CHƯƠNG 2.
Bị ánh nắng buổi sáng chiếu tỉnh, Vệ Đình giống như bị người cầm gạch chọi đầu rên rỉ tỉnh lại, rồi như con rối gỗ cứng nhắc ngồi dậy. Đại não trống rỗng bắt đầu hoạt động, dùng sức nhớ lại chính mình ngày hôm qua về nhà như thế nào, rồi lại như thế nào mà ngủ trên giường.
Nhìn quần áo trên người còn là đồ đi dự cưới ngày hôm qua, Vệ Đình liều mạng suy nghĩ, hình như là mình xem không vừa mắt người kia, chạy tới đấu rượu với hắn, sau đó, nhân tiện, cũng nhớ lại một loạt hành động mất mặt của mình.
Mượn rượu nổi điên, ăn nói lảm nhảm, gào gào khóc khóc.
Trời ạ…..
Vệ Đình thật hận không thể đâm đầu vào tường mà chết, y chưa bao giờ biết mình say rượu lại có cái đức hạnh như thế. Vệ Đình tưởng rằng mình vẫn luôn biết khống chế tửu lượng a… Không đúng, là cho tới bây giờ còn chưa từng uống say.
Bởi vì chưa gặp được địch thủ, mới cho rằng mình ngàn chén không say. Y muốn người nọ phải bẽ mặt, kết quả lại làm chính mình xấu hổ.
May là…. Còn không bị người khác nhìn thấy….
Nghĩ như vậy, Vệ Đình cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Dù sao nam nhân kia cùng y không quen biết, về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp mặt, chuyện lần này coi như chưa từng xảy ra, vài ngày sau liền quên….
Một bên tự an ủi chính mình một bên đứng lên thay quần áo, ưu điểm lớn nhất của Vệ Đình chính là nhanh nghĩ thông suốt. Y vào toilet tắm rửa, theo tiếng nước chảy, mọi phiền não đều vứt qua sau đầu.
Qua một tuần, Vệ Đình cũng dần đem chuyện kia quên sạch. Buổi sáng y vẫn như thường ngày tới văn phòng, mở máy tính, thuận tiện xem qua trang web của công ty. Bên trên có viết thông báo mới nhất, sắp tới công ty muốn điều động nhân sự, tất cả nhân viên cốt cán chín giờ sáng đền phòng họp tầng ba. Vệ Đình nhìn tên mình cũng nghiễm nhiên xuất hiện trong cái danh sách “nhân viên cốt cán” kia.
Đang yên đang lành điều động làm cái gì?
Vệ Đình lẩm bẩm, uống xong chén café, đứng dậy ra ngoài. Bên ngoài thang máy có rất nhiều đồng nghiệp, đều là chuẩn bị đi họp. Vệ Đình cùng bọn họ chào hỏi, mọi người cười cười nói nói chờ thang máy. Nói đến nội dung cuộc họp lần này, Tiểu Trương bộ phận bán hàng bĩu môi. “Tôi chỉ biết phòng phát triển muốn điều thêm người, tháng trước không phải Tiểu Triệu đã chuyển công tác sao?”
“Vậy sao? Có thể vào phòng phát triển cũng không tồi a, hàng năm đều kiếm được rất nhiều kinh phí”. Bên cạnh có người cảm thán. “Không như mấy loại thanh thuỷ nha môn chúng ta, nửa điểm béo bở cũng không có”.
thanh thuỷ nha môn: tớ ko tìm được giải thích rõ ràng, có một cái giải nghĩa bằng tiếng anh thì đại loại nó là ko có lợi nhuận/ko kiếm ra tiền ấy.
Một người khác cười ra tiếng. “Thanh thuỷ nha môn? Không tính phòng kế hoạch mấy người đi”. Vừa nói vừa liếc nhìn Vệ Đình.
Vệ Đình giả bộ như không nghe thấy, y ở phòng hậu cần, phụ trách sửa chữa toàn bộ máy tính trong công ty. Học đại học chuyên ngành công nghệ thông tin, kết quả sau khi vào công ty lại thành thợ sửa chữa, cả ngày cầm danh sách máy tính cần sửa chạy đông chạy tây. Trừ bỏ mỗi tháng nhận tiền lương cùng tiền thưởng, thu nhập gì cũng không có thêm. Y cảm thấy mình đi họp lần này đúng là quá dư thừa, chẳng lẽ phòng phát triển lại tuyển y vào?
Thang máy đi xuống một tầng, bên ngoài có nam nhân thân hình cao lớn tiến vào. Vệ Đình bị người dồn ở phía sau, tuỳ tiện liếc mắt một cái, không ngờ chỉ một cái nhìn này lại khiến y biến thành con rối gỗ lần nữa.
Nếu không nhìn lầm, cũng không phải mơ…. Đây chẳng phải là nam nhân ngày hôm đó cùng đấu rượu với y sao?
Hiển nhiên nam nhân kia không nhìn thấy y, sau khi hắn tiến vào cũng chỉ đứng dựa một bên. Vệ Đình cả người cứng ngắc, thấp giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh. “Người kia…. Là ai vậy?”
Bên cạnh là Lý Huy buổi tối ngày hôm đó cùng hò hét uống rượu mừng, nghe Vệ Đình hỏi vậy liền kinh ngạc. “Quản lý phòng phát triển a, không phải lễ cưới Diệp Tín cậu đến mời rượu anh ta sao?”
Vệ Đình cả người toát mồ hôi lạnh, rất muốn nói, vậy sao tôi chưa từng thấy qua? Nhưng lời này mà nói ra thế nào cũng bị Lý Huy khinh bỉ đi? Phòng phát triển là phòng lớn nhất của công ty, Vệ Đình bình thường phải chạy đi chạy lại sửa chữa cài đặt máy tính cũng nhiều nơi, nhưng y đối với vị Đinh quản lý này đúng thật là không có chút ấn tượng.
“Anh ta… anh ta là mới được điều động tới sao?”
Lý Huy nhìn Vệ Đình như nhìn người ngoài hành tinh. “Cậu sáng nay còn chưa tỉnh ngủ hả? Anh ta so với cậu còn vào công ty sớm mấy năm rồi kìa!”
Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Đinh Bùi Quân ra ngoài. Vệ Đình nhìn cửa thang máy khép lại, đáy lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn không đi họp, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một cái.
Nhưng mà vào công ty đã hai năm, sao có thể chưa gặp người kia lấy một lần? Vệ Đình biết mình trước nay có điểm không nhớ được mặt người, rất nhiều đồng nghiệp trong công ty y cũng không nhớ rõ, nhiều lúc có người cùng y chào hỏi mà y thì sẽ mê man nghĩ người kia là ai a. Bởi vậy không loại trừ khả năng y không phải chưa từng gặp qua vị Đinh quản lý kia – mà là y căn bản không để người ta vào đầu!
Cẩn thận nghĩ lại, Đinh Bùi Quân tám phần là biết y, nếu không làm sao mà biết y đang ở đâu, còn đưa về tận phòng?
Vệ Đình càng nghĩ càng buồn bực…. Sớm biết có ngày này, hôm đó có đánh chết y cũng không cùng người kia đấu rượu!
Thang máy đến tầng ba, Vệ Đình ôm tâm tình hối hận cùng mọi người đi ra.
Vào phòng họp, Vệ Đình kiếm một góc ngồi xuống. Y cảm thấy mình chính là vật trang trí thuần tuý, chỉ mong cuộc họp này tốt nhất là nhanh bắt đầu nhanh kết thúc.
Quản lý phòng nhân sự nhìn nhân viên đã đến đủ, liền tuyên bố buổi họp bắt đầu. Đầu tiên là một màn dạo đầu vô nghĩa theo thông lệ, cái gì mà gần đây công ty muốn điều chỉnh nội bộ, có phòng phải sáp nhập, có phòng nhân viên không đủ, lại có phòng tài nguyên để đó không dùng tới…. thao thao bất tuyệt một đống, cuối cùng mới vào chủ đề chính.
“Như vậy, bây giờ sẽ công bố danh sách nhân viên cần điều động: Hà Niệm Vi, bộ phận bán hàng chuyển đến phòng ngoại vụ Triệu Nguyên, từ….”
Vệ Đình lười nhác ngồi nghe, lấy bấm móng tay ở chùm chìa khoá ra, cúi đầu cắt móng tay.
“…. Vệ Đình, phòng hậu cần chuyển sang phòng phát triển….”
Bấm móng tay lệch một đường, tí nữa thì cắt vào thịt. Vệ Đình khiếp sợ ngẩng đầu, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Y? Phòng phát triển?
Giỡn hả?!
“Được rồi, những người mới đọc tên ngày mai tới bộ phận mới báo danh”. Quản lý nhân sự buông danh sách trong tay, quét mắt nhìn đám nhân viên. “Các vị có ý kiến gì không?”
Đám người ngồi phía dưới không có phản ứng gì, vì thế quản lý nhân sự hài lòng gật đầu, tuyên bố tan họp.
Vệ Đình máy móc theo mọi người đi ra, trong đầu gần như khủng hoảng lặp lại ba chữ kia: phòng phát triển…. phòng phát triển!
Chẳng lẽ từ ngày mai, cấp trên mới của y chính là tên Đinh Bùi Quân đã chứng kiến toàn bộ trò hề của y sau khi say rượu?!
Hơn nữa, y còn từng kiêu ngạo vọt tới trước mặt nam nhân kia, muốn cùng hắn đấu rượu!
Trời của ta ơi!