Đến mùa hoa quế tràn ngập khắp nơi, Lang
Gia Tĩnh nhè nhẹ vỗ về Tiểu Tuyết Điêu trong lòng, đối với việc lâm
triều hôm nay lòng nàng có chút không yên. Nguyên nhân khiến nàng không
yên lòng là Nhiếp chính vương luôn luôn ngồi bên cạnh, cũng chính là nam nhân mà mình yêu mến, giờ đây đã là trượng phu của người khác – Toàn
Hải Đường.
“Khải tấu bệ hạ, chuyện ôn dịch hoành hành ở Tương thành, thần mong bệ hạ ra lệnh di tản dân chúng……”
Thời gian trôi qua mau, ngày Toàn Hải Đường thành thân cũng đã qua nửa năm.
Đêm tân hôn của Toàn Hải Đường, hắn thân
là chú rể nhưng trên mặt cũng không có gì gọi là mừng, việc hắn nên làm, hắn cũng đã thu xếp ổn thoả đâu vào đấy, chỉ là khí chất hắn vẫn trầm
ổn như cũ, lông mi thì rũ xuống, ủ dột, giống như có bài toán khó mà hắn giải mãi vẫn không ra.
“Người chết ở Tương thành đã lên đến con
số bốn mươi bảy. Người nhiễm bệnh là một trăm tám mươi sáu người, trong
đó người già trẻ nhỏ chiếm đa số……”
Toàn Hải Đường vẫn như cũ là Toàn Hải
Đường. Nhưng, đem tên này so sánh với tên kia, lòng nàng chợt nhoi nhói
đau, nàng mượn tên này nhắc nhở chính mình….Toàn Hải Đường, đã không
phải là Toàn Hải Đường của nàng rồi.
“Thần thỉnh bệ hạ đưa đại phu đến đó cứu
chữa, đồng thời vận chuyển thảo dược đến dịch khu, để tránh tình hình
bệnh dịch lan tràn, thỉnh bệ hạ định đoạt.”
Nàng luôn chờ đợi một ngày ở cùng hắn,
nhưng mỗi khi hai người ở cùng nhau thì nàng lại thấy hoảng hốt, tim
nàng như có một loại sợ hãi mất mát.
Nàng là nữ hoàng, tất cả mọi người đều
nghe lệnh của nàng, duy chỉ có hắn, nàng không thể ra lệnh cho hắn đem
tâm chính mình giao cho nàng.
Nhưng, nàng sẽ không nổi giận, Toàn Hải
Đường còn đang làm vương gia cho nàng, hắn sẽ không buông tay, hắn yêu
nàng, không phải sao? Chỉ vì lý do này, nàng nắm chắc bảy tám phần
thắng!
“Thỉnh bệ hạ định đoạt.”
Vì thành toàn ý thức trách nhiệm thần tử
của hắn, nàng mới ngầm đồng ý hôn sự của hắn với Huệ Thu Thuỷ, bất quá,
nàng cũng sẽ từng bước từng bước mà thực hiện “Âm mưu” của mình, sau khi hắn hoàn thành cái “Trách nhiệm” đó xong, nàng nhất định sẽ không để
hắn tiếp tục trốn chạy khỏi tay mình, chắc chắn!
Ai! Tuy rằng nàng đối với việc tranh đấu
hậu cung như nơi khác thì hoàn toàn không hứng thú, nhưng đối với nam
nhân mà mình yêu mến, mưu kế của nàng có thể so ngang với bất luận những thủ đoạn tồi tệ nào của phi tần hậu cung!
Sự trầm mặc của nàng khiến Toàn Hải Đường cảm thấy kỳ quái, hắn chuyển hướng, thấp giọng kêu:“Bệ hạ?”
Lang Gia Tĩnh lấy lại tinh thần,“Cái gì?”
“Ôn dịch ở Tương thành, ngài quyết định như thế nào?” Toàn Hải Đường hỏi.
Lang Gia Tĩnh cứng đờ. Cái gì mà ôn dịch ở Tương thành? Nàng nãy giờ một câu cũng chẳng nghe thấy!
Cái khó ló cái khôn, Lang Gia Tĩnh hỏi ngược lại: “Vương gia cho rằng như thế nào? Ta muốn nghe ý kiến của ngươi một chút.”
Toàn Hải Đường trả lời, “Hồi bệ hạ, ta đã có phương pháp.”
Lang Gia Tĩnh gật gật đầu. “Vậy chiếu theo ý Nhiếp chính vương. Ta mệt mỏi, bãi triều đi!”
Sau khi lui xuống, Toàn Hải Đường gọi nàng lại.
“Tĩnh Nhi, ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì?”
Toàn Hải Đường vẫn như cũ mẫn cảm với việc nàng không chuyên tâm.
Lang Gia Tĩnh than nhẹ trong lòng, tuy
rằng hắn đã là trượng phu của người khác, nhưng đối với sự quan tâm của
hắn, nàng một chút cũng không thể động tâm. Có lẽ bởi vì hắn như vậy,
nên nàng mới có thể khăng khăng một mực yêu hắn?
Cố ý dùng vẻ mặt băng lãnh, Lang Gia Tĩnh ngay cả đầu cũng không quay lại nói:“Không nghĩ gì hết.”
Câu tar lừoi của nàng làm hắn nhếch mày.
Hắn hiểu nàng, so với hiểu mình còn nhiều hơn, cho nên hắn tuyệt đối
không tin tưởng câu nói “Không nghĩ gì hết” của nàng.
“Có chuyện gì không thể nói với ta sao?” Hắn không thích cảm giác bị nàng bài xích!
Lang Gia Tĩnh đùa cợt nhìn hắn,“Ta không phải hài tử, việc gì phải báo cáo với ngươi?”
“Tĩnh Nhi!”
“Thỉnh ngươi đừng gọi thẳng tên ta, được
không? Vương gia.” Nàng buông tiểu Tuyết điêu trong lòng ra, để nó chạy
đến chỗ nữ quan kiếm ăn, chậm rãi thong thả đi đến một chậu hoa cảnh,
nàng cúi người bẻ một nhành hoa cúc, đặt lên mũi ngửi, đồng thời không
chút để ý nói: “Dù sao ta là quân, ngươi là thần, quân thần khác biệt.”
Lời nói hàm xúc ý tứ khiêu khích của nàng đã thành công chọc giận Toàn Hải Đường. Hắn ba bước nhập thành hai bước lên phía trước, cầm cánh tay nàng kéo mạnh một cái, đem nàng ôm vào
trong lòng, cánh hoa cúc mất lực rơi xuống, tạo nên một mảnh vàng nhạt.
Lang Gia tĩnh bị hắn ôm vào trong ngực
không khỏi thở dài một tiếng, không phải tiếc hận đoá hoa nằm bên dưới
kia, mà chính vì cái ôm ấm áp đã lâu nàng không có.
Sau ngày hắn thành thân, hắn ngay cả ôm
nàng cũng không hề có. Mà hôm nay, khi hắn ôm nàng, nàng cơ hồ không
thoả mãn muốn hắn ôm nàng nhiều hơn.
Phóng túng chính mình trầm luân trong hơi thở của hắn một lúc lâu, lập tức nàng liền bắt buộc chính mình thay đổi lại bộ mặt lạnh lùng.
“Đừng chạm vào ta.” Nàng đẩy hắn ra, cùng hắn bảo trì khoảng cách ba bước lớn, “Đừng quên, ngươi đã có một người
vợ dịu dàng hiền thục, ta không muốn người khác hiểu lầm.”
Nàng tưởng mấy câu đó sẽ chọc ngọn lửa
giận trong lòng hắn bốc cao đến mấy trượng, nhưng không nghĩ tới nàng
lại tính sai rồi! Nghĩ lại, nàng thật sự đã xem nhẹ năng lực của Toàn
Hải Đường. Bất quá không có liên quan, bây gờ thất bại, thì xem như là
kinh nghiệm cho lần sau, nàng rất siêng năng, cần cù học hỏi nha.
“Vì sao lại muốn phân biệt giới hạn với
ta?” Cho dù đang rất tức giận, nhưng Toàn Hải Đường vẫn như cũ không hề
kích động, không để Lang Gia Tĩnh khiêu khích.
“Bởi vì ngươi đã không còn là Toàn Hải Đường của ta.”
Đúng vậy, hiện gờ hắn đã không còn là Toàn Hải Đường “Của nàng” nữa rồi, nhưng chính việc này, lại là việc mà hắn đã chọn.
“Nếu ngươi hiểu, mong rằng lần sau ta sẽ
không gặp ngươi.” Nàng giãy ra khỏi sự kiềm hãm của hắn, xoay người bỏ
đi, miễn cho chính mình chịu không nô nói ra sự thật, “Không phải ngươi
luôn muốn gỡ bỏ gánh nặng Nhiếp chính vương sao? Hiện tại ta chuẩn tấu,
ta sẽ phong ngươi là Trấn Quốc vương, sau này ngươi có thể ở lại phủ đệ
mà làm bạn với Vương phi, mỗi ngày nhàn hạ, ta tin rằng Vương phi sẽ rất cao hứng khi biết được việc này.”
Câu nói của nàng thực sự tạo ra một mối
ngăn trở phức tạp giữa hai người, làm hắn hiểu rõ, rốt cuộc sau này hắn
và nàng vẫn không thể tìm về ký ức ngày xưa nữa rồi.
Hồi lâu không nghe được tiếng đáp trả của hắn, Lang Gia tĩnh không khỏi xoay người lại nhìn.
Đôi mắt ẩn chứa đau đớn của hắn bị bóng đêm che khuất, nhưng vẫn lộ ra ngoài.
“Ngươi nói đúng, có lẽ ta nên lui xuống, rời khỏi hoàng triều, bây giờ cũng là lúc ngươi tự mình lo việc triều chính được rồi.”
Lang Gia Tĩnh không hề đoán trước được
việc hắn thoái nhượng quyết tuyệt như vậy, dưới một người, trên vạn
người, địa vị đó biết bao người mơ ước, sùng bái như vậy, phóng mắt khắp thiên hạ, đại khái cũng chỉ có một người không hề quyến luyến là hắn,
Toàn Hải Đường.
Đón nhận đôi mắt thoáng kinh ngạc của nàng, Toàn Hải Đường thản nhiên mỉm cười.
“Trong hai năm ta xuất chinh bên ngoài,
cho dù không có sự phụ tá của ta, ngươi vẫn chỉnh đón mọi việc trật tự
rõ ràng, hơn nữa lại rất thành thạo, ta cũng có thể yên tâm mà gỡ bỏ cái vương vị Nhiếp chính vương này rồi.”
Hắn cởi bỏ mũ mẹn trên đàu xuống, giao tận tay nàng, tuỳ ý để một đầu tóc đen xoã tung trên vai.
Lang Gia Tĩnh bắt buộc chính mình phải
thờ ơ với việc này: “Tước vương vị Nhiếp chính vương của ngươi rồi,
ngươi phải rời khỏi hoàng cung, ngươi……đừng hận ta.”
Toàn Hải Đường nhẹ nhàng lắc đầu.
“Công danh lợi lộc cơ bản cũng chỉ như
mây bay, xem qua lướt qua, thứ duy nhất ta nuối tiếc chính là……ta đã làm thương tổn ngươi, phản bội tình yêu của chúng ta.”
Ô ô……Rất cảm động! Có thể thấy được hắn
đối với chuyện này lúc nào cũng canh cánh trong lòng! Kể từ đó, phần
thắng của nàng có thể nói là được nâng lên rất nhiều.
“Nói những lời này, cũng đã quá muộn rồi.” Nàng cố ý lạnh lùng nói.
Hắn cười khổ, “Ta hiểu.”
Thương tổn nàng thì đã rồi, còn nói nhiều làm gì nữa.
Nàng nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, quyết tâm nói: “Ngươi đi đi!”
Toàn Hải Đường nhìn nàng thật sâu, rất
nhiều cảm xúc theo đáy mắt xẹt qua, thiên ngôn vạn ngữ không biết từ đâu đến, nhưng cuối cùng chỉ nói được một tiếng, “Bảo trọng.”
Lang Gia Tĩnh vốn định tiêu sái đáp lại
hắn một tiếng “Trân trọng”, nhưng lại không nghĩ tới, lời muốn nói nhưng lại nói không thành.
Hắn mỉm cười, như muốn nhớ kỹ khuôn mặt
này của nàng, dùng ánh mắt nhìn thật sâu, thật sâu khuôn mặt kiều diễm
kia, thẳng đến hắn hoàn toàn xem đủ mới thôi.
“Ta đi đây.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi Cần Chính điện.
Trong một khắc khi hắn bước khỏi cánh cửa lớn kia, Lang Gia Tĩnh chỉ thấy mắt mình một mảnh sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ.
Trời mới biết nàng có bao nhiêu không tình nguyện, dù chỉ có một chút nàng cũng không muốn rời khỏi hắn!
Biết rõ một chút thời gian ngắn ngủn này là biệt ly, nhưng nó vẫn làm cho tim nàng như xé thành hai nửa, đau đớn không nguôi.
Ai! Nàng bắt đầu nghi hoặc bản thân mình dường như đã chống chọi không lại rồi.
Mà hình như việc này chỉ gống như một bước khởi đầu!
“Vương gia hồi phủ —”
Theo tiếng gia nhân thông báo, là thân
ảnh Toàn Hải Đường đi qua dãy nhà, dọc theo hành lang gấp khúc mà vào
phòng riêng, một mặt hỏi tổng quản,“Phu nhân hôm nay có khoẻ không?”
Tổng quản không dám giấu diếm, “Hồi Vương gia, phu nhân hôm nay…..lại ho ra máu.”
“Ho ra máu?!” Toàn Hải Đường vội vàng hỏi: “Truyền Thái y đến kểm tra chưa? Thái y nói như thế nào?”
“Thái y nói…… Bệnh phôi của phu nhân đã
đến giai đoạn cuối, uống trăm lại thuốc……cũng chỉ kéo dài thêm một ít
thời gian mà thôi.”
Chẳng lẽ Thu Thuỷ thật sự sống không khỏi năm nay hay sao? Sắc mặt Toàn Hải Đường không khỏi ngưng trọng. “…… Ta
đã biết, ngươi đi xuống đi!”
Đi vào phòng, Toàn Hải Đường đứng ở mép,
nhìn thê tử yếu ớt nằm trên giường, đáy mắt không khỏi có chút đau xót
cùng thương tiếc.
Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Thu Thuỷ chậm rãi mở to mắt. Nàng suy yếu nhìn hắn cười, có một chút mơ hồ.
“Vương gia, ngươi đã trở lại?”
“Thu Thủy, nghe nói hôm nay ngươi lại ho ra máu?” Ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng, “Uống thuôc chưa? Cảm thấy thế nào?”
Thu Thủy vươn cánh tay chỉ toàn thấy
xương, nắm tay Toàn Hải Đường, “Sinh tử có số, cơ thể của ta ta tự mình
biết, đối với bệnh này hiểu rất rõ, ta thật sự có lỗi, liên lụy ngươi……”
“Đừng nói bậy, ngươi không có liên lụy ta.”
Thu Thủy lắc lắc đầu, “Ta ngay cả mệt cũng phải khiến ngươi bận tâm, ngay cả vương vị Giam quốc Nhiếp chính vương cũng vậy……”
Bị tước quyền Nhiếp chính vương, hoá ra nàng cũng biết.
Toàn Hải Đường cười nhẹ, cũng không để ở trong lòng.
“Nữ hoàng đã có năng lực quản lý, Nhiếp
chính vương ta cũng đến lúc thoái lui, huống hồ, không cần vào triều, ta còn có thêm nhiều thời gian chăm sóc cho ngươi, như vậy không phải tốt
lắm sao?”
Bệnh tình Thu Thuỷ càng ngày càng trở nên xấu, mười tám cái thùng trên đầu hắn càng ngày càng cao lên, hắn rất sợ một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên rơi xuống— ( k biết 18 cái thùng là cái chi chi nữa =___=)
“Thời gian của ta cũng không còn nhiều,
vậy mà ngươi vẫn nguyện ý cùng ta thành thân, đời này cũng xem như không uổng phí,” Nàng điềm tĩnh tươi cười, có vô tận thỏa mãn, “Nhưng, Vương
gia, một khi ta đi rồi, thời gian cũng sẽ không ngừng lại, từng ngày của ngươi…..”
“Thu Thủy……” Hắn không thích nghe những lời này của nàng.
“Vương gia, hãy nghe ta nói,” Nàng đánh
gãy lời hắn, cố ý muốn cho hắn hiểu được ý của nàng, “Lang Gia quốc cần
ngươi, nữ hoàng cần ngươi…… Mà ngươi, cũng cần nữ hoàng, các ngươi là
một đôi trời sinh giành cho nhau.”
Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của toàn Hải Đường, Thu Thuỷ hơi nở nụ cười.
“Ngươi thực kinh ngạc sao? Tại sao ta lại biết được việc này?”
Đúng vậy, hắn thực kinh ngạc.
Hắn là một người rất biết che giấu, bởi
vậy mới đem toàn bộ yêu hận để trong lòng, cho dù hắn yêu Lang gia tĩnh
say đắm bao nhiêu, cũng chưa từng để lộ ra bên ngoài, nhưng Thu Thuỷ lại có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, sao hắn lại không kinh ngạc được?
“Ngươi như thế nào biết?”
“Bởi vì ta hiểu ngươi, cũng như hiểu
chính mình.” Thu Thủy xốc chăn lên, cùng với Toàn Hải Đường ngồi ở mép
giường, nàng nhìn thẳng hắn. “Từ khi ta biết ta chính là vị hôn thê của
ngươi, ta liền bỏ ra rất nhiều thời gian để quan sát ngươi, mà ta càng
để ý, ta càng bị ngươi hấp dẫn, ta từng âm thầm thề, cả đời này, trừ ta
ra, đừng có người thứ hai mơ tưởng làm vợ của ngươi.”
Mặt hắn biến hoá rõ rệt, nhìn nàng, đôi mắt có quầng thâm đen, có bao dung, có sự sầu não, cũng có nỗi nhớ nhung kì lạ.
“Ta đã hoàn thành giấc mộng của ta rồi,
có đôi khi ta thậm chí cảm thấy, nếu lúc này ta liền như vậy rời khỏi
nhân gian, cũng có thể hạnh phúc đời sau.”
“Thu Thủy!”
Nàng nhìn bộ dáng của hắn, nở nụ cười. “Ai! Ta chỉ nói thôi, xem ngươi kìa!”
“Ngay cả nói cũng đừng nói, sinh ly tử biệt không phải là việc có thể đem ra đùa giỡn.”
“Được, chúng ta không đùa, ta muốn ngươi
đồng ý với ta một việc.” Thu Thủy trịnh trọng nói:“Ngươi phải cam đoan
với ta, ngươi nhất định phải làm được!”
Toàn Hải Đường nhíu mi,“Chuyện gì?”
“Sau khi ta đi rồi, sẽ có người kế tục ta, mà đối tượng……” Nàng từng chữ từng chữ một nói: “Là Lang Gia Tĩnh.”
“Thu Thủy…… việc này, việc này không thể được!”
“Sao lại không được? Ngươi còn yêu nàng, không phải sao?”
“Đúng vậy, ta yêu nàng ấy, nhưng ta cũng
không muốn thương tổn nàng.” Toàn Hải Đường hạ giọng nói nhỏ, “Ta phản
bội tình yêu của nàng đối với ta, ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta.”
Bởi vì một câu kia, ngươi đã không còn là Toàn Hải Đường của ta.
Một câu này cũng đã nói rõ lập trường của hai người, rằng sau này một chút lien quan cũng không hề có.
“Không, nàng đã tha thứ cho ngươi rồi.”
Toàn Hải Đường lắc đầu,“Nếu nàng tha thứ
cho ta, nàng sẽ không muốn ta rời khỏi hoàng cung, làm một kẻ hư danh
‘Trấn quốc Vương’.”
“Bởi nàng làm như vậy, cho nên ta khẳng
định rằng nàng đã tha thứ cho ngươi, không chỉ như thế, nàng còn thành
toàn hy vọng của ngươi.” Thu Thủy mỉm cười nói: “Nữ hoàng phong ngươi
một cái chức quan nhàn hạ, đúng là muốn ngươi cùng ta làm bạn vượt qua
thời gian này, bởi vì, nàng biết nếu nàng không làm như vậy, sau này
ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân mình. Nàng yêu ngươi, không đành
lòng nhìn ngươi hối hận, cho nên, nàng ngầm đồng ý hôn sự của chúng ta,
cũng đem nam nhân mà mình yêu mến tặng cho ta.”
Đây là dụng ý chân chính của Tĩnh Nhi
sao? Toàn Hải Đường cười khổ nói:“Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết……
Nhưng, ta cùng với nàng, đã không thể có khả năng quay lại rồi.”
“Không, có khả năng……”
Hắn làm cái thủ thế ngăn cản nàng nói, đè nàng nằm xuống, “Thu Thủy, nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Không nghỉ ngơi.
Bệnh thế nào mới khỏi?”
Biết hắn không muốn nói tiếp, nàng cũng đành nghe lời mà nằm xuống.
“Vương gia cũng đi nghỉ ngơi đi! Nãy giờ
ngươi cũng rất mệt rồi, sắc mặt không tốt, cũng gầy đi rất nhiều, làm
cho ta rất là lo lắng.”
“Ta sẽ tự chăm sóc cho mình.”
Bọn họ liên miên nói chuyện trong chốc
lát, sức hẻo của Thu Thuỷ gắng đỡ không nổi, ở bên cạnh Toàn Hải Đường
mà từ từ tiến vào mộng đẹp.
Toàn Hải Đường lén lút rời khỏi tẩm phòng, ở trong đình viện lẻ loi đi bộ.
Không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, không
ai hiểu được vì sao hắn thở dài, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào người hắn,
tạo nên cái bóng dài thật dài, dường như hắn đang rất cô quạnh, xa xăm
không thể gần.
Tuy Toàn Hải Đường buông việc triều
chính, nhưng thế lực của hắn cũng không thể xem thường, quan lại triều
đình đến cả trăm người đều do hắn đề bạt, cho dù Toàn Hải Đường không
nhiếp chính, nhóm triều thần cũng thỉnh thoảng đến cửa nhà thăm hỏi, ở
Lang Gia quốc, hắn vẫn như cũ có địa vị hết sức quan trọng, không người
nào có thể thay thế được.
Như lúc này, nếu triều đình có gió nhẹ
thổi qua, lập tức có người chạy đến chỗ Toàn Hải Đường cấp báo, mỗi một
quyết sách của Lang Gia Tĩnh, mỗi một hành động, Toàn Hải Đường đều biết rõ ràng.
Lang Gia Tĩnh không biết sao?
Không! Nàng không chỉ có biết, thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng! Điều này đúng là điều mà nàng mong đợi!
Nàng muốn hắn nhìn thấy cách làm của
nàng, cho dù hắn muốn xen vào nhưng cũng đành bó tay ngồi đó, chỉ có như vậy, hắn mới có thể vĩnh viễn không yên lòng, vĩnh viễn nóng ruột nóng
gan!
Sau khi bãi triều, Lang Gia Tĩnh theo
thường lệ lại đi tới Văn Uyên các, luôn luôn coi trọng không gian cá
nhân của Phượng duẫn Thiều, còn Phượng Duẫn thiều, đối với việc muốn
khiếu nại ban đầu nay cũng đành chịu thua, để nó trở thành thói quen
“Sư phụ!”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, nữ
hoàng bệ hạ giá lâm rồi. Phượng duẫn Thiều thở dài một hơi, buông quyển
sách trong tay xuống bàn, đứng dậy nghênh giá.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Phượng Duẫn Thièu không thể ngoại lệ, chấp tay hành lễ.
Lang Gia Tĩnh phất phất tay, tựa hồ đối
với việc lễ nghi kiểu này vô cùng thiếu kiên nhẫn. “Được rồi, được rồi, ở đây cũng chẳng phải người ngoài, hành lễ cái gì chứ?”
Phượng Duẫn Thiều không khỏi bật cười, “Thần hướng quân hành lễ, cư nhiên bị quân ghét rồi!”
Lang Gia Tĩnh bướng bỉnh cau cái mũi,
“Ngươi biết rõ ta luôn luôn ghét kiểu cách, ngươi lại nói móc rồi.” Nhìn thấy quyển sách nằm trên bàn hắn, nàng tò mò cầm lấy lật tới lật lui,
“Đây là quyển sách của Uyên ca ca ah! Gì…… Ngũ Vịnh Nhứ, cái tên quen
quen!”
“Nàng là Trạng Nguyên năm nay.” Phượng Duẫn Thiều nhắc nhở nàng.
Nàng bừng tỉnh đại ngộ, “Nga — đã biết!
Ta nhớ ra rồi. Kỳ nữ câu từ lưu loát, Uyên ca ca cũng từng nói qua,
nhưng mà ta không nhớ hết.”
Ở Lang Gia quốc nam nữ ngang hàng, văn võ khoa cử đều không giới hạn nam nữ, tất cả cũng có thể ghi danh. Cho
nên, bao năm qua, Lang Gia Tĩnh không những có nữ Đô Đốc, còn có Nữ
Lang, nữ Trạng Nguyên, nữ Ngự Sử cùng nhiều chức vị khác.
Phượng Duẫn Thiều tà nghễ nhìn nàng hỏi:
“Ngươi hôm nay đặc biệt tới tìm ta, chắc không phải ngộ đạo ( ngộ ra đạo lý ) rồi, hay là muốn dốc lòng học tập?”
“Muốn ta dốc lòng học tập, kiếp sau đi!” Nàng không thích học bài, hắn cũng không phải không biết.
Ai! Hắn biết mà.
Mắt Phượng Duẫn thiểu biểu hiện biết rồi. “Như vậy, ngươi tới đây là muốn nhờ ta tham mưu?”
Phượng Duẫn Thiều không hổ là đế sư, đối với tính tình Lang gia tĩnh phải nói là nhất thanh nhị sở.
Lang Gia Tĩnh che miệng cười khẽ, “Sư phụ, ngươi thật sự là liệu sự như thần.”
Trừ bỏ Toàn Hải Đường, đại khái chỉ có Phượng Duẫn Thiều hắn là hiểu nàng?
Phượng Duẫn Thiều hừ nhẹ, cầm ly trà nóng uống một ngụm: “Đừng có lòng vòng, có chuyện gì cứ việc nói thẳng rồi
đi! Ngươi lại muốn sử dụng quỷ kế gì với toàn Hải Đường nữa?”
“Cái gì quỷ kế! Nhiều lắm cũng chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ thôi!” Nàng không thuận theo kháng nghị , “Vì muốn lấy được nam nhân mình yêu mến, động tay động chân một chútcũng sẽ được tha thứ ah.”
Nàng chỉ muốn lấy được một nam nhân thật lòng với nàng, chỉ như vậy thôi.
Phượng Duẫn Thiều đương nhiên hiểu được
tâm tư của nàng, nhưng vẫn là giận dữ nói: “Nếu ngươi có thể đem một ít
não trong đầu đem đi xử lý chính sự thì hay biết mấy, Tả hữu Thừa tướng
cũng không đến nỗi bị hành chết lên chết xuống.”
“Mục tiêu của ta không phải phí công tốn
sức làm Hoàng đế, xài người khác làm cũng được rồi, ta có vẻ dự đoán
được phu quân duy nhất của ta, không phải là Toàn Hải Đường, cũng chính
là Toàn Hải Đường.” Nàng biết nàng không phải hoàng đế tốt, nhưng mà
nàng thật sự đã sử dụng hết sức rồi.
Phượng Duẫn Thiều bất đắc dĩ lắc lắc đầu,“Nói đi! Ngươi lần này lại muốn ra cái gì kế sách rồi?”
Nói tới đây, Lang Gia Tĩnh hai mắt sáng
ngời, dấu không được hưng phấn mà nói: “Ngươi cảm thấy chuyện gì có thể
khiến Toàn Hải Đường kích động đến mức chạy đến đây tìm ta?”
Vấn đề của nàng khiến Phượng Duẫn Thiều nổi lên cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ai…… Đừng khẩn trương nhưu vậy được
không? Nói như thế nào hắn cũng là nam nhân ta yêu thương, ta sẽ không
quá phận.” Nàng nâng nâng má, thở dài, “Ta nha! Chỉ là nhớ hắn mà thôi.”
Thời gian cùng không gian là một vật trở
ngại, nếu nó không đục khoét tâm tư của nàng cùng Toàn Hải Đường, thì
ngược lại nó giống như một ngọn lửa lớn, lúc nào cũng muốn đốt cháy đầu
nàng. Nàng dù có nhớ hắn, cũng chỉ có thể không ngừng áp chế, dày vò
nhưu vậy, ai có thể hiểu được.
“Nếu nhớ hắn, đại khái nên phục hồi nguyên chức cho hắn, kể từ đó, ngươi ngày nào cũng có thể gặp hắn.”
Lang Gia Tĩnh lắc lắc bàn tay, “Không thể làm như vậy được, thời điểm chưa tới!”
Phượng Duẫn Thiều nhướng mi, tựa hồ không rõ ý của nàng.
Lang Gia Tĩnh nghĩ nghĩ, “Ta nói như thế, là vì khi ta hạ lệnh trục xuất hắn ra khỏi cung, rời khỏi vương vị, là có dự mưu.”
“Có thể hiểu.” Phượng Duẫn thiều tuyệt đối không cảm thấy việc này là ngoài ý muốn.
Lang Gia Tĩnh nói tiếp: “Hắn vì ta, để
cho Huệ Thu Thuỷ hao tổn tuổi xuân chờ đợi hắn, nếu như suy nghĩ, tuổi
xuân của Huệ Thu Thuỷ đích thực là vì bệnh nan y mà ngắn lại, mà ý thức
trách nhiệm mãnh liệt của Toàn Hải Đường thì không hề nghĩ vậy, hắn chắc chắn sẽ bị dày vò, xem đó là tội lỗi mình gây ra.
“Ta cố ý đem Toàn Hải Đường ra khỏi cung, cũng vì muốn hắn nghĩ hắn đã phản bội ta, nhưng sự thật thì ngược lại.
Ta muốn khiến cho hắn nảy ính áy náy với ta, ngày nối tiếp đêm suy nghĩ
làm sao, làm cách nào để bù đắp cho ta, chỉ có cách làm hắn áy náy, hắn
mới có thể đem ta giữ lại trong lòng.”
“Cho nên, ngươi không ngăn cản huệ Thu Thuỷ cùng Toàn Hải Đường thành thân?”
Lang Gia Tĩnh gật gật đầu,“Nàng đáng để ở bên Toàn Hải Đường, một nữ nhân có thể trả giá nhiều năm thanh xuân như vậy chỉ để chờ đợi, không oán không hối, cùng là nữ nhân với nhau, ta
có thể hiểu được tình cảm của nàng với Toàn Hải Đường, cũng rất kính nể
nàng! Ta nói cho chính mình, chỉ cần nàng còn sống, mặc kệ bao lâu, ta
tuyệt không cướp Toàn Hải Đường khỏi tay nàng.” Hơn nữa, nàng nguyện ý
thành toàn Toàn Hải Đường, để hắn thể hiện tâm ý đối với nàng ta.
“Ngươi cư nhiên…… Có thể bình tĩnh như thế chắp tay đem người yêu tặng cho kẻ khác.” Cho dù là hắn, hắn cũng không làm như vậy.
“Không! Ngươi sai rồi, ta tuyệt không
bình tĩnh.” Lang Gia Tĩnh thở dài, “Ngươi không biết, chỉ vì thê tử của
hắn, ta cũng không biết nàng sẽ khóc bao nhiêu nước mắt, cứ việc tính
toán sự tình sẽ xảy ra sau khi ta cự tuyệt đi, nhưng ta vẫn là không thể thờ ơ. Ta thương hắn, ta cũng giận hắn, nhưng vì muốn dời bớt một phần
sầu muộn trong lòng hắn, ta cũng chỉ làm có thế.”
“Ngươi suy nghĩ sâu xa như vậy, sao không đem kiến thức này nhồi nhét vào chính sự đi?” Phượng Duẫn Thiều tuy
rằng không nghe, không thấy việc chính sự, nhưng không có nghĩa là hắn
đối với việc xảy ra trong triều là hoàn toàn không biết.
Lang Gia Tĩnh không nghĩ tới Phượng Duẫn Thiều có thể đoán trúng ý nàng tới vậy.
“Nha! Bị ngươi phát hiện rồi?” Nàng thè lưỡi, “Toàn Hải Đường là một
nam nhân ý thức trách nhiệm vô cùng mãnh liệt, ngẫu nhiên đem ra một
điểm sai là hắn lập tức quan tâm ngay.”
Vì để đạt được mục đích, Lang Gia Tĩnh thật đúng là không từ thủ đoạn!
“Ngươi thật sự là……” Phượng Duẫn Thiều thở dài liên tục, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. “Toàn Hải Đường nếu biết được ngươi làm bậy như vậy, nhất định sẽ lo lắng đến đêm cũng bất an.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chu đôi
môi đỏ mọng: “Ta muốn hắn bất an đó! Hắn làm ta đau lòng như vậy, ta há
có thể liền như vậy từ bỏ ý đồ? Ta muốn hắn lúc nào cũng ở phủ Trấn Quốc mà cứ nhớ về ta, đây là tội của hắn!”
Nói đến người này, Lang Gia Tĩnh liền suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ,“Bất quá, phương thức này hình như hơi
tệ, mục đích tuy rằng đã thành công rồi, nhưng mà, ta không hề nghĩ tới
việc muốn người ngoài cung vào đây để gặp ta, đoá hoa này thế nhưng đã
chết héo.”
Ai — Lão ma đầu tương tư ah!
Phượng Duẫn Thiều khó hiểu, “Làm như thế nào, trong lòng ngươi đã sớm có chuẩn bị, cần gì phải tới hỏi ta?”
“Ta đương nhiên là có lý do của ta nha!”
Nàng nhìn Phượng Duẫn Thiều, cười như một tiểu ác ma đang định làm
chuyện xấu, “Muốn Toàn Hải Đường liều lĩnh tiến cung để gặp ta, nhất
định phải có một ngòi nổ uy lực mới hoàn thành được, ta chính là muốn
nghe ý kién của ngươi một chút.”
Dù gì cũng là kéo hắn xuống nước, khác chỗ nào đâu!
Phượng Duẫn Thiều lại lần nữa thở dài một hơi, “Ngươi nói đi!”
Nàng đè thấp giọng, giống như đang nói sự thật: “Ngươi cảm thấy…… Nếu ta nuôi dưỡng một đám nam sủng trong hậu
cung, hắn có thể hay không tức giận đến giơ chân?”
Nếu nói một người quân chủ tốt, thì hẳn
sẽ lấy dân làm chủ, không có lúc nào là không lấy sống còn thiên hạ ra
mà trì hoãn việc tư, như vậy, ta thừa nhận, ở “Đạo làm vua”, ta thua kém Toàn Hải Đường rất nhiều.
Tuy ta là một nữ hoàng, nhưng mà ta vẫn
là một công chúa nghịch ngợm trước kia, tùy hứng, xúc động, hơn nữa vẫn
là thắm thiết yêu Toàn Hải Đường.
Phượng Duẫn Thiều lúc đó là quân sư tình
yêu hàng đầu của ta, vì yêu, ngay cả thân phận của mình ta cũng vứt bỏ,
cái gì hoa hoa lệ lệ ta ném hết, thực tại lại khiến kẻ khác đổ một tầng
mồ hôi lạnh.
Có lẽ tất cả mọi người đều hông hiểu vì
sao ta lại làm như vậy, nhưng mà rất là hiểu rõ chính mình— ta cực lực
tranh thủ hạnh phúc ở kiếp này, mà hạnh phúc tương lai của ta, chính là – Đường.