội dung trò chơi nó đơn giản chỉ là ai sẽ tìm thấy đối phương trước mà thôi.
-Hừ, vì lý do gì mà ta phải tham gia trò chơi nhảm tệ của ngươi trong khi nàng đã là người trong tay của ta.
Nhếch mép cười nhạt, thiếu niên tuấn mỹ nói.
Nghe vậy “Vụ Hương Lan” chợt cười lên ha hả nói.
-Không, nàng vẫn chưa phải là của ngươi đâu. Tại trên người nàng ta đã có cài một loại sức mạnh, chỉ cần ta bên này cảm nhận được nàng bị người đ-ng chạm “hư đốn” nàng tức thì sẽ giống như thế này…
Giọng “Vụ Hương Lan” vừa dứt, mọi lỗ chân lông nhỏ xíu, mắt, mũi, miệng, tai, tất cả trên người nàng đều kỳ lạ chảy ra máu tươi. Điều này lập tức khiến thiếu niên tuấn mỹ đau đớn thét lên.
-Dừng lại! Ngươi muốn gì?
-Ha ha… ta muốn gì thì không phải đã nói rồi sao?
Hé miệng “cười đẹp”, thân thể cũng đã ngừng rỉ máu, “Vụ Hương Lan” nói.
-Ngươi cướp tiểu nữ nhân của ta, ta muốn giết ngươi. Ta đe dọa mạng sống của người ngươi yêu thương, ngươi cũng muốn giết ta. Vậy thì như quy luật của trò chơi, ai sẽ tìm ra nhau trước và ai sẽ là người hủy diệt ai trước khi thấy nhau.
-Ha ha ha… chạy đi, trốn đi. Ta muốn biết liệu một tên tiểu tử Linh Sư cảnh tầng 6 với thiên phú 100 sợi xích như người có thể chạy được bao lâu và bao xa trước cơn truy lùng của ta.
-Ha… ha ha… hahaha…
Một nụ cười quái dị cuối cùng vang lên, “Vụ Hương Lan” trở lại với giấc ngủ yên bình. Khắp chiếc xe ngựa bay trên trời, một bầu không khí trầm lặng ập đến.
Một phút sau, vị trung niên Thánh cảnh sau một hồi không hề phát hiện điều gì khác thường trong cơ thể Vụ Hương Lan cũng như bán kính 100km trở lại, sắc mặt hắn nặng nề nói với thiếu niên tuấn mỹ.
-Bẩm thiếu chủ, sự tình này có lẽ đã vượt qua khả năng của một Thánh cảnh sơ kỳ như ta, chúng ta cần nhanh chóng quay về gia tộc để được các vị đại lão gia trợ giúp. Tên kia đã có thể làm được những khả năng mà ta còn chưa am hiểu hay giải thích được, đây thật sự đã là một lão quái vật có tu vi kinh thiên, thiếu chủ hiện tại chưa thể đủ sức để đối kháng.
-Không cần ngươi nhắc, ta tự biết.
Thiếu niên tuấn mỹ dưới hai mươi tuổi đã đạt đến tu vi Linh Sư cảnh tầng 6 với thiên phú 100 sợi xích dĩ nhiên cũng không phải kẻ ngu, hắn sau một vài giây suy tư liền ra lệnh cho trung niên.
-Tăng tốc quay trở về, hắn có lẽ đang ở đâu đó cách rất xa nơi này nhưng rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Dứt lời, thiếu niên tuấn mỹ cũng lập tức từ trong nhãn giới lấy ra một tấm phù lục dán lên người Vụ Hương Lan nhằm che dấu đi khí tức của nàng, không để “lão quái” kia có thể dùng liệu pháp đặc biệt liên hệ với nàng để dò ra vị trí thân thể nàng đang di chuyển.
-Thuộc hạ rõ.
Nhận lệnh, trung niên Thánh cảnh đứng dậy để tiếp tục điều khiển xe ngựa xa hoa bay nhanh, tốc độ là gấp ba lần lúc trước.
Phía sau trung niên, thiếu niên tuấn mỹ vì sợ Vụ Hương Lan yêu quý của hắn sẽ chết nên hắn đã không còn ôm nàng nữa, thay vào đó hắn đặt nàng qua một bên nằm nghỉ, bản thân thì lấy ra một tấm phù lục truyền âm đã có nơi phát và nơi thu cố định. Hắn bắt đầu liên hệ cho một người hầu thân cận nhất của hắn.
-Quân sư, ta có việc cần ngươi trợ lực.
Âm thanh truyền vào tấm phù lực nhưng vì khoảng cách địa lý rất xa nên mãi ba phút sau mới có giọng nói truyền về.
-Thiếu chủ, người có chuyện gì trọng đại cần ta bày lược?
-Quân sư, chuyện tình là như thế này…
Tranh thủ thời gian vì cứ mỗi lần bên kia hay bên đây nói thì cũng đều phải mất ba phút sau bên đây, bên kia mới có thể nghe thấy và phản hồi, thiếu niên tuấn mỹ nhanh chóng kể lại hết câu chuyện liên quan Vụ Hương Lan từ lúc gặp gỡ cho đến hiện tại, âm thanh truyền vào tấm phù lục là liên miên không dứt.
Chừng mười phút sau, âm thanh bên kia cũng như sóng xô từng lớp từng lớp vang vọng vào tai thiếu niên tuấn mỹ.
-Thiếu chủ đừng lo lắng, kẻ kia tuyệt đối không phải là lão quái vật như ngài vẫn tưởng tượng. Ta có thể giải thích điều này qua hai lý do sau.
-Thứ nhất, nếu là một lão quái với tu vi thông thiên, khủng bố thì sẽ không có mức rãnh rỗi, hưng phấn như thanh niên, trung niên còn trai tráng khỏe mạnh để chơi một trò chơi mèo vờn chuột, thay vào đó lão phải nên hùng hổ dọa nạt thiếu chủ, thậm chí là hù dọa diệt tộc để bắt thiếu chủ phải trả lại thiếu nữ kia một cách nhanh nhất cho lão. Từ đó có thể thấy, kẻ kia là một người cao lắm chỉ vài trăm năm tuổi, tu vi cũng chưa chắc đã đạt đến cảnh giới Đế cảnh, Thánh cảnh, thậm chí có khi hắn chỉ vừa đạt đến Linh Sư cảnh như ngài nhưng nhờ tu luyện tà thuật nên mới có thể dùng nàng để nói chuyện với ngài.
-Thứ hai, thứ hai, thứ hai…
Lúc âm thanh kia liên tục nói ra ba từ “thứ hai”, thiếu niên tuấn mỹ đã nhận ra tín hiệu tin mật nên lập tức nháy mắt với trung niên Thánh cảnh, ra lệnh cho hắn dùng thánh lực bao quanh cơ thể “người ngoài”, cũng tức là Vụ Hương Lan đâng ngất lịm nhằm không để nàng nghe thấy.
Năm giây sau đó, âm thanh nối tiếp nói.
-Thứ hai, có thể kẻ đó là một tàn hồn đã phụ thể lên người thiếu nữ này, nên hắn mới có thể dùng nàng để đối đáp với ngài mà không ai có thể phát hiện. Khi về đến nhà, ta nghĩ ngài nên nhanh chóng nhờ Tam lão gia tạm phong ấn nàng một đoạn thời gian để tra, khả năng này là vô cùng cao.
-Từ việc hắn giả bộ tạo ra trò chơi nhằm mục đích câu kéo thời gian đã lại góp phần càng tăng thêm khả năng này và cả khả năng thực lực hắn còn yếu nhược.
-Cho nên tổng kết lại, ta nghĩ ngài cứ yên tâm, hắn nếu là linh hồn phụ thể thì sẽ rất nhanh bị Tam trưởng lão tiêu diệt, còn nếu không phải thì tu vi hắn khẳng định không cao, nếu dựa vào địa hình một tiểu quốc như ngài nói, hắn cao nhất chỉ có thể là Tông cảnh, đây là điều ta có thể chắc chắn. Tuy nhiên thì ngài cũng phải nên cẩn thận và nhanh chóng đề cao thực lực, hắn đã có tu luyện tà thuật thì khẳng định là người của tà phái hoặc ma giáo, trả thù chắc chắn là điều hắn sẽ làm.
-Chốt lại, thưa thiếu chủ, đây có lẽ là thử thách đầu tiên trên con đường bá chủ sau này của người. Thất bại ngài sẽ chẳng là gì cả, nhưng nếu vượt qua nó, ngài đã chính thức đặt bước chân đầu tiên trên con đường đế vương của ngài.
-Do vậy ngài không thể thua, nhớ lấy…
Đến đây thì âm cũng đã ngưng, không còn tiếng động nào phát ra từ tấm phù lực nữa.
-Ta hiểu rồi, quân sư.
Trầm lặng suy tính hai giây, thiếu niên tuấn mỹ trả lời một câu ngắn gọi nhưng lại đầy vững chắc của sự dứt khoát vào tấm phù lục, sau đó hắn cất tấm phù lục đi, bản thân bước đến Vụ Hương Lan tiếp tục nhìn ngắm vẻ đẹp chết người của nàng.
Xe ngựa xa hoa trên bầu trời cứ thế chạy nhanh, hướng một đường thẳng về phía tây của đường chân trời lướt đi, mang theo bóng hình thường ngày vẫn thường gọi “tiểu Hỏa Hỏa” của Vô Thường biến mất.
Mười phút trước tại Châu Nam thành, Vô Thường sau một lúc lâu nhắm mắt dựa lưng vào góc tường cuối cùng cũng đứng dậy bước đi. Trong đầu hắn, một cơn giận đến tột đỉnh vẫn còn chưa được nguôi ngoai nhưng đang được hắn áp chế, bình ổn bằng những tiếng thở đều và nhẹ nhàng.
“Tiểu Lan, lại khổ cho nàng rồi, ta xin lỗi”.
Chuyện mà một nữ nhân quá mức xinh đẹp bị người bắt đi là điều Vô Thường luôn hiểu được vì ngay cả chính hắn cũng đã phải bắt lấy Tinh Vũ Nguyệt làm của riêng mình vì nàng quá mức xinh đẹp. Do vậy khi Vụ Hương Lan bị bắt, lỗi lầm chính là nằm ở nơi hắn, là tại hắn không làm phòng bị tốt cho nàng, bên cạnh bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi.
Còn may là nhờ giữa hắn và nàng có liên kết được tạo thành nhờ Thiên Địa Ngữ, không thì hắn cũng không thể tranh thủ được thời gian cho bản thân để tận dụng tốt nó tăng lên mạnh sức mạnh và cứu mạng, đồng thời giúp nàng tránh được ma chảo đến từ “tay, miệng, côn thịt” của tên tiểu tử ỷ mình có gia thế mạnh mẽ kia.
-Lại tăng thêm một “chúng mày”, nhưng mà không sao, người đời thường có câu “càng đông thì càng vui”, tao lại đâu hề ngán chúng mày, thích thì để tao tiễn chúng mày cùng nhau lên đường với gia đình chúng mày vậy.
-Ha ha ha… ha ha hà…
Mang theo một nụ cười không hẳn chỉ có quỷ dị và độc ác, Vô Thường khuất bóng ngay tại con hẻm phía trước.