Chân Long Va Phải Ác Nữ

Chương 36: Chương 36: Boboyo* nằm cũng trúng đạn








Editor: Yenhi

*Boboyo: tên của một con chó

“Tôi biết, chắc chắn anh cho rằng tôi rất tham tiền …… Đây là sự thật không sai, nhưng tôi không phải là người không có nguyên tắc, tôi cũng có ảo tưởng màu hồng của thiếu nữ, mong muốn có một tình yêu sâu đậm với người đàn ông tôi yêu, giống như mấy tiểu thuyết ngôn tình.”

Lần đầu tiên nói ra tiếng lòng với người khác, mặt Doãn anh Ninh có chút đỏ, nói mấy cái này có thể sẽlàm người ta bật cười, làm người ta cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn muốn nói ra.

“Cho nên…… Điều kiện của anh rất mê người…… Nhưng tôi không muốn nếm thử, cảm ơn bữa tối anhđã mời.” Lần đầu tiên Doãn anh Ninh cảm giác mình đang nói tiếng người, chuyện này thật sự rất tốt.

……

Kiều Nhạc Thần ngồi ở trong văn phòng rộng lớn, nghĩ đến đáp án của Doãn anh Ninh, khóe miệng hắnhiện lên ý cười, thì ra cô cũng không phải loại con gái quá đáng lắm, đúng là cô đã làm hắn mở mang tầm mắt.

*

Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn màu mè lập loè bắn ra bốn phía, chớp nháy chiếu vào đám người trong sàn nhảy, mọi người trong đó giống như ma quỷ điên cuồng múa may thân thể của mình.

trên ghế dài màu tím huyền ảo, Doãn anh Ninh nghiêng đầu nhìn về phía bạn tốt, nói: “Cậu cho rằng bây giờ cậu rất bất hạnh sao? Vậy thì cậu sai rồi.”

“Bây giờ mình còn chưa đủ bất hạnh sao? Cậu có lương tâm không vậy? Vậy cậu nói cho mình biết như thế nào mới là bất hạnh?” Mục Tử Ni đã uống bảy tám ly rượu ngã trái ngã phải mà nằm ở trên sô pha, ha ha cười khổ mà chảy nước mắt.

“Đương nhiên là khi cậu đã bốn mươi tuổi, phát hiện sự thật chồng mình đã ngoại tình nhiều năm rồi, khi cậu nhìn con nhà người ta thành gia lập nghiệp, lại phát hiện con trai của mình là ‘cong’, đã vậy nó còn bàn luận với cậu quan điểm tự do yêu đương, đó mới gọi là bất hạnh.” Doãn anh Ninh bỏ bắp rang vào miệng, nói không ngừng.

Mục Tử Ni vừa nghe thấy những lời này, lập tức la lên, “Cậu đang nguyền rủa mình hả?”

Doãn anh Ninh trợn trắng mắt, “Đừng thấy mình thần kinh thô như vậy mà lầm, mình chỉ lấy một ví dụ an ủi cậu thôi mà. Mình có một đồng nghiệp hiện nay đang gặp chuyện như vậy đó, so sánh với chuyện này, cậu chỉ có một con chó bị chết mà thôi, có sao đâu.”

Doãn anh Ninh vừa nói xong Mục Tử Ni càng hăng hái hơn, “Chỉ có một con chó chết thôi mà, Boboyo không phải là chó, lúc mình cô đơn trống trải Boboyo vẫn luôn ở bên cạnh mình, đối với mình nó là người thân.”

Khóe miệng Doãn anh Ninh giật giật, “Cậu đang tự an ủi thì có. rõ ràng nó là một con chó đực, cậu còn lấy cho nó cái tên Boboyo gợi cảm như vậy, cậu đặt cho nó cái tên bậy bạ như thế, cậu có nghĩ đến đồng loại của nó sẽ nhìn nó như thế nào không? Bây giờ nó chết rồi, nó oan hồn bất tán sẽ bám theo cậu.”

Vừa nói Doãn anh Ninh vừa lấy đôi tay làm hình móng vuốt, trong miệng phát ra giọng điệu quái dị hù dọa Mục Tử Ni.

Mục Tử Ni ngẩn người, vẻ mặt khinh thường, “Cậu nghĩ mình ngốc hả.”

nói xong, cô lại buồn, “Boboyo của mình, rốt cuộc là người nào nhẫn tâm độc chết nó như vậy chứ.”

nói xong hình như cô ấy nghĩ tới gì đó, lập tức bắt lấy tay Doãn anh Ninh vẻ mặt hiện lên chút sợ hãi, “Có khi nào người mà họ muốn độc chết là mình, nhưng Boboyo vì cứu mình, nên mới……”

“Trời ơi…… Mẹ ơi, cậu im đi, sức tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đó.” Doãn anh Ninh hất tay Mục Tử Ni ra, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, động tác Mục Tử Ni nhanh hơn, giật lấy túi xách của côôm chặt vào trong ngực, buồn bã nói: “Cậu không thể đối xử với mình như vậy, chúng ta là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đó, đừng quên?”

Mục Tử Ni còn chưa nói xong, Doãn anh Ninh đã tức giận, dù sao cô cũng đã uống hai ly rượu vào bụng nên chẳng biết sợ gì cả, “Đương nhiên mình nhớ rõ, lần đầu tiên mình bị mời phụ huynh một phần là do cậu tuyên truyền mình thích thầy dạy Ngữ Văn. Cậu biết vì sao mình quen người bạn trai nào cũng sẽgiới thiệu cho cậu quen hay không? Bởi vì mình biết cậu dâm đãng từ trong xương cốt, như vậy cũng tốt, đỡ mất công mình lựa chọn không đúng người, nói chung mình vẫn phải cảm ơn cậu.”

“Cậu nói cái gì?” Mục Tử Ni ngây ngẩn cả người.

“Cậu nghe không hiểu sao? Ngay cả Boboyo của cậu cũng thà chết chứ không ở bên cạnh cậu, cậu vẫn cảm thấy mình có mị lực vô hạn sao, cậu chỉ là một kẻ đáng thương thiếu tình cảm.”

Doãn anh Ninh nâng ly rượu lên, đem tất cả áp lực và bất mãn đối với Mục Tử Ni bộc phát ra toàn bộ. Boboyo đáng thương nằm không cũng trúng đạn.

Lúc này Mục Tử Ni mới phản ứng lại, đứng thẳng người nhào về phía Doãn anh Ninh, thế là hai cô gáikhông thèm quan tâm đến hình tượng mà đánh nhau ở trên ghế dài.

Yenhi,Hôm qua, lúc 19:48

#42

Gà rán siêu to khổng lồ và Happyanh thích bài này.



YenhiYenhiWell-Known MemberEditor

Bài viết:477

Được thích:5,682

Chương 37: Bạn tốt tới

Editor: Yenhi

Đêm khuya tĩnh lặng, một người đầy mùi rượu rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, dùng một chân đạp người đàn ông đang nằm ngủ trên giường một cái, “Phanh” một tiếng người đàn ông hoàn toàn khônghề cảnh giác bị đá ngã xuống đất.

“cô uống rượu nên điên rồi hả?” Mộ Dung Phách Sùng ôm gối đầu có chút ủy khuất, bởi vì chuyện lần trước nên bây giờ hắn không dám nói bậy.

“Lăn ra phòng khách ngủ đi.” Doãn anh Ninh ra lệnh một tiếng, ngã đầu liền ngủ.

Mộ Dung Phách Sùng nhìn mấy vệt đỏ ứ máu trên mặt cô, lo lắng hỏi: “Mặt ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm? Tôi đi giết hắn ta.”

Doãn anh Ninh nhắm hai mắt vẻ mặt không kiên nhẫn nổi, “Chuyện của phụ nữ đâu đến lượt đàn ông như anh nhúng tay vào chứ?” Mộ Dung Phách Sùng dừng lại, giới tính của bọn họ sao lại thay đổi rồi.

Trong lòng hắn có chút không yên lòng còn muốn hỏi lại, nhưng thấy vẻ mỏi mệt trên mặt cô, Mộ Dung Phách Sùng chỉ ngoan ngoãn ôm gối đầu trở lại nằm trên sô pha trong phòng khách.

*

“Leng keng…… Leng keng……”

Chuông cửa vang lên chói tai quấy rầy Mộ Dung Phách Sùng đang ngủ, hắn gãi đầu ngồi dậy mở cửa……

Mục Tử Ni mặc một bộ âu phục trễ ngực màu đỏ, đem dáng người hoàn mỹ của cô lộ ra hoàn toàn, trênmặt đeo kính mát màu đen, đôi môi son màu cam hồng làm cánh môi nhìn vừa đầy đặn vừa mỹ lệ, tóc quăn mới làm hồi sáng nay, còn lưu lại mùi hương của keo xịt tóc.

Hình tượng phu nhân thành đạt của cô, mới nhìn rất không hợp với tiểu khu nhỏ bé này.

Mộ Dung Phách Sùng híp mắt, đầu tóc hỗn loạn tán lạn ở trên đầu, một tay vói vào trong ngực gãi ngứa, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch nhưng lại tản ra mị lực kinh người.

Dáng vẻ của Mộ Dung Phách Sùng lúc này là người đàn ông soái nhất mà Mục Tử Ni đã từng gặp, từ ánh mắt đầu tiên đã làm cô sững sờ.

“anh là……” Hai mắt Mục Tử Ni hóa thành hình trái tim, kìm không được cắn ngón tay làm vẻ thẹn thùng.

Thấy dáng vẻ hắn lười nhác chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ một cái liếc mắt đó cũng đủ làm Mục Tử Ni mất hồn mấy ngày.

“anh là…… anh trai của Doãn anh Ninh?” nói xong cô lại cảm thấy không đúng, Doãn anh Ninh không có anh trai đẹp như vậy.

“Bà con thân thích?” Mục Tử Ni không cho Mộ Dung Phách Sùng cơ hội trả lời, cô lại suy đoán.

“Ai vậy……” Giọng nói mơ hồ của Doãn anh Ninh từ phòng ngủ truyền đến.

Mộ Dung Phách Sùng xoay người ngáp một cái, nói: “Gà tây.”

Mục Tử Ni xoay người, không thấy gì cả, gà tây? Chẳng lẽ đang nói cô hả? cô xinh đẹp như hoa thế này mà.

Doãn anh Ninh đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Mục Tử Ni phong tình vạn chủng, mặt tươi cười dựa vào cửa liên tục phóng điện với Mộ Dung Phách Sùng.

“Cậu tới đây làm gì?” Tối hôm qua mới đánh nhau xong, sáng sớm hôm nay liền trang điểm như vậy tới nhà mình, muốn làm gì chứ? Doãn anh Ninh không nghĩ ra.

“Boboyo không còn nữa, mình ở nhà một mình rất sợ hãi, tính lại đây ở nhờ nhà cậu vài ngày.” nóixong, Mục Tử Ni đẩy vali đi vào.

Doãn anh Ninh giống như gió xoáy vọt tới cửa khép nó lại, “Miếu nhỏ của mình không chứa được Phật lớn đâu, cậu đi tìm người khác đi.”

“Mình có thể ngủ dưới sàn nhà.” Mục Tử Ni ái muội chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, hạ thấp yêu cầu của mình.

“Đừng từ chối mình mà, phòng khách ban công nhà cậu đều được, mình chỉ cần một cái túi ngủ là được rồi.”

“Đừng tưởng rằng cậu tiền trảm hậu tấu như vậy thì mình sẽ đồng ý.” Doãn anh Ninh đẩy cô ra ngoài cửa.

“Nữ nhân có ý chí sắt đá giống như cô không nhiều lắm.” Mộ Dung Phách Sùng quay đầu nói một câu.

Mục Tử Ni vừa nghe thấy, liền chớp lấy thời cơ giả bộ yếu đuối, “Vị tiên sinh này, anh không thể nói bạn tôi như vậy.”

Lúc sau cô lại xoay người thê thảm nói với Doãn anh Ninh: “Mình biết, có đôi khi mình nói chuyện làm việc chưa suy nghĩ kĩ, anh Ninh cậu là bạn tốt nhất của mình, nếu cậu không cho mình ở nhờ, mình thậtsự không biết đi chỗ nào.”

“Ừ, cho nên cô đừng lãng phí thời gian nữa.” Mộ Dung Phách Sùng lại lần nữa xen mồm vào.

Doãn anh Ninh sửng sốt, vốn định nói “Ra khỏi cửa xuống lầu nhìn bên phải là khách sạn”.

Nhưng vừa nghe thấy Mộ Dung Phách Sùng nói về mình như vậy, cô trực tiếp kéo vali của Mục Tử Ni vào, “Ba ngày sau cút xéo cho mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.