CHƯƠNG 4.
Nơi mà Đinh Bùi Quân đưa Vệ Đình đến là một cửa hàng nhỏ ven đường. Cái mà hắn gọi là “quán ăn vặt không tồi” thế nhưng lại là quán đồ nướng với giá cao nhất là ba đồng một xiên và rẻ nhất năm mươi xu một xiên.
Kỳ thật Vệ Đình rất không thích cái loại đồ ăn dầu mỡ này, bất quá nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của Đinh Bùi Quân, y cũng chỉ có thể giữ mặt mũi cho hắn, đem mấy xiên cải trắng, nấm, trứng chim cút để vào cái đĩa trước mặt mình.
“Đây là chỗ tôi thích đến nhất, ngay cả ông chủ cũng nhẵn mặt luôn”. Đinh Bùi Quân mở hai chai bia, đưa một chai cho Vệ Đình. “Đừng nhìn cửa hàng nhỏ mà khinh, đảm bảo cậu ăn một lần rồi tuyệt đối sẽ muốn đến lần thứ hai”.
Vệ Đình trong lòng nghĩ, cái này khó nói trước, chính mình không thích ăn mấy đồ này thì làm sao mà có hứng thú. Bởi vậy cũng chỉ “ân” một tiếng, gắp quả trứng chim cút bỏ vào miệng.
“Cậu…. hình như không thích nói chuyện?” Đinh Bùi Quân nhìn y, nét mặt có chút đăm chiêu. “Hay là chỉ đối với tôi mới không có gì để nói?”
Vệ Đình thiếu chút nữa sặc chết, ho một trận mãnh liệt, Đinh Bùi Quân vội vàng đem ly nước qua.
“Cảm ơn…” Uống xong một ngụm nước to, Vệ Đình cảm thấy tốt hơn, vội vàng giải thích. “Tôi, tôi không phải không muốn nói…. Hơn nữa anh lại là…. Lãnh đạo, tôi…”
Đinh Bùi Quân hì hì cười. “Lãnh đạo? Còn chưa từng nghe qua ai gọi tôi như vậy”.
Vệ Đình cứng họng, đành phải trầm mặc.
Đinh Bùi Quân vội thu hồi ý cười. “Xin lỗi, tôi không phải có ý gì khác. Cậu rất câu nệ, tính tình như vậy sau này làm sao theo tôi ra ngoài chạy dự án? Kỳ thật tôi so với cậu chỉ lớn hơn mấy tuổi, đừng gọi quản lý gì đó, gọi tên là được rồi”.
Tên? Trực tiếp gọi anh ta là Đinh Bùi Quân? Vệ Đình cảm thấy mình thực sự kêu không nổi. Y bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Diệp Tín gọi hắn là “Bùi Quân”, quan hệ giữa hai người hẳn là tốt lắm đi?
“Cái kia, Đinh… Đinh ca, anh với Diệp Tín là bạn bè à?”
Đinh Bùi Quân vừa mới còn mỉm cười, trong chốc lát đã thay đổi sắc mặt. Vệ Đình sợ tới mức kinh hồn bạt vía, nghĩ thầm, mình không nói gì thì anh ta không vừa ý, vừa mới tìm được chủ đề chẳng lẽ lại nói sai rồi?
“Chúng tôi, trước kia lúc đi học có quen biết”. Đinh Bùi Quân lập tức khôi phục thái độ bình thường, uống một ngụm bia. “Cậu ấy là đàn em của tôi”.
“Ồ”. Vệ Đình cẩn thận lên tiếng, không dám nói thêm gì nữa.
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Tôi, tôi chỉ là cảm thấy anh thay anh ta chắn rượu, rất có nghĩa khí”. Vệ Đình cười cười. “Cũng chỉ thuận tiện hỏi theo thôi.…”
“Cậu ấy tửu lượng không tốt”. Đinh Bùi Quân thản nhiên cười nói. “Nếu về sau cậu gặp phải trường hợp này, tôi cũng sẽ giúp cậu”.
“Khi tôi kết hôn à?”
“Không phải, bất kể là trường hợp nào, chỉ cần có tôi ở đó”.
Vệ Đình rất muốn cười, nói hai ba câu cảm ơn gì gì đấy, chính là y bỗng nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt, đành phải cúi đầu uống bia.
Thái độ Đinh Bùi Quân đối với y không khỏi có chút kỳ quái. Chiếu theo quan hệ cấp trên cấp dưới giữa hai người, hẳn là y nên mời Đinh Bùi Quân ăn cơm, mà đỡ rượu cũng nên là y đỡ thay Đinh Bùi Quân chứ? Y cùng Đinh Bùi Quân không hề có giao tình, y cũng không tin lại có vị cấp trên nào chiếu cố nhân viên như vậy – rất quái lạ, rồi lại không thể nói rõ lạ ở chỗ nào.
Người này…. Có phần quá ôn nhu.
Vệ Đình bên ngoài thì tuỳ tiện, nhưng thật ra trong lòng không dễ dàng tin tưởng ai. Y biết rõ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, lại càng không có ai vô duyên vô cớ đi đối tốt với người khác. Tuy rằng y cũng không cho là Đinh Bùi Quân đối với mình có mục đích gì, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn bảo trì khoảng cách với hắn.
Huống chi y chỉ là một tên cấp dưới bình thường, nếu bởi vì quan hệ với cấp trên mà sống tốt hơn so với đồng nghiệp, đến lúc đó sẽ bị mọi người ghen ghét, rước lấy phiền phức không cần thiết. Một công ty lớn như vậy, ranh giới quan hệ giữa người với người rất phức tạp, Vệ Đình sẵn lòng làm tốt công việc của mình, cũng không muốn đi làm cái chuyện lấy lòng cấp trên mà y vẫn luôn khinh thường. Nếu cấp trên đối với y quan tâm quá độ – chỉ sợ về sau y sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt kẻ khác.
“Nghĩ gì thế?” Giọng nói Đinh Bùi Quân bất ngờ truyền đến trong tai, Vệ Đình ngẩng đầu, cười nói. “Không có gì, Đinh ca đối xử với mọi người thật tốt”.
Đinh Bùi Quân nghe vậy mỉm cười, hắn vốn không phải là nam nhân diện mạo anh tuấn, nhưng khi cười lên lại đặc biệt gợi cảm. Cái loại tươi cười thong dong tự tin này được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, bất khả tư nghị khiến cho người ta cảm thấy sự ôn nhu.
Vệ Đình tiếc muốn chết, nụ cười này mà ở trên người nữ nhân, khẳng định y đã lao vào ăn sạch.
Đáng tiếc lại là nam nhân, lãng phí.
“Cậu thấy như vậy sao?” Giọng nói Đinh Bùi Quân nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, Vệ Đình hai mắt mê man nhìn gương mặt đang mỉm cười kia. “Cậu cảm thấy tôi đối với mỗi người đều tốt lắm sao?”
Vệ Đình vội rụt cổ, uống một ngụm bia, hàm hàm hồ hồ trả lời. “Ân, tôi thấy vậy….”
“Vậy tôi đây chẳng phải là người không có nguyên tắc à? Đối với người nào cũng tốt, có khác gì thằng ngốc đâu?”
Đinh Bùi Quân nói ra nghe vẫn thực bình thản, nét cười trên mặt cũng không giảm đi nửa phần.
Vệ Đình không tự chủ run lên một chút.
Có lẽ y đã nói sai gì rồi, y thật sự không nhớ rõ mình ở trước mặt Đinh Bùi Quân đã nói những gì. Người này mặt ngoài càng ôn nhu, y lại càng sợ hãi.
Đây là loại tâm lý phòng vệ theo bản năng. Vệ Đình nghĩ, đã lên được vị trí quản lý, người này khẳng định không đơn giản, ai biết có phải là một tên nham hiểm hay không?
Cho nên dứt khoát là, nói càng ít càng tốt.
Tính tiền xong, Đinh Bùi Quân muốn đưa Vệ Đình về nhà, Vệ Đình cuống quýt xin miễn.
Đùa sao, không phải nữ nhân, cũng chẳng phải đêm hôm khuya khoắt, đưa với đón cái gì?
Đinh Bùi Quân cũng không kiên trì, giúp y gọi taxi, nhìn y lên xe rồi quay đi, đột nhiên lại quay đầu gọi một tiếng. “Vệ Đình?”
“A?” Vệ Đình hạ cửa kính, hỏi. “Chuyện gì?”
Đinh Bùi Quân đứng đó, nửa ngày mới cười cười. “Không có gì, chú ý an toàn”.
“Ha ha, được”. Vệ Đình xấu hổ nhìn sắc mặt khó coi của lái xe, chú ý an toàn? Sợ y bị cướp tiền, hay là cướp sắc?
Xe nổ máy đi xa dần, Vệ Đình từ kính chiếu hậu nhìn đến Đinh Bùi Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Y vội vàng quay đi, trong lòng là tư vị không rõ ràng.