Bà mối mang theo hậu lễ tiến đến làm mai, phu thê Cố Phong Niên rất là vui sướng, không nói hai lời liền đồng ý mối hôn sự này, sau khi tặng cho bà mối một đại hồng bao liền bắt tay thu xếp chuyện tới Lục gia mừng nhà mới.
Đúng lúc đã cuối năm, hai phu thê Cố Phong Niên tính toán chọn ngày lành trong tháng giêng trao đổi thiếp canh với Lục gia, sau đó sẽ hợp bát tự.
Hai hài tử tuổi tác đã không coi là nhỏ nữa, bát tự hợp xong nếu không thành vấn đề, trong vòng một năm liền tính toán để cho bọn họ thành thân.
“Tiểu thư, tiểu thư, tin động trời!” Lục Đậu một đầu đầy mồ hôi chạy tới báo tin.
“Tin động trời gì? Không có người thứ hai đến từ hôn, bớt hô to gọi nhỏ đi.” Tay Cố Thường đang nghiền thảo dược suýt chút bị nghiền trúng, không vui trừng mắt nhìn a hoàn hớt hơ hớt hải.
Sau khi Lục Đậu đứng vững lau mồ hôi trên mặt, lần này trên mặt không mang theo sốt ruột, ngược lại có một chút mừng thầm, lớn tiếng nói: “Tiểu thư, lần này không ai từ hôn, là có người đến cầu thân.”
“Cái gì? Cầu hôn? Là lão đầu nào góa vợ hay quỷ nhà nghèo cơm cũng không đủ ăn?” Không trách Cố Thường sẽ suy đoán như vậy, thật sự trước đây có người như vậy muốn cưới nàng, tuy rằng phu thê Cố Phong Niên đều đuổi người đi còn dặn hạ nhân không nói cho nàng biết, nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, sớm muộn gì nàng cũng biết.
“Không phải, đều không phải.” Lục Đậu mãnh liệt lắc đầu, con mắt mở to như hạt đậu, “Là Lục gia! Lục gia cầu thân tiểu thư cho Lục tam gia, lão gia phu nhân đã đồng ý, để bà mối trở về truyền tin rồi!”
“Lục Tử Triệt? !” Cằm Cố Thường cũng muốn rớt ra, thả thảo dược trong tay nhảy vài bước đến trước mặt Lục Đậu nhìn chằm chằm nàng hỏi, “Ngươi không nghe lầm? Lục gia vì Lục Tử Triệt đến đề thân? Lục Tử Triệt biết việc này không?”
“Nô tỳ không nghe lầm, đúng là Lục gia đến đề thân, nhưng Lục tam gia có biết việc này hay không nô tỳ không rõ.” Trước đây, Lục Đậu đều gọi thẳng tên Lục Tử Triệt, lần này sửa lại xưng hô, sau này sẽ là cô gia nhà nàng, nhất định phải tôn trọng.
Cố Thường hóa đá thật lâu mới tỉnh hồn lại, sau đó nhấc chân chạy đến chính phòng: “Không được, ta phải tự mình đi hỏi một chút.”
Lục Đậu nhìn chủ tử chạy đi, thông cảm lắc lắc đầu, hỏi có tác dụng gì? Lần này lão gia phu nhân đối với mối hôn sự này khỏi phải nói vô cùng hài lòng, quyết tâm muốn gả nàng đi, đến cả một khóc hai nháo ba thắt cổ sợ là cũng không có tác dụng.
“Cha, nương, nghe nói các người muốn đem bán nữ nhi đi?” Cố Thường vẻ mặt đưa đám xông vào phòng chính lên án.
Cố Phong Niên nghe vậy lông mày run rẩy, khiển trách: “Kỳ cục, chúng ta là cha ruột mẹ ruột sao lại bán con đi? Chúng ta chỉ muốn gả con đi mà thôi!”
“Gả đi không phải giống như bán đi sao? Đem nữ nhi sống sờ sờ đưa cho nhà người khác.” Cố Thường cãi lại.
Cố phu nhân không muốn tiếp tục nuông chiều Cố Thường, thái độ rất cương quyết nói: “Cô nương gia lớn rồi chẳng lẽ không lấy chồng? Năm đó, Mẹ ngươi - ta dù tung hoành giang hồ, đến tuổi còn bị cha ngươi lừa gạt kết hôn đấy! Sang năm con đã mười bảy rồi, nếu không lập gia đình muốn làm gái lỡ thì? Về sau không ai thèm lấy con không được ảnh hưởng tới vợ của đệ đệ con? Lục Tử Triệt kia nhân phẩm và tướng mạo tính tình ta và cha con đều rõ ràng, nói thật đem con gả cho hắn vẫn là chúng ta với cao, con nên biết điều đi, thật chẳng lẽ muốn kéo dài tới cuối cùng, hay là muốn tới trong miếu làm ni cô, hoặc gả cho lão nam nhân làm vợ kế? Nói cho con biết, nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không nuôi con gái cả đời, làm ni cô hoặc vợ kế, hay là gả cho Lục Tử Triệt, ba chọn một, chính con xem rồi làm đi.”
Ba chọn một, vì sao phải đối với nàng như vậy? Cố Thường cảm thấy mình đột nhiên trở thành kẻ đáng thương cha không đau mẹ không thương, tủi thân chu môi nghịch ngón tay một chút, so sánh một chút có vẻ vẫn là gả cho Lục Tử Triệt tương lai sáng sủa hơn chút...
Cố Phong Niên cảm thấy lời nói của thê tử có chút tàn nhẫn, nuôi con gái cả đời cũng không có gì? Có điều liếc mắt nhìn nương tử mặt trầm xuống, lời muốn nói rốt cuộc không dám nói ra, thôi, hãy để cho nàng - nương hài nhi diễn vai phản diện đối phó với nữ nhi được chiều hư đi.
Cuối cùng Cố Thường ỉu xìu rời khỏi phòng chính, nói thật Lục Tử Triệt cứu nàng vài lần còn giúp nàng rất nhiều chuyện, từ đáy lòng nàng không bài xích hắn, làm bằng hữu giao tiếp qua lại thoải mái nàng một chút ý kiến cũng không có, bỗng nhiên muốn nàng gả cho hắn trong lúc nhất thời thực sự có chút không tiếp thụ được.
Vốn vừa bị từ hôn không được mấy tháng, nghĩ lại có thể thoải mái ở trong nhà ung dung tự tại, đang khoan khoái trong lòng, ai ngờ lại phải tiến vào vũng lầy thành thân sinh con, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý!
Thiếp canh còn chưa trao đổi, hết thảy còn kịp, không biết tên Lục Tử Triệt kia biết chuyện chưa, nếu cũng không đồng ý mối hôn sự này thì tốt rồi, đáng tiếc nàng không thể ra ngoài, tốt nhất là hắn cũng không nghĩ kết hôn, nghĩ biện pháp từ chối mối hôn sự này, vậy thì vạn sự êm đẹp.
Cố Thường hoả tốc viết một phong thư, để Lục Đậu lấy cớ ra ngoài mua xâu mứt quả truyền tin cho Lục Tử Triệt, Lục Tử Triệt nhận được thư này, hẳn là sẽ lập tức nghĩ biện pháp, vốn dĩ hắn đối với nàng rất ác cảm, làm sao có thể nguyện ý cưới nàng? Đọc thư biết được nàng đối mối hôn sự này cũng không có ham thích, với tự ái cường đại của hắn chắc chắn cố gắng từ chối mối hôn sự này.
Qua hơn một canh giờ, Lục Đậu mới trở về, mang về một phong thư, Lục Tử Triệt chỉ trả lời một câu: Chuyện này trưởng bối hai bên tâm ý đã quyết, ta cũng bất lực.
“Nói gì vậy?!” Cố Thường cầm thư nhìn trái nhìn phải, nhìn vài lần, hận không thể nhìn ra lỗ thủng, vẫn không thể tin được đây là thư Lục Tử Triệt viết.
Lục Đậu thật bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, đây là Lục tam gia tự mình viết, nô tỳ nhìn hắn tựa hồ cũng không có bài xích đối với mối hôn sự này, còn có sau khi hắn đọc xong thư của tiểu thư sắc mặt trở nên khó coi.”
Cố Thường dùng sức ném thư lên trên bàn, cảm thấy vô cùng nản lòng: “Người này sao đột nhiên khuất phục vậy? Lần trước từ hôn không là rất quyết đoán dứt khoát sao? Giờ dũng khí đi đâu vậy!”
“Tiểu thư, theo nô tỳ thấy, thái độ của Lục tam gia đối với tiểu thư đã sớm thay đổi cách nhìn, nói không chừng hắn có thái độ tán đồng đối với mối hôn sự này, cho nên khi nhìn thấy thư của tiểu thư yêu cầu hắn nghĩ biện pháp phá hỏng việc hôn nhân sắc mặt mới khó coi.” Lục Đậu với tư cách người quan sát, cuối cùng vẫn là không đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình đi vào ngõ cụt trong chuyện hôn nhân.
“Ngươi còn chưa tỉnh ngủ à?” Cố Thường không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lục Đậu vài lần, cười nhạo nói, “Trước đây hắn đã nói ai cưới ta kẻ đó xui xẻo tám đời tám kiếp, không có nam nhân nào nguyện ý cưới ta!”
“Đó là trước đây nói khi hai người nhìn nhau không vừa mắt, nay hắn thấy tiểu thư thuận mắt, không phải tiểu thư cũng thấy hắn thuận mắt hơn sao?” Lục Đậu kiên nhẫn giải thích.
“Có phải Lục Tử Triệt cho ngươi tiền thưởng không, sao không ngừng thay hắn nói chuyện?” Cố Thường chất vấn.
Lục Đậu bị oan đến tức giận muốn khóc, nhẫn nhịn cả giận nói: “Nô tỳ cũng là muốn tốt cho tiểu thư, cũng là lời nói thật, trừ bỏ lúc mới quen không như ý, Lục tam gia là người có điều kiện tốt nhất trong những người chúng ta gặp, quan hệ Lục gia và Cố gia lại tốt, tiểu thư gả qua đó căn bản sẽ không chịu thiệt, nô tỳ lời tận trách rồi, tiểu thư tự mình suy nghĩ kỹ đi!”
“Từ khi nào hay cáu giận như vậy ?” Cố Thường chỉ vào Lục Đậu giận dỗi chạy đi há hốc mồm, nghiến răng tức tối bất bình nói, “Không biết còn tưởng rằng nàng là tiểu thư chứ, nha hoàn nhà ai dám nổi nóng với chủ tử sử chứ? Ai, đều do ta nuông chiều.”
Cố Thường ở trong phòng thấp thỏm, vẫn nghĩ về lời nói của Lục Đậu, Lục Tử Triệt sẽ coi trọng mối hôn sự này sao? Chẳng lẽ hắn nguyện ý cưới nàng đúng như Lục Đậu nghĩ?
Điều này có thể sao? Tâm tư Cố Thường loạn cả lên, nghĩ tới Lục Tử Triệt có thể có chút thích nàng, tim như bị mất khống chế đập loạn nhịp.
Thái độ Lục Tử Triệt đối với nàng chắc chắn có sự thay đổi, nhìn hắn luôn ôm nàng...
Suốt một buổi chiều Cố Thường không làm gì khác, ngồi trong phòng ngẩn người, trong lúc Lục Đậu vụng trộm thăm dò đi vào xem xét, thấy tiểu thư nhà mình vừa ngẩn người vừa bứt khăn, một cái khăn tốt mắt thấy đã sắp bị kéo hỏng còn không tự biết.
Lục Đậu chậc chậc hai tiếng lại lặng lẽ đi ra ngoài, đã như vậy còn luôn miệng nói không muốn gả, lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể!
Cố, Lục hai nhà lấy tốc độ khiến Cố Thường kinh sợ rớt cằm đem thiếp canh trao đổi, bát tự cũng hợp, bát tự hai người lại là duyên trời định, hai nhà vừa cao hứng vừa mời thầy bói xem ngày, cuối cùng ấn định hôn sự vào ngày hai mươi tháng tám.
Đúng lúc là mùa thu, thời tiết mát mẻ, mùa rất thích hợp cưới gả.
“Cha, có phải các người sợ nữ nhi không ai thèm lấy mới sốt ruột như vậy vội vàng ấn định ngày cưới như vậy?” Cố Thường cảm thấy không chân thực, nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì hôn kỳ đã định rồi.
“Thường Nhi con nói rất đúng, ta và mẹ con còn thật sự sợ không ai thèm lấy con mới vội vả như vậy.” Cố Phong Niên rất thành thực, nói cũng đều là lời nói thật, nỗi lòng lớn được giải quyết, tâm tình thật tốt, cả ngày đều cười.
Cố Thường không còn lời gì để nói, nhà ai làm mai không phải mất thời gian rất dài từ từ chuẩn bị? Nhà nàng sao có thể cấp thành như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng lớn bụng vội vã bộ dáng không kịp gả đi ấy chứ.
Bởi vì sợ Cố Thường quấy rối, chuyện phu thê Cố Phong Niên tới Lục gia mừng nhà mới cũng không mang nàng đi, nhìn thấy Lục Tử Triệt, cùng nói chuyện rất lâu, biết được hắn đối hôn sự cũng không phản đối, cũng hứa hẹn không thu thêm nữ nhân vào phòng, về sau cùng Cố Thường sống thật tốt qua ngày, như thế bọn họ còn có cái gì không yên lòng? Đối với người con rể Lục Tử Triệt này càng thêm hài lòng.
“Cha, con muốn đào hôn!” Cố Thường gặp được Cố Phong Niên bộ dáng vui vẻ giống như nhặt được bạc, phồng miệng uy hiếp nói.
Cố Phong Niên hừ một tiếng không thèm để ý nhướn mày: “Ngươi trốn đi, không trốn bao xa nói không chừng liền bị người tà giáo bắt được.”
Vừa nghe hai chữ tà giáo, Cố Thường cái gì cáu kỉnh cũng hết luôn, so với gả cho người ta, mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
“Chớ suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn thu lại tâm tình chuẩn bị gả cho người, với chút năng lực kia của con Lục gia cũng không yêu cầu con phải tự mình thêu giá y, ta và nương con mua đồ có sẵn cho con là được, có điều kỹ năng thêu thùa quá kém cũng không được, trước khi con gả đi thì ở trong phòng luyện châm tuyến đi, đừng động một chút lại chạy tới hiệu thuốc.” Cố Phong Niên mặc dù có lòng tin đối với dung mạo của khuê nữ nhà mình, nhưng nữ công và trù nghệ mọi thứ đều không làm được, chỉ dựa vào khuôn mặt và dáng người có thể giữ được lòng con rể sao? Ông có chút ưu buồn.
Luyện nữ công... Thật đáng sợ, Cố Thường chạy trối chết.
Cố Thường không dám tự mình chạy ra bên ngoài, Lục Tử Triệt cũng không tới đây, hai người vẫn không gặp mặt.
Tà giáo bên kia không biết là không đuổi theo hay là đang chuẩn bị cái gì, rất an tĩnh, thế nhưng không tìm Cố Gia Bảo và Lục gia rầy rà.
Tháng giêng rất nhanh trôi qua, tháng 2 vừa quá không mấy ngày, Quách Tiểu Trà phong trần mệt mỏi chạy tới, đi tới Cố Gia Bảo nhìn thấy Cố Thường như thấy người thân suýt chút nữa bật khóc: “Cố muội muội, ngươi mau cứu ta đi, ta bị bức hôn! Cha ta lại muốn ta cưới Lương Dung bị Lục Tam mê hoặc tâm trí kia, ta tình nguyện đi tìm chết!”
“Ngươi cũng bị bức hôn?” Cố Thường mở to hai mắt nhìn Quách Tiểu Trà không biết chật vật đáng thương gấp bao nhiêu lần so với nàng, tâm tình buồn bực hơn một tháng đột nhiên rất thần kỳ tốt hơn một nam nhân như vậy.
Quách Tiểu Trà không nghe ra ý nghĩ sâu xa đại biểu trong từ “Cũng”, vẻ mặt đưa đám nói: “Ta lén lút chạy đến đây, ngay cả tùy tùng cũng không mang theo, ngươi thu lưu ta đi, ta tình nguyện cưới ngươi cũng không muốn cưới bà điên kia!”
“Ngươi nói cưới liền cưới? Nghĩ hay thật!” Thanh âm Lục Tử Triệt đột nhiên từ một bên truyền đến, hai người nghe tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tử Triệt mặt trầm xuống xuất hiện ở cửa thuỳ hoa, cũng không ai thông báo một tiếng, không biết đã nghe được bao lâu.