Chân Lộ

Chương 116: Chương 116: Xin máu lần ba




Nói xong câu này, khí thế khiếp hãi mọi thứ nơi đây xuất phát từ con mắt của nam tử ấm áp bộc phát mạnh mẽ đi ra, đè ép lên, khiến tất cả những đôi mắt đến tham dự cuộc tìm kiếm hạt giống đào tạo tốt đều phải run sợ.

-Vì ta là một trong những Chí Tôn cảnh! Và ngươi, một tiểu Thiên Đế bé nhỏ lại dám xấc xược trước mặt bản tôn, mau nhận lấy cái chết!

Giận dữ một tiếng “chết”, mảng tinh không ngay bên dưới con mắt đại diện cho nam tử ấm áp chợt hình thành một cái bàn tay hắc ám chộp thẳng về đôi mắt của Thái Hải Thiên Đế.

-Không, không! Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Á aa…

Cảm nhận khí tức cực lớn áp bách lên cơ thể, làm cơ thể liên tục run rẩy, sợ hãi, Thái Hải Thiên Đế lập tức hiểu được người bản thân trêu chọc đúng là một vị Chí Tôn cảnh chí cao, thế nên hắn vội hoảng loạn van cầu tha mạng, thế nhưng đó là điều không thể.

Dám sỉ nhục, la hét thẳng mặt với một vị Chí Tôn cảnh? Cả dòng tộc chết còn chưa hết tội.

-…

Bàn tay hắc ám do mảng tinh không tạo thành chộp thẳng vào khe không gian ẩn đằng sau đôi mắt của Thái Hải Thiên Đế, lôi ra một tiểu trung niên màu xanh nhạt chỉ to bằng đầu người.

Đây là hồn của Thái Hải Thiên Đế.

-Tiền bối tha mạng, tiểu nhân không biết đó là tiền bối nên mới đắc tội, mong tiền bối rộng lượng tha thứ, làm ơn thương xót tiểu nhân, tha tiểu nhân lần này…

-Sưu Hồn!

Bỏ mặc hồn của Thái Hải Thiên Đế kêu la thảm thiết, nam tử ấm áp khẽ quát, tất cả ký ức của Thái Hải Thiên Đế liền bị nam tử lục lọi.

Một giây sau, bàn tay hắc ám bóp chặc mà tiêu diệt hoàn toàn “Phàm hồn” của Thái Hải Thiên Đế, nam tử ấm áp cười lạnh lẩm bẩm.

-Gia đình ngươi nằm tại góc tây nam của Khu Nam sao, hừm, vậy sau khi xong việc ở đây, ta sẽ giúp họ đoàn tụ với ngươi.

-…

Xung quanh tinh không, các cặp mắt nhìn thấy một màn khiếp hãi vừa xảy ra, một vị Thiên Đế cứ như vậy đơn giản bị tóm hồn rồi bóp chết, bây giờ lại nghe thấy những lời lẩm bẩm lạnh lẽo cố ý để người nghe này của nam tử ấm áp, một loại cảm giác rét lạnh run sợ và khúm núm không dám lên tiếng lập tức lấn áp tâm thần mọi người.

Dĩ nhiên cảm giác này không thể làm gì được những vị Chí Tôn khác đang ẩn núp bên trong vài trăm cặp mắt tại nơi đây.

Mảnh đại lục thần bí.

Quay trở lại với đại đấu trường cung điện.

Vô Thường sau khi thi triển Thần thông liền lập tức đưa tay lên miệng lau đi vệt máu trào ra từ bên trong, đồng thời hắn nhìn chín người đang bất động nói.

-Để thi triển Thần thông tầm cỡ này ta dĩ nhiên là bị nội thương và chỉ duy trì được 1 phút ngắn ngủi, nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ để ta làm thịt các ngươi.

Vì không biết những điều hắn đang làm đều đã bị tất cả các vị đại năng, bao gồm lão giả Trấn Kim trên cao nhìn thấu, Vô Thường vẫn cứ diễn, chí ít là diễn cho những người tham gia cuộc tranh đoạt xem.

-Vù!

Bước chân di chuyển, Vô Thường nhanh chóng tranh thủ lấy ống trúc gỗ để lấy máu.

-Ngủ.

-Thiếp.

-Ngủ.

-Ngất

-…

Cứ lấy máu hoặc không lấy máu của một người, Vô Thường miễn là bước ngang qua đều thuận tiện giúp họ nằm yên một giấc cho đến khi kết thúc thời gian hỗn chiến soán ngôi mà không phải độc ác giết họ.

Đứng trước một vị cao nhân không rõ khẩu vị là thích người tốt hay kẻ xấu, Vô Thường tốt nhất không nên giết người một cách man rợ, hắn phải nhịn, nhịn lại cái nụ cười ghê tởm kia trong lòng hắn, bởi lẽ là ác ma thì luôn bị để ý tiêu diệt.

-Bé phượng, cưng là người anh thích nhất đó nha.

Đứng trên bậc thanh linh lực trước mặt Phượng Phi Vũ, Vô Thường dùng tay nhỏ véo mặt sữa của nàng trông khá thích thú, trong đầu hắn lại có phần phân vân.

“Hôn, bóp hay không hôn, bóp?”

“Bóp đại đi, lão già đó chắc cũng không làm gì mày đâu, sợ đéo. Dân chơi mà sợ mưa rơi sao?”

Vô Thường kia chớp thời cơ đổ thêm dầu vào lửa cho suy nghĩ đê hèn của hắn.

“Bỏ là tiếc nhé mày. Kìa, nhìn xem bờ môi mỏng manh ướt át đó mới hấp dẫn làm sao, quao, còn mùi thơm dễ chịu phát ra từ người nàng ta nữa. Ê, tiểu đệ mày ngóc đầu rồi kia”.

Nghe thế, Vô Thường lập tức hết hồn nhìn xuống đũng quần nhưng mà may mắn chỉ thấy đồng bằng chứ không phải lều trại, hắn liền thở phào nhẹ nhõm trước lời nói ba xạo của Vô Thường kia.

“Chơi thì chơi, bộ mày tưởng tao sợ”.

Nói thẳng với Vô Thường kia như vậy, Vô Thường tức thì ngã đầu, môi nhỏ chạm môi hồng, tay nhỏ chạm ngực lớn mà xoa nắn.

“Quá đã!”

Sung sướng trong lòng một cảm giác vấn vương hơn 10 giây, Vô Thường cuối cùng cũng tiếc nuối rời tay, rời môi. Một cái xô gỗ lớn từ giới nhẫn cũng được hắn lấy ra để chuẩn bị hứng máu tươi của Thánh thú Phượng Hoàng.

Trên cao lão giả Trấn Kim nhìn thấy các hành động khó hiểu, biến thái, dâm tặc, ác độc của Vô Thường liền chỉ biết lắc đầu thở dài chứ cũng không hề can ngăn gì, bởi lẽ lão không hề có quyền và cũng không hề quan tâm đến.

Vô Thường làm gì thì kệ hắn, miễn hắn có đủ năng lực để thực hiện hành vi dù cho việc đó có thể là cưỡng hiếp người tại đương trường.

-Vụt soẹt.

Vô Thường một tay vót nhẹ lên cổ Phượng Phi Vũ như cắt tiết gà, đồng thời cũng đã trộm đến kiến thức trong tích tắc, sau đó hai tay nhỏ cầm xô gỗ vững chắc hứng từng dòng máu vừa đỏ vừa đang bốc cháy lên một ngọn lửa kỳ dị nhưng không hề bay hơi chảy xuống.

Gần mười giây sau, Vô Thường thu hồi xô gỗ khá nặng vào giới nhẫn, bản thân trợ giúp Phượng Phi Vũ chữa lành vết thương rồi đưa nàng vào thẳng giấc ngủ yên bình.

-Xong Yêu tộc, giờ tới các ngươi.

Sau khi hạ gục hết tất cả tám thành viên Yêu tộc, thu về máu của Thánh thú Phượng Hoàng và một thành viên Thái Hổ, Vô Thường liền thi triển Phù lục dịch chuyển đi đến bên cạnh thiếu nữ Khí tộc và thanh đại kiếm có độ to bằng nguyên thân thể hắn, dài gấp đôi thân thể hắn.

“Dùng chính sức mạnh của bản thân để làm nguyên liệu, rồi lại dùng chính sức mạnh đó tạo khắc lên nhaau để chúng hóa thành một loại Phù lục dịch chuyển tương tự như tiền bối Quốc Phù Thiên Đế đứng hạng ba trong Thiên Đế Danh Bảng đã từng trình diễn kinh hãi Khu Tây? Quả thật là một phân thân kinh khủng của các vị tiền bối mạnh mẽ”.

“Bất quá thì không biết hắn lấy máu của bọn chúng để làm gì? Hàiiii, vô cùng khó hiểu, rất khó hiểu a”.

Ngồi trên cao nhìn Vô Thường hành động, lão giả Trấn Kim chỉ có thể từ hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác đối với con rối Vô Thường mà lão không biết là của Thiên Đế hay của Chí Tôn vô thượng.

-Hôn, bóp và hứng máu.

Như thông lệ, Vô Thường vừa xuất hiện liền tận dụng thời gia còn sót lại ít ỏi mà nhảy lên, hai cánh tay vòng qua ôm cổ thiếu nữ Trác Linh, môi nhỏ bắt đầu thè lưỡi đỏ la liếm vào khoang miệng của Trác Linh. Trong lúc này hắn cũng đã trộm tri thức lớn lao, vĩ đại của nàng.

Sau đó, khi bản thân đã đứng trên bậc thang linh lực, hai tay nhỏ cũng bắt đầu mạnh dạng xoa nắn bộ ngực căng tròn tuyệt mỹ của thiếu nữ Khí tộc Trác Linh.

-Môi rất mềm và ngon ngọt.

-Ngực cứ tưởng cứng như sắt thép nhưng không ngờ lại cũng rất mềm mại, rất đàn hồi. Quá sướng.

Mười giây qua đi, Vô Thường sau khi để lộ biểu cảm thoải mãn đầy gật gù, hắn như cũ vung tay lấy máu đặc sệt, có màu bạc sáng hệt như bạc đang được nung chảy thành nước bỏ vào ống trúc gỗ.

-Đối với thanh kiếm này…

Phừng!

Liếc nhìn thanh đại kiếm có vẻ rất cứng, Vô Thường chợt chỉa ra ngón trỏ, một ngọn lửa tím cháy rực lập tức bao phủ lên nó đầy mạnh mẽ.

Tiếp đó, Vô Thường đưa ngón trỏ đầy lửa chạm vào thân thanh đại kiếm, đ-c xuống một lỗ máu nhỏ có hòa trộn cả máu của chín tộc viên Khí tộc khác. Vô Thường nhanh chóng hứng máu vào ống trúc.

Đến giây thứ 56 của giới hạn “một phút” mà Vô Thường đã nhắc đến, Vô Thường thu ống trúc vào giới chỉ, tay, chân linh hoạt cũng nhanh trợ giúp thiếu nữ Trác Linh và thanh đại kiếm của nàng bước vào cõi mơ.

Tất cả chín người, một thanh kiếm chỉ sau hơn 1 phút kể từ khi cuộc hỗn chiến soán ngôi bắt đầu liền đã bất tỉnh tại chỗ.

-Phù, giờ thì chỉ còn Tinh Linh tộc mà thôi.

Thở một hơi dài trút mệt mỏi, Vô Thường dùng ánh mắt gian tà nhìn sang chín người Tinh Linh tộc đứng yên một chỗ cách hắn chừng hơn 500m, đôi mắt cũng đang kỳ dị nhìn hắn nãy giờ không rời kể từ khi hắn hành động.

-...

Biến mất rồi lại xuất hiện, Vô Thường ngay tức khắc đã đối diện trong phạm vi 20m so với chín tộc viên của Tinh Linh tộc.

Một sự im lặng, đối nhãn bỗng chốc được hình thành.

Tinh Linh tộc im lặng vì họ vốn hòa bình, không muốn đánh nhau, sự tình họ đánh nhau chỉ là trường hợp phản kháng khi bị người đánh trước.

Còn Vô Thường im lặng chỉ để quan sát tình hình Tinh Linh tộc và phân tích điều nên làm. Đồng thời, hắn vẫn đang chờ đợi một giọng nói vang lên trong đầu, cho hắn biết được những thông tin hắn đã yêu cầu từ trước khi cuộc hỗn chiến bắt đầu, mà chính xác là từ lúc lão giả Trấn Kim xuất hiện.

Một phút đối nhãn sau đó.

-Thôi, tha cho các ngươi một mạng.

Bề ngoài thì Vô Thường đơn giản nói như vậy, thân thể cũng đã xoay đi tựa như thật sự bỏ mặc chín tộc viên Tinh Linh tộc để đi đến mười chiếc ghế thứ hạng. Nhưng trên thực tế, trong lúc làm động tác xoay người này, hắn cũng đã xuất ra Thần thông hạ gục Yêu tộc và Khí tộc đánh lén lên người của Tinh Linh tộc.

-…

Thế nhưng hắn hoàn toàn thất bại, Thần thông Hỏa Định của hắn chỉ đánh vào một mảnh hư vô chứ không hề trúng một người nào trong chín người Tinh Linh tộc.

Nhìn tình hình phát sinh phía dưới, lão giả Trấn Kim tự nhẩm trong lòng.

“Tiểu tử Nhân tộc ngay từ đầu đã bị Ảo Thị bẻ cong đi sự hiện diện chỗ đứng của Tinh Linh tộc nên Thần thông vừa rồi đánh lên người Yêu tộc và Khí tộc của hắn đã bị tự tay hắn chuyển hướng vào khoảng không biệt tích mà không phải chín tiểu bối Tinh Linh tộc. Ảo Thị của Tinh Linh tộc đúng là có một chút môn đạo a”.

“Hừm, để ta xem tiểu tử ngươi với sự thất thoát một phần sức mạnh khá lớn do chiêu thức thất bại, ngươi liệu rằng có phá giải được Ảo Thị đang che mắt ngươi hay không đây”.

-Sịt.

Nhã ra một ngụm máu lên đất không biết là do Vô Thường cố ý hay bị thương thật, hắn quay trở lại dùng mắt đối mắt với chín tộc viên Tinh Linh tộc mà lạnh nhạt nói.

-Trước kia có từng nghe nói Tinh Linh tộc là một chủng loài bí ẩn, mạnh mẽ, chưa từng bị bất cứ một ai đến từ tộc khác đ-ng chạm hay đánh trúng. Vốn Vô Thường ta khi đó chỉ cho rằng đấy là những lời nói bốc phét, biện hộ cho sự thất bại thảm hại, sự yếu nhược của những kẻ đã vẽ lên câu chuyện này, nhưng hiện tại thì ta đã hiểu, hoàn toàn đã hiểu.

-Mà khoan, chờ chút.

Bất chợt lúc này hắn vội yêu cầu tạm dừng cuộc đối thoại, bởi giọng nói mà hắn mong chờ đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.