Năm chị em mỗi người làm một việc đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy ánh sáng ngay tại phòng khách, ánh sáng chói tới mức họ không thể mở mắt xem chuyện gì đang xảy ra. Khoảng chừng ba mươi giây thì lốc xoáy ánh sáng biến mất để lại năm thanh niên ăn mặc cổ trang - họ chính là năm vị vương gia đã biến mất tại Bình Thục Quốc.
Uy uy uy...Diễn viên ở đâu ghé thăm vậy? Thượng Quan Băng Nguyệt mở tròn đôi mắt nhìn năm người trước mặt.
Tiểu Nguyệt, họ là người quen của em sao? Thượng Quan Nhu Vân hỏi.
Không phải a! Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời.
Thượng Quan Băng Nguyệt đứng dậy đi tới trước mặt năm vương gia đi tới đi lui ngắm trước ngắm sau rồi đứng trước mặt họ hỏiCác người là diễn viên của đoàn nào vậy?
Cô nương tự trọng! Công Tôn Minh Trí nhìn lên trên nói. Cả năm vị vương gia đỏ mặt không dám nhìn thẳng Băng Nguyệt vì trong mắt họ Băng Nguyệt ăn mặc hở hang.
Cô nương? Tự trọng? Các người vào nhà người khác còn bảo người khác tự trọng. Ta thấy các người mới có vấn đề đó. Thượng Quan Băng Nguyệt không vui nhìn họ nói.
Tiểu Nguyệt! Thượng Quan Nhu Vân đi lại chỗ Thượng Quan Băng Nguyệt rồi nhìn hướng năm vị vương gia nóiXin lỗi, em gái tôi hơi thẳng tính. Nhưng các người từ đâu tới? Vào nhà mà không được sự cho phép của chủ nhà là xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó.
Bọn ta không cố ý vào nhà mà không xin phép đâu. Bọn ta không biết đây là đâu càng không biết tại sao lại ở đây. Công Tôn Minh Trí nhìn hai chị em họ nói.