Chương 1
Khi Tống Tâm Nhiên nhận được điện thoại, anh đang ngồi đối diện Vu Văn hai mắt sưng đỏ, khuyên bảo người đối diện uống cháo nóng.
Tống Tâm Nhiên chuyên chú nghe điện thoại, sắc mặt lại càng thêm nghiêm nghị. Vu Văn nhìn biểu tình của anh, tay run lên làm cái thìa rớt xuống, đôi mắt hàm chứa sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Thẳng đến khi Tống Tâm Nhiên treo điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu. Hi vọng trong mắt Vu Văn nhanh chóng rút đi, nước mắt không chịu khắc chế liền rớt xuống.
Vu Văn tay nắm thành quyền, kiệt lực khắc chế cảm xúc chính mình, lại không cách nào ngăn cản nước mắt đang mãnh liệt trào ra. Đều nói, nam nhi nước mắt khó rơi, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.
Vu Văn biết, nếu không phải hắn ép Quách Dật gấp rút trở về, thì xe của Quách Dật cũng sẽ không gặp phải đất đá trôi mà rơi xuống sông, cả người mất tích, đến thi thể cũng chưa tìm được.
Trong những người hắn quen, Tống Tâm Nhiên có bối cảnh, có quan hệ lớn nhất. Nếu ngay cả Tống Tâm Nhiên cũng nói không tìm thấy, hắn thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể tìm Quách Dật trở về. Mặc dù cuối cùng, cái tìm được chính là thi thể đi chăng nữa, hắn cũng phải đưa Quách Dật về nhà.
Tống Tâm Nhiên chăm sóc, đưa Vu Văn đang thất hồn lạc phách trở về nhà, một lần nữa lên xe. Anh thong thả châm cho mình một điếu thuốc, suy tư nhìn chằm chằm ánh lửa, trầm ngâm nửa ngày mới đeo tai nghe bluetooth, lên đường.
Tùy ý ấn một cái nút trên tai nghe, điện thoại lần nữa thông” cậu tiếp tục nói đi, tìm được người rồi? mất trí nhớ là có ý gì? hiện tại ở đâu, tôi lập tức qua tìm.”
Đó là một bệnh viện nhỏ, hành lang thật dài bởi vì tuổi tác lớn đã phiếm màu vàng loang lổ. Tống Tâm Nhiên một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, một bên nhíu mày chậm rãi tiến lên trước cửa một phòng bệnh, nhưng không lập tức đi vào.
Anh vừa mới từ trong điện thoại biết được tình huống, lại nghĩ tới ánh mắt thương tâm tuyệt vọng của Vu Văn. Nếu anh đã quyết định lừa gạt, chỉ có thể kín mít che dấu, không để một chút ít manh mối nào có thể bại lộ.
Mười năm cảm tình, không dễ dàng chặt đứt. Đây là trời cao cho anh cơ hội, anh không thể, cũng không muốn từ bỏ.
Trong mớ suy nghĩ hỗn loạn anh vặn mở khóa cửa. Bất đồng với vẻ tối tăm bên ngoài, bên trong phòng bệnh ánh sáng sung túc, làm anh bất giác nheo mắt lại, nhìn không rõ ràng.
Cửa sổ phòng bệnh không đóng, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào. Tống Tâm Nhiên xách theo giỏ hoa quả, theo bản năng đi về phía cửa sổ đóng lại rồi mới chậm rãi xoay người, nhìn về cái người từ khi anh mới bước vào đều nhìn anh chăm chăm, Quách Dật.
Anh cùng Quách Dật trong quá khứ giống như sư tử vào nhầm lãnh địa của nhau, tràn ngập cảm giác chán ghét cùng kiêng kỵ đối với nhau. Anh chán ghét Quách Dật biết rõ Vu Văn yêu hắn, nhưng lại không đáp lại, kéo Vu Văn gần mười năm, thế nên cho dù anh nỗ lực hồi lâu cũng chưa thể nào đi vào tâm Vu Văn được.
Mà Quách Dật đại khái cũng có thể hoặc nhiều hoặc ít cảm giác được địch ý của Tống Tâm Nhiên đối với mình. Lại có tâm tư không rõ ràng với Vu Văn, cho nên đối với Tống Tâm Nhiên cũng không mặn không nhạt. Nhưng lại bởi vì Vu Văn, hai người khi miễn cưỡng cùng một chỗ, không khí quả thực ngưng trọng có thể áp chết ruồi bọ đang bay loạn.
Nếu là hùng thú có thể không nể tình lao vào cắn xé, nhưng hai người bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cho nhau đánh giá đối địch, nhìn đối phương vô cùng chướng mắt, nghiến răng nghiến lợi âm thầm làm khó dễ lẫn nhau.
Hiện giờ mặt Quách Dật xanh tím đan xen, trên đầu bọc một lớp băng gạc thật dày. Ánh mắt kiệt vụ khó thuần trong quá khứ liền không còn nữa, chỉ còn lại mờ mịt cùng một tia bất an, nhìn qua ôn nhu không thể tưởng tượng.
Nhìn Quách Dật như vậy, Tống Tâm Nhiên lòng có nhiều điều muốn nói lại không thể nói ra. Anh nhìn đối phương vô cùng ôn thuần lại mang theo ánh mắt dò hỏi, chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Tống Tâm Nhiên mặt vô biểu tình kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nếu không thể nghĩ được muốn nói gì, vậy không nói đi, nghĩ nghĩ, anh lấy trong giỏ một quả táo cúi đầu an tĩnh gọt.
Nhưng hiển nhiên, Quách Dật không lí giải được ý tứ trầm mặc của anh, ngược lại mở miệng dùng thanh âm nghẹn ngào thấp giọng dò hỏi:“ anh là ai, quen biết tôi sao?”
Ân oán từng màn trong dĩ vãng chớp nhoáng hiện lên trong đầu Tống Tâm Nhiên, anh bỗng nhiên nổi lên một ý niệm. Cái ý niệm này không ngừng lớn mạnh ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, Tống Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Quách Dật, lại buột miệng thốt ra:“ tôi là người yêu của anh, Tống Tâm Nhiên, anh gọi Thi Dật, bố thí Thi, an nhàn Dật.
Tống Tâm Nhiên vừa dứt lời, liền nhìn thấy biểu tình Quách Dật trong nháy mắt trống rỗng, nửa ngày mới do dự nhìn anh, chần chờ nói: “ ý của anh là tôi...”
“Đúng vậy, không sai, anh thích đàn ông.”
Tống Tâm Nhiên cằm khẽ nâng, sạch sẽ lưu loát thay hắn tổng kết sự thật”
Quách Dật vẫn là dáng vẻ khó có thể tiếp thu, hắn ngơ ngác nói:“ nếu giống như anh nói, vậy chứng cứ đâu?”
Tống Tâm Nhiên lập tức nghiêm trang nói bừa tình sử của hai người, cũng đem đặc thù trên người Quách Dật nói ra, hình dạng đều hình dung rõ ràng.
Anh nói, bản thân Quách Dật là một nửa thẳng, hai người là rượu vào loạn tính mới bắt đầu, từ pháo hữu biến tình nhân.
Tống Tâm Nhiên nói bốc nói phét hai người bọn họ trước kia ở các loại địa phương loạn dâm loạn sử, cũng nói Quách Dật rằng bản thân hắn chính là tên đại dâm ma biến thái, còn hy vọng Tống Tâm Nhiên dùng đạo cụ bạo lực đối đãi mình.
Quách Dật cả người cứng đơ, nửa ngày mới hồi hồn hỏi:“ anh nói nếu đều là sự thật... vì cái gì tôi hoàn toàn không có ấn tượng, hơn nữa tôi cảm thấy mình không thích SM.”
Tống Tâm Nhiên giơ tay ấn ấn mi tâm, cảm thấy chính mình cũng có chút khó hình dung được, anh nhìn thấy ánh mắt hoài nghi cùng cảnh giác của Quách Dật, âm thầm thở dài, đền bù nói:“ kỳ thật cũng không phải, trong mắt tôi.. khụ.. cũng thực tình thú, cho nên tôi cũng coi như là phối hợp. Lại nói, không phải anh mất trí nhớ sao? không nhớ cũng là bình thường.”
Tống Tâm Nhiên mang vẻ mặt chân thành tỏ vẻ đối với mình việc Quách Dật biến thái là không có vấn đề gì.
Quách Dật vẫn có chút không tin, cho đến khi Tống Tâm Nhiên từ di động lấy ra bức hình hai người bọn họ hôn môi lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm lưu lại.
Quách Dật nhìn ảnh chụp hồi lâu vẻ mặt tối đi nói:“ được rồi, nhưng thật sự xin lỗi, tôi không nhớ rõ sự tình trước kia, hai chúng ta...”
Tống Tâm Nhiên lập tức cảm nhận được ý tứ:“ chia tay “ của Quách Dật, mục đích còn chưa đạt thành, có lý nào cứ như vậy làm vịt nấu chín bay đi.
Anh vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói:“ tôi biết anh không nhớ rõ tôi, Thi Dật, không sao hết, tôi sẽ mang anh tới nơi hai chúng ta ở, cho anh chậm rãi nhớ ra.” Trong đầu lại nghĩ: mới là lạ, có tôi ở đây, anh cả đời đừng nghĩ nhớ đến Vu Văn.
Quách Dật, hiện tại kêu Thi Dật bị Tống Tâm Nhiên bón cho vài miếng táo, ngây ngốc ngồi trên giường tiêu hóa tin tức. Mà Tống Tâm Nhiên tức khắc ra cửa phân phó cấp dưới an bài công tác kế tiếp, bảo đối phương đem đồ dùng sinh hoạt của mình ở trung tâm thành phố dọn đến nhà ở Thủy Tạ Chi Hương, hơn nữa, điều tra tư liệu về Quách Dật, chuẩn bị toàn bộ đồ dùng sinh hoạt. Còn ngụy trang một chút phòng ở, cho người ta cảm giác rằng hai người bọn họ đã ở chung thật lâu.
Sau khi nói xong lại gửi mấy tấm ảnh anh cùng Vu Văn còn có Quách Dật chụp chung đem Vu Văn cắt đi, còn cho người đi làm giả giấy tờ thân phận Thi Dật.
Chờ Tống Tâm Nhiên mang theo Thi Dật trở lại thuỷ tạ chi hương, đẩy cửa bước vào, hơi thở hai người sinh hoạt liền theo cửa mở mà ập đến. Thi dật còn nhìn thấy áo mưa đã dùng qua ném trên cửa tủ, cho thấy hai người trước kia sinh hoạt có bao nhiêu không biết xấu hổ.
Lỗ tai hắn nháy mắt đỏ lên, nhìn một người đàn ông cao lớn anh tuấn đỏ mặt, cảm giác lại có vài phần đáng yêu, thế nhưng dừng ở trong mắt Tống Tâm Nhiên anh lại cảm thấy vô cùng không khỏe, có một cỗ xúc động muốn táng cho tên đàn ông cao lớn trước mặt này một quyền.
Tống Tâm Nhiên luôn luôn tự phụ rằng mình ôn tồn lễ độ, đẹp trai lắm tiền, đối với tình nhân thượng phòng ngủ hạ phòng bếp. Một vương lão ngũ* như vậy vốn nên dễ dàng chơi trò chơi nhân sinh, kết quả lại ở chỗ Vu Văn hung hăng té ngã.
Theo đuổi Vu Văn ba năm, Quách Dật quả thực là cái đinh trong mắt anh. Ở một trình độ nào đó, anh đối với Quách Dật độ chú ý thậm chí còn vượt qua cả Vu Văn.
Bởi vì anh không có khả năng thật sự nhìn trộm vị trí của Vu Văn trong lòng Quách Dật, rốt cuộc Vu Văn trong lòng hắn rất quan trọng hay thần thánh đến không thể xâm phạm, Tống Tâm Nhiên có thể nói anh dùng mấy hào áo mưa liền biết rõ ràng.
Quách Dật là người rất có phẩm vị, điểm này Tống Tâm Nhiên không thể phủ nhận, người kia cao lớn anh tuấn, dáng người rắn chắc mười phần tư vị đàn ông lại thêm hàng to xài tốt. =))))
Nếu đặt ở trong giới chính là hạc giữa bầy gà, nhưng mà quả thật Quách Dật vẫn luôn thẳng tắp chưa bao giờ có xu thế cong, duy nhất có thể làm hắn có chút điểm cong cong sợ chỉ có một người là Vu Văn mà thôi.
Đối với Gay, không cách nào kháng cự chính là thẳng nam, không thể không nói Tống Tâm Nhiên cũng thật sự chán ghét Quách Dật hấp dẫn Vu Văn đến không thể tự kiềm chế. Mang theo tâm thái trả thù, Tống Tâm Nhiên nhặt một cái áo sơ mi màu hồng nhạt cùng với một cái quần thiếu điều ghép bảy sắc cầu vồng lên đưa cho Thi Dật.
Thi Dật tay cầm đống quần áo mang đầy nương khí, hai hàng lông mày anh khí lập tức nhíu thành một đoàn. Mang theo chắc chắn liên tục lắc đầu cự tuyệt:“ tuy rằng không nhớ rõ nhưng tôi không có khả năng sẽ mặc loại quần áo như vậy.”
Tống Tâm Nhiên tận tình khuyên bảo xách theo quần áo tiến đến bên người Thi Dật:“ A Dật, anh đều nói anh không nhớ rõ, anh trước kia yêu nhất chính là như vậy, đỏ cam vàng lục lam tràm tím, như tiểu thịt tươi. Mau mặc vào đi, có lẽ có thể nhớ được cái gì đó.”
Sắc mặt Thi Dật rất không được tốt cầm kiện quần áo kia định vào phòng thay quần áo, kết quả Tống Tâm Nhiên ngồi trên sô pha hai tay mở ra, thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi chậm rì rì nói:“ đi đâu thế, lại đây thay đi chúng ta là quan hệ gì chứ còn cần ngại ngần như vậy.”
Từ lúc mất đi ký ức đến bây giờ, Tống Tâm Nhiên đều cảm nhận được Thi Dật đối với anh như có như không bài xích cùng với quan hệ hai người không thoải mái lắm. Nhưng khó có khi người rơi vào tay mình, Thi Dật càng không thích, Tống Tâm Nhiên anh lại càng thích.
Quả nhiên, Thi Dật không tình nguyện đứng ở đó nửa ngày, Tống Tâm Nhiên lập tức bày ra bộ dáng bi thương:“ tuy rằng tôi biết anh đã quên, nhưng vẫn là hi vọng hai chúng ta có thể giống như trước kia... nếu thật sự không được, tôi chỉ còn cách liên hệ với cha mẹ anh ở nước ngoài, để họ đưa anh quay lại những nơi quen thuộc.”
Lời nói chưa hết ý, lại là một bộ tính toán đem Thi Dật quay về bệnh viện. Thi Dật lúc trước nghe Tống Tâm Nhiên nói hắn vì Tống Tâm Nhiên come out đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, cha mẹ hiện tại lại đang định cư ở nước ngoài. Tống Tâm Nhiên cũng không nhớ rõ lắm phương thức liên hệ với bọn họ, trời mới biết bị đưa trở về cái địa phương quỷ quái kia đến bao giờ mới có người tới đón hắn.
Cái này lại là có một chút ý uy hiếp, Thi Dật nói chung là mất trí nhớ chứ không có ngu, Cũng biết Tống Tâm Nhiên nói là nửa thật nửa giả. Nhưng từ lúc hắn tỉnh lại đến nay, tới tìm hắn hơn nữa người quen biết trước đây của hắn cũng chỉ có Tống Tâm Nhiên.
Vô luận như thế nào, người hiện tại có khả năng để hắn dựa vào, cũng chỉ có Tống Tâm Nhiên. Nghĩ thông suốt Thi Dật mặt vô biểu tình nắm vạt áo xốc lên.
Thân thể giãn ra, động tác kéo áo kia xinh đẹp gọn gàng, vân da, đường cong, cơ ngực, cơ bụng tinh tráng hoàn mỹ, ánh đèn trong phòng chiếu vào phía trên cơ thể tạo ra một màu sắc ái muội. Thi Dật cầm quần áo cởi xuống, tóc tai có chút hỗn độn, hắn dùng tay tùy ý vuốt ra sau, ngũ quan thâm thúy mang theo một cỗ khí tức không chút để ý lại tạo ra một vẻ dụ hoặc mãnh liệt.
Tống Tâm Nhiên mắt cũng không chớp, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm dáng người tuyệt đẹp của Thi Dật. Quả nhiên ngon nghẻ, tư liệu ảnh chụp thoạt nhìn rất không tồi, hiện tại người thực trước mắt lại càng đẹp hơn không ít.
Đừng nói Tống Tâm Nhiên không tiết tháo, nam sắc trước mặt, anh dù gì cũng là Gay, trước mặt phóng đại một cái hình ảnh thẳng nam đa chiều quả thực là dụ hoặc trí mạng.
Thi Dật tay chạm lên khóa quần, vừa định kéo xuống Tống Tâm Nhiên chợt giật giật thân mình thay đổi tư thế, đùi phải ép lên đùi trái ho khan một tiếng:“ khụ, anh vẫn là vào phòng thay quần áo đi, mới ra viện, cẩn thận cảm lạnh.” (lol=)))
———————————————————————————
Yan: ban đầu mình định để anh Nhiên xưng hô là anh - em với anh Dật. Nhưng cảm thấy lúc này anh Nhiên vẫn có cảm giác bài xích với chán ghét ấy, nên để Anh - Tôi cho nó chân thực. =)) sau này có tc rồi thì đổi sau.
—
Vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí
- --
1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.
———————————————————————————
Yan: mịa, vừa edit vừa cười vì độ trẩu vs mê trai của anh Nhiên hahahaaa. cười chết tôi rồi.